Mặc dù là đêm tân hôn, ngày hôm sau Bùi Nguyên Ca vẫn đúng giờ dần canh ba thức dậy như cũ.
Vũ Hoàng Mặc chỉ che phủ nửa người, đôi mắt hắn tỏa ra nửa tò mò nửa tìm tòi nghiên cứu, thực cảm thấy hứng thú lấy ngón tay trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng đảo quanh trên mặt Bùi Nguyên Ca, miêu tả hình dáng mặt nàng, xúc cảm mềm nhẹ giống như gợi lại trí nhớ tối hôm qua, đang muốn nhân cơ hội trộm hương (hôn lén), thấy Bùi Nguyên Ca mở mắt ra, sợ tới mức nhanh rút lại ngón tay, hỏi: "Sao vậy? Ta đánh thức nàng à?"
Lập tức hắn nhớ đến, lúc này Nguyên Ca đã là thê tử của hắn, hắn hoàn toàn không cần phải có tật giật mình như vậy.
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, muốn ngồi dậy, lại cảm thấy thân thể một trận đau nhức, nhất là hạ thân không khoẻ, càng nhắc nhở nàng tối hôm qua điên cuồng, nhịn không được hơi đỏ mặt, nói: "Không có, bình thường ta cũng thức dậy vào giờ này, đã là thói quen." Đang muốn kêu đám người Tử Uyển tiến vào giúp nàng trang điểm, lập tức lại nhớ đến thân phận mới của chính mình. Nàng không còn là Bùi phủ tứ tiểu thư nữa mà đã trở thành thê tử Hoàng Mặc cưới hỏi đàng hoàng, cùng với hắn sớm chiều ở chung, luôn luôn phải thích ứng rất nhiều tình huống. Không biết thói quen bình thường ai hầu hạ Hoàng Mặc rời giường?
"Hoàng Mặc, chàng... . Bình thường sáng sớm rời giường —— "
Không đợi nàng nói xong, Vũ Hoàng Mặc liền hiểu được ý của nàng, nghĩ đến nàng mới đến Xuân Dương cung, khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều chuyện không thích ứng, liền cười nói: "Ta bình thường đều thói quen chính mình mặc quần áo, không cần người hầu hạ, nàng đừng lo lắng, có chuyện gì muốn biết chỉ cần hỏi ta là được rồi!"
Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật nàng cũng không muốn đám người Tử Uyển tiến vào hầu hạ Hoàng Mặc mặc quần áo.
Tuy rằng lần đó Hoàng Mặc sốt cao té xỉu ở khuê phòng nàng, nàng cũng từng để cho đám người Tử Uyển hầu hạ hắn, nhưng thời điểm đó nàng chỉ xem Hoàng Mặc là Cửu điện hạ đối đãi. Mà hiện tại Hoàng Mặc là trượng phu của nàng, nàng không muốn nữ nhân khác nhìn thấy bộ dáng tư mật của hắn như vậy, mặc dù là nha hoàn bên người nàng cũng không được. Bùi Nguyên Ca cười nói: "Vậy ta hầu hạ chàng rời giường mặc quần áo!"
"Đừng nóng vội, còn sớm lắm, nàng ngủ tiếp một lát đi!" Biết tối hôm qua nàng rất mệt nhọc, Vũ Hoàng Mặc săn sóc nói.
Bùi Nguyên Ca lại lắc đầu: "Ta thói quen giờ này thức dậy, ngủ không được."
"Nếu ngủ không được, không bằng chúng ta kiếm chút việc để làm... ." Vũ Hoàng Mặc cười ngâm ngâm, nói xong liền hóa xúc động trong lòng mới vừa rồi thành hành động, hôn xuống môi anh đào hắn mơ ước đã lâu, đây mới là mục đích thực sự của hắn.
Thân thể Bùi Nguyên Ca còn có chút không khoẻ, vội hỏi: "Hoàng Mặc đừng nháo, chàng không cần đi vào triều sao?"
"Tân hôn ba ngày, không cần vào triều, cũng không cần xử lý công việc, đây là quy củ! Ừm, ta thực thích quy củ này!" Vũ Hoàng Mặc mơ hồ không rõ nói.
Bùi Nguyên Ca tránh trái né phải: "Nhưng còn phải đi kính trà!"
"Đừng nóng vội, ta không cần vào triều nhưng mà phụ hoàng vẫn phải đi, chúng ta chờ hạ triều mới đi kính trà là được, kịp thời gian!" Vũ Hoàng Mặc lại lần nữa bác bỏ lý do của nàng. Chẳng qua, tuy rằng hắn vừa hưởng qua tư vị rất muốn làm, nhưng biết lúc này thân thể Nguyên Ca chỉ sợ không được, bởi vậy chỉ có thể áp lực hôn môi và mặt của nàng, muốn hơi giải khát đỡ thèm, nhưng sau đó lại phát hiện, thư giải như vậy chỉ càng ngày càng nổi lửa, cuối cùng chỉ có thể thất bại ngồi dậy, tức giận mắng một tiếng, bỏ lại một câu "Ta đi rửa mặt" liền vội vàng chạy vào tịnh phòng chuẩn bị tắm nước lạnh.
Nhìn bộ dáng hắn chạy trối chết, trong lòng Bùi Nguyên Ca nhịn không được bật cười, lại vì hắn săn sóc mà cảm thấy tội nghiệp.
Đợi cho nàng mặc xong quần áo, Vũ Hoàng Mặc cũng đã đi ra, sau khi tắm nước lạnh hắn thoạt nhìn thần thanh khí sảng. Bùi Nguyên Ca đi qua muốn giúp hắn mặc xiêm y, lại bị Vũ Hoàng Mặc đè lại, nói: "Nàng nghỉ ngơi trước, ta chính mình động thủ là được rồi. Đây là xem ở tân hôn, ta săn sóc nàng, về sau cho dù nàng tránh không muốn giúp ta mặc quần áo cũng không được!" Nói xong, rất nhanh mặc vào chính trang hoàng tử hai màu đỏ đen giao nhau bên cạnh.
Đợi cho hai người đều mặc xong, Bùi Nguyên Ca liền kêu đám người Tử Uyển tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Bởi vì Xuân Dương cung vốn không có cung nữ hầu hạ, mà hiển nhiên ám vệ không thích hợp tiến vào tân phòng, Tử Uyển bưng nước cho Bùi Nguyên Ca rửa mặt, Mộc Tê hỗ trợ chải đầu, Sở Quỳ đến bên giường sửa sang lại đệm giường. Thấy bên người Vũ Hoàng Mặc không người hầu hạ, Thanh Đại cảm thấy có chút khó coi, bưng nước đi qua, muốn hầu hạ hắn rửa mặt súc miệng, lại bị Vũ Hoàng Mặc xua tay cự tuyệt, cười nói: "Không cần, đặt bồn nước ở đó, ta chính mình làm."
Có lẽ là vì chuyện trong quá khứ, hắn không thích không quen có người đến quá gần.
Ở quân doanh ba năm, càng dưỡng thành thói quen hắn chính mình động thủ làm mọi việc.
Bởi vì là tân hôn, hôm nay phải đi kính trà, bởi vậy Mộc Tê chải búi tóc bách hoa kế có vẻ đoan trang đẹp đẽ quý giá, được Bùi Nguyên Ca gật đầu hài lòng, chọn lựa một bộ trâm toái ngọc lan hoa văn sức cài lên búi tóc, chính giữa cài bộ trâm phượng hoàng bốn đuôi, trân châu ôn nhuận rũ xuống ở giữa mi tâm Bùi Nguyên Ca, ánh sáng nhu nhuận của trân châu càng tôn lên da mặt trắng mịn, mi mày như vẽ, người mặc trang phục đỏ rực thêu hoa diên vĩ, dung mạo như hoa, quyến rũ mà lại cao quý.
Hai người chuẩn bị xong, Vũ Hoàng Mặc đưa Bùi Nguyên Ca đến Ngọc Long cung kính trà.
Hai người tới sớm, Hoàng đế còn chưa hạ triều, liền qua thiên điện ngồi chờ.
Đợi cho Hoàng đế trở về, nghe nói Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc sáng sớm đã đến Ngọc Long cung kính trà, trong lòng cảm thấy thực vừa lòng. Vừa vặn đám người Liễu quý phi cũng đúng giờ đã đến, chờ bọn hắn chuẩn bị xong, Hoàng đế mới cho Trương Đức Hải gọi hai người Bùi Nguyên Ca tiến vào.
Mọi người liền nhìn thấy Vũ Hoàng Mặc một thân chính trang đỏ đen, phát thúc ngọc quan và Bùi Nguyên Ca một thân quần áo đỏ thẫm chậm rãi tiến vào, nam tử tuấn mỹ, nữ tử thanh lệ, hai người chưa hề nhìn nhau, chưa hề nói đôi câu vài lời, nhưng không hiểu sao quanh quẩn một bầu không khí ân ái lưu luyến. Hơn nữa nghĩ đến chuyện tối hôm qua trong tân phòng, Vũ Hoàng Mặc duy hộ Bùi Nguyên Ca, lại làm nữ tử ở đây ghen tị muốn chết.
Sớm có người trải bồ đoàn phía trước Hoàng đế, Bùi Nguyên Ca tiến lên quỳ xuống, tiếp nhận khay trà từ trong tay thái giám bên cạnh, cung kính dâng lên, dịu dàng nói: "Con dâu mời phụ hoàng dùng trà!"
Nhìn người trước mắt mới sửa thành búi tóc phụ nhân, từ trong ra ngoài đều lộ ra tân hôn kiều mỵ, Nguyên Ca quỳ gối, gọi ông là "Phụ hoàng”, trong lòng Hoàng đế bỗng nhiên dâng lên chua xót và vui mừng khôn kể, cùng với lo lắng, hoảng hốt giống như lại nghĩ tới rất lâu trước đó đứa trẻ mềm mại mới sinh kia, khi đó ông đã tưởng tượng, đợi cho Vĩnh Hòa lớn lên, nhất định phải chọn cho nàng một vị hôn phu tốt nhất trên đời này, nhưng mà sau đó lại... . Không nói chọn lựa vị hôn phu cho Vĩnh Hòa, ngay cả cơ hội nghe nàng gọi một tiếng "Phụ thân" cũng không có.
Ông từng đối đãi Bùi Nguyên Ca như thế thân của Vĩnh Hòa, nhưng cuối cùng vẫn tinh tường nhận ra Bùi Nguyên Ca là chính nàng, không bao giờ lẫn lộn nữa.
Nhưng hiện tại, nghe Nguyên Ca gọi ông là "Phụ hoàng", trong lòng Hoàng đế lại phá lệ đột ngột xuất hiện một tia từ ái, lại cảm thấy ánh mắt có chút mơ hồ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng để che giấu, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, đặt trên bàn trà bên cạnh, tự tay lấy ra hộp sơn mạ vàng đã chuẩn bị tốt, đặt trong khay cho Bùi Nguyên Ca. Quan sát một lát, Hoàng đế gật gật đầu, ôn hòa nói: "Ở Quan Châu dưỡng ba năm, thoạt nhìn khí sắc tốt hơn nhiều!"
Không nghĩ tới Hoàng đế sẽ nói như vậy, Bùi Nguyên Ca hơi kinh ngạc ngẩng đầu.
Đón nhận đôi mắt Hoàng đế thâm trầm nhưng mang theo nhợt nhạt từ ái, đột nhiên Bùi Nguyên Ca hình như hiểu được cái gì, trong đôi mắt xẹt qua một tia sáng, lập tức cúi đầu, ôn thanh nói: "Tạ phụ hoàng khen thưởng!"
(Editor có cảm giác Hoàng thượng gả con gái chứ không phải cưới con dâu)
Ngay sau đó là kính trà cho bài vị Nguyên Đức Hoàng hậu, vẫn như cũ do Hoàng đế thay mặt ban thưởng lễ.
Kế tiếp là Liễu quý phi.
Tối hôm qua chuyện thị phi Lưu Chuyển Hồng, tuyệt đối là Liễu quý phi an bày, vốn muốn nàng mất mặt trong ngày đại hôn, cuối cùng lại biến khéo thành vụng, ngược lại cho Bùi Nguyên Ca thể diện, còn ban đổ Uyển phi mà Liễu quý phi tự tay đỡ thượng vị, nói vậy giờ phút này Liễu quý phi chắc là hận nàng thấu xương? Lại cố tình còn phải bày ra khuôn mặt mẹ hiền. Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Nguyên Ca dâng lên khoái ý, không chút do dự quỳ xuống.
"Mời mẫu phi dùng trà!", trọng giọng nói Bùi Nguyên Ca thậm chí còn mang ý ngọt ngào.
Đương nhiên Liễu quý phi nghe được sau lưng ý ngọt là trào phúng và châm biếm, trong lòng âm thầm tức giận, nhưng trên mặt lại vẫn như cũ ôn hòa từ ái.
Bắt đầu từ lúc Bùi Nguyên Ca vào cửa, nhìn thấy nàng hành động có một chút trệ sáp, tuy rằng trong lòng đã sớm dự đoán được tối hôm qua Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca nhất định viên phòng, trong lòng Liễu quý phi vẫn cảm thấy không vui. Nguyên nhân chính là, đêm tân hôn Vũ Hoàng Diệp ngủ ở Thần Phương Các, tất nhiên chuyện này không lan truyền ra ngoài, nhưng ngày hôm sau Lý Tiêm Nhu kính trà bộ dáng hành động không ngại, phụ nhân có kinh nghiệm vừa thấy liền biết Vũ Hoàng Diệp và Lý Tiêm Nhu vẫn chưa viên phòng.
Liễu quý phi quả thực không biết Vũ Hoàng Diệp suy nghĩ gì, rõ ràng chính hắn muốn cưới Lý Tiêm Nhu, cưới về cũng không viên phòng?
Tuy rằng sau đó nàng tạo áp lực khiến Vũ Hoàng Diệp và Lý Tiêm Nhu viên phòng, nhưng chuyện này mọi người đều hiểu trong lòng mà không nói ra, lại vẫn là chê cười không lớn không nhỏ.
Khoảng cách đại hôn của Vũ Hoàng Mặc và Vũ Hoàng Diệp gần như thế, lại đều là hoàng tử, khó tránh khỏi sẽ bị mọi người so sánh. Bùi Nguyên Ca đồ cưới nhiều, áo cưới tinh xảo khéo léo, dung mạo tài hoa đều hơn xa Lý Tiêm Nhu, lại viên phòng ngay đêm tân hôn, đúng là làm cho đại hôn của Vũ Hoàng Mặc ép Diệp nhi tới mức không thể trở mình, thiết kế tính toán tỉ mỉ một chút cũng không thể ảnh hưởng đến nổi bật của Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca, thậm chí mất đi một cái Uyển phi... .
Mà vừa rồi, Hoàng đế dĩ nhiên là tự tay ban thưởng lễ vào khay trà của Bùi Nguyên Ca.
Liễu quý phi nhớ rõ rành mạch, lúc trước bất luận là Đỗ Nhược Lan hay là Lý Tiêm Nhu, lúc kính trà đều là Trương Đức Hải thay Hoàng đế giao cho hoàng tử phi, cố tình Bùi Nguyên Ca là ngoại lệ, đây rõ ràng là nói, Hoàng đế phá lệ coi trọng đứa con dâu này, hơn xa Đỗ Nhược Lan và Lý Tiêm Nhu.
Còn có ghế trống bên cạnh Hoàng đế... .
Từ sau khi truy phong Nguyên Đức Hoàng hậu, bất luận đại sự gì, vị trí bên người Hoàng đế đều để trống, tuy rằng nàng thân là quý phi, có quyền chưởng cung, xác thực là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung, lại cố tình bị Nguyên Đức Hoàng hậu không biết từ nơi nào nhảy ra áp một đầu... .
Đủ loại chuyện cùng một chỗ, mặc dù thường ngày Liễu quý phi ổn trọng khôn khéo cũng khó tránh có chút phiền muộn lo lắng.
Nay bị Bùi Nguyên Ca giấu diếm trào phúng cho một kích, thù mới hận cũ cùng một chỗ, Liễu quý phi nhịn không được muốn cho nàng chút sắc mặt, cũng miễn cho Bùi Nguyên Ca quá đắc ý, lúc này cười nhận trà, đồng dạng uống một ngụm, cũng không nhờ Chu ma ma mà tận tay đặt thưởng lễ vào khay trà của Bùi Nguyên Ca, vô cùng vui mừng nói: "Tốt lắm, con và Mặc nhi rốt cuộc đại hôn, coi như là người có tình sẽ thành thân thuộc, bản cung cũng an tâm. Từ nay về sau hầu hạ Mặc nhi thật tốt, quản lý để ý Xuân Dương cung, sớm ngày vì Mặc nhi sinh con nối dõi!"
Nàng không nhờ Chu ma ma, lại tự tay đặt thưởng lễ vào khay Bùi Nguyên Ca, tất nhiên là thuyết minh nàng coi trọng và yêu thích Bùi Nguyên Ca.
Mà lời này còn nói phá lệ từ ái vui mừng, thật giống như cảm xúc phức tạp của một người mẹ rốt cuộc nhìn thấy con cái thành gia, đều là muốn tốt cho Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca, dù ai nghe đều cảm thấy Liễu quý phi có tình cảm sâu nặng với đứa con nuôi Vũ Hoàng Mặc này.
Nhưng Bùi Nguyên Ca lại nhạy cảm nghe ra trong đó không đúng.
Người có tình sẽ thành thân thuộc?
Những lời này tuy rằng tốt đẹp, nhưng ở giờ này khắc này, ở trường hợp con dâu mới kính trà, từ miệng mẹ chồng nói ra, nếu là trong gia đình quan hệ hòa thuận, tình hình đơn giản, có lẽ còn có thể cho là lời từ ái vui mừng, nhưng ở hoàng cung nhiều người tâm tư nhạy bén, từ miệng Liễu quý phi nói ra, nhìn như từ ái lại âm độc vô cùng. Người có tình sẽ thành thân thuộc? Ai có tình với ai? Cái đó cùng với trước mặt mọi người nói nàng và Hoàng Mặc có tư tình có gì khác nhau?
Nếu lời này bị lan truyền ra ngoài, ai biết sẽ biến thành lời đồn nhảm nhí như thế nào?
Nhưng Liễu quý phi dùng giọng điệu như vậy nói ra, nếu nàng tích cực phản bác, nói rõ ràng hàm nghĩa bên trong, Liễu quý phi hơi thêm châm ngòi, ngược lại có vẻ nàng có tật giật mình, Liễu quý phi vốn không có ý này, nàng lại nghe ra ý như vậy, hơn nữa cũng có vẻ nàng kiêu ngạo ương ngạnh, lúc con dâu mới kính trà lại nắm chặt không bỏ sơ hở trong lời Liễu quý phi nói, dù sao nàng là con dâu, Liễu quý phi là mẹ chồng trên danh nghĩa, không thể quá mức.
Đúng lúc này, bên cạnh đã truyền đến giọng nói Vũ Hoàng Mặc.
"Mẫu phi, cho dù ngài muốn trêu chọc nhi thần, cũng phải nhìn trường hợp chứ." Vũ Hoàng Mặc cười mở miệng, tiến lên ôm cánh tay Liễu quý phi, không thuận theo nói: "Đúng vậy, ba năm trước đây lúc thu săn, nhìn thấy Nguyên Ca liều mình vì nhạc phụ đại nhân, gần như ngay cả mạng cũng không cần, nhi thần xác thực rất rung động, thế nên mới ra tay cứu giúp, lại tìm mọi cách khẩn cầu phụ hoàng và mẫu phi, mới cầu được ý chỉ tứ hôn này. Nhưng mà đó đều là lòng riêng của nhi thần, Nguyên Ca cái gì cũng không biết, ngài nói như vậy, khiến cho nàng không hiểu ra sao? Người biết chuyện biết ngài là đang trêu ghẹo nhi thần, người không biết còn tưởng rằng nhi thần và Nguyên Ca trước khi đại hôn nháo ra chuyện gì cho nên mới thành thân đấy!"
Thoạt nhìn giống như là làm nũng với Liễu quý phi, cũng nhân cơ hội này kể ra chuyện tình xưa giữa hắn và Nguyên Ca.
Ba năm trước đây trên thu săn, Bùi Nguyên Ca xả thân đua ngựa, thắng được rất nhiều võ tướng hâm mộ, bên trong giới võ tướng vẫn còn truyền tụng, Vũ Hoàng Mặc nói hắn bởi vì bị Nguyên Ca rung động mới ra tay cứu giúp, quả thật hợp tình hợp lý. Nếu bởi vậy Vũ Hoàng Mặc sinh lòng ái mộ, tìm mọi cách khẩn cầu ý chỉ tứ hôn cũng hoàn toàn hợp lễ nghi. Mà trước đó Bùi Nguyên Ca không biết chút nào, cũng là hoàn toàn trong sạch, hoàn toàn thoát ra ngoài.
Mà cuối cùng một câu lại chỉ ra Liễu quý phi dụng tâm hiểm ác, Hoàng đế lập tức có chút đăm chiêu nhìn Liễu quý phi.
"Vốn muội muội còn cảm thấy kỳ quái, Cửu hoàng tẩu rõ ràng ở Quan Châu, vì sao hôn sự của Cửu hoàng huynh lại hạ xuống trên người nàng, thì ra trong đó còn có một đoạn chuyện xưa như vậy. Nhưng thật ra cũng là lẽ thường, lúc đó hành vi của Cửu hoàng tẩu xác thực làm cho người ta chấn động, ngay cả muội muội cũng nhớ rõ một khắc kia, khó trách Cửu hoàng huynh sinh ái mộ. Lục hoàng tẩu, Thất hoàng tẩu, lúc ấy hai người cũng có mặt, nói vậy chắc cũng nhớ rõ phải không?" Giọng nói Vũ Oản Yên trong trẻo từ bên cạnh truyền đến, con dâu mới kính trà, tương đương là giới thiệu người bên nhà chồng, nàng là công chúa đã xuất giá tất nhiên cũng hồi cung tham gia.
Đỗ Nhược Lan và Lý Tiêm Nhu cũng tham gia thu săn năm đó, lúc này đều gật gật đầu.
Vũ Oản Yên phụ họa một câu, Đỗ Nhược Lan và Lý Tiêm Nhu cùng chứng thực lời Vũ Hoàng Mặc nói, xác định rồi Bùi Nguyên Ca trong sạch.
Lúc trước Diệp thị phản loạn, Thái hậu là do hiếu đạo, được Hoàng đế phá lệ đặc xá, nhưng Hoa phi cũng tránh được một kiếp, chỉ là bị biếm lãnh cung, vẫn giữ được tính mạng. Vũ Oản Yên biết, tuy rằng Hoa phi đã sớm bị Diệp thị vứt bỏ, càng thêm không có tham dự phản loạn, nhưng nếu không có ai cầu tình, với sự lãnh tình của phụ hoàng, mẫu phi thất sủng, làm sao có thể sống sót? Mà lúc ấy người có thể ở trước mặt phụ hoàng nói được vài lời, lại chịu vì mẫu phi nói chuyện, trừ bỏ Bùi Nguyên Ca, không thể là ai khác.
Lúc trước nàng nói chuyện thuốc tuyệt dục cho Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Ca từng nói, tương lai nếu có cơ hội sẽ kéo Hoa phi một phen.
Bùi Nguyên Ca thực hiện lời hứa của nàng!
Tuy rằng hiện tại Hoa phi bị biếm lãnh cung, nhưng chỉ cần giữ được tính mạng, Vũ Oản Yên vẫn có cơ hội đón nàng ra cung an trí. Mà Hoa phi cũng là người thân nhất của Vũ Oản Yên trên đời này, Bùi Nguyên Ca cứu Hoa phi một mạng, Vũ Oản Yên tất nhiên ghi tạc trong lòng, hiện tại nhận thấy được Liễu quý phi không có ý tốt, liền mở miệng vì Bùi Nguyên Ca giải vây.
Bùi Nguyên Ca hợp thời lộ ra một chút kinh ngạc, lập tức cảm động nhìn Vũ Hoàng Mặc, sau đó lại cúi đầu, biểu hiện đúng mức.
Tim Liễu quý phi cứng lại, gần như trào ra ý lạnh.
Vốn nghĩ đến nói như vậy thập phần bí ẩn, Bùi Nguyên Ca đang lúc kiêu căng ngạo mạn, chưa chắc có thể phát hiện, chỉ cần lan truyền ra ngoài, có thể đổi thành cái dạng khác. Mà cho dù Bùi Nguyên Ca phát hiện, chất vấn ngược lại, Liễu quý phi cũng có thể nói là nói lỡ, thậm chí chịu nhận lỗi với Bùi Nguyên Ca, dù sao Bùi Nguyên Ca là con dâu, nàng là mẹ chồng trên danh nghĩa, lan truyền ra ngoài, cũng có thể định cho Bùi Nguyên Ca tội danh kiêu ngạo ương ngạnh, bất hiếu.
Nhưng hiện tại chuyện bị Vũ Hoàng Mặc chen ngang như vậy, cũng hoàn toàn đánh nát bàn tính của nàng.
Người ta thấy Bùi Nguyên Ca xả thân vì phụ thân, đó là hành vi đại hiếu, hơn nữa hôn sự không chút nào ô uế, trong sạch đoan trang thật sự; Vũ Hoàng Mặc ái mộ nữ tử như vậy, cho nên cầu cưới cũng là chuyện tình lý bên trong, cho dù lan truyền ra ngoài, cũng không có chỗ nào vi phạm lễ nghi, nói không chừng ngược lại có thể thành một đoạn giai thoại!
Mà câu nói kia lại sẽ làm Hoàng đế khả nghi, cho rằng nàng cố ý nhục nhã Bùi Nguyên Ca.
Nàng cũng không thể ở trước mặt Hoàng đế biểu hiện ra ý đồ như vậy, chỉ có thể nói tiếp theo lời Vũ Hoàng Mặc. Liễu quý phi nghĩ, cố nén hoảng hốt, cười nói: "Sao vậy? Bị bản cung vạch trần tâm tư, ngượng ngùng sao?"
"Mẫu phi ngài không biết, chuyện này nhi thần còn chưa kịp nói với Nguyên Ca, vốn muốn tìm thời cơ thỏa đáng nói cho nàng, làm cho nàng cảm động một phen, rốt cuộc bị mẫu phi ngài phá hủy, làm sao còn có kinh hỉ gì nữa? Mẫu phi ngài muốn đền bù nhi thần như thế nào?" Vũ Hoàng Mặc ra vẻ bất mãn, cũng mượn cơ hội nói cho mọi người đang có mặt, hắn rất coi trọng Bùi Nguyên Ca, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ nàng!
"Con đứa nhỏ này, đều cưới vợ, còn làm nũng đâu!" Liễu quý phi ôn hòa nói.
Vũ Hoàng Mặc cũng không chịu bỏ qua như vậy, vẫn kiên trì nói: "Nhi thần không phải làm nũng? Nhi thần đang nói đứng đắn, nếu nhi thần tìm bầu không khí tốt nói cho Nguyên Ca, cho nàng biết nhi thần đã sớm sinh lòng ái mộ nàng, nàng sẽ có bao nhiêu cảm động? Hiện tại cái gì cũng không có, mẫu phi ngài thế nào cũng phải bồi thường nhi thần! À, nhi thần nhớ rõ mẫu phi có bộ trang sức lưu màu tiêm tinh, hay là lấy ra làm bồi thường thưởng cho Nguyên Ca, cũng coi như nể mặt nhi thần!"
Nói xong, đôi mắt sóng nước liễm diễm, sáng quắc nhìn Liễu quý phi, giống như đang cười.
Lưu màu tiêm tinh vốn là khó được, tùy tiện khảm một cây trâm cài đều có thể bán ra giá cả vạn lượng, huống chi là trọn bộ trang sức? Đấy chính là cống phẩm Phiên quốc tiến cống, khi Liễu quý phi được tấn phong quý phi, Hoàng đế ban thưởng kèm theo ý chỉ, ngay cả Liễu quý phi cũng trân ái dị thường, không nỡ đeo. Vũ Hoàng Mặc đây là xem chuẩn thời cơ, trắng trợn muốn cướp của Liễu quý phi!
Nhìn bộ dáng Hoàng Mặc, Bùi Nguyên Ca không khỏi nhớ tới lúc hắn ở bến tàu lừa tiền Lý Thụ Kiệt, trong lòng cười thầm.
Ba năm không gặp, người này giống như biến thành cướp, khắp nơi lừa đảo!
"Cửu điện hạ đừng náo loạn nữa, bộ trang sức lưu màu tiêm tinh trân quý cỡ nào, tất nhiên mẫu phi yêu quý dị thường, làm sao thiếp có thể đoạt vật yêu thích của người?" Bùi Nguyên Ca nhịn cười nói: "Mẫu phi, ngài đừng để ý tới Cửu điện hạ hồ nháo! Ngài là mẫu phi, con dâu là vãn bối, lôi đình mưa móc đều là ân đức, con dâu tất nhiên chấp nhận, sao có thể bởi vậy đòi mẫu phi bồi thường? Lại nói, thưởng lễ kính trà ngài đã cho rồi, con dâu vạn không dám nhận vật mẫu phi ban thưởng quý trọng như vậy!"
Mặt ngoài lời nói cung khiêm, có vẻ thập phần kính cẩn với Liễu quý phi, chính là kẻ xướng người hoạ với Vũ Hoàng Mặc, ở trước mặt Hoàng đế cướp của Liễu quý phi.
Vì che lấp mới vừa rồi nói lỡ, tất nhiên Liễu quý phi sẽ ban bộ trang sức này cho nàng, lấy cớ lời nói mới vừa rồi cũng không ác ý, để tránh khiến cho Hoàng đế nghi ngờ.
Dù sao mình và Liễu quý phi đã trở mặt, nàng cũng không cần khách khí, chỉ cần có thể cố trụ mặt mũi, làm người ta không thể bắt bẽ, tận lực có thể ép buộc Liễu quý phi đến đâu hay đến đó, làm cho Liễu quý phi xuất huyết đau lòng cũng tốt, miễn cho nghĩ rằng nàng có thể tùy ý vuốt ve!
Hai người đã nói đến mức này, rốt cuộc Liễu quý phi không thể từ chối, cũng không dám từ chối.
"Chu ma ma, lấy bộ trang sức lưu màu tiêm tinh ra thưởng cho Cửu hoàng tử phi!" Trong lòng Liễu quý phi tất nhiên đau lòng, nhưng nàng rất rõ ràng, trước mắt đại cục trọng yếu, nàng tuyệt đối không thể làm cho Hoàng đế nhận thấy được nàng ác ý với Vũ Hoàng Mặc, cố ý bắt bẽ Bùi Nguyên Ca, nếu không tình hình sẽ thực bất lợi với nàng. Một bộ trang sức đổi lấy Hoàng đế tín nhiệm và an tâm, coi như đáng giá.
Nghĩ đến đây, Liễu quý phi lại cảm thấy có chút chua xót, lúc trước nhìn Vũ Hoàng Mặc giả ngây giả dại ép buộc đám người Hoàng hậu, trong lòng tự nhiên cảm thấy khoái ý, nhưng hôm nay, lại đến phiên nàng lĩnh giáo bản lĩnh cướp của bằng lời nói của Vũ Hoàng Mặc, thật sự là... . Cười người hôm trước, hôm sau người cười!
"Khó trách người ta nói, cưới vợ đã quên nương, sau khi Mặc nhi con thành thân cũng chỉ hướng về thê tử!"
Cuối cùng, Liễu quý phi vẫn nhịn không được nửa đùa giỡn nửa châm chọc nói.
Vũ Hoàng Mặc chỉ xem như không có nghe thấy, cười hì hì nhìn Liễu quý phi. Về phần Bùi Nguyên Ca, khi nàng gặp khốn cảnh, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cần nhìn qua, Hoàng Mặc liền tự động tự phát vì nàng giải quyết vấn đề, lại dễ dàng được một bộ trang sức lưu màu tiêm tinh, trong lòng nàng vô cùng hài lòng, vừa vặn biểu hiện nàng thân là con dâu ôn lương kính cẩn nghe theo, chỉ nhu thuận cười, cũng không nói tiếp.
Trữ vương mưu phản đã sớm bị trấn áp, Hoàng đế lại là con thừa tự, tất nhiên không có huynh đệ, bởi vậy trưởng bối cũng chỉ có ông và Liễu quý phi.
Kế tiếp là ngang hàng, đứng cao nhất là Lục hoàng tử Vũ Hoàng Hãn và Lục hoàng tử phi Đỗ Nhược Lan.
Bởi vì là ngang hàng, Bùi Nguyên Ca không cần quỳ xuống, chỉ cần phúc thân là được, mang trà lên nói: "Mời Lục hoàng huynh uống trà!"
Vũ Hoàng Hãn và Vũ Hoàng Mặc sớm đã ngầm kết minh, mấy năm nay được Vũ Hoàng Mặc chỉ điểm và giúp đỡ không ít, hơn nữa Bùi Nguyên Ca có ân cứu mạng với hắn, vẻ mặt vô cùng ôn hòa, nhận chén trà uống một ngụm, đặt thưởng lễ trên khay trà.
Lục hoàng tử phi Đỗ Nhược Lan và Bùi Nguyên Ca là người quen cũ, bởi vì Ôn Dật Lan, quan hệ hai người cũng coi như hòa hợp, nay lại thành chị em dâu, Vũ Hoàng Hãn và Vũ Hoàng Mặc giao hảo, tự nhiên sẽ không gây khó dễ, thiện ý cười với Bùi Nguyên Ca, nhận lấy chén trà uống, cũng đặt thưởng lễ trên khay trà, lại cười trêu ghẹo nói: "Ta gả vào đã một năm, chỉ thấy Cửu hoàng đệ lúc nào cũng lạnh như băng không để ý tới người khác, không nghĩ tới trăm cương cũng có lúc hóa thành nhu, nếu truyền ra, tất nhiên có thể khiến một đám người kinh ngạc rớt cằm, Cửu đệ muội thật có phúc khí!"
Biết nàng có thiện ý, sắc mặt Bùi Nguyên Ca ửng đỏ, cúi đầu cười đáp: "Lục hoàng tẩu nói đùa!"
Từ lúc vừa mới tiến vào cửa điện, Bùi Nguyên Ca liền nhận thấy được một ánh mắt nóng rực lợi hại dừng trên thân thể mình, bất luận nàng kính trà cho ai đều có thể nhận thấy được ánh mắt như đứng ngồi không yên kia ở sau lưng. Mà hiện tại, rốt cục nàng đi đến trước mặt chủ nhân ánh mắt đó, hơi khụy gối, tay giơ cao khay trà, bình tĩnh mà rõ ràng nói: "Mời Thất hoàng huynh dùng trà!"
Đến phiên kính trà cho Thất hoàng tử Vũ Hoàng Diệp!
Nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Vũ Hoàng Diệp, tim Liễu quý phi bỗng nhiên run lên, với tính tình của Diệp nhi, lại chấp nhất với Bùi Nguyên Ca như vậy, đứa nhỏ này sẽ không ngốc đến mức nháo ra chuyện gì đó chứ? Dù sao Hoàng đế ở trong này, mà thê tử mới cưới Lý Tiêm Nhu của hắn đang ngồi ở bên cạnh đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT