Editor: Vy Vy 1505

Đúng lúc này, đại cung nữ Thu Đồng bên cạnh Liễu quý phi tiến vào nói: "Quý phi nương nương mời ba vị hoàng tử phi đến chính điện."

Thiên điện tranh chấp cứ như vậy mà hạ màn, đám người Bùi Nguyên Ca đứng dậy, đi vào chính điện, thấy Liễu quý phi đã ngồi ở chủ vị, mặc áo màu xanh biếc thêu hoa khai phú quý, eo và tay áo rộng màu xanh thẫm, sắc màu vừa đậm vừa nhạt tôn lên eo nhỏ không đầy nắm tay, bên ngoài phủ thêm áo khoác sa mỏng vàng nhạt thêu phượng hoàng vỗ cánh, tơ vàng chỉ bạc chiếu sáng lấp lánh, có vẻ ung dung đẹp đẽ quý giá, tuy rằng đầy mặt tươi cười lại che lấp không được uy nghi của quý phi có quyền chưởng quản lục cung.

Tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi nhưng sóng mắt vẫn linh hoạt như cũ, dung nhan mềm mại đáng yêu như cô gái.

Nhìn đến Bùi Nguyên Ca, trong đôi mắt Liễu quý phi xẹt qua một chút ánh sáng.

Trang phục không đỏ thẫm giống ngày kính trà hôm đó, lần này Bùi Nguyên Ca chỉ mặc áo màu đỏ nhạt thêu quả lựu hoa khai phối với quần lụa màu hồng cánh sen, chỉ là quần áo ở nhà. Nhưng Bùi Nguyên Ca chỉ mới mười sáu, đang là độ tuổi tươi đẹp nhất, lại có thêm đáng yêu kiều diễm lúc tân hôn, bổ sung cho nhan sắc mềm mại lại làm người ta không thể dời mắt. Trên đầu cũng không có nhiều trang sức, chỉ cắm một cây trâm phượng vàng ròng bốn đuôi tươi sáng rực rỡ, hoà lẫn với ba ngàn tóc đen đẹp không sao tả xiết.

Mặc quần áo ở nhà tỏ vẻ nàng thành tâm đến thỉnh an, nhưng trâm phượng bốn đuôi lại tỏ rõ thân phận địa vị nàng là hoàng tử phi.

Chỉ bằng cách ăn mặc trang điểm này có thể đủ hiển lộ tâm tư Bùi Nguyên Ca linh hoạt, vừa không kiêu căng, cũng không nhút nhát.

Tuy rằng Liễu quý phi rõ ràng miễn nàng đến thỉnh an, đây là Liễu quý phi từ ái, nhưng nếu Bùi Nguyên Ca chậm chạp không đến thỉnh an, đó là Bùi Nguyên Ca ỷ sủng mà kiêu, không để Liễu quý phi vào mắt. Lúc trước Vũ Hoàng Mặc đang trong thời gian nghỉ phép thành thân, Bùi Nguyên Ca không đến thỉnh an, biểu hiện ra nàng được vinh sủng, đồng thời cũng có lý do hợp lý, bởi vì nàng phải hầu hạ phu quân; mà hiện tại Vũ Hoàng Mặc hết phép, nàng liền đến Trường Xuân cung thỉnh an, hơn nữa là người đầu tiên đến, cho thấy nàng hiếu thuận tôn kính Liễu quý phi, lòng thành tâm thành ý, biểu hiện không thể chỉ trích, mặc cho ai cũng chỉ có thể khen nàng tốt, nói không nên lời nửa câu không phải.

Tuy rằng không trông mong Bùi Nguyên Ca sẽ phạm hồ đồ ở mặt này, nhưng Liễu quý phi khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng, cùng với... . khó giải quyết.

Bùi Nguyên Ca cẩn thận như vậy, muốn đối phó nàng, rất khó!

Lại nhìn bộ dạng Lý Tiêm Nhu phục tùng cúi đầu bên cạnh, Liễu quý phi thở dài trong lòng. Cho dù lúc trước Liễu quý phi có bao nhiêu bất mãn với Lý Tiêm Nhu, nay nếu nàng đã gả cho Diệp nhi, vợ chồng một thể, Liễu quý phi tự nhiên cũng muốn giúp nàng mưu hoa. Chỉ tiếc... . Biết đêm tân hôn Lý Tiêm Nhu chưa từng viên phòng, Liễu quý phi cũng cố ý cho nàng ân sủng, ý bảo nàng không cần đến thỉnh an, vì cho bọn nô tài ở Đức Chiêu cung xem, biểu lộ ra thân phận Lý Tiêm Nhu, để cho hạ nhân Đức Chiêu cung không dám khinh thường nàng. Kết quả Lý Tiêm Nhu khen ngược, ngày kế tiếp vẫn ân cần đến thỉnh an, ngay cả ngày thứ ba lại mặt, cũng là đến bái kiến Liễu quý phi trước, sau đó mới về Lý phủ.

Nếu là cô dâu đang được vinh sủng chính thịnh làm như vậy, còn có thể giải thích là nàng biết quy củ, thậm chí có thể được khen ngợi.

Nhưng vốn dĩ địa vị Lý Tiêm Nhu ở Đức Chiêu cung đã không ổn, còn kinh sợ cẩn thận ân cần như vậy, sẽ chỉ làm cho người khác càng xem nhẹ nàng, không để nàng vào mắt. Sau khi tân hôn, Liễu quý phi cho nàng cơ hội lập uy cứ như vậy bị nàng không công buông tha; mà trước đó Bùi Nguyên Ca trắng trợn nói cho nàng, kêu nàng nương theo thanh danh Liễu quý phi lập uy, hai ngày này Liễu quý phi luôn chờ nàng mở miệng mời đến Đức Chiêu cung, kết quả Lý Tiêm Nhu lại không đề cập đến dù chỉ một chữ, khiến Liễu quý phi tức giận đến mức đau dạ dày.

Tất nhiên, Liễu quý phi cũng có thể đến Đức Chiêu cung, trừng trị đám hạ nhân, thay Lý Tiêm Nhu xả giận, cảnh cáo kinh sợ.

Nhưng Lý Tiêm Nhu tự mình mời Liễu quý phi, tự mình an bài hết thảy, đây là thủ đoạn của chính nàng, kinh sợ như thế này mới có hiệu quả dựng sào thấy bóng; nếu Liễu quý phi thay nàng làm, người khác sợ hãi cũng chỉ là sợ Liễu quý phi, không phải Lý Tiêm Nhu! Lập uy lập uy, nếu Lý Tiêm Nhu không thể tạo ra uy nghi của chính mình, không thể kiên cường, làm sao có thể dùng uy nghi quản lý kẻ dưới?

So sánh Bùi Nguyên Ca và Lý Tiêm Nhu quả thực là khác nhau một trời một vực.

Liễu quý phi thực sự chút hối hận, sớm biết như thế, ba năm này, thừa dịp Vũ Hoàng Mặc giữ đạo hiếu (để tang) vì Vương mỹ nhân, không thể đề cập đến hôn sự, nàng nên sớm thay Diệp nhi định ra hôn sự với Bùi Nguyên Ca, vừa có thể thành toàn Diệp nhi, vừa có thể tìm cho Diệp nhi một thê tử thông minh biết cách giúp đỡ, đẹp cả đôi đường, cũng không lâm vào hoàn cảnh như hôm nay. Nhưng mà, ván đã đóng thuyền, còn muốn nói này đó cũng là uổng công.

Liễu quý phi thở dài, cố gắng chấp nhận sự thật phũ phàng.

Nhu hòa từ ái tiếp đón ba vị hoàng tử phi, lệnh cho cung nữ dọn chỗ, sau cùng ánh mắt Liễu quý phi mới dừng trên người nữ tử áo đỏ xa lạ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lý Tiêm Nhu bên cạnh: "Vị tiểu thư này là... ."

Không đợi Lý Tiêm Nhu trả lời, Lý Minh Tâm đã cướp mở miệng, hơi phúc thân, cười giòn nói: "Con tên là Lý Minh Tâm, là muội muội của Thất điện hạ. Ca ca đã nói với con về quý phi nương nương, nói ngài dịu dàng xinh đẹp, khoan dung từ ái. Vốn con còn cảm thấy ca ca gạt con, nghĩ quý phi nương nương đã vào cung nhiều năm, làm sao có thể? Hôm nay gặp mới biết được là thật, nếu không nói, con còn nghĩ quý phi nương nương là tỷ tỷ, một chút cũng nhìn không ra đã hơn ba mươi tuổi đâu!"

Nói xong, tự giác tự phát chạy đến trước mặt Liễu quý phi, muốn kéo cánh tay Liễu quý phi làm nũng.

Lý Minh Tâm?

Nghe cái họ này, Liễu quý phi đã ý thức được nữ tử trước mắt là ai. Nàng không có ấn tượng tốt với người Lý gia, Lý Minh Tâm còn luôn miệng gọi Diệp nhi là ca ca, càng thêm xúc động thần kinh mẫn cảm của Liễu quý phi. Trong giọng nói ý lấy lòng thực rõ ràng, nhưng mà lại nói chẳng ra gì cả, còn cố ý đề cập tuổi tác của Liễu quý phi, làm cho trong lòng Liễu quý phi càng ngột ngạt, Lý Minh Tâm còn dám chạy đến bên người ôm lấy nàng.

Lý Minh Tâm này, thật đúng là nghĩ nàng là muội muội của Diệp nhi thì mình phải đối đãi nàng như con gái của chính mình sao?

Liễu quý phi âm thầm tức giận, lại không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, không dấu vết rút cánh tay ra, vẫn cười ôn nhiên: "Thì ra là Lý tiểu thư!"

Lý Tiêm Nhu lúc này mới có cơ hội nói chuyện, bẩm báo: "Khởi bẩm mẫu phi, sáng sớm hôm nay, Thất điện hạ sai người đón Lý tiểu thư vào cung để huynh muội gặp mặt. Thất điện hạ phân phó thiếp thân đưa Lý muội muội đến yết kiến mẫu phi, hơn nữa nói cho mẫu phi một tiếng là Lý muội muội sẽ ở lại trong cung một đoạn thời gian." Nàng cũng không thích Lý Minh Tâm ngang ngược, bất đắc dĩ Vũ Hoàng Diệp vô cùng yêu thương, nàng cũng chỉ có thể ẩn nhẫn.

Huynh muội? Lý muội muội?

Lý Tiêm Nhu không biết hai từ ngữ mà chính mình dùng trong lúc vô ý làm cho trong lòng Liễu quý phi không vui, nhưng mà, Liễu quý phi cũng không thể tự mình mở miệng sửa đúng, vậy có vẻ lòng dạ nàng quá mức hẹp hòi, thậm chí ngay cả cung nữ bên cạnh nàng cũng khó mà nói. Lúc này kết quả tốt nhất chính là người đang ngồi đây có thể nói chuyện, nói thẳng xưng hô này không đúng, cảnh cáo Lý Minh Tâm và Lý Tiêm Nhu.

Nhưng Liễu quý phi đưa mắt nhìn lại, Lý Tiêm Nhu đã nói sai tất nhiên không cần kể đến, Đỗ Nhược Lan cúi đầu uống trà, giống như thực cảm thấy vô cùng hứng thú với trà trong chung.

Bùi Nguyên Ca cười ngâm ngâm thẳng thắn đón nhận ánh mắt Liễu quý phi, nhưng cũng chỉ cười mà không nói, thậm chí mang theo một chút vui sướng khi người gặp họa.

Hiển nhiên, nàng tuyệt đối không có khả năng mở miệng giúp Liễu quý phi giải vây.

Liễu quý phi rơi vào đường cùng, chỉ phải chuyển đề tài làm cho nàng chói tai đau tim, cười nói: "Nhìn thấy Nguyên Ca khiến cho bản cung nhớ tới một chuyện. Trong Xuân Dương cung không có cung nữ hầu hạ, chỉ có hộ vệ và thái giám, nếu Nguyên Ca con đã gả vào, cứ để như vậy hiển nhiên không thích hợp, cũng có nhiều chuyện không tiện, truyền ra sẽ tổn thương với danh dự của Nguyên Ca con, đối với Mặc nhi cũng không tốt. Bản cung đã sai người chọn ra ba mươi sáu cung nữ, lát nữa sẽ đưa đến Xuân Dương cung, Nguyên Ca con phân công đến các nơi, cũng miễn cho thiếu nhân thủ."

"Mẫu phi nghĩ rất chu đáo, thiếp thân nhớ kỹ." Bùi Nguyên Ca đứng dậy phúc thân.

"Như thế rất kỳ quái, đừng nói Cửu điện hạ, thiếu gia nhà bình thường cũng là các nô tỳ hầu hạ trưởng thành, dù sao nữ tử cẩn thận, săn sóc chu đáo hơn! Vì sao Xuân Dương cung của Cửu điện hạ ngay cả một cung nữ cũng không có?" Lý Minh Tâm ngắt lời, ánh mắt tà tà liếc Bùi Nguyên Ca, khiêu khích nói: "Sẽ không phải là Cửu hoàng tử phi ghen tị thành tánh, không cho phép nữ tử tới gần Cửu điện hạ chứ? Ai nha nha, vậy cũng không được đâu! Dù sao thân là chính thất phải có khí độ của vợ cả, ghen tuông như vậy, lại không màng đến cuộc sống của Cửu điện hạ, không khỏi quá không biết đại thể?"

Nàng không biết chuyện của Vũ Hoàng Mặc, chỉ cho là Bùi Nguyên Ca ghen tị, muốn định tội danh cho Bùi Nguyên Ca.

Ghen tị là một điều trong bảy điều lỗi lớn, tốt nhất Cửu điện hạ có thể nhận thấy nữ nhân này dụng tâm hiểm ác, hưu Bùi Nguyên Ca, vậy chính nàng đỡ phải tiêu phí tâm tư.

Mơ hồ nhận ra điều gì, nhưng Bùi Nguyên Ca cũng không nổi giận, đoan trang dịu dàng nói: "Lý tiểu thư hiểu lầm, bản cung vừa mới gả vào ba ngày, cũng chưa rõ ràng chuyện trong Xuân Dương cung. Lúc trước nội vụ Xuân Dương cung đều do mẫu phi chuẩn bị, bản cung còn có rất nhiều thứ cần học hỏi xin mẫu phi chỉ dạy" 

(ghi chú: không phải chỉ có hậu phi mới có thể xưng ‘bản cung’, chỉ cần đứng đầu một cung đều có thể xưng ‘bản cung’, bởi vậy Bùi Nguyên Ca cũng có thể tự xưng ‘bản cung’ khi nói chuyện với Lý Minh Tâm)

Nàng mới gả ba ngày, nói cái gì ghen tị thành tánh, đuổi hết cung nữ Xuân Dương cung, quả thực là lời nói vô căn cứ.

Nhưng Liễu quý phi thân là mẹ nuôi của Vũ Hoàng Mặc, nội vụ Xuân Dương cung nên do nàng chuẩn bị, Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng nói một câu như vậy, đã kéo Liễu quý phi vào, đổ tất cả tội danh mới vừa rồi Lý Minh Tâm muốn định cho nàng lên Liễu quý phi, lời nói uyển chuyển, bắt không được nửa điểm nhược điểm.

Đương nhiên Liễu quý phi nghe ra được ý tứ này, vô cùng không vui đối với việc Lý Minh Tâm tùy tiện chen vào nói, lại ngu dốt chụp mũ như vậy.

Nhưng mà, từ trong lời Lý Minh Tâm nói, Liễu quý phi nghe ra một chút manh mối. Ghen tị, ghen tuông... . Chẳng lẽ Lý Minh Tâm thích Vũ Hoàng Mặc, bởi vậy thấy Cửu hoàng tử Bùi Nguyên Ca chỗ nào cũng gai mắt? Nếu nói như vậy, chuyện này nhưng thật ra có ý tứ, vừa vặn có thể lợi dụng Lý Minh Tâm ngu ngốc cho hai người ngột ngạt, mà nàng có thể không đếm xỉa đến, xem hai người đấu ngươi chết ta sống, nói không chừng còn có thể bắt được nhược điểm của Bùi Nguyên Ca, cớ sao mà không làm?

Bởi vậy, Liễu quý phi tạm thời kiềm chế trụ chán ghét với Lý Minh Tâm, cười nói: "Minh Tâm đừng nói lung tung, Nguyên Ca và Mặc nhi ân ái tình đốc, Nguyên Ca lại là đứa nhỏ biết đại thế, thức đại cục, Hoàng thượng và Mặc nhi đều khen nàng không dứt miệng, tự nhiên hiểu được con nối dòng quan trọng, làm sao có thể là đố phụ ghen tuông, không để ý đại cục? Chắc chắn sẽ không như thế! Nguyên Ca, bản cung nói có đúng không?" Đôi mắt mỉm cười, từ ái vạn phần nhìn Bùi Nguyên Ca.

Nếu Bùi Nguyên Ca ngay tại chỗ đáp ứng, sau này nàng vì Vũ Hoàng Mặc lập sườn phi, nạp thiếp, Bùi Nguyên Ca sẽ không thể ngăn cản.

Nếu Bùi Nguyên Ca phản bác, vậy càng tốt hơn, chứng thực Bùi Nguyên Ca ghen tị thực sự, trước mặt mọi người, Bùi Nguyên Ca muốn thoái thác cũng không thể.

Mà Liễu quý phi luôn miệng đại thế đại cục, con nối dòng quan trọng, chuyện này ở Đại Hạ vốn là lý do quang minh chính đại nhất để nạp thiếp, mà Liễu quý phi hoàn toàn đang tán thưởng Bùi Nguyên Ca, cho dù ai cũng không thể nói nàng cố ý nhằm vào Bùi Nguyên Ca.

Làm sao Bùi Nguyên Ca lại không rõ đạo lý trong đó, lời này ứng cũng không phải, không ứng cũng không phải, nhưng mà tình hình này nàng gặp được nhiều lắm, cười vỗ tay nói: "Mẫu phi thật là giúp con nhiều lắm!"

Lời này rất kỳ quái, Đỗ Nhược Lan liền hỏi: "Sao lại nói như thế? Vì sao giúp muội!"

Nàng cũng mơ hồ nghe ra một chút không đúng, Nguyên Ca gả lại đây mới ba ngày, vì sao Liễu quý phi đã nói đến chuyện rộng lượng với không rộng lượng, con nối dòng với không con nối dòng, chẳng phải là khiến cô dâu mới Nguyên Ca mất mặt sao. Nhưng Liễu quý phi ngụ ý rõ ràng là khen Bùi Nguyên Ca tốt, ngay cả nàng cũng không tiện đáp lại. Bởi vậy thấy lời Bùi Nguyên Ca nói có ẩn ý, liền thuận thế nương theo, làm cho Bùi Nguyên Ca có thể tiếp tục nói.

"Hôm qua con và Cửu điện hạ nói chuyện, Cửu điện hạ nói với con, mẫu phi thần cơ diệu toán, chuyện gì cũng nhìn xem rất chuẩn, nói rất chuẩn. Trong lòng con đương nhiên cũng đồng ý với điều đó, nhưng lại không muốn quá túng Cửu điện hạ, liền cố ý nói ngược, vì thế hai đứa con đánh đố. Cửu điện hạ nói, nếu trong vòng ba ngày, mẫu phi có chuyện gì không đoán chuẩn, hắn sẽ thua con hai khỏa trân châu Nam Hải. Vốn dĩ con còn muốn lấy phần thưởng này hối lộ mẫu phi, làm cho mẫu phi giúp con một phen, không nghĩ tới hôm nay mẫu phi lại nói đúng lời con cần, nếu con không nhân cơ hội thắng Cửu điện hạ hai khỏa trân châu Nam Hải, chẳng phải là choáng váng sao? Không phải mẫu phi giúp con là gì? Người khác còn nói mẹ chồng làm khó con dâu, con thấy đó là do không gặp được mẹ chồng giống mẫu phi thương con như vậy, con còn chưa mở miệng cầu mẫu phi, mẫu phi đã giúp đỡ con, đây đúng là vận khí của con tốt. Mẫu phi ngài nói có đúng không?"

Nói xong, tự mình lấy ống tay áo che miệng nở nụ cười, có vẻ vô cùng xinh đẹp đáng yêu.

Liễu quý phi nói đứng đắn, nàng lại cố ý lấy vui đùa nói lẫn lộn, không dấu vết phủ quyết lời Liễu quý phi, trong đó lại có khen ngợi Liễu quý phi, cũng làm cho người ta không lời gì chê trách. Trừ phi lúc này Liễu quý phi có thể xụ mặt nói đó không phải là nói đùa, mà là chân chính đàm luận việc nạp thiếp lập sườn phi, nếu không chuyện này cứ thế bị nàng bỏ qua.

Về phần thật sự đứng đắn đàm luận việc nạp thiếp lập sườn phi... .

Cô dâu vào cửa còn chưa đến bốn ngày mà đã đề cập việc nạp thiếp lập sườn phi, tất nhiên chỉ có mẹ chồng độc ác mới làm như vậy, nhưng Liễu quý phi xưa nay bày ra dáng vẻ mẹ hiền, hiểu lí lẽ, đúng là thực không có mặt mũi làm chuyện như vậy.

Bùi Nguyên Ca, thật sự là cái lưỡi không xương!

Liễu quý phi âm thầm nhíu mày, trên mặt lại chỉ có thể cười nói: "Con đứa nhỏ này, càng ngày càng bướng bỉnh!"

"Kia cũng là mẫu phi thương con, con mới dám bướng bỉnh như vậy!" Bùi Nguyên Ca cười ngâm ngâm tiến lên, ôm cánh tay Liễu quý phi, ngồi bên cạnh nàng, cười nói: "Con biết rồi, nhất định là do con không hối lộ cấp mẫu phi, mẫu phi giận con, bởi vậy mới mở miệng quở trách. Mẫu phi yên tâm, chờ ta đòi được Cửu điện hạ phần thưởng, tất nhiên sẽ lấy một viên cho mẫu phi, miễn cho trong lòng mẫu phi nhớ thương, lại ngượng ngùng đòi, chỉ có thể trút giận lên con!"

Liễu quý phi bị nàng nói nổi giận cũng không phải, không nổi giận cũng không được: "Miệng lưỡi thật lanh lợi, ngay cả bản cung cũng dám quở trách!"

"Đó cũng là do mẫu phi ngài từ ái, Nguyên Ca muội muội mới dám làm càn như vậy!" Lý Tiêm Nhu tận dụng mọi thứ, xu nịnh Liễu quý phi. Tất nhiên, nếu không có mẹ chồng từ ái, làm sao con dâu có thể làm càn như thế?

Nhưng Lý Tiêm Nhu vừa nói như vậy, Liễu quý phi càng thêm không thể nói gì, chỉ cười cười.

Nhưng Lý Minh Tâm nghe được Liễu quý phi nói Cửu điện hạ và Bùi Nguyên Ca ân ái tình đốc, Bùi Nguyên Ca lại cực tán thưởng, trong lòng vô cùng khó chịu, lại nhìn Bùi Nguyên Ca ở trước mặt Liễu quý phi nói cười vô tư, thân như mẹ con, càng cảm thấy chói mắt, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Chẳng qua là một viên trân châu mà thôi, cũng đáng để cho Cửu hoàng tử phi thèm thuồng như vậy, còn cố ý quở trách quý phi nương nương? Chẳng qua chỉ là một câu nói đùa, chỉ có kẻ ngốc mới có thể xem là thật!"

"Lý tiểu thư nói đúng lắm, vốn là vui đùa, nếu ai xem là thật, đó chẳng phải là kẻ ngốc sao?" Bùi Nguyên Ca cười nói.

Chợt nghe ý tứ với lời của Lý Minh Tâm không khác biệt lắm, nhưng nàng nói như vậy cũng là chỉ Lý Minh Tâm xem lời nàng nói đùa với Liễu quý phi là thật, đấy mới là đồ ngốc.

Lý Minh Tâm thật không có tâm tư linh mẫn như vậy, chỉ mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại nói không được sai ở chỗ nào.

Thấy Lý Minh Tâm nói câu đầu tiên đã bại trận, hiển nhiên không phải đối thủ của Bùi Nguyên Ca, Liễu quý phi liền muốn ra tay tương trợ. Nhưng mà, nàng còn chưa kịp mở miệng, Bùi Nguyên Ca bên cạnh cũng đã cười nói với Lý Minh Tâm: "Vừa rồi nghe lời của Lý tiểu thư, hình như cũng không để khỏa trân châu Nam Hải vào mắt, hiển nhiên ánh mắt cực cao. Bản cung cũng nghe nói, Tĩnh Châu là nơi có nhiều trân châu nhất, Lý tiểu thư ở Tĩnh Châu, nói vậy thấy được rất nhiều trân châu tốt, không ngại nói ra nghe một chút?"

Thấy Lý Minh Tâm bởi vì lời Liễu quý phi nói với nàng mà bất mãn, Bùi Nguyên Ca càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng.

Vị Lý tiểu thư này tám phần là ở bến tàu kinh diễm thoáng nhìn, bởi vậy xem trọng Hoàng Mặc. Mà Liễu quý phi nhìn ra điểm ấy, đang muốn dùng Lý Minh Tâm cho nàng ngột ngạt. Nếu đã đoán được, làm sao nàng có thể tùy ý để Liễu quý phi ra chiêu, chính mình chỉ có thể chống đỡ? Bởi vậy chuyển đề tài trước, mượn lời Lý Minh Tâm nói, không dấu vết chuyển hướng Tĩnh Châu! Hôm nay nàng chính là trông cậy vào Lý Minh Tâm cho Liễu quý phi ngột ngạt, thưởng thức trò hay phấn khích kế tiếp, sao có thể tùy ý Liễu quý phi thay đổi đầu thương, ngược lại dùng Lý Minh Tâm đối phó nàng?

Làm sao Lý Minh Tâm có thể biết chuyện này, chỉ cho là Bùi Nguyên Ca chèn ép nàng, càng muốn khoe khoang.

"Đó là tất nhiên. Nói đến trân châu, trân châu Giang Châu đều màu nhất, trân châu Nam Hải không có tạp chất, dược hiệu của trân châu Nguyên Châu tốt nhất, nhưng nếu so về ánh châu quang vẫn là trân châu Tĩnh Châu tốt nhất, nhan sắc cũng nhiều màu hơn hết, trân châu đen, trân châu hồng phấn, trân châu vàng, đầy đủ mọi thứ, càng gần biển sâu trân châu càng xinh đẹp, nhưng cũng càng khó bắt được, bởi vì sẽ rất nguy hiểm. Mỗi một năm Tĩnh Châu đều có cuộc thì tìm trân châu, làm cho mọi người lặn vào biển sâu tìm kiếm trân châu, ai lấy được trân châu tốt nhất chính là hạng nhất. Ca ca ta từng ba lần đoạt hạng nhất, trân châu đoạt được, một viên cho nương ta, còn lại hai khỏa đều cho ta, một viên trân châu đen, một viên trân châu hồng phấn, đều thực hiếm lạ."

Nói xong cởi xuống hà bao bên hông, lấy ra một viên trân châu hồng phấn, to gần bằng trứng bồ câu, sáng bóng oánh nhuận, bảo khí vựng nhiên, đẹp không sao tả xiết.

Cho dù là hoàng cung cũng rất ít có trân châu hồng phấn tốt như vậy, nghĩ đến hai khỏa khác cũng không kém hơn. Vũ Hoàng Diệp có thể tặng trân châu hiếm lạ như vậy cho Lý phu nhân và Lý Minh Tâm, đủ thấy cảm tình và xem trọng hắn dành cho các nàng. Lý Minh Tâm không chỉ muốn khoe khoang khỏa trân châu này, lại muốn mượn khỏa trân châu này cho thấy Thất điện hạ coi trọng muội muội là nàng đây.

Nhưng coi trọng như vậy khiến tim Liễu quý phi đau đớn không thôi.

Bởi vì không có phòng bị, hơn nữa lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung vào khỏa trân châu kia, Liễu quý phi liền biểu lộ một chút cảm xúc, gắt gao nhìn chằm chằm khỏa trân châu hồng phấn, lập tức lại chậm rãi chuyển tới trên mặt Lý Minh Tâm kiêu ngạo ... . Bắt dưới biển sâu, vô cùng nguy hiểm, lại là trân châu đoạt giải quán quân thì đấu trân châu, cứ như vậy tặng cho Lý phu nhân và Lý Minh Tâm, thậm chí ngay cả nàng là mẹ ruột cũng chưa từng được Diệp nhi tặng lễ vật trân quý mà tràn ngập tình ý đến thế...

Tuy rằng lúc trước Diệp thị phản loạn, Diệp nhi tới Trường Xuân cung, liền nói sự thật cho nàng, mẹ con nhận nhau, Diệp nhi cũng không có kháng cự mẹ đẻ là nàng.

Nhưng mà, dù sao Lý gia nuôi hắn mười bảy năm, hắn cũng xem Lý phu nhân như mẫu thân, xem người Lý gia như người thân mười bảy năm, ở trong lòng Diệp nhi, địa vị của mẹ ruột là nàng chỉ sợ kém xa không bằng Lý phu nhân và Lý Minh Tâm không có quan hệ máu mủ? Rõ ràng nàng thương yêu con trai như thế, yêu hơn hết thảy so với bất kỳ người nào khác, mười bảy năm lòng đau như cắt, mười bảy năm nhớ thương đêm ngày... . Rõ ràng nàng mới là mẹ ruột của Diệp nhi!

Trung đôi mắt Liễu quý phi khó có thể khắc chế mà toát ra vài phần ghen ghét, hai tay gắt gao nắm chặt quyên khăn.

Vì màn kịch hay kế tiếp nên Bùi Nguyên Ca mới có thể cố ý dựa vào bên người Liễu quý phi, tất nhiên xem ở trong mắt vẻ mặt biến hóa không một chút giấu diếm của nàng, trong lòng âm thầm cười lạnh. Bởi vì mất đi Vũ Hoàng Diệp, cho nên cướp Hoàng Mặc đến bên người, không cho phép hắn và mẹ đẻ thân cận dù chỉ một chút, sau lại vì Vũ Hoàng Diệp, trở mặt vô tình giết chết Vương mỹ nhân, giá họa cho Hoàng Mặc... . Người ngoan độc, ích kỷ, vô tình như vậy, trước mắt cũng nên để nàng nếm thử cảm giác con trai ruột ngay tại trước mắt, lại bị người khác cứng rắn đoạt đi rồi!

Đây là báo ứng!

Bùi Nguyên Ca khẽ mỉm cười, ra vẻ kinh ngạc nói: "Ngay cả trân châu trân quý như vậy Thất hoàng huynh cũng tặng cho Lý tiểu thư, có thể thấy được thật sự yêu thương Lý tiểu thư!"

Lý Minh Tâm lại cho rằng Bùi Nguyên Ca ý thức được thân phận nàng quý trọng, càng thêm đắc ý: "Đó là tất nhiên, ca ca thương yêu nhất chính là ta! Những cuộc thi tìm trân châu như thế ca ca vốn khinh thường tham gia, đều do con gái của Tĩnh Châu Tả Bố Chính Sử cầm một viên trân châu thắng trong cuộc thi khoe khoang trước mặt ta, khiến ta tức giận đến phát khóc. Sau khi ca ca biết liền tham gia cuộc thi tìm trân châu, lặn xuống nơi sâu nhất nguy hiểm nhất, tự tay thắng được hạng nhất, lại tặng trân châu cho ta, khiến cô con gái của Tả Bố Chính Sử tức giận đến mức nghiền nát khỏa trân châu kia ngay tại chỗ! Từ đó về sau, rốt cuộc không ai dám ở trước mặt ta khoe trân châu!"

Vì tỏ vẻ Thất điện hạ coi trọng nàng, làm cho Bùi Nguyên Ca biết lợi hại, Lý Minh Tâm cố ý nói quá sự thật.

Lại không biết, lời nói khuyếch đại này cũng không ảnh hưởng gì tới Bùi Nguyên Ca, mà lại đâm sâu vào tim Liễu quý phi.

Thì ra chỉ vì sự ghen tị giữa các cô gái, Diệp nhi liền không tiếc tính mạng đi mạo hiểm, chỉ vì thắng được một viên trân châu tặng cho Lý Minh Tâm, để cho nàng có thể diện trong nhóm các tiểu thư... . Diệp nhi có khi nào tận tâm duy hộ với mẫu thân là nàng như vậy bao giờ? Liễu quý phi rốt cuộc khó có thể khắc chế ghen tị và đau đớn trong lòng, hai tay nắm chặt thành quyền, tùy ý móng tay thật dài đâm vào da thịt, nhanh cắn chặt hàm răng, tránh cho chính mình nói ra lời thất lễ.

Bùi Nguyên Ca quét mắt nhìn Liễu quý phi, cười nói: "Nghe nói Tĩnh Châu nhiều rừng cây rậm rạp, rất nhiều dã thú, bởi vậy da lông cũng rất tốt?"

"Đó là đương nhiên. Tĩnh Châu một mặt dựa vào núi rừng, một mặt giáp biển, biển là biển sâu, núi rừng cũng là núi cao rừng sâu, có rất nhiều dã thú, cho dù là thợ săn tốt nhất cũng phải họp thành nhóm mới dám lên núi. Nhưng mà, ca ca cũng là người lợi hại nhất Tĩnh Châu, năm mười lăm tuổi, một mình một ngựa leo lên núi cao nhất rừng sâu nhất, cố ý săn một hồng hồ ly, một con báo, còn có một đầu hổ, làm da lông tặng cho ta và cha mẹ mỗi người một món, ở Tĩnh Châu cũng là hàng cao cấp, thiệt nhiều người hâm mộ không thôi. Chính là bởi vì chuyện này, ngay cả Tĩnh Châu Thứ Sử thúc thúc đều khen ca ca không dứt miệng, nói muốn nhận hắn làm con nuôi!"

Lý Minh Tâm đắc ý dào dạt nói, hiển nhiên thực vì thế mà kiêu ngạo.

Tuy rằng Đỗ Nhược Lan và Lý Tiêm Nhu cũng không thích Lý Minh Tâm, nhưng dù sao cũng là từ nhỏ lớn lên ngay tại kinh thành, chưa từng xa nhà, nghe Lý Minh Tâm nói chuyện thú vị ở Tĩnh Châu, đủ loại tập tục dị thường khác xa kinh thành, cũng không khỏi sinh ra tò mò, chú ý dò hỏi.

Thấy mình khiến cho mọi người chú ý, trở thành tiêu điểm của mọi người, Lý Minh Tâm càng thêm tự đắc, càng thêm thao thao không dứt.

Mà cùng lúc với kể chuyện phong tình Tĩnh Châu, Lý Minh Tâm còn cố ý chen vào Vũ Hoàng Diệp coi trọng nàng ra sao, cho thấy địa vị nàng ở trong lòng Vũ Hoàng Diệp, làm cho mọi người càng thêm xu nịnh nàng, đặc biệt thị uy với Bùi Nguyên Ca, nói Vũ Hoàng Diệp như thế nào dỗ nàng vui vẻ, như thế nào liều mạng vì nàng, cùng với nàng yêu thích Vũ Hoàng Diệp ra sao, có đôi khi thậm chí sẽ nói ra chuyện trước đây của Vũ Hoàng Diệp, tỏ vẻ từ nhỏ Vũ Hoàng Diệp cũng rất yêu muội muội nàng đây...

Đương nhiên Bùi Nguyên Ca sẽ không để ý loại thị uy nông cạn này của nàng, ngược lại cố ý vô tình dẫn đường nàng, càng thêm nhấn mạnh Vũ Hoàng Diệp rất tốt với nàng.

Trắng trợn táo bạo như vậy, Bùi Nguyên Ca thậm chí không lo lắng bị Liễu quý phi nhìn thấu.

Cho dù Liễu quý phi xem thấu thì thế nào? Vũ Hoàng Diệp sống ở Lý gia mười bảy năm, cảm tình đối Lý Minh Tâm và Lý phu nhân xác thực bày ra nơi đó, đây là vũ khí kích thích Liễu quý phi có lợi nhất, đối với Liễu quý phi mà nói, đây là dương mưu. Cho dù Liễu quý phi biết đây là Bùi Nguyên Ca cố ý châm ngòi ly gián, kích thích nàng, nhưng Liễu quý phi vẫn sẽ vì chuyện này mà cảm thấy đau lòng, bởi vì đây là sự thật mà không phải do Bùi Nguyên Ca cố ý ngụy trang ra.

Thậm chí, biết Bùi Nguyên Ca đang cố ý kích thích nàng, Liễu quý phi càng khó chịu vạn phần.

Bởi vì trong chuyện tranh giành tình cảm của Vũ Hoàng Diệp, nàng hoàn toàn thua Lý phu nhân và Lý Minh Tâm, thê lương nghèo túng gần như thê thảm, đối với Liễu quý phi kiêu ngạo khoe khoang đã rất khó chấp nhận. Nếu không ai nhìn thấy loại thê thảm này cũng thôi đi, nếu bị người nhìn thấy, loại nhục nhã và đau đớn khắc cốt ghi tâm này sẽ càng thêm sâu, càng khó chịu được... .

Quả nhiên, nghe Lý Minh Tâm thao thao bất tuyệt nói chuyện về Vũ Hoàng Diệp, biểu tình của Liễu quý phi càng ngày càng vặn vẹo.

Người đầu tiên Diệp nhi gọi nương không phải nàng, mà là Lý phu nhân; Diệp nhi học đi đường, lần đầu tiên ngã xuống, người nâng hắn dậy không phải nàng, mà là Lý phu nhân; Diệp nhi đến học đường, học những chữ đầu tiên, người có thể nhìn thấy không phải nàng, mà là Lý phu nhân; Diệp nhi học võ, người ở bên cạnh giúp hắn chà lau mồ hôi không phải nàng, mà là Lý phu nhân... Diệp nhi thích Lý phu nhân làm thức ăn, thích Lý phu nhân may quần áo... Tất cả tất cả, Liễu quý phi cũng không biết!

Mười bảy năm...

Diệp nhi từ lúc còn trẻ con đến lúc tập tễnh học đi đường, đến lúc vào học đường học tập văn võ tài nghệ, sau đó lại xuất hiện kinh thải tuyệt diễm ở kinh thành, thời gian mười bảy năm, Liễu quý phi người mẹ ruột này toàn bộ cũng không thể tham dự trong cuộc đời hắn... .

Tất cả thời khắc này đó vốn nên thuộc về nàng!

Là Lý Thụ Kiệt đáng chết, ôm Diệp nhi của nàng đi, đoạt mất Diệp nhi của nàng, một lần chính là mười bảy năm!

Nếu không phải Hoàng đế ngẫu nhiên ra cung, nhận ra thân phận Diệp nhi, Lý phu nhân sẽ chiếm lấy đứa nhỏ của nàng cả đời, làm cho Diệp nhi của nàng cả đời gọi nữ nhân khác là mẫu thân! Đều là lỗi của bọn họ, là bọn họ đoạt mất Diệp nhi, làm hại nàng mười bảy năm đau đớn trong tim, mười bảy đêm giao thừa từ trong lúc ngủ mơ khóc tỉnh, hình ảnh trong mộng tất cả đều là ánh mắt Diệp nhi lúc mới sinh ra đen lúng liếng như trân châu đen ... .

Nếu không phải lúc trước Lý Thụ Kiệt ôm Diệp nhi đến Tĩnh Châu, sau khi trấn áp phản loạn Trữ vương, tất nhiên nàng có thể mẹ con đoàn tụ cùng Diệp nhi!

Trong lòng Liễu quý phi ghen tị càng ngày càng sâu, thậm chí đến mức không nói lý lẽ.

Cũng may tâm tư mọi người đều tập trung trên người Lý Minh Tâm, không ai nhìn thấy nàng dị thường, chỉ có Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh cười tủm tỉm thưởng thức vẻ mặt nàng đố kị mà thống khổ, chỉ hận không thể kéo Hoàng Mặc lại đây cùng nhau thưởng thức.

Lúc này, tất nhiên Liễu quý phi cũng nỗ lực xoay chuyển trọng tâm câu chuyện, không muốn tiếp tục nghe lời nói chói tai đau lòng này, nhưng làm sao Lý Minh Tâm đồng ý cứ như vậy bỏ qua, buông tha cơ hội chứng tỏ địa vị của nàng trong lòng Vũ Hoàng Diệp? Nàng là một người không biết nhìn mặt đoán ý, hơn nữa Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, hai ba lần Liễu quý phi chuyển đề tài lại bị nàng kéo về Tĩnh Châu, chuyển tới Vũ Hoàng Diệp, nhất là quan hệ giữa Vũ Hoàng Diệp và người Lý gia.

Đối với Lý Minh Tâm ngu ngốc, trừ phi gọn gàng dứt khoát quát lớn, bằng không rất khó chuyển dời tâm tư của nàng.

Mà Liễu quý phi lại không thể biểu hiện ra dáng điệu như vậy, nhất định phải duy trì tư thái ưu nhã từ ái, bởi vậy đủ loại tâm cơ thủ đoạn tinh diệu của nàng triệt để biến thành chê cười vì hoàn toàn không thể áp dụng lên Lý Minh Tâm. Sau cùng, Liễu quý phi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục nghe Lý Minh Tâm giảng thuật những chuyện mình hoàn toàn không muốn nghe nhưng lại không thể không nghe.

Mỗi một chuyện xưa đều như một cây đao hung hăng chém vào thần kinh mẫn cảm của Liễu quý phi.

Một đao, lại một đao. . . .

Lý Minh Tâm chính là nói không ngừng không nghỉ.

Ngay lúc Liễu quý phi cảm giác gần như khó có thể nhẫn nại, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp, quay qua nháy mắt với Chu ma ma, Chu ma ma hiểu ý, xoay người ra ngoài, trở về nói: "Quý phi nương nương, đồ ăn sáng đã chuẩn bị tốt, hiện tại có muốn truyền thiện hay không?"

Liễu quý phi như được đại xá, hầu như ngay cả tư thái ưu nhã cũng duy trì không nổi nữa, có chút gấp gáp nói: "Truyền đi!" Cuối cùng có chuyện có thể kết thúc chủ đề vô cùng thống khổ đối với nàng, Liễu quý phi rất nhanh lại khôi phục ung dung hoa quý như thường, cười nói: "Khó có được hôm nay đủ mặt như vậy, Nhược Lan, Tiêm Nhu, Nguyên Ca, còn có Minh Tâm cùng lưu lại dùng bữa!"

"Tạ ơn Quý phi (mẫu phi) ban thưởng cơm!" Bốn người phúc thân nói.

Mắt thấy bọn cung nữ dọn cơm lên bàn, nhìn Bùi Nguyên Ca, Lý Minh Tâm lại nhịn không được bới móc nói: "Ta nghe nói kinh thành có quy củ, sau khi cưới vợ, con dâu phải hầu hạ cả nhà dùng cơm, thân phận Cửu hoàng tử phi đặc biệt tôn quý nên không cần hầu hạ sao?..."

Nhưng mà, ngay lúc nàng mới mở miệng nói chuyện, Bùi Nguyên Ca đã đứng dậy, đến bên cạnh Liễu quý phi chuẩn bị vì nàng chia thức ăn.

Lễ pháp chính quy Đại Hạ vương triều đúng là như thế, mặc dù trong hoàng cung Hoàng tử phi không cần hầu hạ chia thức ăn, nhưng Bùi Nguyên Ca lại muốn làm việc theo quy củ, nếu Liễu quý phi muốn bày ra tư thế mẹ hiền, nàng liền bày ra tư thái dâu hiếu, nửa điểm cũng không thể cho người bắt được cái chuôi.

Kết quả, bởi vì hành động của nàng vừa lúc làm Lý Minh Tâm nghẹn lời, khiến Lý Minh Tâm lập tức cứng họng, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Vì vậy lời này của nàng không có lăng mạ được Bùi Nguyên Ca, mà lại khiến sắc mặt Lý Tiêm Nhu bên cạnh đỏ bừng, có chút đứng ngồi không yên. Sau khi nàng vào cung cố ý nghe ngóng quy củ trong nội cung, biết không cần con dâu hầu hạ chia thức ăn, bởi vậy sau khi cưới cũng chưa chủ động làm, mà Liễu quý phi cũng không có vì vậy trách nàng, cũng xem như bình thường. Hiện tại hành vi của Bùi Nguyên Ca cũng không có gì, nhưng Lý Minh Tâm vừa nói như vậy giống như là đang đâm nàng, nhìn Liễu quý phi, nhất thời tay chân có chút luống cuống.

Liễu quý phi ngầm thở dài.

Tuy rằng Bùi Nguyên Ca bày ra tư thái như vậy, nhưng nếu lúc đầu không yêu cầu Lý Tiêm Nhu làm thế, hiện tại Liễu quý phi tất nhiên sẽ không trắng trợn mà cho Bùi Nguyên Ca vài phần kính trọng, đồng dạng sẽ chối từ. Nhưng Bùi Nguyên Ca bày ra tư thế như vậy, cho thấy nàng kính trọng Liễu quý phi, không có chút nào bởi vì chính mình được sủng ái mà vượt khuôn, không để trưởng bối vào mắt, lan truyền ra ngoài, mọi người đều nói nàng có quy củ, là con dâu thảo mười phần. Chỉ cần một tư thái là có thể đổi được danh tiếng tốt, thật là có lời?

Nhưng mà Lý Tiêm Nhu, lúc mới đầu thậm chí ngay cả tư thái như vậy cũng không ra vẻ một chút...

Lúc nên cẩn thận ân cần, hết lần này tới lần khác nàng không hiểu được cẩn thận ân cần, lúc không cần thì so với ai khác đều ân cần hơn.

"Nguyên Ca con ngồi đi, trong cung không thịnh hành quy củ này, nhiều cung nữ thái giám ở bên hầu hạ như vậy, không cần con động thủ! Con hiếu thuận cũng không cần nhiều hơn nửa khắc một khắc" Mặc dù có chút không tình nguyện, Liễu quý phi cũng chỉ có thể cười nhẹ giọng nói, chỉ là vừa rồi bị Lý Minh Tâm kích thích quá, trong giọng nói nhiều chút ý lạnh.

Bùi Nguyên Ca chỉ giả vờ không nghe thấy, cười nói: "Đa tạ mẫu phi ưu ái!"

Mà đúng lúc này, Hàn lân đột nhiên xuất hiện ở cửa, sắc mặt đạm mạc, thanh âm trầm ổn: "Cửu hoàng tử phi, Cửu điện hạ đã bãi triều, đang trên đường về Xuân Dương cung, ngài ấy nói đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, mong Cửu hoàng tử phi mau chuẩn bị tốt đồ ăn sáng, chờ ngài ấy về cùng dùng bữa!" Trong lời nói, mang theo vô lực bá đạo chỉ có Vũ Hoàng Mặc mới có, lại khiến người khác không nói được gì.

Lời này vừa ra, Đỗ Nhược Lan và Lý Tiêm Nhu đều cười nhìn Bùi Nguyên Ca, trong tươi cười nhiều hơn vài phần ước ao.

Phu thê mới cưới, như keo như sơn, đúng là nửa khắc cũng không muốn chia lìa.

Vũ Hoàng Mặc đã phái người đến cung của nàng đòi người, làm sao Liễu quý phi có thể giữ người không thả? Bất đắc dĩ buông đũa bạc, cười nói: "Là bổn cung không phải, các con là phu thê mới cưới, bổn cung không nên giữ con lại. Nếu như thế, chắc hẳn Diệp Nhi và Hãn nhi cũng đã hạ triều, Tiêm Nhu, Nhược Lan, các con cũng hồi cung hầu hạ phu quân dùng bữa đi, đừng để bổn cung cản trở cảm tình phu thê các con."

Ba người đồng thanh xác nhận.

Nghe nói Cửu điện hạ sắp về đến Xuân Dương cung, trong lòng Lý Minh Tâm khẽ động, bỗng nhiên cười nói: "Nguyên Ca tỷ tỷ, muội còn là lần đầu tiên vào hoàng cung, nghe nói hoa cỏ trong Xuân Dương cung là đẹp nhất, rất muốn nhìn một chút. Nguyên Ca tỷ tỷ có thể mang muội cùng trở về hay không, cũng để muội xem một chút hoa cỏ Xuân Dương cung?" Đương nhiên, nàng muốn nhìn thấy nhất không phải hoa cỏ Xuân Dương cung, mà là nam chủ nhân áo đỏ dung mạo như yêu nghiệt của Xuân Dương cung.

Bởi vì quá mức khắc cốt ghi tâm hình ảnh người áo đỏ nọ, hôm nay nàng còn cố ý mặc quần áo có màu sắc gần như đỏ.

Liễu quý phi tất nhiên biết tâm tư Lý Minh Tâm, chỉ giả vờ như không nghe thấy, quay đầu nhỏ giọng nói chuyện gì đó với Chu ma ma.

Dĩ nhiên Bùi Nguyên Ca không nguyện ý mang theo bên người một nữ nhân xấu bụng như thế, nhưng mà nàng cũng không tiện cự tuyệt, liền nháy mắt với Lý Tiêm Nhu.

Bùi Nguyên Ca đã biểu hiện rõ ràng như thế, Lý Tiêm Nhu không thể lại giả vờ không biết, chỉ phải mở miệng: "Minh Tâm muội muội, muội theo ta về Đức Chiêu cung trước đi, Thất điện hạ vẫn nhớ thương muội, hai người cũng đã lâu không gặp, vừa lúc có thể trò chuyện. Thời gian còn nhiều, đợi lúc nhàn rỗi, Nguyên Ca muội muội lại mời muội đến Đức Chiêu cung, có được không?"

Da mặt Lý Minh Tâm cũng quá dầy đi? Phu thê nhà người ta cùng ăn sáng, lúc này nàng đi theo xem náo nhiệt gì?

Lý Minh Tâm phẫn hận liếc mắt Lý Tiêm Nhu, lại không thể tiếp tục cứng rắn, chỉ có thể rầu rĩ không vui theo Lý Tiêm Nhu trở về Đức Chiêu cung.

Lúc Bùi Nguyên Ca trở lại Xuân Dương cung, Vũ Hoàng Mặc đã sớm chờ trong phòng, thấy Nguyên Ca trở về, mừng rỡ ra cửa nghênh đón, dùng ánh mắt như kẻ trộm nhìn Bùi Nguyên Ca, cười không có ý tốt nói: "Nguyên Ca, nghe nói buổi sáng hôm nay nàng tỉnh lại, không có ta ở bên cạnh rất không có thói quen! Thì ra Nguyên Ca đã mê luyến ta như vậy, chỉ một buổi sáng không gặp mà đã nhớ như vậy a! Thật khiến ta được sủng mà sợ."

Bùi Nguyên Ca biết chuyện sáng nay bị hắn biết, nửa xấu hổ nửa giận dỗi nhìn đám người Tử Uyển, quát: "Các ngươi bốn nha đầu này, lại lải nhải cái gì hả?"

Tử Uyển bất đắc dĩ nói: "Cửu hoàng tử phi, sáng sớm hôm nay tụi nô tỳ đã theo ngài đến Trường Xuân cung, mới vừa trở về mới gặp qua Cửu điện hạ, làm sao có thể nói huyên thuyên?" Lại nói, các nàng đều là nha hoàn của tiểu thư, điểm ấy bốn người các nàng biết được rõ ràng, không có Tiểu thư cho phép làm sao dám dễ dàng tiết lộ chuyện của tiểu thư?

Tiểu thư thông minh như thế, vì sao gặp phải Cửu điện hạ thì trở nên mơ hồ rồi?

Lúc này Bùi Nguyên Ca mới phản ứng được, Hoàng Mặc căn bản là đang đùa giỡn nàng, kết quả nàng lại chột dạ để lộ ra tình hình thực tế.

"Thì ra buổi sáng hôm nay Nguyên Ca nàng không thấy được ta, thực sự cảm thấy không có thói quen hả? Thật sự nhớ tới ta sao!" Lời này của Vũ Hoàng Mặc càng chứng minh đầy đủ hắn chỉ là đang gạt Nguyên Ca, lại đạt được kinh hỉ ngoài ý liệu, lập tức đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười híp mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, nửa buổi không nói lời nào, chỉ cười đến mức Bùi Nguyên Ca không chịu nổi quay đầu đi, mới tiến lên, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, nói bên tai nàng: "Nguyên Ca, nói mau, sáng nay nàng nhớ ta như thế nào?"

Bùi Nguyên Ca mất mặt lớn như thế đã cảm thấy không tốt, làm sao chịu phản ứng hắn?

Vũ Hoàng Mặc gia tăng lực đạo cánh tay, làm nũng nói: "Nguyên Ca, nói cho ta biết nha, ta muốn biết nàng nhớ ta như thế nào! Nói mau nha!"

"Đừng náo loạn, không có chuyện đó, đều là Tử Uyển nói bậy." Bùi Nguyên Ca muốn gỡ bỏ tay hắn, lại không thể như nguyện, chỉ đành phải nói sang chuyện khác: "Hoàng Mặc, ta đi thỉnh an Liễu quý phi, mệt mỏi từ sáng sớm, đói bụng, chúng ta dùng bữa trước có được hay không?"

"Nguyên Ca ——" Vũ Hoàng Mặc kéo dài giọng nói, cố ý bày ra sắc mặt nghiêm nghị: "Mau mau khai thật đi, để tránh bị nỗi khổ da thịt!"

Bùi Nguyên Ca lại "Xì" một tiếng bật cười, quay đầu nghiêng liếc hắn, cười nói: “Nhưng nếu ta không nhận tội, chàng có thể làm gì?"

"Như vậy!" Chạm được da thịt mềm mại của Bùi Nguyên Ca, trong mũi tràn đầy hương thơm sâu kín của nàng, Vũ Hoàng Mặc đã sớm tinh thần lay động, lại bị ánh mắt Bùi Nguyên Ca kiều mị uyển chuyển thoáng nhìn, càng cảm thấy tâm thần muốn say, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái trên vành tai như châu ngọc của Bùi Nguyên Ca, mang theo hơi thở vài phần ám muội, nói nhỏ: "Nếu nàng không nói, ta phải tiếp tục dùng hình! Hoặc là, Nguyên Ca không nói rất tốt, ta vui mừng tiếp tục chuyện này! Có nói hay không?"

Vành tai vốn là vùng mẫn cảm của Bùi Nguyên Ca, bị hắn khẽ cắn, thân thể Bùi Nguyên Ca nhất thời mềm hơn phân nửa, năn nỉ nói: "Hoàng Mặc, đừng náo loạn!"

Nàng lại không biết, giọng nói kiều mị mềm yếu như vậy sẽ chỉ làm Vũ Hoàng Mặc càng muốn nàng.

"Nguyên Ca, ta đói bụng..." Vũ Hoàng Mặc nhẹ nhàng hôn vành tai Bùi Nguyên Ca, nhỏ giọng nói bên tai nàng, tận lực kéo dài giọng mang theo hơi thở ấm áp ám muội, phả vào vành tai Bùi Nguyên Ca, có cảm giác tê dại khiếp người.

Bùi Nguyên Ca càng cảm thấy vô lực, nhẹ giọng nói: "Nếu chàng đói bụng, nhanh truyền đồ ăn sáng, đừng náo loạn!"

"Không phải nơi đó đói bụng, là nơi này đói bụng, muốn... sỗ sàng!" Vũ Hoàng Mặc cười nói, tay phải thuận thế trượt xuống, tay trái ôm lưng, tay phải ôm đầu gối, ôm ngang Nguyên Ca đi về phía giường, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên, kéo màn giường, cười nói nhỏ: "Nguyên Ca nàng nên chịu trách nhiệm đút ta ăn no mới được!"

Màn giường màu xanh nước biển bị giật xuống, che lấp đầy giường kiều diễm ôn nhu.

Vì vậy hôm nay lúc dùng đồ ăn sáng, Vũ Hoàng Mặc không ngừng cười, như một con mèo léng phéng thoả mãn, mà dưới ánh mắt nha hoàn thiếp thân và Vũ Hoàng Mặc cười tủm tỉm, Bùi Nguyên Ca tạm thời kiên trì một lần nữa dùng xong ăn đồ ăn sáng mà không biết mùi vị thế nào, trong lòng vô cùng không tốt. Vốn nàng còn lo lắng Hoàng Mặc sẽ xem nàng như tuyết hồ mà cho ăn thành mập mạp, bây giờ nhìn lại, Hoàng Mặc căn bản là xem nàng như miếng thịt, bản thân hắn lại giống tuyết hồ dùng hết sức ăn sạch... Làm hại nàng giữa ban ngày ban mặt, trước mặt nha hoàn mất hết thể diện ném về tận nhà!

Phất tay để bọn nha hoàn lui ra, Vũ Hoàng Mặc chột dạ tự mình hầu hạ Bùi Nguyên Ca dùng bữa.

"Nguyên Ca, không có chuyện gì, chúng ta là phu thê, phu thê hẳn là ân ân ái ái! Lại nói, những nha hoàn kia đều là người của nàng, nếu nàng thật cảm thấy lo lắng, trực tiếp giết người diệt khẩu, diệt các nàng là được rồi, ta giúp nàng chôn xác, có được không?" Vũ Hoàng Mặc rất muốn giả trang dáng điệu thành khẩn nhận sai, bất đắc dĩ khóe miệng cong lên làm bại lộ ý đồ thực sự, sau cùng chỉ có thể cười chuyển đề tài: "Hôm nay nàng đi thỉnh an Liễu quý phi, đã nói những gì? Vì sao ở đó lâu như vậy?"

Bùi Nguyên Ca cũng rất muốn sớm chút quên chuyện lúng túng vừa rồi, tìm cách dời đi trọng tâm câu chuyện.

Thế nhưng nói đến vừa rồi Liễu quý phi bị Lý Minh Tâm kích thích đến mức vẻ mặt vặn vẹo, Bùi Nguyên Ca thực sự mặt mày hớn hở, cười nói: "... . Chàng không nhìn thấy biểu tình Liễu quý phi lúc đó thực sự đáng tiếc. Liễu quý phi vài lần uy bức lợi dụ (dùng quyền uy hiếp, dùng lợi dụ dỗ), muốn chuyển đề tài, nhưng mà Lý Minh Tâm căn bản nghe không hiểu, vẫn lo tự nói, đến sau cùng, mặt Liễu quý phi đều đen! Ta rốt cuộc biết thế nào gọi là tú tài gặp binh, có lý nhưng nói không rõ!"

Đương nhiên Vũ Hoàng Mặc cũng cảm thấy hứng thú, cũng vì tránh sự chú ý của Bùi Nguyên Ca, không ngừng hỏi chi tiết.

Hai người vừa nói vừa cười, đều cảm thấy vô cùng khoái ý.

"Không sao, ta thấy trong khoảng thời gian Lý Minh Tâm ở trong cung, chỗ Liễu quý phi sẽ không yên tĩnh. Chúng ta muốn xem cuộc vui còn có nhiều thời gian!" Tuy rằng Vũ Hoàng Mặc tiếc nuối, ngược lại cũng không có quá lưu ý: "Lý Minh Tâm đắc tội Liễu quý phi càng nhiều, Liễu quý phi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng. Đáng tiếc Lý phu nhân không ở trong cung, Liễu quý phi không nắm được trong tay, chắc hẳn sẽ ra tay từ con đường làm quan của Lý Thụ Kiệt. Cái này càng có ý tứ! Nguyên Ca, nàng đã biết Lý Thụ Kiệt được giữ lại kinh thành nhậm chức chưa?"

Bùi Nguyên Ca lắc đầu, dạo trước nàng bận việc chuẩn bị gả, không có nhàn hạ hỏi thăm chuyện triều đình.

"Ông ta được giữ lại làm ở Lại Bộ, nhậm chức Lại Bộ Tả Thị Lang!" Vũ Hoàng Mặc cười nói.

Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên mở to hai mắt, dĩ nhiên nàng biết, năm đó sau khi Lại bộ Thượng thư Diệp Triệu Mẫn bị chém đầu, lại phát sinh Diệp thị phản loạn, thế lực Diệp thị bị nhổ tận gốc, vị trí Lại Bộ Thượng thư do huynh trưởng của Liễu quý phi là Liễu Cẩn Nhất tiếp nhận chức vụ. Cứ như vậy, Lý Thụ Kiệt chẳng phải là vừa khéo làm việc dưới trướng Liễu thị sao? Với thế lực Liễu thị hiện nay và tâm cơ của Liễu quý phi, muốn làm khó ông ta thực sự quá dễ dàng!

Giương mắt nhìn Vũ Hoàng Mặc ý cười thâm sâu, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Là chàng thúc đẩy sao?"

"Ta đã nói rồi, từ từ kinh thành sẽ rất náo nhiệt, cho nên ta mới cố ý hoan nghênh Nguyên Ca nàng trở về xem kịch hay..." Vũ Hoàng Mặc cười nói, trong giọng nói lại mang theo trầm trầm đông lạnh. Lý Minh Tâm đắc tội Liễu quý phi sâu như vậy, tất nhiên Liễu quý phi sẽ không cho Lý Thụ Kiệt sắc mặt tốt, kế tiếp thì xem Vũ Hoàng Diệp sẽ đứng về phía nào? Tất cả chuyện năm đó hắn đã trải qua bây giờ đang tái diễn trên người Vũ Hoàng Diệp ...

Dùng xong đồ ăn sáng, Vũ Hoàng Mặc liền xuất cung làm việc.

Không bao lâu sau, theo lời trước đó Liễu quý phi nói, ba mươi sáu cung nữ cũng được đưa đến. Nhìn trước mắt lần lượt từng vẻ mặt tú lệ uyển chuyển hàm xúc, Bùi Nguyên Ca biết, trong đó nhất định sẽ có cơ sở ngầm Liễu quý phi phái tới, nhưng mà sau khi nàng gả vào Xuân Dương cung đích xác không thể không có cung nữ, mà Liễu quý phi chưởng quản lục cung, an bài cung nữ lại là bổn phận việc của nàng, điểm ấy Bùi Nguyên Ca không có cách nào khước từ.

Nhưng mà, dù sao người đã đưa đến chỗ nàng, chính là người của Xuân Dương cung, sống chết đều nằm trong tay của mình, lẽ nào còn sợ các nàng sẽ lật trời hay sao?

Bởi vì không xác định trong những người này đến tột cùng ai mới là cơ sở ngầm Liễu quý phi phái tới, bởi vậy một người Bùi Nguyên Ca cũng không sắp xếp ở nội viện, tất cả đều phái đến những chỗ khác, nội viện vẫn do bốn nha hoàn Tử Uyển hầu hạ, phòng bếp nhỏ tạm thời do ma ma hồi môn của nàng là Trần ma ma quản lý, nắm chắc những vị trí quan trọng, còn lại thì dần dần khảo sát tính tình những cung nữ này, nhìn xem có thể dùng hay không, nếu không thì cần phải nghĩ biện pháp diệt trừ.

Khó khăn bận rộn giải quyết xong chuyện này, Bùi Nguyên Ca chợt nhớ tới lời trước đó Đỗ Nhược Lan nói.

Hiển nhiên tình cảnh của Tiêm Nhu tỷ tỷ ở Đức Chiêu cung không tốt, nếu có thể mời nàng đến Xuân Dương cung nhiều một chút, cũng có thể thuận tiện chỉ điểm nàng một ít chuyện, ít nhất sau này tuyệt đối không thể nhắc đến những lời hôm nay nàng nói trước mặt Liễu quý phi về Lý Minh Tâm nữa.

Ai biết, không lâu lắm, Sở Quỳ đi truyền tin tức đã trở về.

"Tiểu thư, nô tỳ truyền lời theo ý của tiểu thư, nhưng mà Thất điện hạ lại nói, Thất hoàng tử phi có việc ở Đức Chiêu cung, không thể đến đây. Nô tỳ cũng chỉ phải trở về."

Vũ Hoàng Diệp? Bùi Nguyên Ca khẽ nhíu mày: "Ngươi tận mắt thấy Thất điện hạ sao?"

"Dạ, là nô tỳ tận mắt thấy." Sở Quỳ gật đầu, có chút do dự nói: "Không biết có phải là ảo giác của nô tỳ hay không, nô tỳ cảm thấy, hình như Thất điện hạ đã sớm biết nô tỳ sẽ đi mời Thất hoàng tử phi, cố ý ở chỗ đó chờ đợi chính là vì ngăn cản nô tỳ. Thất điện hạ còn nói, Thất hoàng tử phi tạm thời không thể rời Đức Chiêu cung, tiểu thư và Thất hoàng tử phi là bằng hữu, nếu muốn gặp nàng, không ngại đến Đức Chiêu cung ngồi một chút."

Bốn nha các nàng hoàn biết rõ Vũ Hoàng Diệp có ý đồ với tiểu thư, đều cảm thấy vô cùng chán ghét hắn.

Hơn nữa, đây chính là trắng trợn uy hiếp, hiển nhiên Vũ Hoàng Diệp là tận lực nhìn chằm chằm Tiêm Nhu tỷ tỷ, không cho nàng ấy ra khỏi Đức Chiêu cung, hơn nữa cố ý muốn cho nàng biết, hắn sẽ không đối xử tử tế Lý Tiêm Nhu, tận lực muốn dụ dỗ nàng đi vào Đức Chiêu cung... Bùi Nguyên Ca cau mày, xem ra muốn mời được Tiêm Nhu tỷ tỷ đến Xuân Dương cung là không thể thực hiện được. Nhưng mà, ngoại trừ như vậy, còn có một việc cũng khiến Bùi Nguyên Ca hơi lưu ý.

Ban đầu Nhược Lan tỷ tỷ kiến nghị nàng đến Đức Chiêu cung ngồi một chút, là cố ý hay vô ý?

Cho dù dựa vào giao tình giữa Lục điện hạ và Hoàng Mặc, hay là giao tình giữa Nhược Lan tỷ tỷ và nàng, không có khả năng Nhược Lan tỷ tỷ cố ý muốn hãm hại nàng. Thế nhưng sáng nay nàng mới thương thảo biện pháp với Nhược Lan tỷ tỷ, xế chiều đi mời Tiêm Nhu tỷ tỷ đã bị Vũ Hoàng Diệp chặn vừa vặn, cuối cùng cảm thấy hơi kỳ quái. Rốt cuộc làm sao Nhược Lan tỷ tỷ lại nghĩ đến biện pháp mời nàng đến Đức Chiêu cung nhiều một chút?

"Sở Quỳ, ngươi lại đi đến cung của Nhược Lan tỷ tỷ một lần, giúp ta hỏi nàng một chuyện, uyển chuyển chút, đừng để nàng nhìn ra manh mối."

Lần này qua một lúc lâu, Sở Quỳ mới trở lại.

Bùi Nguyên Ca hỏi vội: "Nhược Lan tỷ tỷ nói như thế nào?"

"Nô tỳ sợ Lục hoàng tử phi nhận ra cái gì, nói nhăng nói cuội thật dài mới nói bóng nói gió, nghe ý của Lục hoàng tử phi, hình như không có ai khuyến khích Lục hoàng tử phi làm như vậy, là bản thân Lục hoàng tử phi nghĩ tới. Bởi vì lúc trước quan hệ giữa Thất hoàng tử phi và Lục hoàng tử phi cũng rất thân mật, Thất hoàng tử phi đã từng nói với Lục hoàng tử phi, nàng sống ở Đức Chiêu cung không dễ chịu lắm, nếu Lục hoàng tử phi có thể thường thường đến thăm nàng thật tốt biết bao. Lục hoàng tử phi bởi vì có thai nên không dám đi lại nhiều, cho nên muốn nhờ tiểu thư." Sở Quỳ nói trật tự rõ ràng, cũng không phỏng đoán chủ quan.

Là Tiêm Nhu tỷ tỷ?

Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên nhíu mi... .

——— —————— —————— —————— —————— ————

Vũ Hoàng Diệp lẳng lặng chờ trong hoa viên Đức Chiêu cung, biết rõ hi vọng xa vời nhưng vẫn mong Bùi Nguyên Ca sẽ nhớ kỹ tình cảm với Lý Tiêm Nhu mà lại đây, chỉ cần...chỉ cần có thể có một lần, hắn liền nắm được nhược điểm của nàng, đổi lấy nàng không thể không nghe lệnh hắn! Nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, hi vọng cũng theo đó dần dần ảm đạm.

Nghĩ đến lúc lên triều, vẻ mặt Vũ Hoàng Mặc như mặt trời tỏa sáng, cộng thêm ngày kính trà môi Bùi Nguyên Ca đỏ tươi dị thường, Vũ Hoàng Diệp đã cảm thấy trong lòng có lửa cháy hừng hực.

Bùi Nguyên Ca phải thuộc về hắn!

Lý Tiêm Nhu yên lặng đứng ở phía sau, không dám lên tiếng.

"Mưu kế của ngươi hình như cũng không có gì đặc biệt, cho rằng nhờ Đỗ Nhược Lan làm thuyết khách thì có thể dụ Bùi Nguyên Ca đến Đức Chiêu cung?" Vũ Hoàng Diệp bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Tiêm Nhu, khinh miệt nói: "Ấu trĩ! Ngươi cho rằng nàng là đồ ngốc giống như ngươi sao? Kết quả như thế nào? Một câu nói thôi, nàng không đến Đức Chiêu cung, sẽ thường thường mời ngươi đi Xuân Dương cung, tất cả đều từ chối không đi! Hiện tại, ngươi có thể làm sao?"

Lý Tiêm Nhu cắn môi không nói, vốn muốn để cho người trung gian - Nhược Lan tỷ tỷ làm thuyết khách, Bùi Nguyên Ca e ngại mặt mũi, nói không được một lý do hợp lý, cũng chỉ có thể lại đây, bằng không sẽ để lại ấn tượng lãnh huyết vô tình, khoanh tay đứng nhìn trong lòng Nhược Lan tỷ tỷ. Không nghĩ tới... . chuyện Thất điện hạ đưa đồng tâm kết lúc kính trà trái lại thành bia đỡ đạn của Bùi Nguyên Ca!

Nhưng điểm ấy, Lý Tiêm Nhu tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng.

"Ta cho ngươi biết, đừng đùa giỡn thủ đoạn ngây thơ như vậy nữa, Bùi Nguyên Ca rất thông minh, cũng rất cảnh giác, hoàn toàn sẽ không đến Đức Chiêu cung địa bàn của ta. Đừng nói nàng có thể tìm lý do hợp lý, dù cho tìm không được, lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Đỗ Nhược Lan thì thế nào? Dù cho triệt để đắc tội Đỗ Nhược Lan, Bùi Nguyên Ca cũng sẽ không để trong lòng!" Dĩ nhiên Vũ Hoàng Diệp biết trong nội tâm nàng đang oán giận cái gì, lạnh lùng nói.

Lý Tiêm Nhu tất nhiên sẽ không cãi lại.

Bắt đầu từ ngày Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc đại hôn, Vũ Hoàng Diệp đã trở nên nôn nóng khó nói thành lời, mỗi lần nghĩ đến Nguyên Ca ở dưới thân Vũ Hoàng Mặc uyển chuyển hầu hạ, kiều mị ướt át, trong đầu của hắn giống như bị lửa thiêu... Hắn cũng kiềm chế không nổi nữa! "Ngươi và ta tuyệt đối không thể nào dụ dỗ Bùi Nguyên Ca đến Đức Chiêu cung địa bàn của ta. Hiện tại, Lý Tiêm Nhu, ngươi nghe kỹ đây, năm ngày nữa chính là mừng thọ bà ngoại ta, Liễu lão phu nhân, đến lúc đó ngươi và Bùi Nguyên Ca đều sẽ đến tham dự. Ngươi tìm cơ hội nói với Bùi Nguyên Ca, dẫn nàng rời khỏi mọi người, dẫn tới chỗ yên lặng không người trong hậu viện ..."

Lý Tiêm Nhu hơi kinh hãi: "Thất điện hạ?"

"Kinh ngạc như thế làm gì? Không phải ngươi luôn biết tâm tư của ta sao? Chẳng lẽ đến lúc này, ngươi đột nhiên hối hận, muốn bảo vệ Bùi Nguyên Ca? Sợ cái gì? Ta chỉ là muốn Bùi Nguyên Ca, cũng sẽ không giết nàng, nói không chừng tương lai nàng còn cảm kích ngươi xe chỉ luồn kim!" Vũ Hoàng Diệp cười lạnh nói, khóe miệng cong lên một chút lạnh thấu xương, ngón tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt Lý Tiêm Nhu, trong dịu dàng nhưng mang theo sát khí: "Hay là Lý Tiêm Nhu ngươi đố kỵ? Đố kỵ bổn điện hạ nhớ thương Bùi Nguyên Ca như vậy?"

Lý Tiêm Nhu bị khí thế của hắn bức bách đến gần như không thở nổi: "Thất... . Thất điện hạ... ."

Vũ Hoàng Diệp khinh thường ném mặt của nàng qua một bên, lạnh lùng nói: "Lý Tiêm Nhu, đừng thật sự xem mình là Thất hoàng tử phi! Đố kỵ? Ngươi có tư cách này sao? Ngươi tốt nhất đừng quên tại sao ngươi có thể trở thành Thất hoàng tử phi, giá trị lúc này của ngươi cũng chỉ có ngươi là bằng hữu của Bùi Nguyên Ca! Lúc nào ngươi có thể giúp ta chiếm được Bùi Nguyên Ca, lúc đó cuộc sống của ngươi mới khá giả, bằng không —— "

Hắn cười cười, không nói thêm nữa, lại khiến Lý Tiêm Nhu sợ hãi thật sâu.

"Nhớ kỹ, thọ yến của Liễu Lão phu nhân, đưa Bùi Nguyên Ca tới chỗ yên lặng không người trong hậu viện!" Sau khi bỏ lại những lời lạnh như băng này, Vũ Hoàng Diệp xoay người rời khỏi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play