Edit: Beyours

Lúc hoàng hôn, Bùi Nguyên Hoa ra ngoài giám sát tiến độ thêu tranh trở về. Mặc dù vất vả cả ngày có hơi mỏi mệt, nhưng nghĩ đến tranh thêu tiến triển thuận lợi, nghĩ đến Ngũ điện hạ, nghĩ đến tiền đồ của bản thân, trong đôi mắt xinh đẹp lại tràn ngập ánh sáng, bừng lên rực rỡ. Ánh nắng chiều chiếu trên y phục màu vàng quýt giống như thoa lên một tầng kim phấn, lập lánh rạng rỡ, càng chiếu rọi vẻ đẹp sang trọng hoa lệ.

Mặc dù mệt mỏi, nhưng nàng không trực tiếp về Vũ Phi uyển, mà đi tới Thải Vi viên.

Mấy ngày nay, bất luận bao nhiêu cực nhọc, nàng vẫn tuân theo lời căn dặn của phụ thân, mỗi ngày đều tới khuyên nhủ Bùi Nguyên Dung, để nàng phát huy hình tượng khoan hậu hiền lương trước mặt mọi người. Vào sân, nhìn thấy Bùi Nguyên Dung ngồi ở chính sảnh, nàng ta mặc áo dài cẩm tú đỏ sẫm thêu mẫu đơn phú quý, váy xếp nếp sắc đỏ hải đường, trên đầu cài phượng trâm bằng vàng rọng khảm ngọc lưu ly bát bảo, trong lòng không khỏi có chút khinh thường.

Muội muội này của nàng thích nhất những thứ màu sắc lòe loẹt, không những không có phong thái, thậm chí còn phảng phất nét dung tục.

Trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười nhu hòa, dịu dàng nói: "Tam muội, tỷ tỷ tới thăm muội." Bước chân nhẹ nhàng, thướt tha đi tới ngồi xuống phía đối diện, thân thiết nói: "Ngọ thiên (bữa trưa) dùng được chứ? Có nô tài nào dám ức hiệp muội không? Có gì ủy khuất cứ nói cho tỷ. Bất kể thế nào chúng ta cũng là tỷ muội ruột thịt, tỷ tỷ tất nhiên sẽ làm chủ cho muội!"

Tỷ muội ruột? Hay cho tỷ muội ruột!

Ngoài mặt thì cười, sau lưng đâm dao, đoạt tú đồ của nàng, đoạt cơ hội gần gũi Ngũ điện hạ, bây giờ còn giả bộ từ bi đến gặp nàng?

Nghe vậy, cỗ tức giận trong lòng Bùi Nguyên Dung ập tới, ngực phập phồng kịch liệt, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Hoa, nhìn y phục mềm mại uyển chuyển, dung mạo diễm lệ, khẽ mỉm cười như mẫu đơn khoe sắc của nàng ta, nàng càng cảm thấy người này nhức mắt, cắn răng nói: "Bớt giả mù sa mưa trước mắt ta đi! Bùi Nguyên Hoa, mắt ta bị mù mới coi ngươi là tỷ tỷ! Cướp tú đồ của ta để có cơ hội gần gũi Ngũ điện hạ, ngươi rất đắc ý có phải không? Nhìn ta bị ngươi lừa gạt xoay vòng vòng, có phải trong lòng ngươi đang cười ta, cười ta là con ngốc phải không?"

Bùi Nguyên Hoa ngẩn ra, đôi mi thanh tú nhíu lại: "Tam muội, có phải có ai đó nói gì với người không? Chúng ta là tỷ muội ruột, ngươi chớ tin những lời gièm pha, phá hỏng tình cảm tỷ muội của chúng ta!"

"Tình cảm tỷ muội?" Bùi Nguyên Dung nổi giận đùng đùng nói: "Ta đây hỏi ngươi, có phải bây giờ tuyết săn đồ đang ở trong tay ngươi? Chuyện tranh thêu, có phải phụ thân giao cho ngươi làm? Ngươi nói đi! Nói đi! Nếu điều đó đều là giả, ta sẽ đi xé rách miệng ả Bùi Nguyên Ca, còn nếu là sự thật..." Hai tròng mắt dường như muốn phun ra lửa, nồng đậm hận ý.

Ngu ngốc đến thế là cùng, mới đó đã dễ dàng bị Bùi Nguyên Ca châm ngòi ly gián!

Bùi Nguyên Hoa thầm khinh bỉ, nhưng để bảo trì hình tượng, vẫn ôn nhu khuyên bảo: "Tam muội, tranh thêu ở trong tay ai không quan trọng, quan trọng là chuyện này ngươi làm sai. Danh dự nữ tử khuê các, cái nào trọng yếu hơn?"

"Đừng đánh trống lảng, ta chỉ hỏi ngươi, có phải hiện tại tranh thêu đang ở trong tay ngươi phải không?" Trong đầu Bùi Nguyên Dung bây giờ chỉ tâm tâm niệm niệm duy nhất chuyện tranh thêu.

Ngu ngốc! Xưa nay Bùi Nguyên Hoa là hòn ngọc quý trên tay được ngàn vạn cưng chiều, chỉ có nàng chán ghét chất vấn người khác, chứ chưa từng có ai tra hỏi nàng té tát như vậy, ngay cả phụ thân xưa nay cũng luôn ôn hòa sủng ái nàng. Hiện tại lại bị Bùi Nguyên Dung ngu ngốc thẩm vấn như tội phạm, điều này sao có thể bắt nàng nhịn được? Nhưng ngoài cửa viện có hộ vệ canh gác, trong viện còn có nha hoàn Thải Vi viên, nàng cũng không muốn bộc lộ nguyên hình trước mọi người, chỉ có thể tận tình khuyên nhủ: "Tam muội—— "

"Ngươi không dám nói tức là thừa nhận đúng không? Chính ngươi đoạt tranh thêu của ta, đúng không?" Sau khi xác định điểm ấy, lửa giận trong lòng Bùi Nguyên Dung trào ra "BỤP" một tiếng, đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào mũi Bùi Nguyên Hoa mắng: "Hừ, đại tỷ cái nỗi gì? Làm việc thỏa đáng cái nỗi gì? Ngày thường giả bộ ôn tồn đôn hậu, ngay cả muội muội ruột cùng ngấm ngầm ngáng chân! Ngươi cho rằng mặt mũi ngươi xinh đẹp, người khác khen ngươi tài hoa xuất chúng, thì cái gì cũng là của ngươi sao? Nằm mơ! Ngũ điện hạ coi trọng ta, cho nên mới nhờ ta thêu bức tranh đó, ngươi muốn nhân cơ hội này trèo cao ư, si tâm vọng tưởng!"

Ngu ngốc! Ngu ngốc!

Lúc ấy Bùi Nguyên Ca cũng ở đó, luận nhan sắc luận thân phận luận khí chất, sao có thể đến lượt kẻ ngu ngốc như ngươi? Bùi Nguyên Hoa thầm mắng trong lòng, nhưng lời này hiển nhiên không phải đại tỷ đoan trang hiền hậu như nàng có thể nói ra, chỉ một mực biện bạch: "Tam muội, ngươi hiểu lầm tỷ rồi, tranh thêu này —— "

Bùi Nguyên Dung dĩ nhiên không muốn nghe nàng ta nói tiếp, cắt đứt lời nàng, quát mắng: "Đừng cho rằng ta không biết, ngươi chuyên khoe mẽ trước mặt phụ thân, nhưng chung quy ngươi cũng chỉ là thứ nữ thôi! Có bản lĩnh, ngươi vượt mặt Bùi Nguyên Ca đi? Ngươi cho rằng người khác nói ngươi tài hoa hơn người, tài mạo song toàn, khen ngươi vài câu, ngươi thực coi mình là thiên tiên hạ phàm, người người si mê sao? Đó chẳng qua là mọi người nể mặt phụ thân, xu nịnh ngươi thôi! Ngươi muốn để người ta không phản đối, sao không tiến cung làm quý nhân đi? Vì sao còn bị đánh loại? Mắt dòm không có cách nào khác tiến cung, liền đánh chủ ý lên người Ngũ điện hạ. Ngươi ngay cả muội muội là ta cũng tính kế, bỏ đá xuống giếng, Bùi Nguyên Hoa, đồ không biết xấu hổ!"

Nàng chỉ giận dữ nói bậy, thật không ngờ lại đâm trúng chỗ đau trong lòng Bùi Nguyên Hoa.

Thân là thứ nữ, tuyển tú bị loại, đây là hai cái gai trong lòng nàng, chỉ hơi chút chạm nhẹ cũng thấy đau, huống chi bây giờ còn bị Bùi Nguyên Dung nhục mạ trước mặt mọi người như vậy? Bằng công phu ngụy trang và che giấu của Bùi Nguyên Hoa cũng không khỏi biến sắc, tức giận giơ tay lên muốn cho Bùi Nguyên Dung một bạt tai.

"Ngươi đánh đi, ngươi đánh đi!"

Bùi Nguyên Dung không hề sợ hãi, ngược lại còn sáp mặt vào Bùi Nguyên Hoa, khiêu khích: "Ngươi cứ việc đánh đi, vừa vặn để cho mọi người thấy, Bùi đại tiểu thư dịu dàng đoan trang, tài mạo song toàn lại đánh người giống mụ đàn bà chanh chua đánh đá như thế nào? Hơn nữa còn đánh muội muội ruột của mình! Hỏi lại nguyên nhân vì sao phải đánh người? Ôi, hóa ra là đoạt người trong lòng của muội muội, bị nói trung tim đen, thẹn quá thành giận cho nên đánh người! Ta rất muốn nghe xem người khác sẽ bình luận như thế nào? Ngươi đánh đi, ta ước gì ngươi đánh đó, chờ đánh xong, chúng ta phải đi tới trước mặt phụ thân xin phân xử, để người thấy hết chuyện tốt ngươi làm!"

Đời này của Bùi Nguyên Hoa tính kế trong tối ngoài sáng thuận buồm xuôi gió, lại gặp phải loại phụ nữ chanh chua thủ đoạn như Bùi Nguyên Dung, chỉ biết trơ mắt nhìn nàng ta la khóc om sòm, làm càn vô lễ với nàng, tức giận đến mức run người. Nhưng Bùi Nguyên Dung hoàn toàn không nghe nàng nói chuyện, những lời hoa ngôn xảo ngữ, xảo diệu tính kế, một chút cũng không dùng được. Nghĩ đến trí tuệ như mình lại bị thủ đoạn của Bùi Nguyên Dung kiềm chế không biết làm gì được khác, nhất thời tức đến hộc máu.

"Tam muội, nếu ngươi cứ tiếp tục làm loạn, bị phụ thân biết, chỉ sợ thời gian cấm túc sẽ càng dài thôi."

Không thể chấp nhặt với Bùi Nguyên Dung, lại càng không muốn khóc lóc om sòm không màng hình tượng giống nàng ta, Bùi Nguyên Hoa chỉ có thể lôi Bùi Chư Thành ra.

"Thêm thì thêm, dù sao đã bị cấm túc nhiều lần như vậy, ta sớm đã quen rồi!" Bùi Nguyên Dung tức giận đáp. Hơn nữa nghĩ đến vốn dĩ mình có thể gần gũi với Ngũ điện hạ, bay lên làm chim phượng hoàng, giờ cơ hội lại bị Bùi Nguyên Hoa cướp đi còn nàng ta đứng trước mặt mình diễu võ dương oai, nàng vừa đau vừa tức, sớm mất lý trí, liền giơ tay giáng một bạt tai lên mặt Bùi Nguyên Hoa.

Bùi Nguyên Hoa không thể ngờ Bùi Nguyên Dung sẽ động thủ đánh nàng, trong lúc không phòng bị đã trúng một bạt tai mạnh mẽ.

"Bốp —— "

Tiếng tát tai vang dội khiến mọi người trong viện ngoài viện sợ ngây người. Đám nha hoàn Thải Vi viên sớm nghe được hai người tranh chấp, nhưng biết Tam tiểu thư bị cấm túc tức giận ngập trời, mỗi lần đại tiểu thư tới khuyên nhủ đều như vậy nên cũng không để ý. Không ngờ một phút nóng nảy lại động tay động chân. Nếu chuyện này ồn ào đến chỗ lão gia, các tiểu thư không nói đến, bọn họ làm hạ nhân xui xẻo đầu tiên. Vì thế cả đám như ong vỡ tổ xông tới, ngươi lôi kéo Bùi Nguyên Dung, người xin Bùi Nguyên Hoa tha thứ.

"Đại tiểu thư, tính tình Tam tiểu thư vẫn luôn như vậy, lần này lại bị lão gia trách phạt, tính tình càng thêm không tốt, xin ngài thông cảm nhiều hơn." Đại nha hoàn Thải Vi viên Tương Ngọc lo lắng khẩn cầu Bùi Nguyên Hoa, gấp đến độ quỳ xuống, luôn miệng cầu xin: "Đại tiểu là người khoan hồng độ lượng, biết thông cảm nhất, xin đại tiểu thư giúp che giấu chuyện này, đừng nháo đến chỗ lão gia, nếu không chỉ sợ chúng nô tỳ đều gặp tai ương, không có đường sống."

Nói xong, lại không ngừng dập đầu.

Nha hoàn bên cạnh đều biết sự tình nặng nhẹ, cũng quỳ xuống trước Bùi Nguyên Hoa, luôn miệng cầu xin.

"Cho dù chúng nô tỳ mệnh tiện, không đáng đại tiểu thư thương tiếc, nhưng tam tiểu thư và đại tiểu thư là tỷ muội ruột thịt, bây giờ tam tiểu thư bị mất sự yêu thích của lão gia, liên tiếp bị phạt, nếu lại nháo thêm chuyện này, chỉ sợ đời này của tam tiểu thư sẽ bị hủy. Đại tiểu thư nhân từ thiện lương, van cầu người thương hại tam tiểu thư là muội muội của người, giúp nàng che giấu chuyện này, nô tỳ tạ đại ân đại đức của Đại tiểu thư!" Một nha hoàn khác vội vàng dập đầu.

Nàng vốn là nha hoàn nhị đẳng, bởi vì đại nha hoàn cũ là Tú Ngọc bỏ mình ở Bạch Y am nên mới được đề bạt lên.

Lần đầu tiên trong đời Bùi Nguyên Hoa bị ăn tát, lại chính do Bùi Nguyên Dung ngu ngốc ban cho, cố tình không màng hình tượng trả đũa nàng ngay trước mặt mọi người, trong lòng đã nổi giận bừng bừng, hận không thể cho Bùi Nguyên Dung chịu phạt gấp bội lần. Nhưng đám nha hoàn này đau khổ cầu xin như vậy, ngay cả tính mạng bản thân, quan hệ tỷ muội với Bùi Nguyên Dung cũng lôi ra, nếu nàng không đáp ứng, chỉ sợ hình tượng khoan hậu nhân từ khổ công tạo nên sẽ bị hủy trong giây lát.

Nhưng cứ buông tha Bùi Nguyên Dung như vậy, nàng thật sự không cam lòng!

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Tại sau sau khi từ Khánh phúc tự trở về, mọi chuyện đều không thuận lợi? Đầu tiên là phụ thân bị cách chức, sau đó Chương Vân bị biếm, ngay sau đó nàng trượt tuyển tú, lại nhận hết chế giễu của Bùi Nguyên Ca, bây giờ ngay cả Bùi Nguyên Dung cũng đè đầu nàng! Lửa giận trong lòng Bùi Nguyên Hoa hừng hực thiêu đốt, móng tay dài nhọn trong ống tay áo đâm sâu vào thịt, cũng không mảy may biểu lộ. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh nói: "Các ngươi yên tâm, việc này ta sẽ không nói ra ngoài. Nhưng mà các ngươi cũng phải hầu hạ tam muội cho tốt. Ta là tỷ tỷ của tam muội, nếu là người khác thì phải làm sao?"

Thấy nàng đồng ý giấu diếm, đám người Tương Ngọc vô cùng vui mừng, không ngừng dập đầu nói: "Đa tạ đại tiểu thư, đa tạ đại tiểu thư! Ân đức hôm nay của đại tiểu thư, chúng nô tỳ ghi nhớ trong lòng, ngày sau nếu có cơ hội nhất định sẽ tương báo. Sau này chúng nô tỳ sẽ cẩn thận hầu hạ tam tiểu thư, sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa!"

Ngày thường nghe qua nhiều lời cảm tạ, tán thưởng cảm kích nên tâm tình Bùi Nguyên Hoa cũng không chuyển biến tốt.

Sẽ không để chuyện này phát sinh nữa? Nàng chỉ mong Bùi Nguyên Ca cũng phải nhận cái tát này, còn nàng vẫn biểu hiện mình hiền hậu nhân từ, đó mới là đại khoái nhân tâm! Đáng tiếc những lời này không phải Bùi đại tiểu thư nàng có thể nói.

Bùi Nguyên Hoa chỉ có thể hung tợn nguyền rủa trong lòng.

Đúng lúc này, bên cạnh lại truyền đến tiếng rống giận dữ của Bùi Nguyên Dung: "Tương Ngọc, ngươi nói cái gì thế? Ngươi phân biệt rõ cho bổn tiểu thư, ngươi là đại nha hoàn Thải Vi viên, là đại nha hoàn của bổn tiểu thư ta, không phải của Bùi Nguyên Hoa. Nhanh như vậy đã muốn kiếm cành cao bay lên sao? Ta còn chưa chết đâu!"

Tương Ngọc nhìn Bùi Nguyên Hoa bằng ánh mắt áy náy, thấp giọng nói: "Đại tiểu thư, ngài đi trước đi, chúng nô tỳ sẽ trấn an tam tiểu thư!"

Bùi Nguyên Hoa cũng không muốn ở lại Thải Vi viên, lại càng không muốn nhận thêm lăng nhục và khiêu khích của ả Bùi Nguyên Dung ngu ngốc này nữa, nàng sờ sờ bên má đau rát, trong mắt hiện lên tia sáng hung tợn. Bùi Nguyên Dung, ngươi dám đánh ta? Cái tát này, sớm muộn gì ta sẽ trả lại ngươi cả vốn lẫn lời! Hơn nữa cứ nghĩ đến trên đường trở về có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn bộ dáng nàng bị đánh, trong lòng lại căm hận vô cùng.

Thấy Bùi Nguyên Hoa đáp ứng giúp các nàng che giấu, lại nghe theo lời nàng khuyên bảo rời đi, Tương Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Hôm nay may mà là đại tiểu thư, nàng luôn khoan dung độ lượng, thông cảm hạ nhân, chúng ta mới tránh được một kiếp này!" Nói xong, lại dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tử Ngọc nói: "Cũng nhờ ngươi thông minh, nghĩ đến cầu xin đại tiểu thư trước tiên, bằng không chuyện hôm nay sợ rằng không thể xử lý tốt. Xem ra đề bạt ngươi lên là rất đúng đắn, ta không nhìn lầm ngươi!"

Tử Ngọc phúc thân: "Tương Ngọc tỷ tỷ đừng nói vậy, chúng ta đều là nha hoàn hầu hạ tam tiểu thư, nếu xảy ra chuyện không ai thoát được."

Nghe những lời Tử Ngọc nói, vẻ mặt Tương Ngọc trở nên ảm đạm. Đúng vậy, cho dù tam tiểu thư vô lý, khó hầu hạ, nhưng các nàng đã là nha hoàn Thải Vi viên thì vinh nhục đời này cũng chỉ có thể dựa vào tam tiểu thư, không còn đường nào vãn hồi. Ai bảo các nàng chỉ là nô tài chứ? Nàng thở dài, lại xoay người sang chỗ khác trấn an Bùi Nguyên Dung vẫn đang nổi giận.

Trong bóng râm, hương thơm tinh tế, góc cửa Thải Vi viên truyền ra tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ…

"... Chính là như vậy, cũng may ngươi nhắc nhở ta, nói cho ta biết, nếu tam tiểu thư có chỗ nào không thỏa đáng cứ chạy nhanh đi cầu đại tiểu thư, tốt xấu cũng là chị em ruột, đại tiểu thư không thể bỏ mặc. Cũng may hôm nay có đại tiểu thư ở đó, nếu không mọi chuyện không biết phải xử lý thế nào?" Giọng nói Tử Ngọc tràn ngập cảm kích.

"Đều là nô tỳ, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ là điều nên làm, đừng nói như vậy." Giọng nói còn lại nhẹ nhàng tinh tế. "Chúng ta đều biết tính tình tam tiểu thư, cũng may còn có vị tỷ tỷ là đại tiểu thư có thể giúp đỡ, nếu không không biết sẽ thế nào nữa? Về sau, nếu tam tiểu thư có chuyện, Tử Ngọc tỷ tỷ cứ đi cầu đại tiểu thư, nàng có tâm lòng nhân từ, tâm tư mềm mỏng, lại có tiếng nói trước mặt lão gia, không cầu ai tốt bằng?"

Tử Ngọc thở dài nói: "Đúng vậy, ít nhiều còn có đại tiểu thư, bằng không hôm nay không có cách nào qua."

Hai người lại thì thầm một hồi, Tử Ngọc bước ra trước, nhìn bốn phía không có ai mới xoay người bước nhanh trở về hầu hạ Bùi Nguyên Dung.

……

Một lát sau người còn lại mới bước ra, cầm trong tay chổ rơm, hết sức chuyên chú quét tước trên con đường nhỏ hẻo lánh, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt rực rỡ có thần. Sau khi quét sạch sẽ lại quay đi vẩy nước quét chỗ khác. Quản sự mama cười nói: "Vẫn là Tuyền nhi chịu khó, nay tam tiểu thư mất thế, không ai muốn sang đó quét cả, nếu không có ngươi chính ta cũng khó xử."

"Mama đừng nói như vậy, dù sao cùng là quét dọn, không phải quét nơi nào cũng giống nhau sao?" Tuyền nhi cười ngọt ngào. "Mama, việc ở Thải Vi viên ta làm xong rồi, có thể ra ngoài đi dạo không?"

"Đi đi, đi đi, có điều cẩn thận đừng va chạm người khác?" Mama quản sự rất thích tiểu nha hoàn thông minh này, hào phóng nói.

Tuyền nhi phúc thân nói: "Đa tạ mama."

Tuyền nhi tùy ý đi dạo, thấy không ai chú ý, nhanh như chớp lẻn vào Tĩnh Xu trai.

"... Nghĩ tới lời Tuyền nhi nói, nô tỳ rất muốn cười." Tử Uyển bưng một chun trà đưa cho Bùi Nguyên Ca: "Nô tỳ vốn lo tam tiểu thư không phải đối thủ của đại tiểu thư, chỉ sợ không còn dùng được. Không ngờ cuối cùng có thể khiến đại tiểu thư tổn thất. Mặc dù nô tỳ không chính mắt nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng được, bị tam tiểu thư đánh một bạt tai, trong lòng đại tiểu thư nhất định phát hỏa, chỉ e ngại mặt mũi nên không thể phát tác, lại còn phải che giấu giúp người khác, không tức chết mới lạ?"

Bùi Nguyên Ca cười nhận trà: "Đây chính tục ngữ nói, tú tài gặp binh, có lý cũng bất lực."

"Thật ra nô tỳ cảm thấy chuyện này hay nhất là những lời tiểu thư dạy Tuyền nhi ấy." Thanh Đại khom người cười nói. "Để về sau có việc Tử Ngọc cứ đi cầu đại tiểu thư. Tam tiểu thư và đại tiểu thư là chị em ruột, nếu Tử Ngọc thực sự đến van cầu đại tiểu thư, đại tiểu thư không thể không để ý, đây mới dính gánh nặng lên người. Nô tỳ thấy sau này đại tiểu thư phải đau đầu rồi! Tạo cơ hội cho nàng giả bộ làm người tốt, lúc này thoải mái mà làm, có muốn bỏ đi cũng không được!"

"Cho dù có muốn bỏ cũng phải khiến nàng ta thương tích đầy mình." Mộc Tê cũng nói, "Gần đây trong phủ truyền nhau nói đại tiểu thư thiện lương nhân từ đều là giả vờ, nếu không di nương ruột gặp chuyện ngay cả tam tiểu thư cũng đi cầu xin lão gia, đại tiểu thư có mặt nhưng nửa câu cũng không nói. Rõ ràng muốn leo cao đạp thấp, thấy di nương thất thế liền bỏ mặc. Đây mới chỉ là lời đồn, nếu tam tiểu thư lại có chuyện, nàng còn không quản thì càng chứng minh lời đồn. Thanh danh tốt tích góp mấy năm nay coi như hủy hết."

Sở Quỳ không nói chuyện nhưng vẫn hàm chứa ý cười.

Lúc trước đại tiểu thư để Lưu Hà đến thử người Tĩnh Xu trai, bày một chuỗi cạm bẫy chờ tứ tiểu thư nhảy vào, điều này làm bốn nha hoàn các nàng vô cùng không có hảo cảm. Hơn nữa lúc ở trong rừng tứ tiểu thư bị người đẩy ra ngoài, suýt mất mạng, chuyện này đại tiểu thư cũng có hiềm nghi. Bởi vậy, lúc này nghe nói Bùi Nguyên Hoa lâm cảnh xấu hổ ở Thải Vi viên, bốn nha hoàn không khỏi vui vẻ.

"Đúng rồi, tứ tiểu thư, nô tỳ vừa nghe được một chuyện." Sở Quỳ bỗng nhiên nói, "Lưu Hà bị đuổi ra khỏi phủ, nghe nói đã chết."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người để ngẩn ra, thật sự kinh ngạc.

Chỉ có Bùi Nguyên Ca sau khi giật mình liền thở dài, nói: "Sao lại vậy?"

"Lưu Hà là người hậu, lần này người nhà đều bị đuổi ra khỏi Bùi phủ, một nhà sống ở trong một con hèm. Nghe nói Lưu Hà mới về nhà không bao lâu, đột nhiên trợn mắt ngất đi, không chống đỡ được bao lâu thì chết. Người nhà họ cho rằng Lưu Hà làm ra chuyện này, xấu hổ và giận dữ, liền cuốn chiếu quăng ra bãi tha ma." Sở Quỳ chậm rãi nói, "Có điều nô tỳ nghe nói, trước khi Lưu Hà ra phủ, đại tiểu thư từng gặp qua nàng, người trong phủ còn khen đại tiểu thư thiện tâm, vẫn quan tâm nha hoàn khi chủ như vậy. Đại nha hoàn khác của Vũ Phi uyển là Lưu Sương khóc một hồi, nô tỳ còn tận mắt thấy trong mắt nàng ta hồng hồng."

Tử Uyển, Mộc Tê và Thanh Đại đều trầm mặc, không tự chủ rùng mình.

Người trong phủ đều cảm thấy đại tiểu thư tốt, nhưng theo các nàng thấy Lưu Hà này chết rất kỳ quái!

Mà lòng dạ đại tiểu thư cũng thật đáng sợ!

"Việc này các ngươi phải nhớ kỹ mà đề phòng, về sau gặp chuyện liên quan tới đại tỷ thì cẩn thận một chút, muốn cẩn thận phải cẩn thận, còn quan sát chặt Tư Âm vào, đừng để nàng ta gây tai vạ cho Tĩnh Xu trai!" Bùi Nguyên Ca biết trong lòng bọn họ đang suy tư, chỉ nhắc nhở vài câu rồi không nói thêm nữa, đứng dậy nói: "Giúp ta trang điểm thay quần áo, ta muốn đi Kiêm Gia viện thỉnh an mẫu thân."

※※※

Hoàng cung, Phượng Nghi cung.

Hoàng hôn buông xuống, vạn vật bị bao phủ trong ánh nắng chiều, dưới ánh sáng màu đỏ, đều trở nên mông lung thưa thớt. Nhưng nắng chiều chiếu vào ngói vàng lưu ly trên Phương Nghi cung lại kim quang rực rỡ sáng lạn huy hoàng, đúng như quyền thế uy nghiêm của Hoàng hậu. Phượng đỉnh hồng tường vân bay bên trong chính điện nhè nhẹ phun ra từng đợt khói trắng, không khí tràn ngập hương thơm ngào ngạt, thấm vào lòng người.

"Con thỉnh mẫu hậu thành toàn." Vũ Hoằng Triết một thân trường bào tím thêu rồng bốn móng, thần thái phấn chấn.

Hoàng hậu ngồi ngay ngắn, âu yếm nhìn con trai, vui mừng cười nói: "Bản cung thúc dục Triết nhi bao lâu nay, cứ nghĩ ngươi cao mắt, không chịu lập phi. Bản cung đang rất sốt ruột, không ngờ lần này Triết nhi lại mở lời trước, vậy thì chính phi sườn phi đều phải lập. Đích nữ Lý Các, bản cung có nghe nói qua, gia thế cũng xứng đôi, bổn cung cũng từng tiếp xúc với Lý phu nhân. Nhưng Bùi Nguyên Ca là ai? Sao bản cung chưa bao giờ nghe đến?"

Nhưng mà cái tên này lại rất quen tai, dường như đã nghe ở đâu đó.

"Bẩm mẫu hậu, là ái nữ của Hình bộ thượng thư Bùi Chư Thành." Vũ Hoằng Triết cười đáp, nghĩ đến dung nhan thanh lệ thoát tục của Bùi Nguyên Ca, trong lòng lại dâng lên lửa nóng.

"Ái nữ Hình bộ thượng thư?" Hoàng hậu suy ngẫm một hồi, bỗng nhiên nói "Có phải Bùi Nguyên Ca từng định thân với Trấn Quốc Hầu phủ, sau bị từ hôn phải không?" Nghe tên thấy quen, dường như chất nữ Diệp Vấn Quân của nàng từng đề cập qua. "Đáng lẽ ra nữ nhi Hình bộ thượng thư miễn cưỡng có thể làm trắc phi của con, nhưng nếu là nữ từ từng bị lui hôn, chắc thanh danh người này cũng không tốt. Con đường đường là Ngũ hoàng tử, trưởng tử, tương lai còn là Thái tử, sao có thể chọn người có thanh danh vướng mắc như vậy?"

Vũ Hoằng Triết sớm đoán được sẽ gặp khó khăn, cười nói: "Điều này không thể trách nàng, Trấn Quốc Hầu phủ muốn dựa vào chúng ta, vừa vặn nha đầu Diệp Vấn Quân lại si mê An Trác Nhiên, nên Trấn Quốc Hầu phủ mới muốn từ hôn. Hơn nữa lỗi của Trấn Quốc Hầu phủ không liên quan tới Nguyên Ca cô nương. Mẫu hậu yên tâm, nhi thần đã gặp Nguyên Ca cô nương vài lần, đoan trang tú lệ, tài hoa cũng tốt, người rất nhạy bén. Chẳng lẽ mẫu hậu không tin ánh mắt nhi thần sao?"

"Bản cung đang nghĩ Bùi Chư Thành từ Trấn biên đại tướng xuống Hình bộ thượng thư, hiển nhiên làm mất lòng Hoàng thượng, sao con lại còn chọn con gái hắn, hóa ra là đã từng gặp mặt nên nhìn trúng." Trên mặt Hoàng hậu lộ ra ý cười. "Có thể làm Triết nhi nhìn trúng, Bùi Nguyên Ca kia chắc cũng là quốc sắc thiên hương? Nhưng mà bản cung chưa gặp nàng, nên vẫn có chút lo lắng. Hơn nữa bản cung nhớ mang máng, nàng đã từng tham gia Hoa yến của Liễu quý phi?”

Hay là Liễu quý phi cố ý sắp xếp mỹ nhân để quyến rũ Triết nhi?

"Hoa yến của Liễu quý phi chẳng qua là chọn mỹ nhận cho phụ hoàng, củng cố sủng ái thôi! Huống chi, nhi thần nghe nói Nguyên Ca cô nương nửa đường cáo bệnh, ngay cả mặt phụ hoàng cũng chưa gặp, có thể thấy được nàng là nữ tử tâm tư cao quý, mẫu hậu không cần phải lo lắng." Vũ Hoằng Triết năn nỉ nói, "Về phần mẫu hậu nói chưa gặp người thì rất dễ dàng không phải sao? Hôm nào đó chọn thời điểm, mẫu hậu gọi nàng vào cung gặp một lần, chẳng phải sẽ biết sao?"

Vũ Hoằng Triết càng nóng vội, Hoàng hậu ngược lại càng phải thận trọng, cười nói: "Vô duyên vô cớ, không quen không biết tuyên cô nương người ta vào cung thật không hay." Thấy bộ dáng nóng vội của con trai, bà thở dài nói: "Thôi, mấy ngày nữa là đoan ngọ, các tiểu thư quan gia nhất định xuất môn ngắm thuyền rồng, Triết nhi đi hỏi thăm xem vị Bùi tứ tiểu kia có xuất môn không? Đến lúc đó để Cung mama thay mặt bổn cung xem mắt cho con, nếu thật sự tốt, bản cung sẽ uyên nàng vào cung cùng đi gặp phu hoàng con. Cung mama, ngươi thay bản cung đi xem mặt."

Cung mama vốn mặc cung trang đứng cạnh Hoàng hậu lập tức đứng dậy, cung kính nói: "Lão nô tuân chỉ."

"Mẫu hậu cứ yên tâm!" Nghe ý tứ của Hoàng hậu cũng gần như đã đồng ý, Vũ Hoằng Triết mặt mày phấn khởi, cười nói: "Nhi thần đánh cược với mẫu hậu, mẫu hậu gặp nàng nhất định nói ‘có’, không thể nói ra nửa chữ ‘không’!"

※※※

Bãi triều, Bùi Chư Thành như thường lệ tới Kiêm Gia viện ngồi.

Bạch Sương một lòng hy vọng hai người hòa hảo, bởi vậy sớm dẫn theo bọn nha hoàn đi xuống, chỉ để lại hai người ở trong phòng. Thư Tuyết Ngọc tất nhiên biết tâm tư của nàng, trong lòng thầm thở dài. Nha đầu kia không hiểu, tình cảnh bọn họ hiện tại, nếu có người còn cảm thấy chút tự tại, chân chính chỉ còn lại hai người, hiểu biết nhau hơn hai mươi năm, tâm tư tính tình của ai cũng không thể gạt được người còn lại, không cần thiết phải làm bộ diễn trò.

Ở riêng với nhau thế này, ngược lại càng thêm xấu hổ không được tự nhiên.

Bởi vậy lúc chỉ còn hai người, trong phòng thường yên tĩnh và trầm mặc.

Thư Tuyết Ngọc tùy tiện cầm quyển sách, đảo mắt nhìn coi như che dấu. Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói do dự của Bùi Chư Thành: "Nàng..." Dừng một chút mới nói "Vết thương trên vai sao rồi?"

"Đã tốt rồi." Thư Tuyết Ngọc thản nhiên nói, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chăm chú xem sách như cũ giống như không thèm để ý. Nhưng chỉ có nàng biết, trong lòng đang cuồn cuộn như sóng triều dâng, nói không nên lời là vui mừng xen lẫn bi thương, chua xót: "Ta đã từng nói người ta có thể dựa vào duy nhất hiện giờ chính là Nguyên Ca, ta sẽ đối đãi với con bé như con gái ruột. Ta cứu nó là vì chính ta, không liên quan tới ông, ông không cần phải vì vậy mà cảm kích hay áy náy."

Nếu ông muốn quan tâm bà, bà hy vọng đó là bởi vì bà là Thư Tuyết Ngọc.

Nếu là vì Nguyên Ca, bà thà rằng không cần!

"Vậy coi như ta không hỏi là được." Bùi Chư Thành cũng thản nhiên đáp, giọng điều rất bình tĩnh, trong lòng lại cười thầm mình ngu, biết rõ kết quả lại nhưng vẫn cứ tự đâm vào đinh! Đúng là đáng đời! Ông không giận, vẻ mặt càng thêm bình tĩnh, tâm tình vốn dĩ có chút bất an bỗng chốc tan thành mây khói, trấn tĩnh nói: "Hình như Ôn phủ xảy ra chút phiền toái, không phải nàng và Ôn phu nhân thân thiết lắm sao? Ngày mai có thời gian thì dẫn Ca nhi qua đó xem chút!"

Nghe thấy trong phủ bạn tốt gặp chuyện không may, Thư Tuyết Ngọc chợt ngẩng đầu lên, không nhịn được hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Ông nói chuyện với bà, ngay cả đầu bà cũng không muốn ngẩng lên, vừa nghe Ôn phu nhân có chuyện lại ân cần như vậy? Bùi Chư Thành cười nhẹ, sớm đã thành thói quen nên cũng không thấy khó chịu, đáp lại: "Ta cũng không rõ lắm, lúc hạ triều chỉ ngẫu nhiên nghe nhóm triều thần nhắc tới, nói Ôn phủ gặp phiền toái. Nếu có chỗ cần ta hỗ trợ, cứ bảo Nguyên Ca nói cho ta biết. Nàng cũng đừng cảm thấy mở miệng cầu tình ta không được tự nhiên, ta chỉ trả lại nhân tình nàng cứu Nguyên Ca mà thôi, muốn nhận hay không nhận thì tùy nàng."

Thấy đã đến giờ, ông ném quyển sách trên tay lên bàn, đứng dậy nói: "Ta đi thư phòng."

"Được."

Thư Tuyết Ngọc trả lời, nhìn ông rời đi mới khẽ thở dài, từ từ gập quyển sách trên tay, khóe miệng lộ ra ý cười chua xót "Đúng vậy, bởi vì Nguyên Ca mà thôi... Nếu không còn có thể vì sao?" Bà có thể xuất viện là vì Nguyên Ca, có thể lấy sủng ái là vì Nguyên Ca, có thể được ông mở lời hỏi thăm cũng chỉ bởi vì vết thương đó chịu thay Nguyên Ca ... Tất cả đều bởi vì Nguyên Ca, điều ấy quá rõ ràng…..

Chẳng lẽ ông cho rằng bà tự mình đa tình nghĩ ông quan tâm bà sao?

Tình cảm vợ chồng, sớm đã hết...

Nhưng không biết vì sao,trong khoảng không mông lung, Thư Tuyết Ngọc lại nhớ tới trước kia, về thời điểm lần đầu tiên gặp Bùi Chư Thành. Manh hôn ách gả (*), lần đầu tiên gặp mặt đó là lúc ông tới rước bà. Tính tình của bà không tốt, hàng xóm láng giềng đều nghe danh, khi đó ông có quen biết với ca ca của bà, hay nói giỡn: "Bùi lão đệ, thanh danh muội muội của ta ngươi cũng biết, một khi gả ra ngoài, ngươi đã không còn cơ hội đổi ý nữa rồi!"

(*) manh hôn ách gả: cưới mù gả câm, là lấy chồng lấy vợ mà không biết gì về đối phương

Khi đó bà rất tức giận, sao ca ca có thể nói trước mặt vị hôn phu của bà như vậy, mất hết cả mặt mũi.

Sau đó bà nghe được giọng lớn tiếng: "Thư huynh, lời này hẳn để ta nói mới đúng. Vào cửa Bùi gia, chính là thê tử của Bùi Chư Thành ta, các ngươi muốn đổi ý mang người về mới là không thể nào!"

Chưa từng gặp mặt đã bảo vệ bà như vậy, cuộc hôn nhân vốn đang thấp thỏm, một khắc này trở nên an định.

Cuộc sống sau khi kết hôn đúng như bà dự đoán, ông hết sức che chở cho bà, không để bà chịu bất cứ ủy khuất nào, ngay cả tính cách ngang ngược của bà cũng không hề phê phán, vẫn luôn bao dung bà, thỉnh thoảng bị bà chọc tức nóng giận, cũng chỉ trừng mắt nhìn, tự bỏ ra ngoài, chờ hết giận mới trở về.

Kết hôn bốn năm, bà không mang thai, cũng không an bài cho ông thiếp thất thông phòng, ông không nói nửa lời, ngược lại còn nói đỡ giúp bà trước mặt cha mẹ chồng, nói chính ông không muốn nạp thiếp.

Năm đó, ông lập công hồi kinh, vốn dĩ tước vị vững chắc nhưng bị một bạt tai của bà đánh bay, ông cũng không oán bà nửa câu.

Nhàn Nhã nói, ông chiều hư bà rồi, một chút cũng không nói sai!

Nếu không phải quen ông luôn nhường nhịn lui bước, nếu không phải bị ông nuông chiều , thì năm đó sau khi Chương Vân xuất hiện, bà sẽ không xúc động như vậy, tùy hứng như vậy, không có chút bao dung và thấu hiểu, bản thân chỉ lo phẫn nộ với thống hận, phát giận lên người ông, một chút hòa nhã cũng không cho ông, kết quả để Chương Vân thừa cơ lợi dụng châm ngòi ly gián hai người. Nếu thời điểm đó bà có thể bình tĩnh một chút, có thể khoan dung một chút, xử lý ổn thỏa chuyện của Chương Vân, có phải tất cả cũng sẽ không đi đến tình cảnh không thể vãn hồi như hôm nay?

Đáng tiếc, thời gian không thể quay lại.

Thư Tuyết Ngọc chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống. Bây giờ bà chỉ có Nguyên Ca ...

Trong thư phòng, Bùi Chư Thành lẳng lặng ngồi trên ghế bành gỗ tử đàn, sắc mặt trầm ngưng. Thả Thư Tuyết Ngọc ra, chính là lo lắng bà không có con nối dòng, lại là chính thất, bà nói với ông sẽ chắc sóc Nguyên Ca thật tốt. Lúc trước mặt người khác, họ sắm vai một đôi vợ chồng hòa thuận không quá khó khăn, nhưng sau lưng ông không thích đơn độc đối mặt Thư Tuyết Ngọc. Mỗi lần một mình đối mặt với Thư Tuyết Ngọc, lại giống như nhìn lại bản thân mười năm trước.

Giống như đối mặt với sai lầm thời tuổi trẻ ngông cuồng.

Khi đó ông trẻ tuổi sung sức, người trong cuộc không nhìn rõ thị phi đúng sai, chờ tới bây giờ tỉnh táo lại, lại ngồi nhớ lại chuyện đã qua. Chương Vân cũng tốt, ba vị thiếp thất kia cũng tốt, nhưng ông không còn là ông trong trí nhớ. Chuyện ngày đó, có lẽ có rất nhiều chỗ là ông hiểu lầm bà. Nhưng mà nếu có sai, là lỗi của ông, bà ngàn lần vạn lần không nên, không nên hạ độc thủ với Minh Cẩm!

Cười khổ, Bùi Chư Thành dứt bỏ suy nghĩ phiền loạn, bắt đầu sửa sang mớ công văn hình bộ lộn xộn, những điều này đã không còn ý nghĩa ...

Bây giờ ông đành phải chăm sóc Nguyên Ca lớn lên thật tốt, tìm cho con bé vị hôn phu thật tốt, nhìn nàng cả đời phúc thọ an khang.

Trừ điều đó ra, không cầu gì khác.

※※※

Ôn phủ gặp chuyện, Thư Tuyết Ngọc phải đi thăm Ôn phu nhân , bởi vậy không mang theo đám Bùi Nguyên Hoa, Bùi Nguyên Xảo và Bùi Nguyên Dung khiến bà ngột ngạt mà chỉ dẫn theo Nguyên Ca, ngồi xe ngựa Bùi phủ đi tới Ôn phủ.

Trước một đêm, Thư Tuyết Ngọc đã gửi bái thiếp tới Ôn phủ, Ôn phu nhân biết sáng nay bà tới, sớm đợi ở sau nhị môn. Thấy bà mặc y phục lụa màu ráng mây, váy sắc lựu đỏ, trên đầu cài phượng trâm kim sí gắn châu bát bảo, hào quang minh diễm, mỉm cười đứng đó, vẫn thanh lệ vô cùng có phong thái. Chỉ có người hiểu bà như Thư Tuyết Ngọc, mới có thể nhìn ra sự mệt mỏi và ủy khuất sau trang phục lộng lẫy.

Ôn Dật Lan vẫn bộ dáng xinh đẹp hiền hậu, cười nói: "Tuyết di khỏe, Nguyên Ca muội muội khỏe.” (hiều là chào cũng được)

Bùi Nguyên Ca đáp lễ: "Nhàn di khỏe, Ôn tỷ tỷ khỏe."

Ôn phu nhân cười đáp lại Thư Tuyết Ngọc, sau đó mới nói: "Ngươi đưa bái thiếp thật đúng lúc, ta đang muốn dẫn Lan nhi tới Bùi phủ tìm ngươi đây, vậy mà ngươi lại tới trước." Nói xong nắm chặt tay bà, chưa nói gì đôi mắt đã ửng đỏ nhưng không muốn bị nữ nhi nhìn thấy, miễn cưỡng nói: "Lan nhi, con dẫn Nguyên Ca đi gặp tổ phụ tổ mẫu đi, sau đó chơi đùa xung quanh, ta trò chuyện với Tuyết di một chút."

"Không đâu, lâu lắm con không gặp Tuyết di, con cũng muốn nói chuyện với Tuyết di!" Ôn Dật Lan làm nũng.

Bùi Nguyên Ca không sơ ý giống nàng, nhìn bộ dáng của bà cũng biết nhất định Ôn phủ xảy ra chuyện, nên gạt Ôn Dật Lan, cười nói: "Ta nghe danh tiếng Ôn Các lão từ lâu, sớm muốn diện kiến. Chỉ là không biết gia gia của ngươi có nghiêm khắc hay không, có dọa người hay không?" Nàng dụ dỗ, lôi Ôn Dật Lan đi.

Mấy ngày gần đây, Ôn phu nhân đầy bụng ủy khuất, lại không có ai để giãi bày, tối qua nhận được bái thiếp của Thư Tuyết Ngọc, ngóng trông bạn tâm giao tới thật nhanh. Lúc này khó khăn lắm mới gặp mặt, nữ nhi lại không có bên cạnh, bất chấp ở cửa viện, nước mắt thành chuỗi rơi xuống, nắm chặt tay Thư Tuyết Ngọc, không nói được nửa câu.

Thấy bộ dáng này của bà, Thư Tuyết Ngọc chỉ biết sự tình không nhỏ, vỗ vỗ tay bà tỏ vẻ an ủi, lại không vội vã hỏi, chờ bà khóc xong mới lấy tay khăn lau nước mắt giúp bà, nhẹ nhàng nói: "Rốt cuộc có chuyện gì khiến ngươi ủy khuất như vậy! Nói cho ta nghe một chút, chúng ta cùng nhau xem xét."

"Ngươi không biết sao?" Thấy bà gửi bái thiếp đúng lúc như vậy, Ôn phu nhân còn tưởng bà đã biết.

Thư Tuyết Ngọc lắc đầu, nói: "Là Chư Thành nghe triều thần nói Ôn phủ xảy ra chuyện, nói cho ta biết một tiếng nên ta mới tới đây. Nhưng mà ông ấy cũng không nói rõ xảy ra chuyện gì. Có chuyện gì? Là Ôn Mục Liễm ức hiếp ngươi sao, hay làm sao? Ngươi nói cho ta biết, ta xả giận giúp ngươi!"

"Nếu Ôn Mục Liễm dám chọc đến ta vậy đã tốt, mặc dù mẹ chồng thiên vị con trai, nhưng công công (bố chồng) thông tình đạt lý, chưa bao giờ dung túng hắn làm loạn!" Nói đến chuyện này, Ôn phu nhân lại không nén được đau buồn. "Nếu ông ấy có hồ nháo hướng vào ta, cùng lắm ta chịu chút ủy khuất, có gì quan trọng? Nhưng chuyện này ông ấy cũng đưa cả Lan nhi vào! Lan nhi số khổ của ta, sao lại có phụ thân không chịu thua kém như vậy?"

Bên này, Ôn Dật Lan nhanh chóng bị Bùi Nguyên Ca làm phân tâm, lôi kéo nàng tới hậu viện: "Ngươi yên tâm, gia gia nhìn bên ngoài rất nghiêm khắc, thực tế lại là người rất tốt. Hơn nữa người quý nhất ta, ta thích ngươi, người cũng nhất định sẽ thích ngươi."

Bùi Nguyên Ca nghe nàng nói chuyện, cười cười, thoạt nhìn Ôn Các lão rất thương yêu đứa cháu gái ruột này.

Hai người đang đi, trong hành lang đột nhiên xuất hiện một người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play