nhíu mày đi lên bảng viết những kí hiệu trong giấy ra. Mọi người trong lớp thấy vậy liền lấy một mảnh giấy trắng ra giải những kí hiệu đÓ
-"Cứu với, dưới hầm" Là sao??
-Dưới hầm?? Hầm gì??
-Hầm xe hay hầm cầu (Cấm nghĩ bậy. Là hầm cầu xe)
Mọi người thay nhau nói
-Nhưng cậu nói nguy... là sao
-Nhìn xem- Loan giơ tờ giấy ra có kí hiệu dưới gốc giấy- Là kí hiệu yêu thích của Thương đó
Mọi người nhận ra ngay chỉ có Bảo là chả hiểu gì. Mọi người bắt đầu hoang mang. Lúc này thì thầy giáo bước vào
-Loan
Loan quay lại nhìn thầy mình với gướng mặt lo lắng
-Sao vậy?? Có chuyện gì
Loan nhẹ nhàng đưa tờ giấy ra cho thầy mình. Thầy ấy nhìn và cũng bắt đầu lo lắng
-Vào giờ học rồi giờ làm sao đay hả thầy nếu lớp vắng quá thì
-Im lặng nào để thầy xem... Lớp chúng ta có 20 người mà đúng không, bây giờ tách ra 10/10 nhé. Chúng ta sẽ làm như thế này. 10 người sẽ pử trong lớp và 10 người chia ra 5/5 nhák. 5 vào hầm cầu và 5 vào hầm xe của các công ty. Mảnh giấy này đẻ có thể bay đến đây không phải là dễ nên có lẽ Thương chỉ ở gần đây thôi. Bây giờ thày sẽ chia nhóm nhé
Thầy chia xong thì họ chia nhau ra hành động. Họ không dám đi một cách công khai nên chỉ đi qua đường cửa sổ sau đó lẻn ra ngoài như những đứa cúp tiết. Họ ra được khỏi trường và bắt đầu chia ra đi tìm. 5 người đầu tiên đến hầm xe ở công ty gần nhất mà tìm. Họ lẻn vào chỗ phòng bảo vệ sau đó cúi xuống mà đi vào
-Các em kia
Đi cứ như ngựa đạp,thế là bị phát hiện
-Các em giờ này không ở trường mà sao lại ở đây??
5 đứa tụi nó im lặng. Được một kúc thì Ngọc bước lên nói
-Bác bảp vệ à giúp bọn cháu với, chuyện là như thế này....
Bốn đứa còn lại hơi lo lắng cho Ngọc vì ông bác này nhìn có xẻ rất hung dữ. Có khi ổng bắt cả bọn vào nhà giam cũng nên nào ngờ
-Vậy sao?? Nhanh nhanh đi ta sẽ chỉ cho
Bác bảo vệ khẩn trương đến mở cửa còn vốn đứa này, miệng O mồm A. Ngọc quay lại
-Chuyện gì vậy
-Làm sao mà cậu khuyên được ông ấy vậy
-Suỵt
Ngọc đưa tay lên miệng như chỉ ý im lặng rồi nháy mắt với họ một cái. Họ quay đi vào bên trong và bắt đầu theo sau bác bảo vệ mà tím kiếm
Phía đội của Loan
-Chúng ta nên làm gì bây giờ, nếu là hầm thì chỗ này làm gì có chỗ nào để giấu... một con người chứ- Một người nói
-Có- Loan lên tiếng
Nói rồi Loan dùng tay gõ gõ vào tường. Mọi người nhìn cũng hiểu nên làm theo. Đến một chỗ, một người trong lớp gõ ngay đó nhiều lần. Để nghe rõ hoen, người đó áp tai sát tường mới nghe rõ liền vội vàng gọi Loan
-Loan à, chỗ này
Loan nghe vậy liền chạy lại và thử lần nữa. Thì nghe bên trong có tiếng ú ớ. Không suy nghic, Loan lấy một thanh sắt gần đó định đạp mạnh vào tường nhưng lại thôi. Cô chỉ đâm nhẹ. Nó nứt ra, mảnh tường khá mỏng. Loan cô đập ra một vòng rồi nhẹ nhàng lấy ra hiện lên hình ảnh một cô gái người lấm lem bụi bẩn trên người. Một cô gái đang khóc
-Thương
Loan chồm người vào, Thương đang bị trói lại bởi một sợi dây gai. Loan lấy một con dao nhỏ trong người mình ra cắt nó rồi đến chân sau đó tháo bịt mắt bịt miệng. Thương mở mắt thấy Loan trước mặt liền ôm chầm lấy
-Huhu mình sợ
-Im lặng nào, sao cậu lại ở đây
-Các cô cậu kia, giờ này không họ mà sao lại ở đây hả- Một chú cảnh sát lên tiếng nạt nộ
Loan quay lại, người đó nhận ra Loan ngay
-Ơ... sao cháu lại ở đây, Loan??
Chú cảnh sát ấy nhìn Thương thấy lấm lem bùn đất rồi nhìn lại chỗ góc tường bị đục
-Con mới ở trong đó ra à- Ám chỉ Thương
-Hắn là một tên bệnh hoạn, hắn là người đã nhốt con trong đó- Thương nói như ám ảnh
Thương ngước nhìn lên thì một hình ảnh lọt vài mắt cô. Cô hô lớn
-Hắn! Là hắn
Mọi người đưa ánh mắt về hướng Thương chỉ. Một người đàn ông trong tay đang xách túi thức ăn. Hắn nhìn lên thì thấy có nhiều người đang đứng đó. Hắn không do dự bỏ túi thức ăn xuống và chạy. Không để thoát, một người trong nhóm nhảy tới tóm lấy hắn. Mọi người chạy ào lại. Chú cảnh sát tóm lấy hắn
-Thì ra là cậu, người bị sở cảnh sát tôi truy nã lâu nay. Mong cậu hãy an nghỉ trong nhà giam nhék
Chú cảnh sát tóm
lấy hắn quay lại cảm ơn tụi nhóm Loan rồi đi về
-Yên tâm rồi về lớp thôi
Cả bọn định quay về lớp Thương cứ đứng ừ ngay đó
-Thương sao vậy??
-Bộ các cậu định để mình đến lớp với bộ dạng này à
Chết cha quên mất, Thương phải về thay đồ. Nói rồi cả bọn đưa Thương về nhà thay đồ rồi đưa đến trường. Lần này họ không đi lẻn nữa mà đi hẳn vào cửa chính. Vào trong lớp thì có một tá người đã hỏi
-Thương... cậu có sao không hả
Thương cười vui vẻ vì mọi người trong lớp Thương mình như vậy. Cô gạt đi sự sợ hãi trong lòng và bắt đầu kể lại mọi sự việc
-Lúc đó khoảng một hai giờ sáng, các cậu biết mình hay dậy sớm đi tập thể dục mà đúng không, nhưng vì đường vắng quá nên mình hơi sợ một chút và cố đi thật nhanh. Lúc đó mình gặp được ánh ta, anh ta nhìn mặt thánh thiện lắm luôn. Vì cũng sợ mên mình theo anh ấy để bề nhà. Nhưng đến đoạn đường đó thì anh ấy đánh ngất mình đi và... mình không biết anh ấy đã làm bằng cách nào nữa. Lúc đó mình không còn muốn thở nữa rồi may mà có Loan cứu giúp. Và mình đã làm ra tờ giấy đó nhưng chưa hoàn thành thì bị anh ấy lấy văng đi nhưng thật may mắn khi nó bay tới chỗ của Loan
Reng... điện thoại Loan reo lên
-Con nghe thưa ba... vâng con biết rồi ạ... dạ bye bye ba. Thương à ngày mai đến sở cảnh sát để lấy khẩu cung nha
-Ơ... cậu phải đi với mình đó
-Được rồi mà
Buổi học đó lại vui vẻ trôi qua. Trong nhà Bảo, căn biệt thự ma mị, Anh đang ngủ thì nghe tiếng gì đó dưới nhà, anh đi xuống thì thấy ba mình
-Ba!!!
Ba anh quay lại với cái roi da trên tay và đưa ánh mắt căm thù nhìn anh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT