- Em không nghe thấy gì cả?!

Bất chợt Loan nhận ra thời gian đã vượt mức về nhà dùng buổi trưa. Và cả, ở đây sóng quá yếu. Lân vì lo lắng nên gọi hỏi xem cô đang ở đâu, kết quả liên lạc được nhưng chẳng nhận lại được gì. Bảo cũng vừa đi học về. Anh ghé qua nhà Loan vì đây là lời mời của bác Hùng. Làm sao mà từ chối được, xem như đang tập làm quen đối đáp với bố vợ tương lai đi. Nhưng sau khi nghe được cuộc nói chuyện họ lại không thể ngồi yên. Lân mở thiết bị định vị để tìm vị trí Loan đang đứng. Sâu trong rừng, cô làm gì trong đó chứ?! Còn Bảo, anh trợn tròn mắt không tin được. Đó là nơi...

Loan ngẩn qua ngẩn lại cái đầu tìm cách để xuống dưới. Cái vực này rộng quá!!

"Vực sâu, đứa bé, bầy khỉ"

Mong rằng trực giác của cô là đúng

Đi men theo con rãnh của bờ vực, cuối cùng Loan đã tìm ra được một chỗ để xuống. Nhưng cách này khá nguy hiểm, nguy hiểm vì cái bụi lầm này có thể sẽ có rắn. Dây leo nhiều nên rất tiện lợi cho việc nắm và lao xuống vì nó có vẻ rất chắc chắn. Nhưng nếu nhìn sâu hơn vào bên trong không biết có đáy hay không. Nếu có thì cô ăn may còn nếu không... nếu không may mắn nà rơi vào đó không biết sẽ gặp những chuyện gì. Những hố sâu không đáy như này chính là hang ổ của lũ dòi bọ rắn rết!! Ôi không dám nghĩ nữa

Hít một hơi thật sâu và thở một hơi thật dài, Loan buộc chặc dây dày, ổn định lại quần áo của mình rồi bắt đầu xuống phía dưới

Sau một hồi vật vã cuối cùbg cũng xuống được phía dưới và tất nhiên trên người không thể không dính bẩn. Loan đảo mắt nhìn xung quanh, một khu rừng rậm rạp cũng có vẻ rất âm u u ám. Đôi khi Loan tự hỏi có thật sự rằng thằng bé đang ở nơi này

Loan tự ép mình phải đi dạo quanh khu vực này một vòng xem sao. Mặc dù biết bây giờ ba và anh Lân rất lo lắng cho cô nhưng lương tâm không cho mình quay về. Cái tính này là như thế mà. Đã huyền bí như thế thì nhất định phải tìm cho ra.

Xung quanh u u ám ám làm nhịp tim Loan càng thêm căng thẳng. Nhưng tiếng ríu rít xào xạc của lá rừng cây cỏ muôn thú trong rừng càng khiến Loan hồi hộp hơn. Kì lạ, trời còn đang giữa trưa gay gắt, nắng cũng không phải là nhẹ nhàng gì. Tại sao chỉ với mấy tán lá lưa thưa trên tán cây thật cao lại khiến khoảng không trong lòng chúng lại tối tăm như thế này. Nếu không ngẩn đầu lên thật sự sẽ có người nghĩ rằng đã gần sang đêm mất rồi. Từ nhỏ đã sợ ma, một mình trong cánh rừng tối sẫm vào trưa này lại liên tưởng đến những bộ phim kinh dị. Bất giác rùng mình Loan chà sát cánh tay mà chân vẫn cứ thế bước đi không có ý dừng bước. Mà không! Là không thể dừng lại mới đúng. Cộng thêm, cô không dám cho phép mình dừng lại, nếu dừng lại coi như sẽ đặt dấu chấm hết tại đây. Loan bỗng nhiên lại có suy nghĩ như thế

Ôi chao!! Đâu có, thật ra cô không một mình. Còn chị Linh Đan, sao lại im lìm như thế!! Chị ấy không nhận thấy rằng Loan đang rất sợ hãi ở đây hay sao?! Không lẽ đã siêu thoát rồi??

- Chị Linh Đan!! Chị còn đó không?!

Thà thử còn hơn không, cái cảm giác nơi hoang vu rộng lớn này một mình này cứ như đường tăng một mình rơi vào hang ổ yêu quái vậy. Tuy được nhìn thấy các bóng ma hằng ngày nhưng toàn nhưng người toàn thân toàn thể như các ông cụ già. Nơi này giao thông không thuận tiện mấy nên ít cũng xảy ra tai nạn. Mà cái năng lực kì quái này chỉ là vô tình mà có thôi, đó là một tai nạn người ý muốn. Nhắc đến đây Loan liền cảm thấy lòng nặng trĩu, ánh mắt nạng nề muốn cụp xuống. Cô lại nhớ đến mẹ mình rồi

- Loan!!

Là người mình gọi nhưng khi xuất hiện lại thất thần như mất người thân. Đừng dọa người vậy chứ!!

- Em sao thế, có chuyện gì không ổn ở đây à- Vừa nói Linh Đan vừa xoay xoay cây dù liếc nhìn xung quanh. Cô tỏ vẻ rùng mình một cái- Em lạc đường? Mà không thể. Sao em lại đến nơi này!!??

- Em...- Loan ấp úng không biết trả lời thế nào. Hôm nay cô không như thường ngày. Mọi thông tin muốn lấy từ cô có thể có chút khó khăn. Loan nhìn Linh Đan miệng ấp úng không nói. Thật sự cô cũng chưa biết mình xuống đây vì lí do gì- Em bị lạc... chị cứ cho là như thế đi. Và bây giờ em đang rất sợ hãi nơi này. Nếu không mau nhanh trời sẽ tối mất

Linh Đan ngẩng đầu nhìn trời thông qua tán ô

- Đang trưa trời trưa trật, em đừng nghĩ sâu xa quá chứ!! Đừng lo, có chị ở đây, chị sẽ đi cùng em

Loan thở phào nhẹ nhõm. May rằng Linh Đan không phải là một vong hồn nhiều chuyện

Trên đường đi kgoong gian vẫn như thế, Loan liếc dọc nhìn ngang vài hồi. Tâm trạng của cô ngày càng nặng nề hơn như sắp phát hiện ra điều gì đó. Nhưng ngược lại, Linh Đan lại rất thích thú với quang cảnh xung quanh đây. Không còn đẹp tươi như trước nhưng nó cũng có màu xanh. Đã lâu rồi cô không cùng cha đi dạo rừng. Nhớ chết đi được

- Chị thích nơi hoang vu này đến vậy sao?!

Linh Đan thích thú gật đầu

- Lúc chị còn sống gia đình rất hay vào rừng cắm trại theo từng dịp lễ cũng để tạo thêm khả năng sinh tồn cho bọn chị. Vì thế chị khá là thích rừng đấy. Kỉ niệm là thứ khó có thể quên mà- Linh Đan nháy mắt sau đó tiếp tục với những thú vui của mình

Loan lắc đầu oai oán mà nói

- Chọn rừng cũng phải có chọn lọc, nhỡ như đến những nơi có thú hoang sinh sống hoặc vào nhầm lãnh địa của chúng thì...

Thấy Loan ấp úng Linh Đan lấy làm lạ xoay đầy nhìn cô sau đó chíu tầm nhìn theo ánh mắt đang trân trân

Biển báo: Lãnh địa của hổ

Ôi không! Miệng cô thúi quá!!

Loan ôm đầu, thật hận không thể tát cho mình một cái thật mạnh. Ngay từ đầu cô đã bước vào lãnh địa của hổ rồi sao. Từ khi còn nhỏ đã học một số phương thức ứng phó khi gặp hổ nhưng lại chưa thực hành ngoài thực lần nào. Không lẽ bây giờ cô phải dùng đến nó khi chưa có một chút kinh nghiẹm chiến trường nào sao. Như những chiến quân lần đầu xa người ra chiến trường đẫm máu sao. Không, cô không muốn. Loan liếc dọc xung quanh kiếm ra ngay một thanh gỗ không dày, mảnh mà khá chắc. Nó sẽ trở thành thứ vũ khí duy nhất trong tay cô hiện giờ

- Em sử dụng nó được chứ?!

Loan mặc dù thể trạng yếu nhưng không đến nỗi gọi là chân yếu tay mềm. Chỉ là cầm một thanh gỗ và quất thì có gì mà khó khăn? Dù mang cái căn bệnh đó nhưng trong các tiết thể dục cô vẫn đứng top đấy thôi. Đáng lẽ Linh Đan không cần lo với sức lực của Loan hiện giờ nhưng cô lại lo về cái địa hình trắc trở. Tất cả các động vật dù bất cứ nơi đâu cũng đều rất ghét con người. Cho dù chúng thấy con mồi ngon của mình trước mắt nhưng khi thấy con người lọt vào tầm ngắm sẽ lập tức tấn công không ngần ngại. Đây chính là điều Linh Đan sợ ở chúng. Loan sẽ không chỉ đối phó với hổ mà còn rất nhiều động vật khác nữa. Chắc Loan cũng không phải tuýp con gái yếu ớt mà sợ hãi những con côn trùng nhỏ bé đâu

- Loan à em bình tĩnh nào. Thở đều đi

Nhận thấy hai tay Loan run run Linh Đan liền trấn an. Thời phố xá hiện đại toàn ở nơi an toàn nhiều người dân. Chuyện đối đầu với nguy hiểm đầy gốc chết như thế này tất nhiên là chuyện hiếm thấy rồi. Thời xưa thì khác, săn bắt thú rừng chính là công việc chính để cung cấp lương thực

Loan thở nhẹ rồi hít sâu. Cô quá khẩn trương rồi

- Chúng ta tiếp tục đi thôi

Nhưng lại một lần nữa đôi chân lại không thể bước tiếp, Loan nghe đâu đó từ xa có tiếng xào xạc giống như tiếng chân cô giẫm lên những chiếc lá khô này, và không phải là một người. Cô lại càng không có suy nghĩ rằng chị Tuyết Nhi lại có ai đó là đồng minh

Nấp mình vào một gốc cây lớn và kéo cả Linh Đan vào. Nếu là chị Tuyết Nhi bỗng nhiên thấy một vong hồn cổ quái xuất hiện ở đây sẽ đâm ra nghi ngờ. Loan chiếu ánh mắt đến hướng phát ra tiếng động. Trên đường chiếu có một đường ánh nắng lớn chiếu ngang qua khiến cho dù Loan đã thấy được bóng dáng đối tượng nhưng lại vẫn không thể nhìn ra đó là ai. Mãi cho đếm khi cả hai người ấy đều bước ra khỏi tán cây và vệt nắng lớn đó. Là Vy!!

Tại sao? Không lẽ Vy đã nhận ra ẩn mật của ba dòng chữa đó. Nếu thật sự là như thế thì cô cần phải nhanh hơn nữa. Nếu đứa bé thật sự còn sống, để Vy tìm ra thì chắc chắn nó sẽ bị ngũ mã phanh thây. Ôi!! Loan không dám nghĩ nữa

- Chị Linh Đan, chị có thể đánh lạc hướng bọn họ không?!

Linh Đan có hơi bất ngờ vì thái độ này của Loan nhưng rồi nhanh chóng gật đầu đồng ý

Sau khi Linh Đan bay đi Loan cũng nhanh chóng hòa mình vào nhiệm vụ mà bản thân tự giao

Cô đi theo con đường mà lòng mình đã vạch ra sẵn. Thực tình thì bây giờ cô cũng không thể biết rằng mình nên đi hướng nào. Không biết chị Linh Đan làm ăn thế nào rồi nhưng chắc chẳng cần lo đâu. Chị ấy là một vong hồn cũng khá tinh nghịch. Vì đang tìm kiếm, ánh mắt luôn luôn hướng về phía trước mà tiến tới. Thế nên bị vấp một cái là mặt cô muốn đạp mạnh xuống đất. Bên dưới toàn những chỗm đá lôm chôm, nếu không chết sau này cũng mù hoặc bị hủy toàn bộ nhan sắc. Loan thầm thở nhẹ. Cô đứng dậy, nhận ra chân mình đã bị trật. Cô đi cà nhắc đến một gốc cây dựa gần vào đó thở nhẹ nghỉ ngơi. Nhưng chưa được ba phút hơi thở lại bắt đầu dồn dập khi cô nghe những tiếng thở thoi thóp cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng từ đằng sau. Không cần quay lại nhìn, nghe cái cách thở gầm của nó đã đủ biết rằng đó chính là... hổ!!

Loan không dám thở mạnh, bây giờ chân bị trật khá đau thì làm gì được. Cô lặng im nhắm mắt cắt đứt hoàn toàn mạch thở của mình. Trong cái tình trạng này dù chị Linh Đan có xuất hiện cũng chưa chắc đã cứu được cô. Thầm lặng mà rơi nước mắt, thế là hết rồi sao?

Nhưng bỗng nhiên, con hổ chuyển hướng của mình đi xẹt qua cô thật nhanh. Nhìn dáng vẻ chạy của nó gấp gáp như đang sợ mất đi con mồi ngon vậy. Cô vô tình nhìn xuống dưới chân đường nó đi. Có vẻ nó đã được đi qua lại rất nhiều lần. Trên từng bước chân nó đi không còn xảy ra tiếng động, những cánh lá rơ xuống đã nhanh choang xẹp dí dưới nền đất. Phía xa xa. Loan còn nhìn thấy được thêm vài ba con nữa và tất cả bọn chúng đều đang hướng về một mục điểm. Tranh mồi, hổ chỉ có thể như thế. Nhưng rốt cuộc là con vật gì khiến chúng hiếu kì như vậy?! Khu rừng này chắc chắn không hề có loài động vật nào to lớn đáng để chúng xé xác nhau mà tranh giành. Chỉ có những con khỉ lớn to mà thôi

Khỉ??

To??

Đôi chân không biết lấy lực từ đâu ra lao nhanh thẳng về phía trước một cách nhẹ nhàng. Con mồi này khiến chúng chỉ ý đến nỗi bước chân cô chạy bịch bịch rung động như thế nhưng chúng vẫn không phân tâm. Đúng là chúa tể rừng xanh

Đến khi cảm nhận lại được cái đau truyền từ mắt cá chân Loan mới mệt nhọc thở dốc chống tay bên một cây đại thụ to lớn. Mồ hôi tuôn ra cùng với lấm ts bụi trong không khí bám vào, chiếc áo sơ mi và quần bó của cô bỗng chốc đã nhuộm một màu nâu nhạt. Nhưng đã đúng đỉnh điểm, tất cả bầy hổ dừng lại hướng mắt lên trên cao của một cây đại đại thụ. Hốc cây lớn đến nỗi có thể chúa cả 10 người trong đó. Đợi chút!! Bỗng nhiên cô thấy có chút quen quen. Theo bản năng vô định, Loan thò tay vào túi móc ra một mảnh giấy. Đây là bước họa rõ ràng nhất từ cá giấc mơ cuối cùng cô mơ thấy. Đúng nó, rất rất giống nhưng lại thiếu thiếu. Bầy khỉ, và thằng bé đâng ở đâu?!

Là trên cao, rất nhiều chú khỉ đang đu qua đu lại. Điểm tựa của chúng chính là những sợi dây leo lâu năm bề dày đến tận 5cm và rất chắc chắn. Trên cùng, con khỉ to nhất, bên hông nó đang dắt một đứa bé có vẻ rất cẩn trọng. Nó đang ngủ và khoảng 3 tuổi. Mập mạp đáng yêu. Loan miểm cười, nó đây sao?!

Thấy người, bầy khỉ nhìn về đó. Bỗng chốc Loan trở thành trung tâm chủ ý tiếp theo của bầy hổ. Cô sợ run người nhanh chóng nhảy tót lên cây quên mất cái chân đang bị đau. Nhưng một trong số những chú hổ lại nhanh hơn, nó nhanh chân chạy đến nhảy vồ lên, trên miệng nó ngoạm chặc cái chân trắng nõn của Loan trong khoan miệng. Cô đau đớn hét toáng lên, tiếng vang vọng cả khu rừng. Cô khóc thét cố gắng dùng dằn mong rằng đôi giày cô sẽ mau bị rơi ra và được trốn thoát. Lắc lắc vài hồi, cũng thành công. Loan trèo cao hơn nữa, thật may mắn vì dường như chúng không có ý định leo lên cây để đuổi theo cô mà vẫn một mực nhìn về phía bầy khỉ. Cô chắc chắn khỉ không phải là thức ăn ngon đối với chúng, là đứa bé, chắc chắn thế. Từ khi nào hổ đã chuyển sang ăn thịt người??

Lo lắng cho đứa bé, Loan đột nhiên tăng tốc độ. Nhưng lại thắc mắc không thể hiểu, tại sao bọn khỉ lại nhìn cô như vị cứu tinh thế kia. Khoảng cách từ nhánh cây này sang nhánh cây đại thụ kia khá gần, Loan nhấp chân ngắm gốc độ và nhảy vồ lên, hai tay ôm chặc lấy dây leo, đôi chân lòng thòng phía dưới biến những chú hổ thành những con mèo thích vờn bóng trong không trung. Hai ba con thay nhau nhảy lên, dáng vẻ đùa giỡn nhưng thật ra là đang cố gắng tranh giành con môi ngon chảy dãi. Chân đau đớn, Loan cố dùng lực hai tay để nhảy mình lên cao. Cô cố gắng sang phía bên kia lại gần bầy khỉ để xem đứa bé mà chúng đang bồng là ai. Mà có vẻ chúng cũng không có gì mấy là phản đối hành động này thậm chí cả bầy còn bất động phòng thủ xung quanh. Thấy cô đã đi được đến địa phận khá an toàn, một con khỉ đực nhảy lên từ cành cây này bám dây leo đu đu bên cạnh cô. Loan khó hiểu nhưng nhìn ánh mắt trong veo của chúng trở thành động để cô đi tiếp

Đến trước mặt con khỉ lớn già đang bồng đứa bé, Loan hoàn toàn bất động nhìn nó. Nó nhìn cô khoảng một lúc sau đó vươn tay bồng đứa bé đang ngủ ngon trên lưng nó giao lại cho cô. Loan ngơ ngác nhận nó. Một bé trai, có đôi nét giống như chị Tuyết Nhi không hề có bất cứ đặc điểm gì giống với cha nó. Loan miểm cười, con chị Tuyết Nhi còn sống, chị ấy ắc hẳn rất vui. Nhưng một dòng suy nghĩ chợt ập đến, nụ cười trên mặt Loan đông cứng lại, cô lạnh lùng suy nghĩ về những gì đã xảy ra

Halahala...

Tiếng con đầu đàn hét lớn hai tay phình phịch đấm ngực. Loan giật mình chúng đàn, chúng nó tản ra xung quanh biết bị động thành chủ động mà tấn công

bọn chúng đang bảo vệ thằng nhóc này, cô dám chắc như thế. Nhưng tại sao??

Sau khi dùng dằng một hồi, cuối cùng bọn cọp đó cũng chịu bỏ đi. Loan có hơi bất ngờ, cô muốn leo xuống, tụi khỉ liền vươn tay giúp đỡ tránh những tán nhỏ đâm vào người cô khiến lòng có chút dao động. Sau khi xuống được phía dưới, cô nghe đâu đó thằng bé mở miệng nói

- Lon... Lon...

Loan trợn mắt ngạc nhiên, không phải nó đang cố nói tên cô đó chứ, nhưng không thể nào, cô và nó vừa gặp nhau mà làm gì có chuyện đó được. Nhưng... một thằng nhóc ở nơi như thế này và còn được nuôi bởi bầy khỉ như thế, nếu tiếp xúc với ngôn ngữ con người có vẻ hơi khó khăn nhưng nhóc này lại có thể ấp a nói tiếng lại tròn âm rõ chữ như thế, Loan không khỏi nghĩ rằng có người dạy cho nó. Có phải là bà chị Tuyết Nhi kia không?! Nếu thế thì trong lúc nó lâm vào nguy hiểm lại không xuất hiện? Không nhẽ thấy cô rồi nên giao mọi trách lêm đầu như thế? Tận mắt chứng kiến rồi nhưng bây giờ cô vẫn đau đầu muốn nghĩ rằng cô gái ấy có phải chị Tuyết Nhi hay không hay là... em gái song sinh của chị ấy?!

- Cẩn thận!!

Một giọng nói thất thánh từ đằng sau. Khi Loan chưa kịp quay lại xem người đó là ai thì cả người đã bị kéo sang một bên. Đằng sau, một con hổ vồ đến. Sau khi Loan tránh được liền nghe có tiếng súng vang lên. Con hổ đã chết lâm sàn [:))]

- Ch... Chị... Chị Tuyết Nhi- Cô đã nhìn rõ, khuôn mặt ấy từng nét mặt ấy không thể nhầm vào đâu được

Cô gái ấy lạnh lùng nhìn Loan sau đoa liếc sang người phục nữ bên cạnh

- Gọi chị là Tuyết Như

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play