"Phố Yêu Nguyệt này là ai đặt mua?" Bùi Nguyên Ca nhịn không được hỏi.
Vũ Hoàng Mặc cũng từng nghe Nguyên Ca nói mục đích trước kia Nghiễm Trí Trai đối phó Giản Trữ Trai, chính là phố Yêu Nguyệt phồn thịnh xa hoa trước mắt này, mà người có thể nhìn đến điểm ấy, có thể làm được việc này... Vũ Hoàng Mặc cũng nghĩ đến Nhan Chiêu Bạch, trầm tư một lát, lắc đầu nói: "Không biết, sau khi làm cho Nghiễm Trí Trai suy sụp, ta vốn không lại chú ý nơi này, hơn nữa ba năm này ta không thường ở kinh thành, càng thêm không biết. Sao vậy? Nguyên Ca, nàng có muốn ta cho người điều tra hay không?" Hắn nhưng thật ra nhớ rõ, lúc trước Nguyên Ca và Nhan Minh Nguyệt cũng rất hợp ý.
Bùi Nguyên Ca nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu, nói: "Tạm thời không cần tra!"
Nhan Chiêu Bạch vốn phụ thuộc vào Vũ Hoàng Triết, nhưng hình như chuyện này có chút cơ mật, bởi vậy Vũ Hoàng Triết và Diệp thị bị giết cũng không liên lụy đến Nhan Chiêu Bạch. Nhưng mà, sau khi Diệp thị phản loạn, Cảnh Hiên cửa hàng và Khánh Nguyên cửa hàng cũng theo đó chậm rãi đóng cửa, Kỳ Giám Hiên và Lâm Giang Tiên vốn của Nhan Chiêu Bạch cũng toàn bộ đổi chủ, không để lại một tia manh mối nào, biến mất sạch sẽ hoàn toàn.
Ba năm này, Bùi Nguyên Ca cũng không nhận được chút tin tức nào về Nhan Chiêu Bạch và Nhan Minh Nguyệt.
Trước mắt nhìn thấy phố Yêu Nguyệt, người đầu tiên Bùi Nguyên Ca nghĩ đến chính là Nhan Chiêu Bạch, tuy rằng nàng cũng lo lắng bệnh tình của Minh Nguyệt, nhưng mà trước mắt cũng không phải cơ hội thích hợp. Nhan Chiêu Bạch từng nói, Minh Nguyệt thân thể không tốt, cần dùng dược liệu quý báu để điều dưỡng thân thể, tiêu dùng thật lớn, bởi vậy hắn mới kinh doanh phú quý ngập trời. Với năng lực của Nhan Chiêu Bạch và bệnh tình của Minh Nguyệt, tuy rằng Khánh Nguyên cửa hàng và Cảnh Hiên cửa hàng lần lượt biến mất, nhưng có lẽ hiện nay Nhan Chiêu Bạch vẫn có tài phú làm người ta cực kỳ hâm mộ, mà tài phú bậc này rất dễ dàng khiến cho quyền quý thèm nhỏ dãi, tranh đoạt chiếm lấy.
Hoàng Mặc và Vũ Hoàng Diệp đối lập, Vũ Hoàng Diệp vốn phá lệ chú ý hành động của Hoàng Mặc.
Nếu Hoàng Mặc thật sự phái người đi thăm dò, mà người chủ phía sau phố Yêu Nguyệt thật sự là Nhan Chiêu Bạch, nói không chừng sẽ vì hành động của Hoàng Mặc mà bị Vũ Hoàng Diệp phát hiện, tài phú ngập trời kia sẽ để lại mầm tai vạ, ngược lại bởi vậy hại Minh Nguyệt và Nhan Chiêu Bạch, còn không bằng tạm thời kiềm chế, đợi cho sau khi ban ngã Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp lại suy nghĩ chuyện tìm kiếm bọn họ!
Vũ Hoàng Mặc nhìn thấu lòng nàng, mỉm cười, nói: "Vậy chúng ta vào xem đi!"
——— —————— —————— ————————
Trong Trường Xuân cung, hương khói lượn lờ, yên tĩnh gần như áp lực.
Trong màn trướng bằng gấm Cẩm La, Liễu quý phi suy yếu dựa vào gối dựa nhũ kim thêu mãng văn, tóc mai rối tung, sắc mặt tái nhợt. Nàng không thích màu sắc quá lộng lẫy nên tẩm điện đa số là hai màu trắng xanh, thêu chỉ vàng, có vẻ vừa thanh nhã vừa sang trọng. Nhưng hiện nay, màu trắng xanh lại càng nổi bật nàng tóc đen rối, mặt tái nhợt, môi trắng bệch không có tí huyết sắc nào, càng có vẻ nàng khí sắc tồi tệ, vẻ mặt bi thương, nhìn không ra uy dương hiển hách của quý phi chưởng cung ngày xưa, có vẻ hơi thê lương.
Chu ma ma sớm đã nói cho nàng chuyện xảy ra ngày hôm qua sau khi nàng ngất.
Hoàng đế không hề quan tâm gì đến chuyện nàng ngất, ngược lại đương trường tuyên bố giao cho Trịnh tu dung quyền cùng nhau giải quyết lục cung.
So với bất kỳ ai khác, Liễu quý phi càng rõ ràng điều này ý nghĩa cái gì.
Vốn dĩ nàng là quý phi, chưa từng phong hậu, nhưng quyền thế, ân sủng, hoàng tử, nàng mọi thứ đều chiếm trọn, tuy rằng Mạc chiêu nghi, Trịnh tu dung các nàng quật khởi rất nhanh, nhưng không có bối cảnh, cũng không có con nối dòng, càng không có quyền bính, căn bản không thể chống đối với nàng, không thể nghi ngờ Liễu Trần Hương nàng là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung, địa vị củng cố, không ai có thể dao động. Nhưng ngày hôm qua, nàng bệnh nặng ngất, ngay cả thái y Hoàng đế cũng không tuyên, ngược lại trước mặt mọi người cất nhắc Trịnh tu dung, lệnh này vừa hạ đã hoàn toàn đánh vỡ cục diện một mình nàng độc đại hậu cung, không còn ổn như Thái Sơn nữa.
Hơn nữa ngày hôm qua chuyện xảy ra ở thược dược hoa yến, nàng đã chắc chắn bị định tội danh “không hiền”.
Quyền bính bị tước, danh dự bị tổn thương, nhiêu đó cũng thôi, đáng sợ nhất là Hoàng đế nghi ngờ! Từ lúc Diệp nhi cho nàng biết chuyện Vĩnh Đức Vương phủ, Liễu quý phi đương nhiên rõ ràng, cục diện ngày hôm qua sẽ làm Hoàng đế nghĩ đến cái gì, mà nhân vật nàng sắm vai đúng là Thái hậu, người Hoàng đế hận thấu xương, người đã diệt Vĩnh Đức Vương phủ, hại chết Cảnh Nguyên... Tình huống tương tự thế này cực kỳ có lợi đối với Vũ Hoàng Mặc, nhưng lại cực kỳ tai hại với nàng.
Mấy mươi năm cẩn thận cùng quyền mưu, thế nhưng ngày hôm qua ở thược dược yến bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
"Bùi Nguyên Ca chết tiệt, Thanh Đại chết tiệt, cố ý bày cái bẫy như vậy dẫn dụ bản cung vào tròng, trước mặt mọi người còn làm bộ làm tịch, biểu hiện bọn họ có bao nhiêu hiếu kính ta, có bao nhiêu bất đắc dĩ, mà bản cung lại vô cùng ương ngạnh, ngoan độc, không hiền! Thật là đáng giận!". Nghĩ lại đủ loại lợi hại, Liễu quý phi nhịn không được phẫn uất lần nữa, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Mẫu phi không khỏi quá xem nhẹ nàng, làm sao nha hoàn cận thân của nàng có thể dễ dàng phản bội chứ?" Vũ Hoàng Diệp thản nhiên nói: "Huống chi với sự cảnh giác và nhạy bén của hắn, lại làm sao có thể bị một nha hoàn tính kế được? Hôm kia có tin tức truyền về, mẫu phi nên cẩn thận chút, không nên dễ dàng tin cung nữ Mộ Tuyết! Nàng là loại người nào chứ? Nếu dễ dàng bị Mộ Tuyết tính kế, vậy nàng không xứng để nhi thần tâm tâm niệm niệm nhớ thương!"
Tuy rằng chưa từng nói thẳng tên họ, nhưng mọi người đều rõ ràng "nàng" là ai.
Lúc này nghe nói thế, cho dù biết rõ Diệp nhi chưa từng hết hy vọng với Bùi Nguyên Ca, nhưng Liễu quý phi cũng cảm thấy chói tai, nhịn không được cả giận nói: "Nếu như thế, mấy ngày trước sao con không nói cho ta biết? Bây giờ lại ở đây nói mát?"
Mắt thấy nàng đã bệnh nặng đến mức này, vừa bị tước quyền bính, vừa bị Hoàng đế nghi ngờ, đúng là lúc gian nan, Diệp nhi lại còn chỉ lo khen ngợi Bùi Nguyên Ca nhạy bén? Bùi Nguyên Ca con hồ ly tinh dụ dỗ người đến tột cùng đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Diệp nhi khăng khăng một mực như vậy?
"Trước khi Mẫu phi làm việc này cũng không báo cho nhi thần biết mà!" Vũ Hoàng Diệp có chút tức giận nói.
Hắn đương nhiên sẽ cảm thấy tức giận, vốn Liễu quý phi là mẹ nuôi của Vũ Hoàng Mặc, mỗi ngày sáng chiều Bùi Nguyên Ca phải tới thỉnh an, hắn lấy danh nghĩa thăm mẫu phi cũng có thể quang minh chính đại gặp Bùi Nguyên Ca, có lẽ có thể chờ được cơ hội; mà Lý Tiêm Nhu mặc dù bại lộ trước mặt Bùi Nguyên Ca, nhưng trong mắt người bên ngoài, nàng và Bùi Nguyên Ca vẫn thân như tỷ muội, nếu trước mặt mọi người Lý Tiêm Nhu mời Bùi Nguyên Ca đến Đức Chiêu cung, một lần hai lần Bùi Nguyên Ca có thể từ chối, số lần nhiều hơn, khó tránh khỏi sẽ bị người chê trách, cứ như vậy hắn cũng còn cơ hội... Nhưng hiện tại, Liễu quý phi và Vũ Hoàng Mặc có thể nói là quyết liệt, Lý Tiêm Nhu lại ở thược dược hoa yến bỏ đá xuống giếng, sau này cho dù Bùi Nguyên Ca không tới thỉnh an Liễu quý phi, không để ý tới Lý Tiêm Nhu, có chuyện xảy ra trên thược dược hoa yến, người khác cũng chỉ đồng tình Bùi Nguyên Ca, sẽ không nói gì khác.
Một hồi thược dược hoa yến, lập tức phế bỏ hai con đường Liễu quý phi và Lý Tiêm Nhu, làm sao hắn có thể không tức giận?
Lúc này làm sao Liễu quý phi có thể nghe lọt tai lời hắn trách móc? Nhịn không được cả giận nói: "Vậy lúc con sai sử Lý Tiêm Nhu làm chuyện hồ đồ có từng báo cho ta biết không? Diệp nhi, ta là mẹ ruột của con, nay ta lâm vào tình cảnh này, ốm đau ở giường, con còn đối xử với ta như vậy sao?" Đều là Lý gia chết tiệt, nếu không phải bọn họ đoạt đi Diệp nhi, làm cho nàng và Diệp nhi thất lạc mười bảy năm, làm sao Diệp nhi có thể lạnh nhạt với nàng như thế?
Nhìn ánh mắt Liễu quý phi đau xót, trong lòng Vũ Hoàng Diệp có chút mềm nhũn, đưa tay dịch góc chăn cho nàng, dịu giọng nói: "Quên đi! Mẫu phi, chuyện đã thành kết cục như vậy, lại đổ lỗi cũng vô dụng, chúng ta hẳn là bàn bạc lại, con đường sau này phải đi như thế nào. Nay phụ hoàng đã sinh lòng nghi ngờ mẫu phi, lúc này, cho dù là biện giải hay là vu cáo ngược Vũ Hoàng Mặc đều không thể làm, nếu không chỉ tăng thêm phụ hoàng nghi ngờ, theo ý kiến của nhi thần, tốt nhất mẫu phi nên tĩnh dưỡng một thời gian, vừa vặn dưỡng dưỡng thân thể. Cho dù như thế nào, có nhi thần, có Liễu thị, mẫu phi sẽ không ngã xuống dễ dàng như vậy!"
Lời này nghe còn có lý, hậm hực trong lòng Liễu quý phi lập tức tiêu tán rất nhiều.
"Diệp nhi con nói không sai, nhưng mà..." Liễu quý phi dừng một chút, ý của Diệp nhi là muốn nàng tiếp tục cáo ốm, đợi cho việc này phai nhạt lại từ từ tính toán, nhưng như vậy nghĩa là nàng phải phân quyền lực cho Trịnh tu dung, trải qua ngàn vạn khó khăn nàng mới đi tới hôm nay, làm sao có thể cam tâm? "Chẳng lẽ cứ tiện nghi Trịnh tu dung như vậy sao?"
"Mẫu phi đừng gấp gáp, cho dù mẫu phi uỷ quyền cho Trịnh tu dung thì sao chứ?"
Vũ Hoàng Diệp chậm rãi nói, sắc mặt đông lạnh: "Trịnh tu dung chỉ là con gái của quan tòng lục phẩm hộ bộ, mà Trịnh gia cũng xuất thân từ cửa nhỏ nhà nghèo, cho dù là đứng đắn con gái đại môn nhà giàu cũng chưa chắc có thể làm tốt lắm, huống chi vẫn chưa được tôi luyện, bất chợt được phân quyền cùng nhau giải quyết lục cung, xử lý cung vụ, chỉ sợ nàng sẽ luống cuống tay chân. Huống chi, nàng tiếp quyền cùng nhau giải quyết lục cung, tất nhiên sẽ bận rộn, khó có tinh lực tranh sủng như trước, nếu nàng lại tốn tâm tư tranh sủng vậy thì càng khó xử lý tốt cung vụ. Đến lúc đó nàng thất sủng trước mặt phụ hoàng, nếu cung vụ lại xảy ra trục trặc, chẳng lẽ phụ hoàng còn có thể che chở nàng sao?"
Lời này khiến cho đáy lòng Liễu quý phi an ủi mà lại vui vẻ.
"Diệp nhi, con nói đúng, Trịnh tu dung tuy rằng được sủng ái, nhưng tài cán chỉ ở mức tầm thường, tính tình cũng không quá cao thượng, xử lý cung vụ... hừ, thay vì bản cung tìm cách cản trở nàng cùng nhau giải quyết lục cung, không bằng cứ để cho nàng cầm quyền, sau đó tự đi sai từng bước là được!" Liễu quý phi gật gật đầu, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, nhưng vẫn có chút nghi ngờ: "Nhưng mà, cho dù không có Trịnh tu dung, cũng sẽ có người khác."
"Mẫu phi, nếu Trịnh tu dung chưởng cung gây ra sai lầm, vậy vừa vặn thể hiện mẫu phi chưởng cung nghiêm minh gọn gàng trật tự, đến lúc đó mẫu phi nhân cơ hội thu hồi quyền chưởng cung, danh chính ngôn thuận, vừa có mặt mũi, vừa có thủ đoạn, ngay cả phụ hoàng cũng không thể ngăn trở. Dù sao, mẫu phi mới là người có vị phân cao nhất trong hậu cung, đương nhiên phải do ngài chưởng cung, phụ hoàng cũng không phải không nhìn thấy điểm ấy, nếu không ông sẽ không chỉ cho Trịnh tu dung quyền cùng nhau giải quyết lục cung!" Vũ Hoàng Diệp cười nhẹ, nhấn mạnh "cùng nhau giải quyết".
"Nhưng mà chuyện tại thược dược hoa yến, trong lòng Hoàng thượng..." Liễu quý phi chung quy có chút khiếp sợ.
"Mẫu phi ngài quá mức cẩn thận!" Vũ Hoàng Diệp không cho là đúng: "Cho dù chuyện ở thược dược hoa yến được chứng thực thì đã có sao? Nhà giàu người ta, mẹ chồng nàng dâu bất hòa cũng là chuyện bình thường, nhưng chưa từng nghe nói bởi vì mẹ chồng nàng dâu bất hòa mà muốn hưu chủ mẫu? Chuyện này chẳng qua là việc riêng, nhiều nhất mọi người lan truyền mấy ngày cũng thôi. Mẫu phi ngài không phải tần phi mới vào cung không có căn cơ, sống chết vinh nhục chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của phụ hoàng, ngài hiện tại là quý phi, nữ nhân tôn quý nhất trong hậu cung, nhi thần là Thất hoàng tử, còn có Liễu thị thanh thế hiển hách để dựa vào, cho dù phụ hoàng không tin tưởng ngài giống như lúc trước, ngài cũng có thể dựa vào bản lĩnh và thế lực của chính mình khởi động một mảnh trời. Chỉ cần ngài làm việc có chừng mực, y theo lễ nghi quy củ, cho dù là phụ hoàng cũng không thể vô duyên vô cớ giáng tội cho ngài!"
Liễu quý phi vẫn đang lo lắng trong lòng: "Dù sao ông ấy cũng là Hoàng đế, mà ta là quý phi... năm đó Diệp thị và Thái hậu làm sao không phải uy danh hiển hách, nhưng cuối cùng cũng rơi vào kết cục tru di cửu tộc?"
"Diệp thị là tự tìm đường chết, nếu bọn họ không tự loạn đầu trận tuyến, Thái hậu và Hoàng hậu tự giết lẫn nhau, sau đó lại mưu nghịch, cho dù là phụ hoàng cũng không thể dễ dàng động đến bọn họ, hơn nữa Vũ Hoàng Triết cũng quá không nên thân!" Vũ Hoàng Diệp đưa tay đặt trên tay Liễu quý phi, tuy rằng là an ủi, nhưng cũng mang theo một tia kiêu ngạo: "Nhưng mà, nhi thần không ngu xuẩn như Vũ Hoàng Triết, mẫu phi cũng sẽ không giống Thái hậu hoa mắt ù tai, lại muốn mưu nghịch, đang yên đang lành để cho người ta bắt nhược điểm! Cho nên, mẫu phi không cần lo lắng, cứ việc yên tâm tạm thời không cần để ý tới chuyện hậu cung, nghỉ ngơi thật tốt là được, có nhi thần và Liễu thị ở đây, chỉ bằng chuyện trên thược dược hoa yến mà muốn ban đổ ngài, không khỏi rất vớ vẩn!"
Liễu quý phi cầm tay hắn, trong lòng uất thiếp: "Diệp nhi con quả nhiên rất tốt, còn thấu triệt hơn cả bản cung!"
Dưới tình huống nàng cũng đã bối rối, Diệp nhi còn có thể trầm tĩnh phân tích lợi hại, đúng là so với nàng còn trầm ổn hơn. Mà lời này nói được thấu triệt hợp lý, có lý có tình, lại mang theo nghiền ngẫm nhân tình thế thái, lòng dạ và mưu lược bậc này thật là làm nàng ngoài ý muốn kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng). Nghĩ đến người như vậy là Diệp nhi của nàng, Liễu quý phi vốn vẻ mặt ảm đạm rốt cuộc lộ ra tươi cười.
"Mẫu phi khen trật rồi, nhi thần chẳng qua là người ngoài cuộc thấy rõ ràng, cho nên mới có thể nhìn xem càng thêm thông thấu so với mẫu phi mà thôi!" Vũ Hoàng Diệp lại hàn huyên hai câu với Liễu quý phi, liền ra Trường Xuân cung.
Nhìn lên bầu trời xanh thẳm, khóe miệng Vũ Hoàng Diệp hiện lên một chút mỉm cười.
Kỳ thật, vừa biết được chuyện trên thược dược hoa yến, hắn cũng thực hổn hển, vì Bùi Nguyên Ca, cũng vì Liễu quý phi, nhiều hơn là vì chính mình. Nhưng cũng may Lý Thụ Kiệt tìm đến hắn, giải thích lời này cho hắn, làm cho hắn ý thức được, tình hình chưa chắc tuyệt vọng như hắn và Liễu quý phi suy nghĩ. Trải qua ông khuyên bảo, Vũ Hoàng Diệp mới có thể tỉnh táo lại, mới có thể giải thích lợi hại cho Liễu quý phi.
Tuy rằng chuyện trên thược dược hoa yến khiến cho Liễu quý phi đầu rơi máu chảy, nhưng cho dù như thế hắn cũng không thể nào hận Bùi Nguyên Ca.
Hơn nữa nghĩ đến nàng ở thược dược hoa yến thay đổi như chong chóng, lật tay làm mây, úp tay tạo mưa, trong giây lát điên đảo càn khôn tuyệt thế tao nhã, Vũ Hoàng Diệp ngược lại càng thêm cảm thấy trong lòng có một chỗ bị bóp quá chặt chẽ, càng khát vọng muốn được đến Bùi Nguyên Ca, muốn một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều chỉ vì hắn triển lộ, muốn ôn nhu triền miên của nàng đều chỉ quấn quanh trên người hắn, muốn ôm nàng vào lòng, gắt gao cùng nàng hòa hợp một thể...
Cầu mà không được, càng là không thể lại càng muốn...
Phụ thân nói đúng, lúc trước hắn thật sự là tự chui đầu vào ngõ cụt, vây hãm ở bên trong ra không được! Cũng may sau khi biết tâm tư của hắn, phụ thân vì hắn ra một chủ ý sạch sẽ lưu loát, kế tiếp chỉ nhìn hắn an bài ... Nghĩ đến sau đó không lâu sẽ có thể thân cận Bùi Nguyên Ca, trong lòng Vũ Hoàng Diệp lập tức một mảnh lửa nóng, gắt gao cầm quyền.
——— —————— —————— ———
Những ngày kế tiếp, Bùi Nguyên Ca vô cùng thoải mái.
Trên thược dược hoa yến Liễu quý phi ngất, Trịnh tu dung được quyền cùng nhau giải quyết lục cung, vốn nghĩ đến Liễu quý phi tất nhiên sẽ tìm cách hòa nhau một ván, không nghĩ đến lần này nàng lại vô cùng trầm ổn, ngày hôm sau liền cáo ốm không ra, chẳng những không khó xử Trịnh tu dung, ngược lại đều giao công việc lục cung cho nàng ấy chuẩn bị. Cứ như vậy, Trịnh tu dung nhất thời thành cái đích cho mọi người chỉ trích, có người hâm mộ có người đố kỵ, trong tối ngoài sáng không ít mũi nhọn. Nhưng mà, Bùi Nguyên Ca cũng không muốn nhúng tay chuyện hậu cung, việc này nàng tình nguyện để cho Hoàng Mặc đi mưu hoa.
Dù sao từng có lời đồn đãi nàng muốn thành cung tần, tạm thời không nên tùy tiện nhúng tay việc của hậu cung.
Còn nữa, nàng có gương mặt tương tự Cảnh Nguyên cho nên ở trong lòng Hoàng đế có địa vị đặc thù, đây là ưu thế của nàng, nhưng cũng có thể trở thành bùa đòi mạng, chắc chắn Hoàng đế sẽ không nguyện ý nhìn thấy nàng mang theo gương mặt giống Cảnh Nguyên gây sóng gió ở hậu cung, như vậy sẽ khiến ấn tượng tốt Hoàng đế dành cho nàng chậm rãi tiêu ma hầu như không còn. Cho nên, Bùi Nguyên Ca phải cẩn thận nắm chắc điểm này, để có thể ở thời khắc mấu chốt phát huy công dụng.
Mà sau khi trải qua chuyện ở thược dược hoa yến, Vũ Hoàng Mặc và Liễu quý phi xem như quyết liệt, Bùi Nguyên Ca cũng không cần lại đi thỉnh an Liễu quý phi, cũng không cần cố kỵ Lý Tiêm Nhu, đóng cửa lại sống an an ổn ổn, nhưng thật ra khó được an tâm thanh nhàn.
Hôm nay, Vũ Hoàng Mặc đi vào triều, Bùi Nguyên Ca đang ở chính viện xem sổ sách tháng này.
Tử Uyển bỗng nhiên tiến vào, nói: "Hoàng tử phi, vừa mới có hộ vệ cửa Tây Hoa báo lại, nói có người cầm ngọc bội Xuân Dương cung chúng ta, tự xưng là người của Hàn Lâm viện Tần Hàn Lâm quý phủ, chỉ sợ là nhà chồng của Ôn tiểu thư, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến hoàng tử phi. Nghe nói vẻ mặt người nọ có chút lo âu, hình như là Tần phủ xảy ra chuyện."
Bùi Nguyên Ca hơi ngừng bút lông một chút, vội vàng nói: "Mau cho người ta tiến vào!"
Người tới mặc áo cân vạt màu xanh lục, quần cùng màu, không thêu hoa văn, trắng trong thuần khiết đến cực điểm, chính là ma ma hồi môn của Ôn Dật Lan Cừu ma ma. Nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt bà lo âu quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu với Bùi Nguyên Ca, gấp giọng nói: "Cửu hoàng tử phi, không biết ngài nơi này có nhân sâm trăm năm hay không? Phu nhân nhà ta đang bị bệnh, cần nhân sâm trăm năm cứu mạng!"
Nghe bà nói được dọa người, Bùi Nguyên Ca cũng hoảng thần, vội hỏi: "Ôn tỷ tỷ làm sao vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT