Chiều hôm sau, Bùi Chư Thành gọi Bùi Nguyên Ca đến Đồng Trạch viện, nhắc tới hôn sự của Tử Uyển.
Bùi Nguyên Ca cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc hỏi: "Phụ thân, có phải tối qua Ca nhi ra đón người chậm trễ, nên người tức giận phải không?"
Bùi Chư Thành không hiểu: "Sao con lại nói vậy?"
"Nếu như không phải phụ thân giận con, thì vì sao không cho con chút mặt mũi như vậy?" Bùi Nguyên Ca ủy khuất:"Tối hôm trước người vừa nói, mọi chuyện sau này của Tĩnh Xu trai đều do con làm chủ. Hơn nữa, tân nha hoàn vào Tĩnh Xu trai mới được hai ngày, người đã tính hôn sự cho Tử Uyển. Về sau chúng nha hoàn sao có thể tin phục?" Nàng vừa nói xong, nước mắt như hạt ngọc trai cuồn cuồn tuôn rơi.
Bùi Chư Thành ngẩn ra, giật mình đồng thời cũng cảm thấy hổ thẹn.
Mặc dù ông mở miệng nói để Ca nhi chưởng quản Tĩnh Xu trai, nhưng nàng mới mười ba tuổi, khó tránh khỏi làm người khác cảm thấy không phục. Lúc này phải nên giúp nàng lập uy mới đúng, ông ở phía sau lại nhúng tay vào hôn sự của Tử Uyển. Trong mắt hạ nhân, chẳng phải tự nói rằng lời lúc trước của mình chỉ là hư không thôi sao? Ông có chút không vui nhìn Chương Vân, áy náy nói: "Là phụ thân sơ ý, không nên nhúng tay vào việc này. Ca nhi đừng giận phụ thân được không?"
Bùi Nguyên Ca nín khóc, mỉm cười: "Quên đi, phụ thân là nam tử hán, phải làm đại sự, việc nhỏ này sao cẩn thận giống nữ tử được? Nhưng mà, chỉ một lần này thôi, lần sau phụ thân còn như vậy, con sẽ không để ý người nữa!"
Chương Vân bên cạnh thầm cắn răng, lời này quá tru tâm! (ý chỉ kể tội lỗi ra mà giết đi)
Cái gì mà nam tử hán phải làm đại sự, không cẩn thận giống nữ tử? Mặt ngoài là giải vây cho lão gia, trên thực tế là chĩa mũi nhọn về phía bà. Dù sao, chủ ý hôn phối cho Tử Uyển vốn của bà nghĩ ra. Trong lòng lão gia, bà là nữ nhân tỉ mỉ biết quan tâm, bị mấy câu của Bùi Nguyên Ca giễu cợt, lão gia sẽ nghĩ thế nào? Trong lòng bà ta vừa lo vừa giận, từ đầu tới cuối không đề cập tới Chương Vân – tên bà nửa câu, cũng đã làm nảy sinh sự nghi ngờ trong lòng lão gia. Thủ đoạn của tiểu tiện nhân này thực ác độc!
Hai cha con tán gẫu thêm vài câu, Bùi Nguyên Ca liền cáo từ rời đi.
Cửa vừa đóng lại, thấy Chương Vân chủ động quỳ xuống xin tội, Bùi Nguyên Ca mỉm cười, Chương Vân quả nhiên bị nàng kích động đánh mất tỉnh táo. Nếu là trước kia, bà ta sẽ không nóng vội đưa ra việc này như vậy? Không biết lần này bà ta sẽ giải thích thế nào? Vô tình? Nhưng mấy ngày qua, cái “vô tình” của bà ta có vẻ hơi nhiều, dù phụ thân tin nhưng cũng sẽ ngày càng thất vọng về bà ta. Mà phụ thân càng thất vọng, bà ta lại càng nóng vội, càng muốn trừ bỏ nàng... Cứ nối tiếp như vậy, nàng rất muốn nhìn, Chương Vân có thể nhẫn nại với nàng tới khi nào?
Ra khỏi Đồng Trạch viện, Bùi Nguyên Ca suy nghĩ một lát, mang theo Tử Uyển và Tư Âm tới Kiêm Gia viện.
Thư Tuyết Ngọc đang sao chép từ phú, nghe nói Bùi Nguyên Ca đến liền vội vàng ra đón. Bà vẫn ở chỗ lều nhỏ gần khóm trúc, tự mình pha trà cho Bùi Nguyên Ca, trong mắt tràn đầy nhu hòa. Bỗng nhiên bà nhíu mày, liếc mắt nhìn Tư Âm đứng bên cạnh, ngập ngừng hỏi: "Trên người ngươi có mùi hoa quế sao?"
Không ngờ không chỉ lão gia mà ngay cả phu nhân cũng để ý nàng như vậy? Tư Âm mừng rỡ vô cùng: "Dạ, phu nhân. Phụ thân đã qua đời của nô tỳ rất thích hoa quế, mùa thu hàng năm đều lấy hoa quế phơi khô, để vào trong túi hương đeo bên người, sẽ có mùi nhàn nhạt thoang thoảng. Mỗi lần nô tỳ ngửi thấy mùi hoa quế, đều nhớ đến phụ thân, xem như một loại tưởng niệm với phụ thân đã mất."
Đôi mắt đen của Thư Tuyết Ngọc đánh giá nàng ta vài lần rồi kêu nàng đi xuống, nhíu mày hỏi: "Đây là nha hoàn mới ngươi chọn sao?"
"Xem ra phu nhân không phải không quan tâm chuyện Bùi phủ." Bùi Nguyên Ca gật đầu: "Hôm qua, lúc nàng ta vừa xuất hiện, thần sắc phụ thân cũng rất khác thường, hôm nay phu nhân cũng như vậy, xem ra là có nguyên do. Chẳng lẽ chuyện này liên quan tới hương hoa quế sao?" Đây cũng là nguyên nhân hôm nay nàng đến bái phỏng Thư Tuyết Ngọc, xem có thể biết vì sao cha có thái độ đặc biệt với Tư Âm hay không.
"Minh Cẩm.... Nàng ấy thích nhất hoa quế, cho nên trong viện trồng đủ loại hoa quế, mỗi mùa thu đến tràn ngập hương thơm." Thư Tuyết Ngọc có chút mê mang, không biết nghĩ tới điều gì, lập tức lấy lại tinh thần, khuyên nhủ: "Ta thấy nha hoàn này không biết an phận, ngươi tốt nhất đừng giữ bên người."
Bùi Nguyên Ca mỉm cười: "Ta chính là muốn nàng ta không an phận!"
"Ngươi muốn làm gì?" Thư Tuyết Ngọc chợt cảnh giác, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm hoang đường. Bà ngưng mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, đôi mi thanh tú nhíu một lúc lâu: "Chẳng lẽ... ngươi muốn để nàng hầu hạ phụ thân ngươi?" Trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tưởng tưởng nổi, cùng với khó tin.
Bùi Nguyên Ca cũng không gạt bà: "Đúng vậy!"
Tay Thư Tuyết Ngọc run lên, làm rơi ly trà xuống đất vỡ tan tành, khiếp sợ nhìn Bùi Nguyên Ca.
"Phu nhân?" Bùi Nguyên Ca không ngờ bà sẽ có phản ứng như vậy, mắt đẹp lưu chuyển, nàng bỗng nhiên hiểu ra: Thật khờ, đã đến tình thế này vẫn ngây thơ ôm trong lòng tình yêu mãi không buông, khó trách bà ấy không phải đối thủ của Chương Vân!
"Phu nhân, có lẽ lời ta nói hơi khó nghe, nhưng mà bản tính nam nhân có mới nới cũ, dựa vào người khác, chẳng bằng chủ động nắm giữ trong tay mình. Người như Tư Âm thích hợp để xông trận, đối phó Chương Vân, nàng ta sẽ quân cờ tốt để dùng!"
Thư Tuyết Ngọc kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Ca, thật lâu không nói gì.
Đợi Bùi Nguyên Ca rời đi, Thư Tuyết Ngọc muốn tiếp tục sao chép thi từ, nhưng vô luận thế nào cũng không tĩnh tâm được, bỗng nhiên thở dài: "Đứa nhỏ Nguyên Ca này, ta càng ngày càng không hiểu nó rồi!"
"Thật ra nô tỳ cảm thấy, tứ tiểu thư rất thông minh!" Bạch Sương nhỏ giọng nói: "Ôn phu nhân cũng nói như vậy."
"Nhàn Nhã nói như vậy rất bình thường, nhưng mà Nguyên Ca..." Thư Tuyết Ngọc thấy hơi đau lòng, thậm chí có chút tức giận: "Bạch Sương, ngươi cảm thấy ta nên vui mừng sao? Vui mừng vì đứa nhỏ này thông minh như vậy? Lại hiểu đạo lý như vậy? Lại biết đưa nữ nhân cho cha mình sao?Nàng mới mười ba tuổi! Nhưng Bạch Sương ngươi xem xem, nàng có chỗ nào giống hài tử 13 tuổi chứ?" Nếu ban đầu Nguyên Ca tới tìm nàng, nói rõ lợi hại thiệt hơn muốn liên thủ, còn có thể miễn cưỡng nói thiên tính thông minh. Nhưng ngôn từ và hành đồng lần này, khác hoàn toàn với bộ dáng hài tử mười ba tuổi nên có, hiểu rõ tình đời khiến bà vừa kinh tâm lại vừa đau tâm (vừa ngạc nhiên lại vừa đau lòng).
Đứa nhỏ này rốt cuộc đã trải qua những gì, mà lí trí trưởng thành đến mức gần như máu lạnh như vậy?
Trước khi Minh Cẩm chết đã giao phó Nguyên Ca cho bà. Lúc ấy bà từng thề sẽ trông nom Nguyên Ca thật tốt. Nhưng mà bây giờ, bà vì tranh giành một chút tình cảm, không quan tâm đến tình cảnh của Nguyên Ca. Giống như Nhàn Nhã nói, dưới cửu tuyền, bà có mặt mũi nào đi gặp Minh Cẩm? Thư Tuyết Ngọc lộ vẻ mặt đau xót, nhắm mắt trầm tư, sau hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Bạch Sương, ngươi đi nói cho hắn biết, ta muốn gặp hắn!"
Bạch Sương vui mừng: "Phu nhân, rốt cục ngài đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Đúng, ta muốn xuất viện!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT