Bùi Nguyên Ca mỉm cười: "Ta bảo ngươi đi ngửi mùi son phấn của bọn họ là có mục đích. Hầu hết mọi người đều có mùi giống nhau, riêng chỉ có sáu người kia là khác, mùi tinh tế hơn nhiều, rõ ràng quý trọng hơn những người còn lại. Ta rất khó tưởng tượng, cùng ở chung một chỗ, đều là những thiếu nữ bán thân, mama mua giới sẽ phân cho bọn họ son phấn khác nhau sao. Giải thích duy nhất chính là, các cô gái kia vốn luôn ở chỗ mama, bởi vậy mùi vị son phấn đầu tóc đều giống nhau, còn sáu người này mới từ nơi khác đưa đến, tuy đổi xiêm y, nhưng vẫn sơ hở ở chỗ đó!"

"Thì ra là vậy." Tử Uyển tỉnh ngộ, âm thầm bội phục tiểu thư tâm tư tinh tế. Nàng lại hỏi: "Vì sao tiểu thư muốn lưu lại Tư Âm chứ?"

Nữ nhân kia vừa thấy cũng biết không an phận, về sau tám phần sẽ sinh chuyện.

"Tư Âm này, ta tự có chỗ dùng." Bùi Nguyên Ca nói xong khẽ thở dài. Nếu có thể, nàng vẫn nghiêng về liên thủ với Thư Tuyết Ngọc, nhưng tạm thời chỉ sợ không có khả năng. Ôn phu nhân là bạn tốt của Thư Tuyết Ngọc, trịnh trọng đến Bùi phủ, rất có thể vì Thư Tuyết Ngọc xuất viện mà đến, nghe ý tứ của bà ấy trước khi tạm biệt thì hiển nhiên đã thất bại. Nhất thời, nàng cũng không tiện nhắc lại chuyện đó trước mặt phụ thân, xem ra chỉ có thể gác lại.

Sau khi trở lại Tĩnh Xu trai, mười tám tân nha hoàn đã đợi trong sân.

"Quy củ trong phủ, về sau Tử Uyển sẽ từ từ dạy các ngươi. Ta chỉ nói một câu, Tĩnh Xu trai này của ta, không dung kẻ dưới gan lớn làm bậy, khi (dễ) chủ phản chủ. Nếu ai không tin, có thể thử thủ đoạn của ta!" Bùi Nguyên Ca chưa nói nửa chữ đe dọa núi đao chảo dầu nhưng chỉ một câu nói tầm thường này đã đủ làm trong lòng mọi người phát lạnh, bất giác run rẩy sợ hãi, càng thêm câu nệ cung kính: "Nhưng mà, mọi việc trung thành bảo vệ chủ nhân, ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi." Nàng đưa mắt ra hiệu với Tử Uyển.

Tử Uyển đã chuẩn bị tốt hà bao để phân phát, đều là năm mươi văn tiền thưởng, nhìn bên ngoài cũng thấy khá dày.

Phủ đầu trước, lấy lòng sau, loại thủ đoạn này kiếp trước Bùi Nguyên Ca sớm đã vận dụng nhuần nhuyễn. Nàng cũng không muốn nói nhiều nữa, kêu Tử Uyển đưa mọi người xuống tìm hiểu các nơi ở Bùi phủ rồi dạy quy củ, còn Tư Âm thì giữ lại hầu hạ trong phòng. Tay cầm cuốn sách, nàng hé mắt nhìn Tư Âm kia quay tròn ngắm nhìn xung quanh, trong lòng đã có kết luận, nông cạn, nhẹ dạ, dễ lợi dụng, dễ xúi giục. Tuy không đủ tư cách đấu với Chương Vân, nhưng làm bà ta ngột ngạt thì dư sức.

Phụ thân coi trọng Chương Vân như vậy, không có chuyện đặc biệt, muốn Chương Vân bị thất sủng thì rất khó.

Chương Vân hiểu lầm nàng trước sau biến hóa, là kế khởi điểm tuyệt hảo. Chỉ cần việc này bùng nổ, loại chuyện tưởng chừng bình thường giống vậy tuyệt đối có thể khiến phụ thân tin tưởng thiếp thất ông vẫn luôn tin chiều chưa từng có hảo ý với nữ nhi của ông. Chỉ cần phụ thân nhận thức điểm này, hình tượng hơn 10 năm qua của Chương Vân trong lòng phụ thân sẽ sụp đổ hoàn toàn. Không còn phụ thân sủng ái, nàng muốn dày vò Chương Vân dễ như trở bàn tay.

Mà việc bây giờ nàng phải làm chính là cố ý chọc giận Chương Vân, kích thích Chương Vân, khiến bà ta không thể nhịn được nữa, nhưng lại không bắt được nhược điểm nào của nàng để phản kích. Đến lúc đó, bà ta chỉ có thể đánh cược đưa ra lá vương bài "Bùi Nguyên Ca thật giả" này. Mà ngày đó, mới là bắt đầu chuỗi ngày nàng đối phó Chương Vân! Không có Chương Vân, Bùi Nguyên Dung ngu ngốc căn bản không đáng nhắc tới.

Bàn tính trong lòng đã định, Bùi Nguyên Ca mới cảm thấy thoải mái một chút.

Dẫn nha hoàn mới đi các nơi cho quen Bùi phủ, sắp xếp chỗ ở, phân công việc theo sở trường, dạy quy củ. Toàn bộ buổi chiều, Tử Uyển bận tối mày tối mặt, hơn nữa một thời gian dài sau cũng ít có thời gian rảnh dỗi. Nhưng nàng nghĩ đến Tĩnh Xu trai đổi mới hoàn toàn lại do tiểu thư toàn quyền nắm trong tay thì chút khổ cực này cũng đáng giá. Lúc dùng bữa tối, Bùi Nguyên Ca cũng biết Tử Uyển vất vả nên không bảo nàng hầu hạ mà kiên quyết kéo nàng ngồi xuống ăn cùng.

Ít nha hoàn nào có được vinh dự như vậy, Tử Uyển dùng cao lương mỹ vị nhưng không hề thấy ngon, mà chỉ thề trong lòng, cả đời này phải hầu hạ tiểu thư thật tốt.

Đang lúc chủ tớ hai người nói chuyện vui vẻ thì có người truyền đạt, nói Vương mama của Tứ Đức viện đến.

Tử Uyển vội vàng đứng lên, tiểu thư ân sủng là một chuyện, nhưng trước mặt người ngoài, nàng như vậy là vượt quá quy củ. Hơn nữa, người tới là thân tín của Chương Vân, càng không thể sơ suất. Đang suy nghĩ thì tiểu nha hoàn đã vén rèm lên, Vương mama mặc áo váy màu tro, vẻ mặt đầy vui mừng tiến vào. Bà ta trước hành lễ với Bùi Nguyên Ca, sau mở miệng liên tiếp chúc mừng Tử Uyển: "Chúc mừng Tử Uyển cô nương, lão nô chúc mừng cô nương trước!"

Tử Uyển không hiểu, Bùi Nguyên Ca im lặng mỉm cười: "Vương mama, lời này có ý gì?"

"Tử Uyển cô nương là người của Minh Cẩm phu nhân, từng hầu hạ tứ tiểu thư, nay lại là người đắc lực nhất bên người tứ tiểu thư, mắt thấy mười chín tuổi đến tuổi kết hôn. Chương di nương đang suy tính hôn phối cho cô nương thì đúng lúc Chu phó tổng quản trong phủ đến xin cưới Tử Uyển cô nương cho con trai hắn. Di nương nghĩ thân phận này cũng không ủy khuất Tử Uyển cô nương, nên đã đồng ý." Vương mama cười tươi đến mức nếp nhăn già nua xô lại như hoa cúc: "Tử Uyển cô nương gả qua đó, chính là nương tử của quản sự, cha chồng lại là phó tổng quản, tương lai hưởng vinh hoa phú quý còn thiếu được sao? Lão nô giành trước tới chúc mừng, nhớ có lì xì!"

Sắc mặt Tử Uyển trong bỗng chốc trở nên trắng bệch, Chu phó tổng quản là tâm phúc của Chương Vân, Tử Uyển làm con dâu hắn, còn có trái cây ngon để ăn sao?

Càng quan trọng hơn là, hiện giờ Tĩnh Xu trai chỉ có một mình Tử Uyển dùng được, nàng đi rồi, tương đương với cắt đứt cánh tay tiểu thư. Nhưng mà, dựa theo quy củ trong phủ, nha hoàn đủ mười chín tuổi đúng là nên chọn người kết duyên, đối phương lại là con Chu phó tổng quản, tính thế nào vẫn là Tử Uyển trèo cao, cho dù nháo đến chỗ lão gia, lão gia cũng sẽ cho rằng Chương Vân đang lấy lòng tiểu thư, không có lý gì mà phản đối.

Vương mama cười lạnh trong lòng, kể cả tứ tiểu thư cũng không thể moi móc di nương có nửa điểm không phải trong chuyện này, ngoại trừ đáp ứng thì không còn cách nào khác.

Bùi Nguyên Ca mỉm cười, chậm rãi xoa tay rồi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: "Cút.. ra …ngoài…cho…ta!"

Ngữ điệu rất nhu hòa nhưng hoàn toàn tương phản với lời nói, làm Vương mama ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Tứ tiểu thư ngươi nói gì?"

"Ta nói, ngươi, cút ra ngoài cho ta!" Giọng Bùi Nguyên Ca vẫn nhu hòa như cũ: "Quay về nói cho Chương Vân biết, hôn sự của Tử Uyển, không tới phiên bà ta làm chủ!" Nàng nhếch môi, lời nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo khiến người nhìn không rét mà run.

Vương mama nén giận rời đi. Hừ, cứ ngang ngược lúc này đi, đợi ngày mai lão gia lên tiếng, ta xem ngươi còn nháo được thế không?

Phòng trong, Bùi Nguyên Ca kéo tay Tử Uyển, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, hiện tại Chương Vân không có quyền quản người của Tĩnh Xu trai, chỉ có thể mở miệng trước mặt phụ thân. Chỉ cần phụ thân ở đây thì ta sẽ có lời chế ngự bà ta!" Bất quá, Tử Uyển tuổi không còn nhỏ, xác thực nên tính hôn sự cho nàng ấy, nếu không tương lai sẽ bị động. Từ tối hôm qua, sau khi Tử Uyển đứng ra gánh tội cho nàng, Bùi Nguyên Ca đã quyết tâm nhất định phải tìm cho Tử Uyển mối hôn sự tốt, tuyệt đối không được bạc đãi nàng ấy.

Tử Uyển gật đầu, tuy rằng trong lòng còn lo lắng, nhưng vì cực kỳ tín nhiệm Bùi Nguyên Ca nên bỏ qua việc này không nghĩ nữa.

Đêm khuya, sau khi tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ, Bùi Nguyên Ca vẫn không ngủ được. Ban ngày nàng mới nói với Chương Vân, khuyên bà ta đừng có ý đồ nhúng tay vào Tĩnh Xu trai nữa thì buổi tối Chương Vân sắp xếp hôn sự cho Tử Uyển. Đây là phản kích cũng là khiêu khích. Hừ, cho rằng phối cho con trai của phó tổng quản thì có thể chặn miệng của nàng sao? Chương Vân, ngươi cũng quá gấp gáp rồi... Trong bóng đêm, đôi môi anh đào hồng nhuận khẽ cong lên nụ cười lạnh lùng.

Đột nhiên, Bùi Nguyên Ca biến sắc, tung chăn xuống giường, ẩn núp vào chỗ tối cạnh đó, cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play