Editor: Vy Vy 1505

Thất điện hạ Vũ Hoàng Diệp vì dân trừ hại, nghe Kinh Triệu phủ nói có cướp phỉ, liền đến kinh thành tây giao tiêu diệt đạo phỉ, "việc làm nhân nghĩa" này rất nhanh lan truyền khắp kinh thành, lập tức có người tuyên truyền, bốn phía ca ngợi Thất điện hạ yêu dân như con, lo lắng cho dân, vì dân phân ưu. Hơn nữa không bao lâu, Thất điện hạ mang theo thi thể của "đạo phỉ" hồi kinh, lại có "người bị hại" xuất hiện ca tụng lên trời, làm cho tuồng này có vẻ náo nhiệt phi phàm.

Đối với việc này, Vũ Hoàng Mặc chỉ cười không nói gì.

Mà cùng lúc đó, chuyện Vũ Hoàng Diệp và Ôn Dật Tĩnh cũng nhanh chóng lan truyền.

Ôn tam tiểu thư đến ngoại ô thăm tỷ tỷ bị ốm, trên đường trở về thành gặp đạo phỉ, xe ngựa bị cướp, vừa vặn được Thất điện hạ đi ngang qua cứu, anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng thần nữ có mộng, tương vương vô tình, hơn nữa chung quy xảy ra chuyện, thanh danh Ôn tam tiểu thư có ngại, hiên ngang lẫm liệt quyết định, nếu nàng được Thất điện hạ cứu, chỉ thân này chỉ có thể thuộc về Thất điện hạ, nếu Thất điện hạ không muốn tiếp nhận nàng, vì không ảnh hưởng danh dự gia tộc, liên lụy hôn sự tỷ muội cùng tộc, nàng tình nguyện không nghị thân, hầu hạ phật tổ, thanh đăng cổ phật tới cuối đời.

Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân kiều diễm loại này rất nhanh đã truyền ồn ào huyên náo.

Trong đó thêm mắm thêm muối, trình bày vô cùng nhuần nhuyễn Ôn Dật Tĩnh ẩn nhẫn ủy khuất biết đại cục, thức đại thế, vì danh dự bọn tỷ muội suy nghĩ, miêu tả tình cảnh của nàng vô cùng thê lương. Mọi người đều có lòng đồng tình kẻ yếu, huống chi Ôn Dật Tĩnh là nữ tử, vốn chịu thiệt, mà chuyện này nàng lại là người vô tội bị hại, bởi vậy trong lòng khó tránh khỏi có chút thiên vị, truyền truyền, liền biến thành chuyện xưa nữ tử cuồng dại bị nam tử phụ lòng, so với chuyện Thất điện hạ yêu dân như con còn nóng hơn, trở thành đề tài bàn tán mới trong lúc trà dư tửu hậu ở kinh thành. 

Những lời này rơi vào tai Liễu quý phi, lập tức nàng lại nổi giận lôi đình.

Trong khoảng thời gian này, Diệp nhi và nàng xảy ra chuyện không ngừng, đầu tiên là Diệp nhi sủng thiếp diệt thê, ngay sau đó là nàng không hiền, nay tình thế vừa có xu thế bình ổn, lại nháo ra chuyện hoang đường như vậy!

Liễu quý phi hung hăng đấm một quyền trên đệm, cái gì vì dân trừ hại? Cái gì yêu dân như con? Cái gì anh hùng cứu mỹ nhân? Ngay tại cùng ngày, Bùi Nguyên Ca rời cung thăm bệnh, sau đó Diệp nhi bị đồn dây dưa với Ôn Dật Tĩnh, lại hơi chút hỏi thăm, biết được ngày đó Bùi Nguyên Ca đi thăm Ôn Dật Lan, tỷ tỷ của Ôn Dật Tĩnh, mọi chuyện lập tức rõ ràng. Lúc trước Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc viên phòng, càng có vẻ Diệp nhi và Lý Tiêm Nhu xấu hổ, nàng từng không vui, nhưng sau đó lại cảm thấy, như vậy có lẽ có thể chặt đứt tâm tư Diệp nhi, không nghĩ tới...

Chẳng những không thể đoạn, ngược lại trầm trọng thêm!

Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may... Nay Ôn Dật Tĩnh phiền toái quấn thân chính là chứng cứ rõ ràng! Sau khi tức giận, Liễu quý phi lại không thể không suy nghĩ làm sao ứng đối chuyện kế tiếp. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng Hồng Miên cung kính: "Quý phi nương nương, Thất hoàng tử phi cầu kiến!"

Nghe được tên Lý Tiêm Nhu, trên mặt Liễu quý phi tức giận càng sâu.

"Cho nàng tiến vào!"

Hồi lâu, Liễu quý phi mới thản nhiên nói.

Màn trúc xốc lên, Lý Tiêm Nhu mặc một thân quần áo lụa mỏng xanh nhạt, trang sức phỉ thúy, cũng không hào hoa xa xỉ, tôn lên khuôn mặt nàng thanh tú, nhưng thật ra có vài phần tú lệ tươi mát. Nàng lượn lờ hành lễ với Liễu quý phi, đứng dậy ngồi trên ghế mộc đằng bên cạnh, châm chước hồi lâu, mới lấy dũng khí nói: "Mẫu phi, thiếp thân lần này đến là vì... chuyện của Ôn tam tiểu thư. Mẫu phi cũng có nghe thấy lời đồn đãi trong kinh thành mấy ngày nay có phải không?"

Liễu quý phi phiền chán nói: "Còn không có giải quyết được, ngươi lại trước tiên tranh giành tình cảm sao!"

Cũng không ngẫm lại tình cảnh hiện tại của nàng và Diệp nhi, luôn phiền toái quấn thân, đến lúc này, Lý Tiêm Nhu lại còn chỉ lo tranh giành tình nhân, thật sự là không thể nói lý.

"Mẫu phi hiểu lầm. Ý của thiếp thân là, có phải nên mau chóng định thời gian, đón Ôn tam tiểu thư vào Đức Chiêu cung hay không?" Lý Tiêm Nhu giải thích, thấy vẻ mặt Liễu quý phi khiếp sợ, kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng có chút vững, thế này mới tiếp tục nói: "Chuyện này càng truyền càng thái quá, vốn theo đạo lý mà nói, Thất điện hạ cứu Ôn tam tiểu thư, có ân cứu mạng nàng, vốn là Thất điện hạ yêu dân như con, cũng không có gì không ổn. Nhưng hiện tại lời đồn đãi ở kinh thành đã thay đổi hương vị, ngược lại giống như Thất điện hạ cô phụ Ôn tam tiểu thư, làm hại nàng thê lương như thế."

Liễu quý phi hơi nhíu mày, không nghĩ tới Lý Tiêm Nhu sẽ nói ra lời này.

Đối với đứa con dâu này, cho dù tướng mạo, gia thế, hay là tâm cơ thủ đoạn, Liễu quý phi đều vô cùng bất mãn, nhưng nàng là chính phi của Diệp nhi, vợ chồng một thể, Liễu quý phi lại không thể đắn đo nàng quá mức, ngược lại, còn phải đỡ nàng một phen, miễn cho Diệp nhi thêm phiền. Chỉ là gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, Liễu quý phi trăm công ngàn việc, cũng không có thời gian để ý Lý Tiêm Nhu. Không nghĩ tới hôm nay nàng lại có thể nói ra lời thông tình đạt lý như vậy, khiến Liễu quý phi có vài phần xem trọng.

"A?" Liễu quý phi lần đầu tiên nhìn kỹ nàng” "Sau đó thì sao?"

"Dù sao Ôn tam tiểu thư bị cướp phỉ bắt cóc, lại được Thất điện hạ cứu, ai ai cũng biết, nếu nàng thật bởi vậy thanh đăng cổ phật, hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngược lại dễ dàng làm cho người ta lên án Thất điện hạ máu lạnh vô tình. Đương nhiên, nếu Thất điện hạ tùy tùy tiện tiện đón Ôn tam tiểu thư vào Đức Chiêu cung, nói không chừng sẽ làm người ta cảm thấy, chuyện này thật là lỗi của Thất điện hạ, chỉ là bị dư luận áp lực bức bách, bất đắc dĩ mới làm."

Lý Tiêm Nhu cúi đầu, vẻ mặt thật nhu hòa: "Bởi vậy, mặc dù cưới Ôn tam tiểu thư vào cửa, cũng phải làm cho mọi người hiểu được, Thất điện hạ cứu nàng là Thất điện hạ yêu dân như con, cũng không hề làm chuyện gì xin lỗi Ôn tam tiểu thư, chỉ là nhìn thấy nàng vì tỷ muội cùng tộc, nghiêm nghị xả thân vì nghĩa, sinh lòng kính nể, không đành lòng liệt nữ như vậy cơ khổ cả đời, cho nên mới nghênh nàng vào cửa. Cứ như vậy, Thất điện hạ ngược lại có thể được danh tiếng tốt trong giới thanh lưu. Mà Ôn tam tiểu thư là cháu gái Ôn thủ phụ, cũng có thể mượn sức Ôn thủ phụ, đối với Thất điện hạ có lợi không hại. Thiếp thân ngu kiến, nếu có chỗ nào không ổn, còn thỉnh mẫu phi chỉ điểm!"

Nghe Lý Tiêm Nhu nói trật tự rõ ràng, lại khắp nơi suy nghĩ vì Vũ Hoàng Diệp, Liễu quý phi không khỏi kinh ngạc.

"Khó được con hiểu được như vậy." Liễu quý phi có chút hoãn hoãn giọng nói, gật gật đầu: "Con nói không sai chút nào, chỉ là... Con mới vào cửa không bao lâu đã có chuyện Viên Sơ Tụ, hiện tại lại xảy ra chuyện Ôn Dật Tĩnh, khó tránh khỏi làm cho người ta lên án, nói Diệp nhi háo sắc, tân hôn không lâu đã xảy ra chuyện trăng hoa."

Giọng nói thật là lo lắng.

Lý Tiêm Nhu nghe được trong lòng lạnh lẽo, nàng vào cửa không lâu, đầu tiên là Viên Sơ Tụ, sau đó là Ôn Dật Tĩnh, đây rõ ràng là nhục nhã và đánh mặt tân hôn thê tử là nàng, nhưng Liễu quý phi lại chỉ nghĩ đến thanh danh Thất điện hạ... Xem ra thật sự không sai, quan trọng nhất với Liễu quý phi vĩnh viễn là Thất điện hạ, Thất hoàng tử phi như nàng thật sự chẳng là gì!

Trong lòng nàng chua xót, lại vẫn miễn cưỡng cười nói: "Mẫu phi nhiều lo lắng, chuyện này vốn là ngoài ý muốn, cũng không phải Thất điện hạ cố ý đón người mới vào cửa, dù sao chuyện này truyền ra, danh dự Ôn tam tiểu thư bị hao tổn, Thất điện hạ cứu nàng, lại thân phận tôn quý, khó tránh khỏi lòng người đều đồng tình kẻ yếu. Chỉ cần thanh thế tốt, việc này chẳng những không tổn hao danh dự Thất điện hạ, ngược lại thanh danh sẽ càng ngày càng tốt, ngược lại có thể chấm dứt phiền phức đoạn thời gian trước."

Trung đôi mắt Liễu quý phi nhìn về phía Lý Tiêm Nhu khó được lộ ra một chút khen ngợi.

"Tiêm Nhu, con yên tâm, chuyện này trong lòng bản cung đều biết. Đang yên đang lành, chuyện này làm sao có thể huyên ồn ào huyên náo như vậy? Ngày thường Ôn Dật Tĩnh cũng không phải người hiên ngang lẫm liệt như vậy. Chỉ là hiện nay nên suy nghĩ vì danh dự Diệp nhi, không thể không ủy khuất con, con yên tâm, cho dù Ôn Dật Tĩnh có thể lấy thân phận gì vào Đức Chiêu cung, bản cung đảm bảo, tuyệt đối sẽ không để nàng ức hiếp đến trên đầu con!"

Liễu quý phi cũng không phải người hồ đồ, lời đồn đãi xuất hiện kỳ quái, kết quả tạo thành lại có lợi với Ôn Dật Tĩnh như thế, làm sao nàng có thể không nghi ngờ?

Nếu Lý Tiêm Nhu nhu thuận như vậy, nàng cũng muốn hợp thời an ủi.

"Đa tạ mẫu phi thông cảm!" trong lòng Lý Tiêm Nhu vui sướng, Liễu quý phi khó được vẻ mặt ôn hoà với nàng như vậy, có Liễu quý phi cam đoan, cho dù ngày sau nàng hà khắc Ôn Dật Tĩnh chút, chỉ cần không nháo lớn, Liễu quý phi cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, làm như vậy quả nhiên là đúng! Phúc thân hành lễ với Liễu quý phi, lập tức đứng lên, Lý Tiêm Nhu lại nói: "Còn có một việc, thiếp thân không biết có nên nói hay không..."

Liễu quý phi ngưng mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: "Nói đến nghe một chút!"

Lý Tiêm Nhu nhìn chung quanh bốn phía, vẻ mặt chần chờ.

Trong lòng Liễu quý phi kỳ quái, không biết nàng muốn nói gì, lại bí ẩn như vậy? Nghĩ nghĩ, vẫy tay làm cho cung nữ hầu hạ trong điện lui xuống: "Như vậy có thể nói sao?"

Lý Tiêm Nhu liền đứng dậy, đi đến gần Liễu quý phi, nhấc tay bóp chân cho nàng, nhẹ giọng nói: "Lời này thiếp thân vốn không nên nói, chỉ là thiếp thân nghĩ, dù sao thiếp thân cũng là hoàng tử phi của Thất điện hạ, mọi việc cần vì hắn lo lắng nhiều chút... Hẳn là mẫu phi cũng biết, Thất điện hạ với..." Nàng không tiếp tục nói, mà chỉ chỉ hướng Xuân Dương cung, lập tức lại nói: "Chuyện này thật sự nghiêm trọng, không thể tiết lộ chút nào, nếu không đó là họa lớn ngập trời, nhưng Thất điện hạ tùy ý làm bậy, tâm tư không dứt với Xuân Dương cung, vậy cũng không ổn. Nay thiếp thân cũng chỉ có thể nói với mẫu phi, nếu có gì không thõa đáng, còn thỉnh mẫu phi dạy bảo."

Nghe vậy, Liễu quý phi nhịn không được liếc mắt nàng một cái.

Lại còn có mặt mũi nói như vậy, lúc trước là ai quỷ mê tâm hồn, làm chuyện hồ đồ không nên.

"Thiếp thân cảm thấy, cho dù như thế nào, trong khoảng thời gian này tốt nhất có thể làm cho Thất điện hạ thu hồi tâm tư, tạm thời an ổn ở Đức Chiêu cung, miễn cho một khi không ổn, bị người nhìn ra cái gì." Lý Tiêm Nhu suy tư nói: "Cho nên, thiếp thân nghĩ, không biết mẫu phi có thể tìm được người thích hợp, trước tiên nắm giữ tâm tư Thất điện hạ ở Đức Chiêu cung hay không? Nếu chỉ là thu dùng một thị thiếp, thân phận hèn mọn, không thể tùy ý ra vào Đức Chiêu cung, cũng không cần lo lắng bị người nhìn thấy sẽ bị chê cười, lại có thể níu kéo tâm tư Thất điện hạ, không biết ý mẫu phi như thế nào?"

Ý của nàng hiển nhiên là muốn tìm một nữ tử khuôn mặt tương tự Bùi Nguyên Ca, níu kéo tâm tư Vũ Hoàng Diệp trước.

Làm sao Liễu quý phi không nghĩ tới biện pháp này, chỉ là... . Lúc trước một Viên Sơ Tụ, giấu cũng khá nghiêm kín, kết quả lời đồn sủng thiếp diệt thê, không phải cũng bức nàng lộ mặt hay sao? Cũng may Bùi Nguyên Vũ đã "chết bệnh", Bùi phủ lại không có ý truy cứu, cũng không gây thành họa lớn. Nếu thực sự có một thị thiếp gương mặt giống Bùi Nguyên Ca bị người nào thấy được, với sự khôn khéo của Hoàng đế, khẳng định biết Diệp nhi đánh chủ ý gì, đến lúc đó sẽ thật sự phiền toái!

"Việc này về sau lại bàn." Liễu quý phi thở dài, từ chối cho ý kiến.

Trong lòng Lý Tiêm Nhu có chút thất vọng, nàng muốn tìm một nữ tử có dung mạo tương tự Bùi Nguyên Ca tới bắt trụ Vũ Hoàng Diệp, mục đích quan trọng nhất là muốn đối phó Viên Sơ Tụ, mấy ngày nay, nàng đã nhận thấy được Viên Sơ Tụ khó giải quyết ra sao, ở mặt ngoài cung kính nàng, lời nói cử chỉ không thể chỉ trích, nhưng không dấu vết cướp đi vô số sủng ái của Vũ Hoàng Diệp, dẫn đến hạ nhân Đức Chiêu cung cũng càng thêm cung kính Viên Sơ Tụ hơn so với nàng, khiến nàng tràn đầy cơn tức lại không thể phát tiết, thậm chí nếu không có người khác đề điểm, nàng còn không biết Viên Sơ Tụ rốt cuộc ngầm xuống tay như thế nào.

Nữ nhân này thật đáng sợ!

Nhưng mà, nếu thật sự tìm được nữ tử dung mạo tương tự Bùi Nguyên Ca, chỉ sợ tất nhiên có thể được Vũ Hoàng Diệp ân sủng, đến lúc đó ngay cả Thất hoàng tử phi nàng chỉ sợ cũng đứng sang một bên, bởi vậy Lý Tiêm Nhu cũng có chút do dự, nghe thấy lời Liễu quý phi nói, tuy rằng thất vọng, nhưng cũng có cảm giác nhẹ nhàng thở ra: "Dạ. Về phần phân vị của Ôn tam tiểu thư, còn thỉnh mẫu phi quyết định!"

"... . Vậy sườn phi đi! Cũng có vẻ Diệp nhi kính trọng cách làm người của nàng, cũng cho Ôn thủ phụ quý phủ thể diện." Liễu quý phi hơi thêm suy tư nhân tiện nói.

Thứ nữ Ôn phủ, vẫn là dùng lời đồn cưỡng bức vào Đức Chiêu cung, lại cho danh phận sườn phi? Trong lòng Lý Tiêm Nhu có chút không vui, lại nhẫn nhịn nói: "Dạ. Nếu mẫu phi không phân phó gì khác, thiếp thân đi về trước, chuẩn bị việc đón sườn phi."

Nhìn bóng dáng Lý Tiêm Nhu rời đi, đôi mắt Liễu quý phi toát ra một chút suy nghĩ sâu xa.

Không phải nàng không nhìn ra Lý Tiêm Nhu lấy lòng, nhưng ít ra hiện tại Lý Tiêm Nhu kính sợ nàng, mọi chuyện đều xin nàng quyết định, thỉnh giáo chỉ điểm, như vậy Liễu quý phi cũng có thể dạy nàng, cũng không xấu. Chẳng qua, xưa nay Lý Tiêm Nhu đối với Liễu quý phi chỉ là có lệ ngoài mặt, sao đột nhiên lại thông suốt? Nhưng mà cũng không phải rất kỳ quái, dù sao tâm tư Diệp nhi bày ra nơi đó, Lý Tiêm Nhu hiển nhiên không có hy vọng, duy nhất có thể trông cậy vào cũng chỉ có người mẹ chồng này.

Như vậy cũng tốt, ít nhất Lý Tiêm Nhu nghĩ thông, đó là chuyện tốt với Diệp nhi, sẽ không lại liên lụy Diệp nhi!

Trong Ôn phủ, gió thổi mưa giông trước cơn bão.

"Được! Được! Khá lắm Ôn Mục Liễm, khá lắm Dung di nương, khá lắm Ôn Dật Tĩnh!" Thủ phụ Ôn các lão vỗ bàn, tức giận đến cả người phát run: "Ta sống hơn nửa đời, còn chưa có gặp qua cha mẹ như vậy. Con gái bị người bắt cóc, người khác giấu giếm còn không kịp, các ngươi khen ngược, lại tự mình thả tin tức ra ngoài? Còn nói cái gì Ôn Dật Tĩnh được Thất điện hạ cứu, thân này đã thuộc về Thất điện hạ... Vì leo lên Thất điện hạ, thế nhưng liên lụy con gái của các ngươi, liên lụy thanh danh Ôn phủ, các ngươi còn biết xấu hổ hay không?"

Ôn Mục Liễm xưa nay sợ hãi lão phụ thân, run run không dám nói lời nào.

Dung di nương lại cảm thấy con gái mình có hi vọng gả cho Thất điện hạ, thân phận chính mình cũng được đề cao, bởi vậy nhân tiện nói: "Lão thái gia minh giám, Tĩnh nhi được Thất điện hạ cứu, lúc ấy Lục điện hạ và Cửu điện hạ đều có mặt, còn có thuộc hạ của Thất điện hạ, chuyện này làm sao có thể giấu được? Chuyện đến tình trạng này, nếu không nghĩ biện pháp gả Tĩnh nhi cho Thất điện hạ, chẳng lẽ nhìn nàng đi tìm chết, hoặc là thanh đăng cổ phật cả đời hay sao? Tĩnh nhi cũng là cháu gái của ngài mà!"

Nói xong, lập tức che mặt lau nước mắt.

"Ngươi câm mồm cho ta!" Ôn các lão giận quá: "Ngươi là cái thá gì? Ở đây đến phiên ngươi mở miệng sao?"

Mắng chửi không lưu tình chút nào, làm cho Dung di nương lập tức đỏ mặt, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn, quỳ xuống đất nói: "Nô tỳ nói nhiều, còn thỉnh lão thái gia thứ tội!" Hừ, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng mà, xem tình hình trước mắt, Thất điện hạ chỉ sợ hơn phân nửa sẽ đón Tĩnh nhi vào cung, đến lúc đó, nàng chính là mẹ vợ của Thất điện hạ, xem còn ai dám khi nhục nàng như vậy?

Ôn các lão trừng mắt nhìn nàng một cái, khinh thường biện luận với người thân phận như vậy. 

"Con dâu cả, con đi an bài, không câu nệ nhà nào, mau chóng định hôn cho Ôn Dật Tĩnh, tống nàng ra khỏi kinh thành!" Nay Thất điện hạ và Cửu điện hạ đấu long trời lở đất, Cửu điện hạ yêu dã phóng túng, Thất điện hạ tự phụ kiêu ngạo, trong lòng Ôn các lão, hai người đều không phải úng cử viên thích hợp cho vị trí thái tử, cho dù ai làm thái tử kế vị cũng không phải phúc của đại Hạ, bởi vậy vẫn không nguyện ý đứng thành hàng, trước mắt càng không thể bởi vì Ôn Dật Tĩnh bị ma quỷ ám ảnh mà kéo theo cả nhà mọi người lên thuyền Thất điện hạ, phải gấp rút làm ra quyết định.

Đối với Ôn Dật Tĩnh thừa dịp Lan nhi bệnh nặng động ý xấu, Ôn phu nhân cũng vô cùng tức giận, lúc này đáp: "Dạ, con dâu đã biết."

"Lão thái gia ——" Dung di nương không nghĩ tới, Ôn các lão thế nhưng quyết định như vậy, không khỏi choáng váng, nghe ý của lão thái gia, hiển nhiên chỉ cầu nhanh chóng gả Ôn Dật Tĩnh xuất giá, cũng không thèm chọn lựa người. Hôn sự của Tĩnh nhi rơi vào tay phu nhân, lại có lời lão thái gia nói, Tĩnh nhi làm sao có chút ưu việt nào? Cứ như vậy, cả đời Tĩnh nhi đã có thể bị hủy!

Đúng lúc này, ngoài cửa có người đến báo: "Lão thái gia, đại lão gia, đại phu nhân, trong cung phái người đến đây."

Ôn các lão chau mày: "Chuyện gì?"

"Người tới mang theo rất nhiều lễ vật quý trọng, nói là phụng ý chỉ của Liễu quý phi nương nương và Thất hoàng tử phi, muốn... ." Người tới tự nhiên biết rõ vì sao lão thái gia tức giận, dừng một chút, thế này mới nói: "Nói là muốn nâng tam tiểu thư làm sườn phi của Thất điện hạ, bởi vậy mới đến hạ lễ!"

Nghe vậy, Ôn Mục Liễm và Dung di nương lập tức mừng rỡ như điên.

"Cha, nếu Liễu quý phi nương nương và Thất hoàng tử phi phái người đến tặng lễ, lại là sườn phi, có thể thấy được thực xem trọng Tĩnh nhi. Vốn Tĩnh nhi được Thất điện hạ cứu, Thất điện hạ nên đón Tĩnh nhi vào Đức Chiêu cung, nếu không chẳng phải là lầm cả đời Tĩnh nhi? Trong cung người tới, con muốn đi tiền viện tiếp đãi, miễn cho người ta nói Ôn phủ chúng ta kiêu căng, chậm trễ hoàng thất." Ôn Mục Liễm lần đầu tiên dám không cần Ôn các lão cho phép, giành trước mở miệng hành động, lúc này liền đỡ Dung di nương đứng dậy, lôi kéo tay nàng cùng nhau chạy ra ngoài.

May nhờ Dung di nương nghĩ biện pháp, quả nhiên làm cho Tĩnh nhi như nguyện gả vào hoàng thất.

Vốn nghĩ đến, có thể làm thiếp thất cũng không tệ lắm, dù sao Tĩnh nhi là thứ nữ, lại không được tổ phụ yêu thương, không nghĩ tới sẽ được phân vị sườn phi! Cứ như vậy, hắn cũng coi như nửa cha vợ của Thất điện hạ, sắp tới sẽ thăng chức rất nhanh!

Nhìn bộ dáng hai người rời đi, Ôn các lão cắn răng, trong đôi mắt hiện lên ý lạnh.

Nếu trong cung đã truyền ý chỉ, ngay cả sính lễ cũng mang đến, có thể thấy được chuyện này đã không thể cứu vãn, đều do Ôn Mục Liễm và Dung di nương chết tiệt, mọi chuyện đều gạt ông và con dâu cả, mãi đến khi kinh thành truyền ồn ào huyên náo, ông mới biết được tin tức, chung quy đã chậm... . Trầm tư hồi lâu, Ôn các lão đứng dậy, từ ám cách trong thư phòng lấy ra hai bao thuốc bột, đặt lên bàn: "Con dâu cả, con giữ hai loại thuốc này."

Ôn phu nhân không rõ cho lắm: "Phụ thân, đây là... ."

"Ai, cho tới bây giờ ta cũng không muốn đứng thành hàng trong việc hoàng thất đấu đá, nhất là lấy phương thức đám hỏi như vậy, nếu không lúc trước khi Liễu quý phi thử nói muốn lập Lan nhi làm sườn phi, ta cũng sẽ không tránh né, vội vàng gả Lan nhi xuất giá, để tránh sinh nhiều chuyện. Huống chi, với tính tình của Ôn Dật Tĩnh, thực vào Đức Chiêu cung tất nhiên sẽ gây chuyện làm liên lụy Ôn phủ, chúng ta càng thêm không thể dính vào..." Ôn các lão thở dài nói: "Những năm gần đây, ta quá dung túng lão đại rồi, ta vốn nghĩ hắn ở Hàn Lâm viện không gây ra chuyện lớn gì, không nghĩ tới lúc trước hôn sự của Lan nhi một lần, lần này hôn sự của Ôn Dật Tĩnh lại một lần..."

Trong giọng nói không nhịn được thổn thức.

Ôn phu nhân nhịn không được nói: "Là con dâu không tốt, không thể đúng lúc biết được tin tức, cản lại việc này."

"Không liên quan tới con, là lão đại không nên thân, mấy năm nay con vẫn chịu ủy khuất." Ôn các lão lắc đầu, trầm tư hồi lâu, vẫn là nói: "Bao thuốc bột giấy vàng cho lão đại, sau này khiến cho hắn cáo bệnh, tạm thời không đi Hàn Lâm Viện, miễn cho hắn ỷ vào Ôn Dật Tĩnh gả vào Đức Chiêu cung, làm xằng làm bậy, rước lấy mầm tai vạ; bao thuốc bột giấy bạc cho Dung di nương... . Qua vài ngày, cứ nói nàng bị bệnh cấp tính chết bất đắc kỳ tử! Mấy ngày này ta cũng sẽ cáo bệnh. Cho dù như thế nào cũng không thể để Ôn Dật Tĩnh liên lụy toàn bộ Ôn phủ chúng ta!"

Vẫn là ông mềm lòng, nếu sớm xử trí Dung di nương, có lẽ sẽ không nhiều chuyện như vậy.

Nhưng mà, mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa trễ, ông muốn mọi người biết, ông thực không hài lòng, thực không tình nguyện đối với hôn sự này, thế nên hôn sự vừa mới định, ông liền cáo ốm không vào triều, sau này có chuyện ông cũng sẽ không đứng về phe Thất điện hạ... . Tóm lại, cho dù như thế nào ông cũng sẽ không bởi vì hôn sự của Ôn Dật Tĩnh mà làm cho Ôn phủ bị buộc chung với Thất điện hạ.

Sườn phi không cần đủ sáu lễ, nghi thức đơn giản hơn nhiều lắm, rất nhanh đã đến ngày Ôn Dật Tĩnh Xuất giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play