Bùi Nguyên Ca đứng bên cạnh lan can trong đình (đình để nghỉ chân trong vườn hoa hay bên đường), nhìn Bùi Nguyên Dung bập bõm chìm nổi trong nước, giãy dụa kêu cứu. Nhất thời trí nhớ kiếp trước ùa về mãnh liệt, hai tay nàng nắm lại thật chặt, đôi mắt đen nhìn Bùi Nguyên Dung không thấy một tia ánh sáng. Nhưng nàng nhanh chóng hiện ra bộ dáng thất kinh hoảng sợ, lớn tiếng gọi: "Người đâu, mau tới đây, tam tỷ rơi xuống nước, mau mau tới đây!"

Đợi đến khi Bùi Nguyên Dung được cứu lên thì Chương Vân cũng đã nghe tin chạy tới.

Bùi Nguyên Dung vừa xấu hổ vừa tức, bổ nhào vào lòng Chương Vân khóc nấc lên: "Di nương làm chủ cho ta, thật sự ta không biết mình đã đắc tội gì với tứ muội mà khiến nàng phải đẩy ta vào trong hồ, thiếu chút nữa thì bỏ mạng?" Vừa rồi hỗn loạn lại không phòng bị, đến bây giờ nàng vẫn không hiểu tại sao mình lại bị như thế. Nhưng nghĩ đến mình bị mất mặt trước mắt bao người như vậy nên đã đổ hết trách nhiệm lên người Bùi Nguyên Ca, để người ta nghĩ Bùi Nguyên Ca lòng dạ độc ác, mưu hại thứ tỷ.

Chương Vân đau lòng vô cùng, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca hỏi: "Tứ tiểu thư, chuyện gì xảy ra?".

Dương Tú Huyền nghĩ rằng tự mình gây họa, không thể làm liên lụy Bùi Nguyên Ca. Nàng khẽ cắn môi, đành phải véo lên cánh tay mình một cái thật đau để cho nước mắt chảy ra, kinh hoảng (hoảng sợ lo lắng) nói: "Ta không cố ý. Ta thật sự không phải cố ý, ta chỉ vô tình trật chân, không đứng vững nên té ngã , không ngờ —— "

Tất cả mọi người đều biết nàng tính tình lỗ mãng, nói đánh người là đánh người, chắc chắn không ngờ nàng cũng biết giở trò lừa bịp nên đều gật đầu làm chứng.

"Đúng vậy, Dương tiểu thư chỉ không cẩn thận té ngã mà đụng vào Bùi tam tiểu thư ."

"Thật ra Bùi tứ tiểu thư có ý tốt, muốn đỡ tam tiểu thư mà thôi!"

"Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, ở Trầm Hương điện, Bùi tam tiểu thư cũng hãm hại Bùi tứ tiểu thư như vậy, cuối cùng Bùi tứ tiểu thư còn nói đỡ che giấu giúp nàng ta. Kết quả thì sao? Giờ cũng lại đi nói xấu vu oan cho tứ tiểu thư! Phí công ta trước kia thấy nàng ta ngay thẳng, thật không ngờ rằng lại ti tiện đến mức như vậy..." Có người tham gia Hoa yến của Liễu quý phi thì thầm.

Những tiểu thư ở đây đều làm chứng cho Bùi Nguyên Ca, tình thế ngày càng bất lợi với Bùi Nguyên Dung. Chương Vân biết không thể tiếp tục vu khống Bùi Nguyên Ca, nếu rơi vào tai Bùi Chư Thành, nói không chừng lại gợi lên chuyện cũ. Mọi nỗ lực mà bà ta khó khăn lắm mới xoay chuyển được tâm tư của Bùi Chư Thành sẽ hoàn toàn uổng phí . Dù sao chờ lát nữa thọ yến chấm dứt cũng là lúc Bùi Nguyên Ca muốn khóc cũng không làm gì được, giờ không cần phải gấp gáp! Chương Vân nghĩ vậy nên nhéo Bùi Nguyên Dung một cái, tươi cười nói: "Dung nhi rơi xuống nước hoảng hốt nên nghĩ không thông thôi. Không có việc gì, không có việc gì!" Nói xong, bà ta giương giọng quát: "Người tới, mau đưa tam tiểu thư trở về Thải vi viên thay y phục."

Bùi Nguyên Dung khó chịu còn muốn nói thêm nhưng lại bị Chương Vân trừng mắt nhìn, ý bảo Vương mama đưa nàng ta trở về.

"Hừ, khẩu khí của Chương di nương và Bùi tam tiểu thư cũng thật lớn, rơi xuống nước hoảng hốt lại dám mượn đích nữ Bùi phủ trút giận, xong rồi nói vài câu bảo quên đi. Bùi phủ này thật sự là càng ngày càng không có quy củ !" Một phu nhân mặc y phục lụa đỏ lộng lẫy mở miệng. Mắt hạnh má đào, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo khí thế sắc bén khiến người ta cảm thấy áp lực, lời nói cũng giống như mỹ mạo của bà vậy.

Bùi Nguyên Ca loáng thoáng cảm thấy quen mắt, đang suy nghĩ thì bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh vị phu nhân xinh đẹp đó có một cô gái nháy mắt với nàng, nhất thời bừng tỉnh.

Thiếu nữ kia mặc hoàng sam xinh đẹp, dung nhan nhu mỹ (vẻ đẹp hiền lành), giống mỹ phụ nhân kia ba phần. Chính là người lần trước ở hoàng cùng xuất đầu giúp nàng, Ôn Dật Lan. Vị mỹ phụ nhân kia chắc hẳn là mẫu thân của nàng, Ôn phu nhân.

Nhận ra người mới tới, mọi người đều hít hơi lạnh, không khí yên lặng như tờ.

Trượng phu của Ôn phu nhân Ôn Mục Liễm chẳng qua chỉ danh là Hàn Lâm học sĩ, nhưng công công (bố chồng) của bà Ôn Cảnh Các lại là đại học sĩ Nội các. Đại học sĩ Nội các nắm quyền "Phiếu nghĩ" , phàm là hoàng đế muốn xem tấu chương, đều đã được Nội các xem qua trước đó, viết lên ý kiến tham khảo rồi lại trình cho hoàng đế dự lãm. Những ý kiến đó thường sẽ ảnh hưởng đến quyết định của hoàng đế. Quyền thế như vậy, ai cũng phải nể trọng vài phần. Trọng yếu hơn cả đó là Ôn Các lão vô cùng vừa lòng và coi trọng vị con dâu này, ngay cả con ruột cũng đứng sau. Bởi vậy, trong số các phu nhân ở kinh thành, ít có ai dám trêu chọc vị Ôn phu nhân mạnh mẽ vang dội, tính tình cương liệt này.

Chương di nương dường như cũng cảm thấy vị phu nhân này có chút quen mắt nhưng nghĩ không ra, nghe thấy những người xung quanh thảo luận có nhắc tới "Ôn phu nhân" thì nhất thời sắc mặt trắng bệch. Bà đương nhiên cũng đã nghe qua thanh danh của Ôn phu nhân, chỉ không ngờ lần đầu gặp mặt đã đắc tội với bà ấy. Tuy rằng cúi đầu trước Bùi Nguyên Ca khiến bà ta rất khó chịu, nhưng vì muốn giành được hảo cảm của Ôn phu nhân nên bà phải nhịn. Bà ta tiến lên một bước phúc thân với Bùi Nguyên Ca, nhẫn nại nói: "Vừa rồi nô tỳ lỡ lời đắc tội tứ tiểu thư, thỉnh tứ tiểu thư thứ tội."

Bùi Nguyên Ca yên lặng nhìn bà ta một lúc, sau đó mới nhếch môi mỉm cười, thản nhiên nói: "Di nương đứng lên đi!".

Thấy Bùi Nguyên Ca lên mặt, lại cố ý lạnh nhạt với bà ta, Chương Vân nổi cáu trong lòng nhưng cũng không dám phát tác, lại tiếp tục công việc tiếp đón các vị phu nhân trở về đình viện, nhất là lấy lòng Ôn phu nhân. Bà ta thấy Ôn phu nhân có vẻ xa cách nên có chút xấu hổ. Bà ta nghĩ rằng Ôn Dật Lan cũng giống các vị tiểu thư khác nên âm thầm phân phó người đi gọi Bùi Nguyên Dung nhanh chóng tới đây, nghĩ biện pháp giao hảo với Ôn tiểu thư.

Trong hoa viên, Ôn Dật Lan kéo Bùi Nguyên Ca đến một góc dưới gốc liễu, lúc này mới dậm chân nói: "Ngươi cũng quá tốt tình rồi đó, bị di nương và thứ nữ ức hiếp như vậy, vừa rồi có nương ta làm chỗ dựa thay ngươi, đáng lẽ ngươi nên bắt bà ta quỳ xuống châm trà nhận sai với ngươi mới đúng. Sao lại buông tha dễ dàng như vậy chứ !"

"Dù sao cũng là người một nhà!" Bùi Nguyên Ca thản nhiên cười, mở lời chuyển chủ đề: "Sao ngươi lại tới đây?"

Nàng cũng rất muốn làm nhục Chương Vân một phen, nhưng nếu việc này làm ầm ĩ đến chỗ phụ thân, tuy chiếu theo quy củ nàng chiếm thượng phong, nhưng phụ thân là người trọng tình hơn quy củ, nếu để Chương Vân khóc lóc châm ngòi lý gián, nói không chừng còn nghĩ nàng cậy thế nhục nhã Chương Vân. Chẳng bằng thả Chương Vân trước, ngược lại còn có thể giành được ấn tượng khoan dung độ lượng trước mặt phụ thân, cũng có lợi với nàng không ít.

"Nương ta đã biết ngươi từ lâu, lại nghe ta kể chuyện trong hoàng cung nên rất cảm kích ngươi. Thừa dịp mừng thọ phụ thân ngươi nên đến thăm ngươi một chút!" Ôn Dật Lan cười nói: "Nương của ta nói, lần này bà mang ta theo cùng sẽ không vội đi mà muốn ngủ lại Bùi phủ một đêm, hỏi chủ nhân là ngươi có chịu thu nhận chúng ta hay không?"

Đến thăm nàng cũng đâu cần phải ở lại một đêm? Huống chi trên Ôn phu nhân còn có cha mẹ chồng, chỉ sợ là có chuyện khác?

Nhưng mà Ôn phu nhân và Ôn Dật Lan đều không có ác ý với nàng, Bùi Nguyên Ca gật đầu cười nói: "Chỉ cần phụ thân đáp ứng, ta đương nhiên nguyện ý!"

"Yên tâm, nương ta sẽ không làm khó ngươi, bà sớm đã bảo cha ta nói với cha ngươi rồi. Câu vừa rồi ta hỏi ngươi là để xem ngươi có lương tâm hay không thôi? Nếu ngươi dám nói chữ không, ta sẽ trở mặt với ngươi ngay!" Ôn Dật Lan cười hơi nhõng nhẽo, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó nên ngừng bước: "Đúng rồi, ngươi có nghe nói không. Ngô tiểu thư, thứ nữ của Lễ bộ thị lang lần trước vào cùng cùng với chúng ta, mấy ngày trước đã được sắc phong làm tài tử, nghe nói chuyện này khiến hai vị Ngô tiểu thư con chính thất tức giận đập vỡ cả bình hoa. Nương ta kể, ngươi bệnh thật không đúng lúc, nếu không nói không chừng người lúc này đứng đó là ngươi mới phải!"

Bùi Nguyên Ca cả kinh, xem ra ngày đó nàng đoán không sai, quả nhiên là Liễu quý phi chọn lựa phi tần cho Hoàng thượng!

Tính tình Ôn Dật Lan thẳng thắn, rất có hảo cảm với Bùi Nguyên Ca, nửa ngày sau, hai người càng trở nên thân thiết. Thọ yến qua đi, các vị phu nhân đều cáo từ, Ôn phu nhân quả nhiên lưu lại, dựa vào giao hảo của Ôn Dật Lan và Bùi Nguyên Ca nên lấy lí do không nỡ rời đi. Trong lòng Bùi Nguyên Ca càng thêm kinh ngạc, lấy nàng làm lý do, Ôn phu nhân này rốt cuộc có ý đồ gì?

Nàng nhìn Bùi Chư Thành, tuy ông gật đầu đáp ứng nhưng chân mày vẫn nhíu chặt lại, giống như biết được dụng ý của bà ấy nên nàng càng cảm thấy kỳ quái.

Chẳng lẽ phụ thân và Ôn phu nhân quen biết nhau?

Chương Vân cũng không ngờ Ôn phu nhân sẽ lưu lại, trong lòng hơi do dự. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn gật đầu với Vương mama, ý bảo bà ta làm việc theo kế hoạch.

Vì thế, khi mọi người tề tụ dùng bữa tối, đại nha hoàn Hỉ Ngôn của Chương Vân bỗng nhiên tới, nói nhỏ chuyện gì đó vào tai bà ta. Chương Vân nghe xong, nhất thời hoảng sợ đến mức rơi đôi đũa trong tay xuống đất rồi thất thanh hô lớn: "Ngươi nói cái gì? Tứ tiểu thư dám tư thông cùng người khác, dấu xiêm y nam nhân trong viện sao?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play