Sau khi có Điền Điền, Lương Mặc Nguyên đi đến đâu cũng bị hỏi bao giờ mới sinh đứa thứ hai.
Vốn dĩ Triệu Mai và Đồng Tổ Vân không vội nhưng hai người lại nghĩ Lương Mặc Nguyên thích con gái nếu chỉ sinh một đứa con trai thôi thì nhất định không đủ, sớm muộn gì cũng phải sinh đứa thứ hai. Kết quả đợi đến khi Thang Mật sinh đứa thứ hai thì bụng Đồng Á vẫn không có phản ứng, làm người lớn trong nhà cũng vội muốn chết.
Vì thể bữa ăn của cả nhà lại lấy chuyện này ra thảo luận.
Đặc biệt là sau khi Điền Điền ba bốn tuổi hai vợ chồng cũng không hề có biện pháp xen vào chỉ biết im lặng nghe người lớn nói.
Cho nên mỗi khi cả nhà ăn một bữa cơm với nhau thôi mà rất đau khổ.
Hôm nay lại đến bữa cơm gia đình mỗi tháng.
Hai vợ chồng đã sớm biết đường để tránh rồi, một người đi dỗ mẹ và mẹ chồng, một người liên tục gắp thức ăn và kính rượu cha và cha vợ mình. Đồng Tổ Vân và cha Lương uống rất nhiều rượu dẫn đến khuôn mặt đều đỏ hồng, đề tài nói chuyện cũng đi xa không hề nhắc đến chuyện của hai đứa nhỏ nữa. Bữa cơm sắp kết thúc thì Trương Lệnh Nghi lại nói đến chuyện này. Bắt đầu từ tôn tử Hứa gia sau đó dần dần đến trên đầu hai người họ, da đầu của Đồng Á lại tê rần lần, cô nhéo tay của Lương Mặc Nguyên dưới bàn, thầm nghĩ xong rồi lại đến rồi.
Trốn không thoát vậy dứt khoát chịu đựng đi.
Người lớn hai bên đều cảm thấy nếu chỉ có một đứa bé thì quá cô đơn, nhất định phải sinh thêm một đứa con gái nữa, một trai một gái mới viên mãn.
Triệu Mai nói: “Bạn của mẹ có giới thiệu chỗ của họ có một bác sĩ điều hòa âm dương, lúc nào các con đi đến đó khám một lần xem tình trạng như thế nào rồi.”
Trương Lệnh Nghi hứng thú hỏi đó là nơi nào, rồi lại nhìn bộ dạng dửng dưng của con trai thì tức giận nói: “Con nhìn lại con đi, đã bao nhiêu tuổi rồi không đi lúc này thì lúc nào mới đi hả? Lại nói con cũng nên nghĩ đến Á Á một chút, trẻ tuổi mới dễ sinh một chút đợi đến lúc lớn tuổi rồi con bé lại phải chịu khổ, con bỏ được hả?”
Lương Mặc Nguyên nhấp môi không nói chuyện, Đồng Á cũng trầm mặc.
Không phải không nghĩ mà thật ra sự thật khác với suy nghĩ của người lớn rất nhiều.
Đồng Á suy nghĩ một lát lại gắp đồ ăn rót rượu cho cha mẹ chồng dịu dàng nói: “Được rồi mà cha mẹ, con và Mặc Nguyên sẽ thương lượng một chút, bọn con sẽ tôn trọng ý kiến của cha mẹ.”
Cô nhìn Lương Mặc Nguyên thì thấy anh có vẻ không vui.
“Được được được,” Trương Lệnh Nghi làm vẻ mình rất dễ nói chuyện: “Hôm nay các con về tự thương lượng đi.”
Bà nhấn mạnh hai chữ thương lượng, nhưng người ở đây đều là người từng trải tất nhiên là sẽ hiểu. (Hề nhô mọi người editor ở diễn đàn Lê Quý Đôn nè!!!!)
“Được rồi, không chậm trễ thời gian của các con nữa.” Đồng Tổ Vân đứng lên muốn đi, sau đó mấy người khác cũng đứng dậy đi về.
Bọn họ chia tay dưới hầm để xe, sau khi lên xe Đồng Á hỏi Lương Mặc Nguyên vẫn đang im lặng từ nãy đến giờ: “Anh không vui hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT