Tiếng bước chân lặng lẽ giẫm nát từng tất lá khô của đôi chân mang đôi giày puma hiệu nổi tiếng. Loan cầm bản dồ trên tay nhưng không biết nguồn gốc nó từ đâu và... cô cũng chẳng biết đây là nơi nào. Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, hướng đi cũng mờ dần, Loan rút chiếc điện thoại trong túi bật Flash để mình có thể bước tiếp. Đi thêm một hồi cô nhìn thấy hốc cây quen thuộc. Nó đã ở trước mặt, rõ ràng hơn rất nhiều và cả khi bây giờ cô có đèn pin mà, cả lượng pin điện thoại cũng full. Bây giờ chỉ còn đi thẳng đến đó mà thôi nhưng... chạy thêm vài bước thì ánh đèn duy nhất soi sáng màn đêm tắt lịm, bước chân của Loan loạn choạng rồi mất hẳn chỉ nghe thấy tiếng gì đó uỵch xuống đất
Loan nhẹ nhàng mở mắt, xung quanh... vẫn được bao bọc bằng một màu trắng đặc trưng ở bệnh viện
- Ba!!
- Cuối cùng con đã tỉnh, cứ đổ mồ hôi như thế ba lo lắm biết không
- Ba chuẩn bị đi đâu?- Câu hỏi dựa trên bộ trang phục đang khoác lên người. Ba cô đang mặt một bộ vest đen hiếm thấy
- Một người đã phải mất mạng để lấy những thông tin này về. Bây giờ ba đi viếng ông ấy. Con hãy từ từ ở đây mà xem xét
Nói rồi ông đi thẳng mặt. Người đã hi sinh là bạn thân nhất của ông
Tiếng chuông vào lớp bắt đầu vang lên, Vy mệt mỏi ngồi xuống. Hôm nay cô muốn cúp học. Nhìn sang phía bàn của Ngọc và Minh, Vy thầm nghĩ- Ôi sao cặp đôi này hạnh phúc quá nhỉ
- Thật chướng mắt
Giờ nghỉ trưa, cănteen thật ồn ào, chi bằng lén vào thư viện dùng bữa cho yên tĩnh. Nhưng khi vừa bước vào trong thì gặp đôi tình nhân ấy đang thân mật bên nhau. Rõ ràng cũng có mắt nhưng sao lại để người khác đọc cho nghe? Đâu phải không biết chứ. Xong một quyển sách mỏng nhỏ đó Minh đề nghị lấy quyển khác để đọc. Ngọc đề nghị lấy tiểu thuyết. Rà theo từng sóng sách và đọc tên bìa, Minh cảm thấy quyển tiểu thuyết bày rất thích hợp. Harry Potter. Nó kể về một quá trình thật dài của nam nhân vật chính. Ngọc thích điều này. Quyển này có lẽ được! Bước xuống khỏi chiếc thang gỗ vừa cũ vừa mới anh ra khỏi gian sách tiểu thuyết nhưng xui thay lại bắt gặp Vy đang đi ngược chìu. Hai người động nhau thế là Vy ngã xuống. Cuốn sách tiểu thuyết thiệt bự đâm thẳng xuống mắt cá chân của Vy làm cô đau điến ngã chẳng dừa mà đứng cũng chẳng xong
- Ơ!! Cậu không sao chứ?
- Không sao... Á!!
Cô ngã xuống lưng dựa vào thành sách mệt mỏi. Đứng không được. Minh rất hốt hoảng, điều anh nghĩ mình cần làm bây giờ là đưa Vy đến phòng y tế, mọi lỗi lầm là ở anh
- Để mình đưa cậu đến phòng...
- Chân mình không đi được
Không chần chừ Minh liền bỏ cuốn tiểu thuyết xuống hai tay bồng Vy đi khỏi thư viện. Ngọc đứng như trời tròng chứng kiến tất cả, cái hành động đó Minh vẫn chưa hề giành cho cô một lần nào. Đau quá, cậu ấy đang bồng ôm một người khác không phải cô. Nước mắt đã rơi tựa lúc nào, Ngọc bước đến nhặc cuốn tiểu thuyết ôm vào lòng. Minh không hề liếc nhìn cô một cái khi sự việc xảy ra. Cô trở về với nhiều sắc cảm khó tả trên khuôn mặt. Bảo nhìn cô nhưng không biết nên nói gì
Tại phòng y tế, Vy đang ngồi trên thành giường và dưới chân là chị y tá đang băng bó lại vết thương ở mắt cá chân. Cảm giác này thật tuyệt, có người quỳ dưới chân mình. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sau cuối, cô y tá ra về trước để Vy ở lại, tiếp sau đó Minh bước vào cungd với túi đồ ăn trên tay
- Cậu vẫn chưa về lớp từ lúc đưa mình lên đây. Không sợ Ngọc giận sao?- Vy hỏi
Nhờ thế lúc này Minh mới nhớ đến cô gái bé bỏng của mình. Anh đã bỏ rơi cô ấy, quên mất cô ấy
- Có lẽ mọi người đã về hết rồi. Để mình về lớp lấy cặp sách cho cậu và mình nữa. À... có cần mình đưa cậu về không?
- Lát nữa sẽ có người sẽ đó mình... hoàng hôn đẹp chứ!?
- Xin lỗi mình không có tâm trạng để ngắm
Điều này làm Vy khó chịu, làm quái nào lại chối bỏ một lời khen khéo từ một cô gái chứ!? Minh rời đi chạy về lớp một cách nhanh nhất. Cõ lẽ Ngọc vẫn đang chờ. Nhưng không! Cô ấy đang đứng ở hướng ngược lại mà Minh đã chạy. Nước mắt rơi nặng trên má Ngọc vác cặp lên vai rời đi
Sau khi danhd thêm một giấc khoảng 20p, Vy nhận ra có lẽ ngôi trường này chỉ còn mình cô, đây là thời gian bác bảo vệ đang dùng bữa tối. Cô mệt mỏi đứng dậy tháo băng ra khỏi chân mình rồi kéo miếng da dày căng ấy khỏi bề mặt mắt cá. Việc giả bị đau chân làm cô khó chịu, phải ngồi yên nơi này một đống nhưng vẫn đỡ hơn khi phải ngồi lì trên chiếc ghế và nghe những cô thầy giảng "đạo". Cặp sách đã được đặt gọn gàng trên chiếc bàn bên cạnh, có lẽ bây giờ cô nên về thôi, ở đây không khéo lại gặp ma đấy
Đi xuống dưới gần bước ra khỏi cổng, điện thoại Vy reo lên, nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, cô bắt máy
-...
- Tao biết không có gì ngon lành rồi, nói nhanh rồi đến trường chở tao về
Hút!!
Dường như có thứ gì đó vừa lao qua tán cây đằng sau lưng của Vy. Nó trắng trắng. Tiếp đến một luồng gió thôi nhẹ làm bay mái tóc cộng với cảm giác ớn lạnh đến tận sống lưng, cô quay lại nhìn nhưng lại chẳng có gì cả. Khi quay lại phía trước, đằng sau cổng sắt lớn đó, dưới bóng đèn mờ ảo để soi sáng mản đất trước trường, một cô gái với mái tóc đen ướt sũng đang đứng đó, cô vận một chiếc váy đen cộng với chiếc áo sơ mi sộc tím. Cô ấy đang nhìn người đối diện mình mắt trợn trừng không nhắm. Trước khi cô gái ấy biến mất trước tầm nhìn của Vy, nghe đâu thoang thoảng mùi rong rêu đầy mũi. Chính nó đã khiến Bảo di chuyển đến cổng trước sớm hơn. Thấy Vy đứng đó nhìn ra phía cổng, anh định lên tiếng nhưng thôi. Sau khi hònh bóng ấy biến mất, Vy nhanh chóng quay dọc nhìn ngang để tìm một hình bóng nào đó nhưng lại thấy Bảo. Cô mừng rỡ chạy lại nắm lấy cánh tay anh cứ như rất thân thiện
- Bảo à! Làm ơn... em vừa thấy gì đó
- Cậu làm gì ở đây giờ này
- Làm ơn đừng nói chuyện như vậy với em, xa cách lắm. Chìa khóa trọ của em bị mất nhưng em lại không tìm thấy. Mất rồi! Sao em dám về nhà một mình đây
Huống gì Vy cũng là con gái, nếu những lời cô nói là thật thì nếu có xảy ra sự cố nào đấy thì anh có lẽ là người có lỗi nhất
- Về nhà mình đi
- Ba anh...
- Đi công tác rồi
Đã lâu rồi không trở về căn nhà này, phút chốc nó trở nên lạ lẫm với Vy
- Anh nấu cho em chút đồ ăn được không?
- Mình biết cậu chưa ăn gì
- Anh chu đáo quá
Bảo bắt đầu vào công việc, anh mở tủ lấy vài cái trứng cho vào chiếc bát lớn nêm nếm gia vị rồi bắt đầu đánh tròng. Tiếp đến anh vo gạo cho vào soong cắm điện bật nút sau cùng anh thái vài miếng thịt bò để xào cần. Chỉ bấy nhiu đã đủ cho hai người ăn rồi. Vy nhìn hình dáng của anh nhớ lại 3 năm trước. Anh đã chính tay nấu cho cô bữa ăn cuối cùng
Roẹt!!
Chiếc chìa khóa được rút ra khỏi ổ, cánh cửa to lớn được đẩy vào. Dường như tiếng dầu sôi khá lớn làm Bảo hay Vy đều không chú ý đến sự khác thường. Vy đang dang tay ôm anh từ đằng sau như những cặp tình nhân đang trong giai đoạn cao trào
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn và tắt hẳn cho đến khi dừng lại ở cửa bếp nhìn vào hai cá thể đang dính chặt. Loan không có gì là bất ngờ nhưng lại thấy có lỗi vì nhất thời quên mất nhà này đã có chủ. Loan vận một bộ trang phục đen toàn bộ vì cô vừa đi đến buổi chôn cất của bạn thân của cha mình. Hôm nay cô đến đây để thắp cho người chị quá cố của mình một nến nhan
- Xin lỗi!!
Thấy Loan Bảo không giấu nổi sự ngạc nhiên vội vàng kéo tay Vy ra khỏi eo mình nhanh chân chạy đến
- C... Cậu làm gì ở đây
Loan xoay người đứng đối diện với Bảo trên đôi giày gót cao hai tay cầm chiếc túi xách nhỏ màu đen ở đằng trước
- Mình đến thắp cho chị Tuyết Nhi một nến nhan
- À... lúc nãy... không phải như cậu đã thấy đâu
- Mình chỉ đến đây để thắp nhan, xin lỗi vì vào nhà cậu mà không xin phép. Mình xin trả lại chìa khóa cho cậu. Đây là... của chị ấy đã tặng... cho mình
Bảo nhìn chiếc chìa khóa vội đặt vào lòng bàn tay của Loan
- Cái này là quà mà chị ấy tặng cậu. Hãy giữ đi
- Cảm ơn
Loan không nói thêm gì nhiều bước vào bên trong. Cô vẫn muốn xác định lại năng lực của mình, có thật sự là mình có thể nhìn thấy những hồn ma
- Chị Tuyết Nhi, làm ơn cho em thấy và biết rằng chị đang ở đây đi
Thấy Loan có thể vào trong đó Vy cũng mếu máo muốn vào nhưng Bảo lại không cho phép. Vì miệng lưỡi cô ta quá dẽo ngọt, bất quá Bảo cho Vy vào trong đó nhưng với thời lượng là một phút
Sau khi Loan bước ra bên ngoài và tiến thẳng ra cửa không một cái quay đầu nhìn, Vy bắt đầu nhấc chân đi vào bên trong. Loan đi về phía chiếc xe hơi đen đang đặt đó nhưng bỗng nhiên bước chân cô trở nên Loan xạ, đầu óc quay cuồng nên đã ngã xuống. Bảo dùng tốc độ nhanh nhất và định hét lớn tên của Loan nhưng rồi thấy được có ai đó đã nhanh hơn anh một bước. Là một người con trai, khá điển trai. Loan đã bất tỉnh và được đưa vào xe
- Đó là ai...
Cuối cùng cũng đã vào được bên trong, chỉ có một phút nên thực hiện ý định nhanh thôi
- Muốn làm ma dọa tôi à!? Tôi sẽ không để chị sống yên thân đâu
Vy bước đến bên cạnh hủ tro cốt nhếch miệng cười nhìn lên bước di ảnh của cô gái đang cong môi dưới nắng sớm. Nhưng sau khi mở nắp hủ cốt, thứ bên trong khiến cô không thể bàng hoàng hơn. Vy trợn tròn mắt, đôi tay run lên sợ hãi chỉ thẳng vào bức di ảnh. Nó đang chuyển mắt nhìn về phía cô, đôi môi như cao su co lại mất đi nụ cười vốn có. Bỗng nhiên cô bị trợt chân ngã xuống sàn. Không muốn nán lại thêm, Vy vén tấm mand che chạy nhanh ra ngoài
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT