“Hoàng thượng, Lục điện hạ ốm yếu thể hư, vẫn luôn tĩnh dưỡng ở cung điện của mình, không tranh với đời, thử hỏi, vì sao hắn lại muốn mưu hại Triệu Tiệp Dư muội muội, lại vì sao phải giá họa cho Bùi tứ tiểu thư chứ? Thiếp thân cho rằng, việc này còn có điểm đáng ngờ, không thể chỉ bằng lời chứng của Triệu Thanh mà phán đoán suy luận, đã cho rằng Lục điện hạ là hung thủ. Thiếp thân cho rằng, việc này vẫn cần tra kỹ càng, kính xin hoàng thượng cân nhắc.” Vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, chỉ chú ý tình thế tiến triển, Liễu quý phi đột nhiên mở miệng, nhưng là coi trời bằng vung, lại là đang nói chuyện vì Vũ Hoằng Hãn.
“Hừ, thái giám bên người hắn gặp chuyện không may, chợt chết bất đắc kỳ tử, lại rơi mất long ẩn bội của hắn, dù như thế nào, hắn cũng khó trốn hiềm nghi!” Hoàng đế hừ lạnh nói, cả giận nói, “Vũ Hoằng Hãn, nơi này là Hàn Lộ cung, là chỗ Triệu Tiệp Dư có bầu ở. Hôm nay, Triệu Tiệp Dư chết bất đắc kỳ tử, thái y chẩn đoán nói bị người độc hại mà chết, mà cung nữ Triệu Thanh bên người Triệu Tiệp Dư lại khai nhận, là thái giám Kim Thành Tường bên người ngươi uy hiếp nàng bỏ độc ở trong nhân sâm thái hậu ban thưởng, mưu hại Triệu Tiệp Dư, giá họa Bùi tứ tiểu thư, còn liên lụy đến thái hậu, hơn nữa có long ẩn bội Kim Thành Tường rơi mất làm chứng. Ngươi còn có lời gì có thể nói?”
Lúc này Vũ Hoằng Hãn mới hiểu được chân tướng sự tình, vốn là trên mặt tái nhợt suy yếu hoàn toàn ngạc nhiên hoảng sợ.
Tuy rằng hắn ẩn cư trong cung, cũng không lộ diện, nhưng dù sao cũng là con cháu hoàng thất, biết mưu hại cung tần và long duệ, lại giá họa người khác, còn liên lụy đến thái hậu có Diệp thị làm núi dựa vào, đây rốt cuộc nghiêm trọng đến cỡ nào. Không cần nói một hoàng tử không được sủng như hắn, cho dù là Vũ Hoằng Triết hoặc là Vũ Hoằng Mặc, trước mắt bao người ầm ĩ ra rắc rối như vậy cũng là khó có thể thu dọn. Đây hiển nhiên là vu oan hãm hại, muốn dùng hắn đến gánh tội thay.
Mà nói như vậy, chỉ sợ Kim công công cũng không phải nhiễm bệnh cấp tính mà chết, mà là bị người mưu hại, bằng không thời gian sẽ không khéo như vậy!
Vì sao?
Mẫu phi mất sớm, mẫu tộc lụn bại, hắn lại ốm yếu thể hư, tùy thời đều có thể chết, nhiều năm qua giống như người ẩn hình ru rú ở trong điện các của mình, cũng không giao tiếp với bên ngoài. Hắn đã nhượng bộ ẩn nhẫn như thế, vì sao vẫn không chịu buông tha hắn?
Cuối cùng lại là ai đang mưu hại hắn?
Vũ Hoằng Hãn tức hoảng mà giận, đáng tiếc mấy năm nay hắn quá mức lánh đời, biết rất ít chuyện với hậu cung, lại hoàn toàn không ngờ sẽ có loại tai họa này liên lụy đến trên người mình, mãi cho đến đây mới bị báo cho biết, trong lúc nhất thời mê mang rối loạn mà không có đầu mối nào. Hắn cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, một lúc lâu mới nói: “Phụ hoàng, những năm gần đây nhi thần ốm yếu nằm trên giường, không nghe thấy thế sự, không oán không thù với Triệu Tiệp Dư nương nương, cũng không nhận ra vị Bùi tứ tiểu thư này, không có lý do gì phải làm như vậy. Lại nói, nhi thần vẫn luôn ở trong cung điện của mình, ông ngoại và cậu cũng sớm thả người ngoài, trong cung ngoài cung cũng không có nhân thủ, căn bản không có khả năng lấy được độc dược, càng không có bản lĩnh uy hiếp cung nữ trong cung Triệu Tiệp Dư nương nương thay nhi thần làm việc. Kính xin phụ hoàng xét rõ!”
Nói xong, thật sâu cúi người xuống, bởi vì khó thở, lại là ho khan kịch liệt một trận.
Thoạt nhìn vị Lục điện hạ này tuy rằng không nghe thấy thế sự, nhưng không phải người ngu muội ngoan cố, trong lúc gấp gáp còn có thể tỉnh táo lại, nghĩ biện pháp biện giải cho mình, cũng coi như hiếm thấy. Bùi Nguyên Ca suy tư, chính là không biết vị Lục điện hạ này có đủ bản lãnh chạy khỏi hoàng hậu tính kế hay không.
“Hoàng thượng, việc này cũng không phải là chỉ có một mình Triệu Thanh có thể chỉ chứng hung thủ, còn có một người hẳn là cũng biết.” Chương Văn Uyển đột nhiên mở miệng.
Hoàng đế quay đầu, hỏi: “Ai?”
“Chính là vị Ngọc Thanh cô nương Huyên Huy cung này.” Chương Văn Uyển êm tai nói, “Triệu Tiệp Dư nương nương trúng độc mỹ nhân xu mà chết, chuyện này là chắc chắn không thể nghi ngờ, nếu Ngọc Thanh cô nương có thể nói ra tên mỹ nhân xu này, có lẽ cũng có liên hệ với hung phạm phía sau màn. Hơn nữa, nàng cố ý đến trước mặt hoàng hậu nương nương nói những lời này, muốn khơi mào mâu thuẫn giữa hoàng hậu và thái hậu, với Bùi tứ tiểu thư, hiển nhiên là sắp xếp ra từ hung phạm phía sau màn. Không bằng hỏi một chút Ngọc Thanh cô nương, rốt cuộc là ai sai khiến nàng làm như vậy, chẳng phải đã rõ ràng chân tướng?”
Phía trước, Ngọc Thanh đi ra chỉ chứng Bùi Nguyên Ca, chọc thái hậu và hoàng hậu gần như trở mặt tại chỗ, vốn là hết sức lôi kéo người chú ý, nhưng bởi vì Bùi Nguyên Ca trở mình lật quá nhanh quá mức rung động, thế cho nên mọi người nhất thời đều quên mất Ngọc Thanh, mãi đến lúc này bị Chương Văn Uyển nhắc nhở, mới nhớ tới còn có nhân vật có tiếng tăm cũng có liên quan tới chuyện này như vậy.
Đến lúc này, Ngọc Thanh đương nhiên biết, mình đã hoàn toàn trở thành con rơi, lòng như tro tàn, lúc này quỳ xuống đất nói: “Nô tỳ... Nô tỳ quả thực cũng là bị Kim Thành Tường Kim công công sai khiến, đi tố giác với hoàng hậu nương nương, muốn mượn tay hoàng hậu nương nương trừ bỏ Bùi tứ tiểu thư. Độc mỹ nhân xu chính là Kim công công báo cho biết nô tỳ, sau đó nô tỳ nghĩ biện pháp sai người tìm đến. Về phần Triệu Thanh nhiều lần gặp nạn ở Hàn Lộ cung, cũng là nô tỳ ra sức từ giữa. Nhưng nô tỳ đều là nghe theo Kim công công phân phó mới làm như vậy!”
Đây cũng là phủ định toàn bộ biện giải của Vũ Hoằng Hãn mới vừa rồi, chụp hoàn toàn sự tình ở trên người Vũ Hoằng Hãn.
Tay Vũ Hoằng Hãn che miệng lại, che dấu tiếng ho khan, một lúc lâu mới thở hào hển nói: “Vị cô nương này thực biết nói đùa, ngươi là cung nữ Huyên Huy cung, người của hoàng tổ mẫu, mà Kim công công chính là cận thị bên người bản điện hạ, hắn có bản lãnh gì khiến ngươi nghe theo hắn phân phó, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?”
“Trong cung tịch mịch, trong lúc vô tình nô tỳ kết bạn tôn công công, hắn cực kỳ săn sóc với nô tỳ, nô tỳ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nên...” Ngọc Thanh cúi đầu xấu hổ nói, “Kim công công nói, tuy rằng Lục điện hạ ốm yếu, nhưng cuối cùng là hoàng tử, tương lai cũng có khả năng kế vị, hiện tại Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ tranh đấu thật là mãnh liệt, nói không chừng tương lai bị Lục điện hạ ngư ông đắc lợi. Bởi vì Lục điện hạ căn cơ mỏng, bên cạnh không có nhân thủ, nếu nô tỳ có thể làm việc cho Lục điện hạ, nhất định có thể trở thành tâm phúc của Lục điện hạ, tương lai sau khi Lục điện hạ kế thừa đại vị, hắn và nô tỳ đều có công ủng hộ, nhất định có thể an hưởng vinh hoa phú —— “
“Ngươi ——” Tâm tình Vũ Hoằng Hãn kích động một trận, gầm lên suy nghĩ muốn cắt đứt lời của nàng, lại chỉ cảm thấy một đợt hụt hơi, suýt không thở nổi.
Phụ hoàng vẫn còn, chuyện đứa con trai như hắn đã muốn kế thừa đại vị, loại lời nói đại nghịch bất đạo này, bất kỳ đế vương nào cũng không thể chịu được, tuyệt đối là thà rằng giết lầm, cũng không bỏ sót. Cho dù chuyện mưu hại Triệu Tiệp Dư có phải là hắn làm hay không, nghe xong lời Ngọc Thanh nói như vậy, phụ hoàng tuyệt đối sẽ bất mãn với hắn, nói không chừng đã biết thời biết thế như vậy, rõ ràng sẽ trừ bỏ đứa trai con như hắn, chấm dứt hậu hoạn.
Chiêu này thật sự quá mức nham hiểm ác độc! Cuối cùng là ai, muốn đẩy hắn vào chỗ chết như vậy?
Chuyện tới nay, ngay cả Bùi Nguyên Ca cũng không thể không reo hò khen hay với đường lui mà hoàng hậu tìm này. Lục điện hạ không sủng lại không chỗ dựa vào, không ai sẽ nói chuyện thay hắn, thân mình lại thể yếu nhiều bệnh, bạc mệnh tây sơn, người như vậy thích hợp bị đưa ra làm kẻ thế mạng nhất. Tuyệt diệu nhất là, Lục điện hạ thể yếu nhiều bệnh, bạc mệnh tây sơn, nói không chừng bị chuyện trước mắt kích thích, dưới tức giận đi đời nhà ma, ngay cả người bên ngoài còn có vô số điểm khả nghi, hoàng hậu cũng có thể bày ra tư thế từ mẫu, cứ như vậy giải trừ hết chuyện này, hoàn toàn chôn vùi chân tướng ở trong lòng đất.
Loại chuyện này, Bùi Nguyên Ca đương nhiên không có khả năng ngồi xem, lúc này bước ra khỏi hàng, cắt đứt Ngọc Thanh cung khai, cúi người nói: “Hoàng thượng, chân tướng chuyện này như thế nào, luôn có lúc tra ra manh mối. Nhưng hiện tại Lục điện hạ bệnh thể trầm trọng, làm người ta không đành lòng bất ngờ đổ. Xưa nay Hoàng thượng nhân từ, huống chi Lục điện hạ là hoàng tử, không bằng trước triệu thái y chẩn đoán cho Lục điện hạ, miễn sinh ra điều bất trắc, lại chậm rãi nghiên cứu kỹ càng án này!”
Liễu quý phi có chút đăm chiêu nhìn mắt Bùi Nguyên Ca, cũng nói: “Hoàng thượng, thiếp thân cho rằng lời Bùi tứ tiểu thư nói rất có lý, tuy rằng nói nay Lục điện hạ hiềm nghi rất nặng, nhưng dù sao vẫn chưa thể định luận, vẫn là hoàng tử tôn sư, nếu cứ như vậy xảy ra ngoài ý muốn gì, Đức phi tỷ tỷ trên trời có linh thiêng cũng khó có thể nhắm mắt.”
“Nhi thần cũng cho rằng thân thể Lục hoàng huynh quan trọng hơn, phụ hoàng vẫn là triệu thái y chẩn đoán cho Lục hoàng huynh trước lại nói cái khác!” Vũ Hoằng Mặc phụ họa nói.
Trải qua lời nói mới vừa rồi, Vũ Hoằng Hãn cũng biết vị Bùi tứ tiểu thư này chính là người mới vừa rồi bị oan khuất, không ngờ nàng chẳng những không hoài nghi mình là hung thủ, ngược lại tại thời điểm này đứng ra vì hắn nói chuyện, không khỏi tìm kiếm cảm kích thoáng nhìn nàng.
“Nếu đều nói như vậy, vậy trước triệu thái y lại đây đi!” Hoàng đế trầm mặt nói, lại không để ý đến thái y ở đây, mà là sai người ngoài đi tuyên thái y khác lại đây.
Trong điện nhất thời lại rơi vào một mảnh yên lặng, mắt thấy hướng đi chuyện này càng ngày càng không rõ ràng, ai cũng không dám nói bừa.
Bùi Nguyên Ca đang suy tư cục diện trước mắt, lại nhận thấy được một tầm mắt chăm chú sắc bén, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy đôi mắt hoàng đế tối tăm đang nhìn chằm chằm nàng, xem khoảng cách tới nàng, không chút biến sắc xẹt qua Vũ Hoằng Hãn, lại nhìn tới hoàng hậu, ánh mắt dò hỏi. Bùi Nguyên Ca biết, chuyện Triệu Tiệp Dư bị giết hại này, trước sau hoàng đế đều là dựa theo chứng cứ xuất hiện để phán đoán suy luận, chưa bao giờ biểu hiện ra nhằm vào bộ dáng, cũng không phải là hắn thật sự hoài nghi Bùi Nguyên Ca nàng, hoặc là Lục điện hạ, ngược lại, ngay từ đầu, hoàng đế đã biết là hoàng hậu đã ra tay, hoặc là nói, hắn hy vọng là hoàng hậu đã ra tay. Nhưng mà, hắn không muốn bị người nhận ra hắn đang nhằm vào hoàng hậu và Diệp thị, cho nên chỉ có thể nén mà không phát, thông qua người khác để thay đổi hướng đi chuyện này.
Hiện tại hiềm nghi tập trung ở trên người Lục điện hạ, đây hiển nhiên không phù hợp mong muốn của hoàng đế.
Cho nên, hắn đang hỏi nàng, có biện pháp nào rửa sạch hiềm nghi của Lục điện hạ, lại tìm ra chứng cứ xác thực chỉ chứng hoàng hậu hay không.
Bùi Nguyên Ca hơi nhíu mày, muốn rửa sạch hiềm nghi của Lục điện hạ cũng không phải là không có cách nào, bởi vì trong sự kiện này còn có một sơ hở rõ ràng, nhưng chính là vì sơ hở quá mức rõ ràng, làm cho nàng có chút do dự, không biết đây thật sự là sơ hở, hay là hoàng hậu thiết kế cái bẫy, muốn đạt tới mục đích nào đó. Nhưng nếu nói đây không phải là sơ hở, vậy thì có ý nghĩa, chuyện lại sắp trở về điểm bắt đầu, giằng co như trước, cũng khó có thể vào tội cho hoàng hậu.
Đến tình trạng này, nếu còn không thể lật đổ hoàng hậu, đừng nói hoàng đế, ngay cả nàng cũng cảm thấy không cam lòng!
“Hoàng thượng, tiểu nữ cả gan, không biết có thể hỏi Tịch Mai và Tịch Tuyết cô nương mấy lời, để giải nghi hoặc trong lòng tiểu nữ hay không?” Rốt cụôc Bùi Nguyên Ca bắt đầu mở miệng nói. Dù như thế nào, vẫn là rửa sạch oan khuất của Lục điện hạ trước, dù sao Lục điện hạ thể yếu bệnh bạc, thoạt nhìn tùy thời đều có thể đi đời nhà ma, nếu lại tùy ý tình thế phát triển tiếp, hậu quả khó liệu. Chuyện tới nay cũng chỉ có đi đựơc đến đâu hay tới đó.
Ánh mắt Hoàng đế thâm trầm, mày nhíu chặt, dường như có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là nói: “Ngươi hỏi đi!”
Bùi Nguyên Ca biết bộ dáng này của hoàng đế là cho thái hậu xem, cũng không để ý, tiến lên hỏi: “Tịch Mai cô nương, ta nhớ rõ trước đó ngươi từng nói, hôm nay Triệu Tiệp Dư nương nương chưa từng dùng ẩm thực chén thuốc gì, duy nhất ăn gì đó chính là yến ảnh kim sơ ta hầm chế, là như vậy phải không?”
Tịch Mai nhìn Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt phức tạp, thấp giọng nói: “Phải!”
“Như vậy, sau khi Triệu Tiệp Dư nương nương dùng yến ảnh kim sơ, đến lúc các ngươi phát hiện Triệu Tiệp Dư gặp chuyện không may, trong khoảng thời gian này có từng dùng canh sâm hay không?”
“Không có.” Tịch Mai thấp giọng nói, “Nương nương nàng vì làm cho chứng cớ vô cùng xác thực, hôm nay ngay cả trà hoa cũng không dùng, thứ duy nhất từng ăn chính là yến ảnh kim sơ. Sau lại nói thân thể buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi. Nô tỳ và Tịch Tuyết ở bên cạnh, sau khi thấy nương nương ngủ say, bèn tới cửa trông coi, mãi cho đến hoàng thượng và các vị nương nương đến đây.”
“Thật sao?” Bùi Nguyên Ca nhướng mày.
Tịch Mai gật gật đầu, Tịch Tuyết bên cạnh cũng nói: “Thật là như thế, nô tỳ cũng có thể làm chứng, còn có cung nữ toàn bộ tẩm điện đều có thể chứng minh!”
“Hoàng thượng, nếu là như thế, tiểu nữ cho rằng, dù Lục điện hạ có phải là người bỏ độc ở trong nhân sâm hay không, 0di33xn0dafnl330fys0doon chỉ sợ cũng không là hung thủ hại chết Triệu Tiệp Dư nương nương!” Chiếm được đáp án trong dự kiến, Bùi Nguyên Ca xoay người, nhẹ nhàng cúi người với hoàng đế, nói, “Hoặc là nói, tra xét Tiệp Dư nương nương cũng không phải là chết vì độc mỹ nhân xu, trong này chỉ sợ có nội tình khác!”
Hoàng hậu lập tức bác bỏ nói: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Mới vừa rồi mỗi người đều thấy được, sau khi con mèo cái kia trúng độc mỹ nhân xu bệnh trạng giống nhau như đúc với tình trạng cái chết của Triệu Tiệp Dư muội muội, Triệu Tiệp Dư muội muội không phải trúng độc mỹ nhân xu, làm sao lại có thể mất? Mà trong nhân sâm có bỏ độc mỹ nhân xu, các loại chứng cớ cũng chỉ về phía Lục điện hạ, không phải hắn hại chết Triệu Tiệp Dư muội muội, lại là người nào?”
“Không sai, tình trạng cái chết của Triệu Tiệp Dư nương nương cực kỳ tương tự với mèo cái ăn vào độc mỹ nhân xu mới vừa rồi, nhưng tương tự, nói vậy hoàng hậu nương nương cũng thấy được chuyện mới vừa rồi, sau khi mèo cái ăn vào độc mỹ nhân xu, không đến một canh giờ cũng đã chết bất đắc kỳ tử. Nếu nói đây là thời gian độc phát sau khi ăn vào mỹ nhân xu, cũng là nói Triệu Tiệp Dư đã dùng canh sâm có độc vào trước khi chết một canh giờ, thế cho nên độc phát thân vong. Nhưng mà, nương nương cũng nghe được trong lời nói của Tịch Mai Tịch Tuyết mới vừa rồi, hôm nay Triệu Tiệp Dư căn bản là không dùng canh sâm, thử hỏi, làm sao nàng có thể thân trúng độc mỹ nhân xu trong nhân sâm mà chết chứ?” Mặt mày Bùi Nguyên Ca khẽ giương lên, đôi mắt sáng ngời như sao.
Hoàng hậu và Chương Văn Uyển cùng lúc biến sắc.
Những người khác ở đây cũng đều trở nên kinh ngạc, lúc này mới chú ý tới sau khi mèo cái ăn nhân sâm có độc, thời gian độc phát có mâu thuẫn với Triệu Tiệp Dư chết. Xác thực, nếu thuyết phục ăn độc mỹ nhân xu sau một canh giờ sẽ độc phát, nhưng hôm nay Triệu Tiệp Dư căn bản là không dùng canh sâm, làm sao lại có thể bởi vì độc vào mà chết? Nói như vậy, những nhân sâm đó cũng không phải là nguyên nhân làm cho Triệu Tiệp Dư tử vong?
Đôi mắt hoàng đế sáng ngời, Bùi Nguyên Ca này quả nhiên trí tuệ sâu sắc, làm người ta tán thưởng!
Nhìn đến sắc mặt hoàng hậu và Chương Văn Uyển, Bùi Nguyên Ca xác định, đây không phải các nàng cố ý lộ ra bẫy, mà quả thực là sơ hở thật! Nếu nói như thế, vậy thật sự kỳ quái, nếu Triệu Tiệp Dư không phải thân trúng độc mỹ nhân xu trong nhân sâm mà chết, vậy lại là bởi vì sao mà bị độc chết? Dựa theo thời gian độc mỹ nhân xu phát, hẳn là vào một canh giờ uống thuốc độc trước khi Triệu Tiệp Dư chết, nhưng mà, Tịch Mai Tịch Tuyết cùng với cung nữ toàn bộ Hàn Lộ cung đều có thể làm chứng, Triệu Tiệp Dư vì có thể triệt để hãm hại nàng, trừ bỏ yến ảnh kim sơ, cái gì cũng không dùng, độc dược lại là trộn lẫn ở nơi nào đây?
Chẳng lẽ nói, Triệu Tiệp Dư cũng không phải là trúng độc mỹ nhân xu mà chết? Mà là một loại độc dược khác, chính là bệnh trạng loại độc dược này độc phát rất tương tự với mỹ nhân xu?
Nhưng nếu là như vậy thì càng kỳ quái, nếu Triệu Tiệp Dư là vì độc dược khác mà chết, hoàng hậu có thể dùng loại độc này để độc chết Triệu Tiệp Dư, vì sao không dứt khoát đặt loại độc dược này ở trong nhân sâm, mà lại dùng mỹ nhân xu tương tự để thay thế chứ? Trong lòng Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên vừa động, chẳng lẽ nói, độc dược chân chính hại chết Triệu Tiệp Dư không thể đặt ở bên trong nhân sâm, bằng không sẽ bại lộ ra hoàng hậu? Cho nên hoàng hậu mới khổ tâm chuẩn bị kỹ, tìm được mỹ nhân xu cùng loại để thay thế. Có điều mỹ nhân xu chính là kỳ độc ghi lại trong y thuật, ngay cả hoàng hậu cũng chưa từng dùng, cho nên không nhận thấy sơ hở thời gian độc phát? Hoặc là nói hoàng hậu không ngờ, Triệu Tiệp Dư vì hãm hại Bùi Nguyên Ca nàng, hôm nay lại không dùng canh sâm, do đó lộ ra sơ hở?
Nếu không phải mỹ nhân xu, không phải độc sâm, vậy Triệu Tiệp Dư lại là vì sao mà chết đây?
Bùi Nguyên Ca có loại dự cảm, chỉ cần có thể tìm được độc dược hại chết Triệu Tiệp Dư, có thể chỉ chứng hoàng hậu, làm cho nàng không thể thoát tội!
Như vậy, cuối cùng làm sao hoàng hậu hạ độc mưu hại Triệu Tiệp Dư đây?
Bùi Nguyên Ca nghi ngờ vô cùng có lý, hiển nhiên Triệu Tiệp Dư chết không quan hệ tới nhân sâm trúng độc dược, thậm chí có thể không phải độc mỹ nhân xu. Cứ như vậy, dù Vũ Hoằng Hãn có phải là người bỏ độc ở trong nhân sâm hay không, đều tạm thời rửa sạch hiềm nghi hại chết Triệu Tiệp Dư. Sau khi xoay vòng, dường như chuyện này lại trở về điểm bắt đầu, cuối cùng là làm sao Triệu Tiệp Dư trúng độc mà chết? Người bỏ độc lại rốt cuộc là ai đây?
Sơ hở thời gian mỹ nhân xu độc phát, Vũ Hoằng Mặc cũng đã nhận ra ngay từ đầu, cũng nhận ra hiện tại chuyện này lại quay về cục diện giằng co ban đầu, cuối cùng là làm sao Triệu Tiệp Dư trúng độc bỏ mình? Lần này hoàng hậu làm việc, quả nhiên là kín đáo chu toàn trước nay chưa có, cho dù đến loại tình trạng này, vẫn không thể tìm ra độc dược hại chết Triệu Tiệp Dư, tìm không ra độc dược chân chính sẽ không thể kiểm chứng quá trình hạ độc, càng không thể truy xét ra người hạ độc, căn bản không thể chỉ chứng hoàng hậu, hôm nay Nguyên Ca bị vu oan hãm hại lần nữa, thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục, khó khăn xoay thế cục, nếu cứ để hoàng hậu chạy thoát như vậy, thực sự rất khiến người ta không cam lòng!
Đúng lúc này, có ám vệ lặng lẽ tiến vào, nói nhỏ ở bên tai Vũ Hoằng Mặc.
Sắc mặt Vũ Hoằng Mặc khẽ biến, hơi nhíu nhíu đầu mày, liếc nhìn Bùi Nguyên Ca, thấy lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên cái chết của Triệu Tiệp Dư, lặng yên không một tiếng động cùng ám vệ lui ra ngoài điện. Trải qua thời gian dài truy xét vặn hỏi như vậy, sớm đã đến đêm khuya. Tuy rằng bóng đêm như mực, nhưng vô số đèn lồng vẫn chiếu rọi hoàng cung giống như ban ngày.
Đón lấy ánh nến, cửa Hàn Lộ cung, vẻ kinh hoảng trên khuôn mặt nữ tử kia vô cùng rõ ràng.
Vũ Hoằng Mặc tiến lên: “Bùi phu nhân, sao ngài lại ở chỗ này?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT