Trong thư phòng, cái vạc bằng đồng chạm trổ hình con sư tử đang ngồi, ngẩng đầu hướng thiên, trong miệng nhả ra từng đợt khói trắng, lượn lờ tản khắp không khí.
"Quỳ xuống!" Bùi Chư Thành ngồi trên ghế bành gỗ màu đen, sắc mặt âm trầm, thanh âm tuy không cao, nhưng lại cực kỳ uy nghi. Mặt ngoài thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, nhưng người quen với tính cách của hắn, đều biết giờ phút này hắn đang tức giận: "Chương Vân, nàng cũng biết tội?"
Chương Vân quỳ xuống, vẻ mặt nghi hoặc, biểu hiện như không biết gì cả: "Nô tỳ không biết mình sai ở đâu?"
"Hay cho “cắt thịt chữa bệnh”, hay cho đại nhân đại từ!" Bùi Chư Thành cười lạnh, trong lòng càng giận dữ: "Ngươi nghĩ rằng ta là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy sao? Nói cho ngươi biết, vết thương do trâm, và vết cắt của dao, miệng vết thương hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, vết thương mới và vết thương cũ qua 2, 3 ngày cũng khác nhau. Vết thương trên cánh tay trái của ngươi rõ ràng là mới dùng cây trâm này làm bị thương, lại dám nói là vì Nguyên Ca cắt thịt chữa bệnh? Hay để đích thân ta nghiệm tra cây trâm trên đầu ngươi, ngươi mới bằng lòng thừa nhận?" Nói đến đây, ngữ điệu không che giấu được sự tức giận.
Chương Vân lúc này mới biết vấn đề ở đâu, nhưng nàng đã sớm có chuẩn bị, không chút kinh hoảng. Con ngươi trong suốt nhìn Bùi Chư Thành, nước mắt trào ra, đọng trên lông mi thon dài, ướt át nhỏ xuống: "Hóa ra lão gia trách cứ thiếp vì chuyện này?" Thanh âm cực thống khổ, lại tựa hồ ủy khuất vô hạn.
"Chẳng lẽ ta trách lầm ngươi sao?" Bùi Chư Thành trầm giọng, kiềm chế cơn giận.
"Lão gia chinh chiến bên ngoài, hai năm chưa từng hồi phủ, Nô tỳ vì lão gia chăm lo gia vụ, chiếu cố nữ nhi, kinh doanh sản nghiệp. Mặc dù không dám nói “lao khổ công cao”, nhưng cũng là tận tâm tận lực. Lão gia nhìn Bùi phủ hôm nay, chẳng lẽ không biết dụng tâm của thiếp".
Chương Vân thanh âm dần dần nghẹn ngào, nước mắt từng giọt chảy xuống gò má trắng nõn, tựa như ngọc trai, cực kì đáng thương, khiến người ta thương tiếc: "Nhưng lão gia vừa trở lại, không để ý tới thiếp cực khổ, ngược lại con trách ta vì lão gia một mảnh tâm ý, thiếp, thiếp..."
Nói xong, khóc nấc lên, khí nhược mềm mại, thậm chí còn thở hổn hển, ủy khuất đến cực điểm.
"Ngươi ngụy tạo cắt thịt chữa bệnh, là vì ta sao? Ta cũng muốn nghe xem, đây là đạo lí gì!" Bùi Chư Thành khó mà tin được, nhưng nghĩ đến nàng quản gia vất vả, thanh âm dịu đi một chút.
"Nô tỳ biết, bởi vì Minh Cẩm tỷ tỷ, nên lão gia đặc biệt yêu thương tứ tiểu thư, nhưng tứ tiểu thư trời sinh tính tình bướng bỉnh, không gần gũi lão gia, lão gia vì thế vô cùng đau buồn." Chương Vân biết mình khóc bắt đầu có tác dụng, vẻ mặt càng thêm thống khổ đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Nô tỳ là người của lão gia, thấy lão gia buồn rầu, há không vì người mà giải trừ?"
Bùi Chư Thành vẫn oán giận: "Nhưng việc này cùng việc ngươi giả cắt thịt chữa bệnh liên quan gì đến nhau?"
"Nô tỳ nghĩ, nếu nô tỳ và tứ tiểu thư có thể thân cận một chút, cũng có thể khiến lão gia và tứ tiểu thư hoà giải. Nhưng mấy năm nay, bất luận lấy lòng thế nào, cũng đều vô ích". Chương Vân làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục kể khổ: "Lão gia cũng chính mắt nhìn thấy, đưa cho tứ tiểu thư xiêm y trang sức, đồ dùng sinh hoạt, đều bị tứ tiểu thư ném đi, ném cả thành ý quan tâm của ta. Mọi chuyện nô tỳ làm đổi lại là những lời cay nghiệt của tứ tiểu thư. Nàng thậm chí còn muốn động thủ đánh nô tỳ. Tứ tiểu thư ngang bướng, đắc tội cả giáo tập tiên sinh (giáo viên). Nô tỳ thay nàng đi nhận lỗi, khó khăn lắm mới giữ lại được..."
Nghĩ đến chính mình tận mắt nhìn thấy, mẹ con Chương Vân ở chỗ Nguyên Ca chịu ủy khuất, Bùi Chư Thành thở dài, thần sắc bất đắc dĩ.
Đối với Nguyên Ca, Chương Vân có thể nói là thật tâm thật lòng, tận tâm tận lực, thậm chí còn ước thúc Nguyên Hoa và Nguyên Dung, đối Nguyên Ca dùng mọi cách nhẫn nại, nhưng Nguyên Ca cố tình không cảm kích. Kỳ thật, không chỉ các nàng, cho dù là hắn, cũng thường gặp phải chuyện Nguyên Ca chống đối mà trợn mắt nhìn nhau.
Nhưng mà, Bùi Chư Thành không biết, những gì hắn nhìn thấy, đều do Chương Vân cố ý thiết kế, thoạt nhìn hoàn toàn là Nguyên Ca vô lễ cố chấp, kiệt ngạo bất tuân.
Người bị che tai che mắt, không chỉ có Bùi Nguyên Ca, mà còn có cả hắn.
"Ta biết, mấy năm nay, Nguyên Ca khiến nàng, Nguyên Hoa và Nguyên Dung chịu không ít ủy khuất". Giọng nói Bùi Chư Thành mang theo an ủi, thần sắc cũng đã dịu đi rất nhiều.
"Tứ tiểu thư là đích nữ, Nguyên Hoa, Nguyên Dung là thứ nữ, mà nô tỳ cũng chỉ là thiếp thất, không dám lên tiếng oán hận, lại càng không dám nói mình chịu ủy khuất". Chương Vân lên tiếng giải thích, biết Bùi Chư Thành đã hết tức giận, tiếp tục nói: "Nô tỳ dùng mọi cách, nhưng thủy chung không có cách nào khiến Tứ tiểu thư thích, thật sự là bất đắc dĩ, mới ra hạ sách này. Vốn dĩ tưởng rằng, nếu Tứ tiểu thư có thể bởi vậy yêu thích nô tỳ, nô tỳ sẽ có thể làm cầu nối giữa lão gia và tứ tiểu thư, để cha con hai người cùng hưởng tình phụ tử, từng quyền chi tâm, đều vì lão gia mà suy nghĩ. Nhưng không ngờ lão gia chẳng những không hiểu tâm ý của nô tỳ, ngược lại còn trách cứ..."
Nói xong, lại dấu mặt sau tay áo khóc không ngừng, yểu điệu đáng thương.
Bùi Chư Thành trầm mặc, một lát sau mới nói: "Ngươi thật là vì ta, mới giả chuyện cắt thịt chữa bệnh?"
"Lão gia thử suy nghĩ đi, nếu không phải vì lão gia, nô tỳ cần gì phải tự mình hại mình? Mà chuyện này, nô tỳ có thể có được lợi ích gì?" Nghe nói như thế, Chương Vân đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt: "Việc này nô tỳ vốn không tính giấu diếm lão gia, chính là sau khi lão gia trở về, chỉ hỏi hai câu chuyện tình Trấn Quốc Hầu phủ, liền vội vàng chạy tới Tĩnh Xu trai, nô tỳ còn chưa tới kịp thuyết minh. Nếu lão gia vẫn cho rằng nô tỳ lừa dối người, nô tỳ không dám phủ nhận, nguyện tùy ý lão gia trừng phạt, nhưng nếu nói nô tỳ có ý đồ khác, nô tỳ chết cũng không nhận!"
Thủ đoạn khóc lóc kể khổ này vô cùng hiệu quả, trước nói mình lo liệu gia vụ tận tâm vất vả, lại cố ý nhắc đến Bùi Nguyên Ca bướng bỉnh ngang ngược, nàng chịu ủy khuất, cuối cùng vòng đi vòng lại, lại đem hết thảy quy kết nàng đối Bùi Chư Thành chi tâm, cho dù là trăm gang luyện thép, nghe nàng nói chuyện, cũng biến thành mềm.
Tuy nàng nói hợp tình hợp lí, nhưng Bùi Chư Thành vẫn còn chuyện chưa rõ ràng, hoài nghi nói: "Nàng chưa từng cắt thịt chữa bệnh, vậy Nguyên Ca bệnh nặng, vì sao đột nhiên khỏe lên?”
Chương Vân trong lòng chấn động, gần như biến sắc, nếu Bùi Chư Thành biết nàng động tay động chân vào thuốc của Bùi Nguyên Ca, nhất định sẽ không tha. Vội la lên: "Lão gia, bệnh của tứ tiểu thư, vì từ hôn mà bị đả kích, tâm tình tích tụ, hơn nữa thân thể yếu, nên mới bệnh không dậy nổi. Nhưng đại phu nói, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần điều dưỡng tốt là được. Nếu tứ tiểu thư thật sự bệnh nặng, nô tỳ lo còn không kịp, làm sao có tâm tư làm việc này?"
Bùi Chư Thành trầm ngâm hồi lâu, thần sắc khó đoán: "Về sau đừng dùng loại chuyện lừa gạt này, Nguyên Ca vẫn còn đứa nhỏ! Ta còn có việc, đêm nay ngủ ở thư phòng, ngươi không cần chờ ta. Đi xuống đi!"
Ra khỏi thư phòng, Vương mama ở bên ngoài lập tức lên đón, đến chỗ vắng lặng mới vội hỏi: "Di nương, thế nào?"
"Lão gia tuy rằng tin lí do thoái thác của ta, nhưng vẫn còn tức giận, nói đêm nay sẽ không đến Tứ Đức viện, kêu ta không cần chờ. Hừ, tất cả tại tiện nha đầu kia!". Chương Vân trong lòng vừa buồn vừa đau, chiếc khăn trong tay bị vò nát không ra hình thù.
Trước đây, mỗi lần Bùi Chư Thành hồi phủ, ngày đầu tiên nhất định ở Tứ Đức viện của nàng, đây chẳng những sủng ái nàng, còn ngầm tuyên bố địa vị của nàng trong phủ, lần này lại...
Vương mama thở phào nhẹ nhõm: "Lão gia không phạt, chuyện này coi như bỏ qua. Quan trọng nhất là, việc Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, lão gia dường như cũng chưa nghi ngờ, đây mới thật sự là đại may mắn!" Cuối cùng lại an ủi nói, "Về phần vị ở Tĩnh Xu trai kia, Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, đời này nàng ta coi như bị hủy, bản thân ngu dốt không chịu nổi, về sau di nương muốn gây khó dễ cũng không phải đắn đo, di nương còn sợ không áp chế được khẩu khí của nàng ta sao?"
"Không được!" Chương Vân quả quyết cự tuyệt: "Lão gia đã động nghi tâm, lúc này ta không thể lại có động tác."
"Chúng ta không thể có động tác, nhưng không có nghĩa người khác không thể có?"
Vương mama chỉ hướng Tĩnh Xu trai phương, lại chỉ chiếc trâm hoa quế trên đầu mình, (ta đoán mụ này chỉ Quế mama đấy), mắt lộ ra tinh quang, "Để cho nàng động thủ, đến lúc đó ầm ĩ cũng là chuyện nội bộ của Tĩnh Xu trai, sân viện kia là của đích nữ, di nương làm sao dám quản? Chuyện này bất luận như thế nào cũng tính lên đâu di nương”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT