Trong điện, tâm thần mọi người đều bị tranh chấp của thái hậu và hoàng hậu hấp dẫn đi, vốn cái chết của Triệu Tiệp Dư đều chỉ có lợi ích với mọi người ở đây, không có chỗ xấu, tiếp sau hoàng hậu nhằm vào Bùi Nguyên Ca, nếu có thể trừ bỏ Bùi Nguyên Ca như vậy cũng là chuyện tốt, nhưng dù như thế nào cũng quan hệ không lớn với mọi người, mọi người chú ý hơn phân nửa vẫn là ở vào tâm lý tò mò và xem náo nhiệt.
Nhưng hiện tại, Ngọc Thanh xuất hiện với lời chứng lại thay đổi tình hình, mưa gió nổi lên.
Tuy rằng trong lời của nàng chỉ nhằm vào Bùi Nguyên Ca, thậm chí còn đang biện giải cho thái hậu, nói thái hậu bị Bùi Nguyên Ca lừa gạt. Nhưng Bùi Nguyên Ca là người thái hậu coi trọng, nhân sâm là qua thái hậu ban cho Triệu Tiệp Dư, mà Ngọc Thanh là tâm phúc của thái hậu, gặp chuyện không bẩm tấu với thái hậu, ngược lại đi nói cho hoàng hậu... Trong này thật sự có rất nhiều nội tình nên đắn đo cân nhắc.
Không nói đến chân tướng như thế nào, nhưng tình hình hiện tại, hoàng hậu và thái hậu hiển nhiên là hoàn toàn xé rách mặt, trở nên đối lập.
Dù chuyện này kết quả như thế nào, luôn có một bên được lợi, một bên thất thế, hơn nữa một bên thất thế cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, hai bên lại đều là nữ tử thân phận tôn quý nhất trong hậu cung, vậy nếu hoàn toàn tranh đấu lên, dù cuối cùng ai thua ai thắng, đều nhất định sẽ biến hậu cung thành long trời lở đất, tất cả bố cục thanh tẩy một lần nữa, chỉ sợ những tần phi hậu cung như các nàng khó có thể không đếm xỉa đến. Mặc dù có thể không đếm xỉa đến, nhưng rối loạn thường thường là cơ hội lên cao, nếu có thể nắm chắc cơ hội, đứng chỗ đối lập, nhất định có thể đạt trình độ cao vút, càng tiến thêm một bước.
Tần phi có thể đứng ở chỗ này, làm sao lại có thể không có dã tâm?
Bởi vậy, so với mới vừa rồi, hiện tại mọi người càng thêm hết sức chăm chú, không thể sai lầm chi tiết gì, để quyết định hướng đi và lập trường tương lai.
Thừa dịp vào lúc này, Bùi Nguyên Ca lén lút lui hai bước, tới gần Tịch Tuyết áo xanh thướt tha, lại bị hoảng sợ ngây người, ánh mắt vẫn chú ý tình hình chung quanh như cũ, nhẹ nhàng đẩy Tịch Tuyết một cái, nói nhỏ: “Muốn mạng sống không?”
Tịch Tuyết ngẩn ra, bối rối nhìn Bùi Nguyên Ca, không rõ ý của nàng.
“Triệu Tiệp Dư bỏ mình, những cung nữ bên cạnh như các ngươi tỉnh ngộ may mắn thoát khỏi, Tịch Mai là người thông minh, biết nếu lúc này phải đẩy ra một thủ phạm dời đi tức giận của hoàng thượng, mới có thể có một chút hy vọng sống. Đáng tiếc, nàng chọn sai người rồi, không nên nhằm vào ta.” Bùi Nguyên Ca lặng yên không một tiếng động nói, “Nếu ngươi muốn mạng sống, hãy hợp tác với ta, cùng nhau tìm ra hung thủ chân chính, đến lúc đó ta sẽ cầu xin cho ngươi, dù như thế nào cũng sẽ cứu tánh mạng của ngươi. Thế nào, muốn đánh cuộc một keo hay không?”
Ánh mắt Tịch Tuyết lóe lên, có thể sống, ai muốn chết?
“Nô tỳ có thể giúp Bùi tứ tiểu thư cái gì?”
Tuy rằng còn chưa hoàn toàn đồng ý, nhưng đã thay đổi ý nghĩ, Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng hỏi: “Bên cạnh Triệu Tiệp Dư hẳn là có tâm phúc biết nhận thức thuốc, là ai?”
“.... Là nô tỳ. Nhưng mà, Bùi tứ tiểu thư làm sao mà ngài biết?” Tịch Tuyết rất kinh ngạc.
Việc này cũng không khó đoán, thời gian Triệu Tiệp Dư mang thai không ngắn, lại ỷ vào có bầu kiêu ngạo như thế, đắc tội rất nhiều người. Tất cả mọi người biết, át chủ bài của Triệu Tiệp Dư ở chỗ thân thể có thai của nàng, nói vậy Triệu Tiệp Dư cũng biết, nhà giàu có đều có rất nhiều gian lận ở trong ẩm thực, huống chi là hoàng cung? Nhưng đến bây giờ Triệu Tiệp Dư luôn bình yên vô sự, hơn nữa còn dám không kiêng nể gì dùng ăn nhiều thuốc bổ món ăn quý và lạ đến từ chỗ mọi người, cũng không chút lo lắng người khác sẽ động tay chân, giải thích duy nhất chính là bên cạnh Triệu Tiệp Dư có người biết nhận thức thuốc, đang giúp nàng kiểm định, cho nên Triệu Tiệp Dư mới dám không kiêng nể gì như thế. Chỉ là, Bùi Nguyên Ca cũng không ngờ, người kia vậy mà lại là Tịch Tuyết âm thầm trong ngày thường.
“Là ngươi thì rất tốt.” Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, nói: “Ta có mấy vấn đề cũng muốn hỏi ngươi, còn muốn mời ngươi giúp một việc!”
Tuy rằng Triệu Tiệp Dư khoe khoang, nhưng cũng phân rõ nặng nhẹ, chuyện bên cạnh có người biết nhận thức thuốc vẫn luôn vô cùng bí ẩn, làm sao vị Bùi tứ tiểu thư này có thể biết? Tuy rằng nghĩ mãi không ra, nhưng đây ít nhất có thể nói rõ trí tuệ sâu sắc của Bùi tứ tiểu thư, có lẽ nàng thật sự có biện pháp tìm ra thủ phạm hạ độc, mà nếu mình có thể góp sức ở trong này, lại do Bùi tứ tiểu thư cầu tình cho nàng, có lẽ thật sự có thể chạy thoát.
Nghĩ đến đây, Tịch Tuyết nhất thời chấn động tinh thần: “Bùi tứ tiểu thư cứ việc phân phó, nô tỳ hoàn toàn tòng mệnh!”
So với mới vừa rồi hỏi dò thử, những lời này thì lại cho thấy Tịch Tuyết đã hoàn toàn tin tưởng Bùi Nguyên Ca, bằng lòng đặt cược tất cả tiền ở trên thân thể của nàng.
“Ta muốn biết...”
Biết chuyện trước mắt khó giải quyết, hoàng hậu thiết kế cũng không phức tạp, nhưng là càng đơn giản, sơ hở lại càng ít, càng không dễ dàng xoay chuyển. Lòng thái hậu nóng như lửa đốt, nhưng trong một lúc cũng không thể nghĩ được chỗ đột phá, khi đang lo lắng, dời mắt thấy Bùi Nguyên Ca lặng lẽ tới gần bên cạnh cung nữ bên người Triệu Tiệp Dư, đang nói gì đó với nàng ta. Trong lòng thái hậu vừa động, bà biết Bùi Nguyên Ca băng tuyết thông minh, chẳng lẽ nói cuối cùng nàng đã nghĩ được biện pháp phá giải, cho nên mới đang tiếp cận Tịch Tuyết? Thái hậu nghĩ, nhất thời lên giọng, cố ý khơi lên tranh chấp với hoàng hậu, tập trung tất cả lực chú ý của mọi người ở trên người mình, miễn cho bị người phát giác hành động của Bùi Nguyên Ca.
Bàn bạc với Tịch Tuyết đã xác định, trong lòng Bùi Nguyên Ca có cơ sở, nhìn bốn phía chung quanh.
Đối với làm sao phủ định hoàng hậu đổ tội, nàng đã có chủ ý, nhưng còn cần một người có thể phối hợp với nàng. Bùi Nguyên Ca trong suy tư, bỗng nhiên nhận ra một tầm mắt hừng hực, quay đầu nhìn lại, thì đón nhận ánh mắt Vũ Hoằng Mặc tối tăm mà sóng gợn dập dờn, lúc đó trong lòng lại như ẩn chứa cảm xúc giống như núi cao biển cát, bình tĩnh lại nhiệt liệt, trằn trọc triền miên, nháy mắt lo lắng, nháy mắt lại biến thành an ủi. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức lại nhẹ nhàng mà gật đầu, ánh mắt nóng rực.
Hắn là đang nói, không cần lo lắng, dù như thế nào, hắn sẽ không để cho nàng gặp chuyện không may!
Dù đặt mình trong hoàn cảnh hiểm ác như thế, Bùi Nguyên Ca lại đột nhiên cảm thấy tâm thần yên ổn xuống, giống như ngâm ở bên trong bể ôn tuyền, cả trái tim đều ấm dào dạt vô cùng thoải mái. Nàng cười nhàn nhạt, giữa mắt mày cong cong lộ ra vui vẻ, khẽ khàng gật gù không thể nhận ra, lập tức trong đôi mắt hơi lộ ra ý cầu tán thành.
Có việc cần hắn hỗ trợ sao?
Vũ Hoằng Mặc gật gật đầu, ánh mắt dò hỏi.
Ánh mắt Bùi Nguyên Ca chuyển tới thi thể Triệu Tiệp Dư trong màn giường giống như say mê trong mộng, lập tức lại nhìn người bốn phía chung quanh trong điện, sau đó tay phải khẽ gõ, làm ra một cái động tác gõ, cuối cùng duỗi thẳng tay phải, giống như lưỡi dao sắc vạch một phát đi xuống, mang theo vài phần rõ ràng dứt khoát.
Đây là ý gì?
Vũ Hoằng Mặc hơi thấy bối rối, trầm tư không nói.
Những ngày này hắn phụng lệnh hoàng đế, lặng lẽ ra ngoài làm việc, bởi vì nhớ tranh đấu giữa Nguyên Ca và hoàng hậu, cũng không kéo dài chút nào, mau chóng làm xong chuyện chạy về kinh thành, lại không nghĩ rằng vừa mới hồi cung chợt nghe thấy Triệu Tiệp Dư qua đời, Nguyên Ca bị hoài nghi là hung thủ. Cũng may trước đó hắn cũng đoán được, nếu hoàng hậu muốn ra tay hãm hại Bùi Nguyên Ca, hơn phân nửa sẽ xuống tay với Triệu Tiệp Dư, bởi vậy đã sớm sai người âm thầm giám thị động tĩnh Hàn Lộ cung, khi nhận thấy Lý mỹ nhân và Triệu Tiệp Dư đột nhiên đi lại thân mật, thì sâu sắc nhận thấy không đúng.
Lý mỹ nhân thất sủng rất lâu, lại không có thế lực, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, Triệu Tiệp Dư tuyệt đối sẽ không làm bạn với nàng ta.
Vì thế, hắn bèn đặt trọng điểm ở bên Lý mỹ nhân, Lý mỹ nhân nhờ thái giám chọn mua mua phấn độc lan, lại giao thứ này cho Triệu Tiệp Dư, việc này vốn không thể tránh được ánh mắt hắn. Chính là vào lúc này, hắn trùng hợp bị hoàng đế phái rời kinh, không kịp thông báo Nguyên Ca, hồi kinh lại đã là hôm nay. Sau khi nghe thấy tin tức Triệu Tiệp Dư bị giết hại, hắn lập tức bắt tay vào sắp xếp, để cho thị vệ Bắc Chiếu môn tóm gáy thái giám chọn mua kia, nhân chứng tang chứng đều lấy được, lại “Trùng hợp” bị hắn gặp phải, danh chính ngôn thuận đi vào Hàn Lộ cung.
Vốn hắn cho rằng Lý mỹ nhân là phụng danh nghĩa hoàng hậu mưu hại Triệu Tiệp Dư, giá họa Nguyên Ca, cho rằng chỉ cần đưa Lý mỹ nhân tới là được, không ngờ Lý mỹ nhân cũng là hợp tác với Triệu Tiệp Dư, muốn hãm hại Bùi Nguyên Ca. Mà lại tra ra bản thân Triệu Tiệp Dư cũng không phải là trúng độc lan, hoàng hậu lại đột nhiên triệu Ngọc Thanh ra, nhắm thẳng vào Nguyên Ca. Dù sao Vũ Hoằng Mặc vừa mới hồi cung, cũng không biết rõ ràng đối với chi tiết chuyện này, lại lo lắng Nguyên Ca, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp ứng phó.
Lúc này nhận được ám thị của Bùi Nguyên Ca, hơi suy tư thêm, trong lòng Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên sáng ngời, ánh mắt rực rỡ, dùng sức gật gật đầu.
Biết hắn nhất định đoán được dụng ý của nàng, Bùi Nguyên Ca rất vui mừng, nở nụ cười nhợt nhạt.
Tuy rằng nói lực chú ý của mọi người đều bị thái hậu và hoàng hậu hấp dẫn, nhưng dù sao cũng là trước mặt mọi người, Bùi Nguyên Ca chỉ sợ bị người phát hiện, không dám trao đổi ánh mắt nhiều với Vũ Hoằng Mặc, lưu luyến chăm chú nhìn hắn một chút, dời ánh mắt đi chỗ khác, lao vào trên tranh chấp của thái hậu và hoàng hậu, đồng thời chăm chú tâm thần, chuẩn bị nghênh đón bão táp kế tiếp.
Mà đúng lúc này, Trương Đức Hải phụng lệnh đến kho của Hàn Lộ cung đã sắp dẫn người quay lại, tiểu thái giám bên cạnh đang cầm hơn mười hộp nhân sâm.
Triệu Tiệp Dư có mang, mỗi ngày cần dùng uống canh sâm tẩm bổ, bởi vậy hoàng thượng và hoàng hậu, thái hậu đều có ban thưởng nhân sâm, phi tần khác cũng có đưa tới lấy lòng. Thái y tiến lên kiểm chứng từng cái, cuối cùng chỉ vào hai cái hộp sơn đen mạ vàng nói: “Hoàng thượng, mùi vị màu sắc nhân sâm ở hai hộp này hơi khác thường, dường như bị người rót thuốc vào. Có điều biến đổi rất nhạt, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra được.” Không tra ra nguyên nhân Triệu Tiệp Dư chết, quy tội độc lan rồi lại bị vạch trần, thái y biết tánh mạng mình sắp đến cuối, bởi vậy cố gắng biểu hiện, hy vọng có thể cứu vãn một chút.
“Là bị bỏ mỹ nhân xu sao?” Vẻ mặt hoàng đế âm trầm.
“Cái này...” Thái y lau mồ hôi, trong lòng sợ hãi, cũng không dám ôm đồm nhiều việc nữa, run rẩy nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, ty chức cũng chưa từng thấy mỹ nhân xu, trong sách cũng chỉ ghi lại độc tính của nó, cũng không trình bày dáng vẻ màu sắc của mỹ nhân xu, bởi vậy ty chức không thể kết luận. Có điều, theo sách cổ ghi lại, có thể tìm đến chó mèo ăn độc nghiệm chứng, xem có giống với tình trạng cái chết của Triệu Tiệp Dư hay không.”
Lời này của hắn nói tới nơm nớp lo sợ, chỉ sợ hoàng đế không vui, trực tiếp kéo hắn ra ngoài chém.
Cũng may hoàng đế còn có phần nhẫn nại này, lúc này sai người đi tìm một còn mèo, bởi vì mỹ nhân xu chỉ có độc với nữ tử, bởi vậy cố ý tìm đến một con mèo cái. Thái y cắt nhân sâm trong hộp sơn đen mạ vàng thành miếng đút cho mèo cái ăn, biểu hiện của mèo cái cũng không khác thường, vẫn lười biếng cất bước, sau đó dường như đi mệt rồi, lượn thành một đoàn bắt đầu ngủ, không nhìn ra chút dấu hiệu trúng độc.
Qua rất lâu vẫn cứ không có động tĩnh, lông mày hoàng đế đã càng nhăn càng sâu, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm, mắt thấy ở ranh giới bùng nổ.
Thái y kinh hồn bạt vía đi đụng vào mèo cái, bỗng nhiên chợt ngẩng đầu nói: “Hoàng thượng, mèo cái đã chết rồi!” Nói xong chợt lắc lắc mèo cái, mèo cái cũng vẫn không nhúc nhích, cuối cùng thái y dứt khoát xách mèo cái lên, giày vò đủ loại, mèo cái lại không có động tĩnh chút nào, hiển nhiên không phải ngủ say, mà là đã chết rồi. Chính là bộ dáng cũng không khác gì với lúc còn sống, có chút tương tự với tình trạng cái chết của Triệu Tiệp Dư.
Thoạt nhìn, độc Triệu Tiệp Dư trúng chính là mỹ nhân xu, hơn nữa độc dược đã giấu ở trong nhân sâm này.
Tuy rằng đã sớm đoán được nhân sâm sẽ bị động tay chân, vẻ mặt thái hậu vẫn cứ cực kỳ khó coi.
Những thứ này hoàn toàn không cần hỏi lại, xem sắc mặt thái hậu, mọi người chỉ biết hai hộp nhân sâm sơn đen mạ vàng này đúng là của thái hậu ban thưởng. Hoàng hậu và Chương Văn Uyển nhìn nhau cười, trong đôi mắt xẹt qua một chút hả hê độc ác, lần này Bùi Nguyên Ca chết chắc rồi! Hơn nữa, chính là ngay cả thái hậu cũng đã dính lên tanh cả người, khiến cho hoàng thượng hoài nghi. Bây giờ cần cái kia lâu dài, thế lực thái hậu dần dần yếu bớt, thế lực hoàng hậu cũng sẽ tương ứng mà lên cao, cuối cùng hậu cung này chậm rãi sẽ biến thành hậu cung của hoàng hậu!
Nhưng mà, từ trong quá trình thử độc này, Vũ Hoằng Mặc lại đột nhiên nhận ra không đúng.
Hắn nhanh chóng nhìn Bùi Nguyên Ca, muốn truyền tin tức này cho nàng, đã thấy ánh mắt của nàng dời từ trên người mèo cái bị độc chết đi chỗ khác, cũng lui tới phía hắn, trong đôi mắt cũng có một chút nghi ngờ khó hiểu, chắc là cũng đã nhận ra vấn đề trong chỗ đó. Không đúng, bỏ độc mỹ nhân xu trong nhân sâm có vấn đề, bản thân quá trình này đã lộ ra sơ hở thật lớn!
Theo lý thuyết, dù hoàng hậu không thể nhận ra vấn đề trong đó, Chương Văn Uyển cũng sẽ có thể nhận ra, không nên lộ ra sơ hở như vậy mới phải. Trán Bùi Nguyên Ca nhíu chặt, cố gắng sửa sang lại suy nghĩ trong đầu, định tìm ra một giải thích hợp lý, chẳng lẽ nói... Nhưng dù như thế nào, sơ hở như vậy là có lợi với nàng. Bùi Nguyên Ca hơi lắc lắc đầu với Vũ Hoằng Mặc, ý bảo hắn đừng nóng lòng vạch trần, dùng ở phía sau có lẽ sẽ càng có tác dụng hơn.
“Hoàng thượng, quá trình thử độc đã chứng minh, Triệu Tiệp Dư muội muội thật sự là trúng độc mỹ nhân xu mà chết, độc dược thì giấu ở trong nhân sâm, mà Ngọc Thanh cũng chứng minh độc này đúng là Bùi Nguyên Ca bỏ.” Hoàng hậu không thể chờ đợi làm khó dễ nói, “Trước mắt sự thật lại rõ ràng hết mức, chính là Bùi Nguyên Ca hại chết Triệu Tiệp Dư muội muội, kính xin hoàng thượng hạ lệnh xử tử Bùi Nguyên Ca, để an ủi Triệu Tiệp Dư muội muội trên trời có linh thiêng.”
“Vậy cũng chưa chắc!” Thái hậu hừ lạnh nói, “Trong nhân sâm có độc lại thế nào? Trước đó trong yến ảnh kim sơ nha đầu Nguyên Ca làm cũng không có phấn độc lan, có thể độc kia cũng là Triệu Tiệp Dư sai người bỏ, mục đích là vì vu oan giá họa nha đầu Nguyên Ca!”
“Lời ấy của mẫu hậu không ổn, chẳng lẽ nói Triệu Tiệp Dư còn có thể hạ độc trong nhân sâm, tự mình hại chết mình hay sao?” Lúc này hoàng hậu cãi lại.
Mắt thấy hai bên lại bắt đầu giằng co, Vũ Hoằng Mặc nhìn đúng thời cơ, mở miệng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, không nói độc dược trong nhân sâm là ai bỏ, nhưng Triệu Tiệp Dư trúng độc bỏ mình, cung nữ thái giám Hàn Lộ cung hầu hạ bất lợi, cho hung thủ khe hở, tội sơ sẩy thất trách này cũng không trốn thoát đựơc. Nhi thần cho rằng nên xử tử toàn bộ cung nữ thái giám Hàn Lộ cung, răn đe!”
Lời vừa nói ra, trong điện cung nữ Hàn Lộ cung rất hèn đều biến sắc sầu thảm.
Trong cung quý nhân bị hại chết, cung nữ chăm sóc bên cạnh không biết, thất trách xử tử là chuyện thường có, nhưng cung nữ còn lại sống hay chết, cũng là ở một ý nghĩ của hoàng đế, tuy có chút tàn nhẫn, nhưng trên lịch sử vương triều Đại Hạ cũng từng có chuyện xử tử toàn bộ thái giám cung nữ cung điện, bị chôn cùng tần phi, phi tần càng được sủng ái thì càng như thế, dù sao cũng là người hoàng đế sủng ái, bị người hại chết, khó tránh khỏi sẽ giận chó đánh mèo với người khác, mà tánh mạng cung nữ thái giám vốn hèn mọn, xử tử cung nữ thái giám cả điện cũng không có gì khác với bóp chết mấy chục con kiến, căn bản cũng không có ai sẽ quan tâm.
Hiện tại Triệu Tiệp Dư được sủng ái như vậy, lại có mang, đột nhiên chết đi, hoàng đế tất nhiên tức giận, nhưng hiện tại hoàng hậu và thái hậu lại bắt đầu giằng co, dù hoàng đế xử lý ai đều phải cân nhắc rồi sau đó làm, lúc này Cửu điện hạ lại đột nhiên chuyển dời mũi nhọn đến trên người bọn họ, trong lúc hoàng đế đang nôn nóng, nhất định sẽ phát tiết toàn bộ tức giận ở trên người những nhân vật nhỏ hèn mọn như bọn họ, chỉ sợ thật sự muốn mọi người bọn họ chôn cùng với Triệu Tiệp Dư.
Quả nhiên, lông mày hoàng đế rét lạnh dựng thẳng, lạnh lùng nói: “Người đâu, coi chừng tất cả mọi người trong Hàn Lộ cung lại, chờ khi Triệu Tiệp Dư nhập táng, toàn bộ chôn cùng với Triệu Tiệp Dư!”
Nghe vậy, rất nhiều cung nữ thái giám đều co quắt như mệt lả người ngã trên mặt đất.
“Vốn là trong nhân sâm này có độc!” Đúng lúc này, Tịch Tuyết vốn giống như lơ mơ bởi vì Triệu Tiệp Dư chết, vẫn luôn không nói gì đột nhiên đứng dậy, chỉ vào một cung nữ cả người quần áo màu đỏ, co rúm lại ở góc sáng sủa, lớn tiếng trách cứ nói, “Triệu Thanh, là ngươi có đúng hay không? Là ngươi hạ độc ở trong nhân sâm, hại chết Tiệp Dư nương nương. Đến bây giờ ngươi còn không thừa nhận, còn muốn kéo mọi người cùng chết với ngươi, ngươi thật độc ác!”
Chỉ trích bất thình lình, làm tất cả mọi người bối rối, không rõ vì sao Tịch Tuyết lại nói như vậy.
Cung nữ kêu Triệu Thanh kia, vốn đã vì thánh chỉ xử tử mọi người Hàn Lộ cung của hoàng đế mà sợ hãi tuyệt vọng, đột nhiên bị Tịch Tuyết chỉ đích danh, thấy ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người của nàng, càng thêm khủng hoảng không biết làm sao, cả người biển đổi run rẩy, vẻ mặt bối rối nói: “Tịch Tuyết tỷ tỷ, ngươi đang nói cái gì? Ta không có, ta không có mà! Không phải ta, ngươi đừng nói lung tung!”
Hoàng hậu thấy có người tự nhiên xen ngang, nhíu mày muốn mở miệng trách cứ, còn chưa kịp nói, đã bị Tịch Tuyết cắt ngang.
“Ngươi đừng nói xạo nữa! Vốn ta còn không biết là ngươi, thấy hộp nhân sâm hạ độc kia vừa rồi cho biết, ta mới nhớ tới!” Vẻ mặt và giọng nói của Tịch Tuyết đều nghiêm túc, từng bước ép sát, không chịu cho nàng chút thời gian thở dốc, lạnh lùng nói, “Tuy rằng Tiệp Dư nương nương kiêu ngạo chút, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng đối đãi với đám cung nữ chúng ta không tốt, cho dù trước kia từng mắng ngươi, vậy cũng là vì ngươi làm sai chuyện, nếu thay đổi cung chủ khác, chỉ sợ đã sớm đánh chết ngươi, nhưng Tiệp Dư nương nương chỉ phạt tiền tiêu hàng tháng của ngươi là xong việc. Ân đức dày rộng như vậy, chẳng những ngươi không cảm kích, ngược lại lấy oán trả ơn, bởi vậy mưu hại Tiệp Dư nương nương! Triệu Thanh, ngươi thật sự là lòng lang dạ sói, không bằng heo chó!”
Nói đến sau đó, vẻ mặt đã gần như dữ tợn tàn nhẫn, làm người ta thấy sinh ra sợ hãi.
“Không có, ta không có oán hận Tiệp Dư nương nương!” Nhìn bộ dáng Tịch Tuyết như thế, Triệu Thanh càng thêm bối rối, “Ta không có oán hận, thật sự không có!”
“Vậy vì sao ngươi muốn hại Tiệp Dư nương nương? Có phải người khác cho ngươi chỗ tốt gì hay không? Vì một chút tiền tài vàng bạc, đã phản bội Tiệp Dư nương nương, ngầm hạ độc thủ, Triệu Thanh ngươi là quá mức ác độc rồi!” Tịch Tuyết cắn gắt gao Triệu Thanh, dường như nhận định nàng mưu hại Triệu Tiệp Dư, “Ngươi là đồ đê tiện yếu đuối vô liêm sỉ, hại chết Tiệp Dư nương nương, lại không dám thừa nhận, bây giờ còn muốn kéo mọi người cùng chết với ngươi, trong ngày thường mọi người đều đối đãi với ngươi không tệ, rốt cuộc vì sao ngươi phải độc ác như vậy?”
“Tịch Tuyết tỷ tỷ, ngươi đừng nói bậy, ta không có!” Triệu Thanh đã hoàn toàn rối loạn lòng dạ.
“Ngươi còn chống chế? Ngươi nói ngươi không có, ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi không có?” Tịch Tuyết lớn tiếng trách hỏi, “Ngươi chính là oán hận Tiệp Dư nương nương từng mắng ngươi, cho nên cố ý hại chết nàng? Bởi vì lúc ấy ta và Tịch Mai giúp đỡ Tiệp Dư nương nương mắng ngươi, ngươi ghi hận trong lòng, ngay cả chúng ta cũng muốn hại chết, có phải thế không? Ngày đó ta thấy rành mạch, ngươi vụng trộm nhanh nhẹn vào khố phòng, đứng yên người trước hộp nhân sâm rất lâu, bỏ thêm độc mỹ nhân xu vào trong nhân sâm, có phải thế không? Lúc ấy là canh ba giờ thìn, ngươi mặc kia bộ cung trang màu xanh lá mạ thêu hoa diên vĩ, cài trâm hoa thược dựơc mạ vàng, có phải thế không? Ta có chỗ nào nói sai không?”
Bị Tịch Tuyết chất vấn liên tiếp làm cho chân tay luống cuống, nghe được lời nói cuối cùng, Triệu Thanh không chút nghĩ ngợi liền hô khan lên tiếng.
“Không đúng, ta là đi vào nửa đêm ngày hôm qua, không phải canh ba giờ thìn, ngươi vốn không có khả năng thấy ta mặc —— “
Đột nhiên ý thức được mình nói cái gì, Triệu Thanh chợt ngừng miệng, hai tay che kín miệng, nhưng không cách nào lấy lại lời mình thốt ra rồi. Hai tay Triệu Thanh chậm rãi buông xuống, vô lực tê liệt ngã xuống đất, khóc rống nghẹn ngào.
Trận biến cố này tới thật sự quá mức đột nhiên, thế cho nên tất cả mọi người trong điện ngạc nhiên tại chỗ, thậm chí đến bây giờ vẫn không thể phản ứng lại.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mà khiếp sợ nhất trong đó, không gì bằng hoàng hậu và Chương Văn Uyển.
Mắt thấy chứng cớ vô cùng xác thực, ngay cả thái hậu cũng chỉ có thể biện giải, nhưng không cách nào chứng minh Bùi Nguyên Ca trong sạch, mắt thấy Bùi Nguyên Ca sắp vào tội, làm sao đột nhiên lại đảo ngược càn khôn? Bùi Nguyên Ca và Triệu Thanh toàn không có tiếp xúc, làm sao nàng có thể biết là Triệu Thanh hạ độc ở trong nhân sâm, mà lệnh Tịch Tuyết nhằm vào Triệu Thanh, chất vấn ra chân tướng? Chẳng lẽ là đoán mò, nhưng mà tại sao có thể đúng dịp như vậy?
Bùi Nguyên Ca cũng không phải đoán mò lung tung.
Bắt đầu từ lúc thấy thi thể Triệu Tiệp Dư, nàng đã phân tích cả sự kiện, ban đầu chỉ có thể xác định Triệu Tiệp Dư cũng không trúng độc bởi vì yến ảnh kim sơ, nhưng trừ lần đó ra, lại càng không có nhiều tin tức và manh mối để vạch trần chân tướng. Nếu hoàng hậu không nói lời nào, tạm thời trong lúc đó, ngay cả Bùi Nguyên Ca cũng không có cách nào chỉ chứng nàng. Nhưng hoàng hậu lại không chịu bỏ qua, để cho Ngọc Thanh xuất hiện, nói trong nhân sâm có độc, Bùi Nguyên Ca lập tức ý thức được, đó là một điểm đột phá.
Trong nhân sâm tuyệt đối bị người động tay động chân, cho nên hoàng hậu mới dám nói xấu hãm hại nàng như vậy.
Như vậy, cuối cùng là ai gian lận ở trong nhân sâm? Người này nhất định là nghe lệnh của hoàng hậu làm việc, chỉ cần có thể tìm ra người này, chẳng những có thể rửa sạch oan ức của nàng, hơn nữa có thể chỉ thẳng mũi nhọn vào hoàng hậu.
Tuy rằng Ngọc Thanh là tâm phúc của thái hậu, lại là người của hoàng hậu, nhưng Bùi Nguyên Ca cho rằng người hạ độc cũng không phải là Ngọc Thanh.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì thái hậu thể nóng không thể dùng nhân sâm, nhưng thường xuyên lấy nhân sâm thưởng người, bởi vậy nhân sâm trong khố phòng Huyên Huy cung cũng không phải số ít, nếu trước đó không thể xác định thái hậu sẽ ban nhân sâm nào cho Triệu Tiệp Dư, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không sai người hạ độc, nếu không ngộ nhỡ thái hậu ban nhân sâm có độc cho người khác, vậy chẳng phải là sớm để lộ hố bẫy ư? Nhưng mà, lúc thái hậu xác định ban những nhân sâm đó cho Triệu Tiệp Dư, lúc muốn lấy nhân sâm cho Tịch Mai, lệnh nàng mang về Hàn Lộ cung.
Quá trình trong này quá ngắn, muốn hạ độc không dễ dàng.
Hơn nữa thái hậu là người rất cẩn thận, trước đó Bùi Nguyên Ca lại từng ám chỉ bà, nói có thể có người sẽ dựa vào mâu thuẫn của thái hậu và Triệu Tiệp Dư, ám hại Triệu Tiệp Dư, vu oan giá họa cho thái hậu, bởi vậy thái hậu nhất định có đề phòng với việc này, mà thuốc bổ ẩm thực thân mình lại là chỗ dễ dàng bị người gian lận, cho nên mỗi lần ban gì đó cho Triệu Tiệp Dư, đều qua Lộ thái y kiểm nghiệm, lại từ Tịch Mai một mạch đến Hàn Lộ cung. Nếu đi gian lận vào lúc này, nhất định sẽ bị Lộ thái y kiểm tra ra. Mà sau đó lại có Lộ thái y cùng đi theo, muốn gian lận càng thêm không có khả năng.
Cho nên, độc dược trong nhân sâm cũng không phải bị thêm đi vào ở Huyên Huy cung, mà phải là ở Hàn Lộ cung.
Nói cách khác, trong Hàn Lộ cung có người hoàng hậu!
Cung nữ bên cạnh Triệu Tiệp Dư như đám người Tịch Mai Tịch Tuyết cùng vinh nhục với Triệu Tiệp Dư, nếu Triệu Tiệp Dư có thể thuận lợi sinh ra long duệ, thân phận nước lên thì thuyền lên, tương lai tiền đồ vô hạn, những cung nữ này cũng sẽ hả hê theo; ngược lại, nếu Triệu Tiệp Dư chết đi, những cung nữ bên cạnh này sẽ không chạy thoát được tội thất trách, tám chín phần mười sẽ chôn cùng theo. Kết quả hoàn toàn tương phản, giống như cách biệt một trời một vực, bất kỳ người nào có đầu óc cũng sẽ không lựa chọn biết rõ sẽ phải chết còn muốn lựa chọn phía sau, cho nên, người hạ độc này sẽ không phải là cung nữ bên cạnh Triệu Tiệp Dư.
Nhưng nếu là cung nữ vẩy nước quét nhà hoặc là thô sử, lại không có khả năng tiến vào khố phòng, hạ độc ở trong nhân sâm.
Bởi vậy, người hạ độc này phải là người nằm giữa tâm phúc và cung nữ thô sử bên cạnh Triệu Tiệp Dư, được Triệu Tiệp Dư khá tín nhiệm có thể đi vào khố phòng, nhưng lại không phải là tâm phúc đặc biệt, sẽ không bởi vì cái chết của Triệu Tiệp Dư chôn cùng theo. Người như vậy, cũng sẽ không quá nhiều ở bất kỳ cung điện nào, Bùi Nguyên Ca từng hỏi Tịch Tuyết, biết được cung nữ thái giám có thể đi vào khố phòng đều ở tại đây, bèn đặc biệt chú ý bộ dáng cử chỉ của mọi người.
Quả nhiên, ở giữa này bị nàng nhận ra vẻ mặt Triệu Thanh mặc bộ quần áo màu hồng khác thường, trong khi ở các cung nữ thái giám khác xung quanh đều có bi thống và sợ hãi, dường như còn có một chút khủng hoảng và chột dạ, ánh mắt nao núng, cũng không dám nhìn lại phía thi thể của Triệu Tiệp Dư chút nào. Nhưng cùng lúc, dường như nàng lại đặc biệt chú ý tình thế tiến triển, trong đôi mắt không che dấu được khẩn cầu và ước ao.
Đương nhiên, nhưng chỉ những thứ này cũng không thể kết luận Triệu Thanh chính là người hạ độc.
Vì thế, Bùi Nguyên Ca xin Vũ Hoằng Mặc hỗ trợ, rung cây doạ khỉ, đánh rắn động cỏ, cố ý góp lời với hoàng thượng, yêu cầu chôn cùng toàn bộ cung nữ thái giám ở Hàn Lộ cung. Nếu Triệu Thanh thật sự là người hạ độc, nàng đồng ý hạ độc ở trong nhân sâm, nói vậy chính là ôm hy vọng, bởi vì nàng không phải là cung nữ bên cạnh, khả năng bị xử tử chôn cùng không lớn, nếu đột nhiên trong lúc này hy vọng bị đánh nát, biết được mình cũng sẽ bị trừ khử theo, dưới đả kích đột ngột như vậy khẳng định sẽ lộ ra chút sơ hở.
Quả nhiên, sau khi hoàng đế hạ lệnh, Triệu Thanh giống như bị người đập vỡ mộng, nói không nên lời bối rối sợ hãi, còn có một chút hối hận, lập tức đôi mắt lại vòng lung tung chung quanh, dường như muốn xin ai đó giúp đỡ.
Việc này càng làm cho Bùi Nguyên Ca xác định, Triệu Thanh chính là người hạ độc, bởi vì nàng là bị người sai khiến, mà lúc trước người sai khiến nàng nhất định từng nói là nàng không phải cung nữ thiếp thân, sẽ không bị xử tử linh tinh để an ủi nàng. Hiện tại đột nhiên có biến đổi, bị bóng ma tử vong bao phủ, theo bản năng tất nhiên sẽ cảm thấy bị người nọ lừa gạt, muốn lý luận hoặc là xin giúp đỡ, cho nên ánh mắt mới sẽ lén dao động lung tung, hoảng loạn không chịu nổi, vẻ mặt khác thường với người khác.
Xác định Triệu Thanh là người hạ độc, hơn nữa tâm thần đã lộn xộn, lúc này Bùi Nguyên Ca tin chắc chỉ chỉ về phía nàng.
Mà trước đó Tịch Tuyết đã được Bùi Nguyên Ca dặn dò, chờ lát nữa chỉ cần thấy ngón tay nàng chỉ tới người nào đó, thì lập tức làm khó dễ với người nọ, xác định là người nọ hạ độc hại chết Triệu Tiệp Dư. Bởi vì tin tưởng với tài trí của Bùi Nguyên Ca, tuy rằng thấy người nọ là Triệu Thanh, Tịch Tuyết cũng không do dự, lập tức dựa theo Bùi Nguyên Ca dặn dò, lên án Triệu Thanh trước mặt mọi người, không cho nàng chút cơ hội thở dốc, cắn chết là nàng hạ độc.
Vốn cho rằng tánh mạng không ngại, đột nhiên bị Vũ Hoằng Mặc góp lời quấy rối, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Thanh vốn đã khủng hoảng, nhưng vào lúc này lại đột nhiên bị Tịch Tuyết chỉ đích danh, nói nàng mưu hại Triệu Tiệp Dư, vốn đã chột dạ nàng nhất định sẽ cho rằng bị Tịch Tuyết nhìn thấu, tâm tình càng thêm khẩn trương. Hơn nữa bị Tịch Tuyết lên án dẫn đường, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Triệu Thanh, điều này làm cho vốn đã bối rối nàng càng ngày càng trở nên khủng hoảng, thần kinh càng thêm căng thẳng, căng thành một sợi dây.
Mà Bùi Nguyên Ca mong muốn, chính là làm cho thần kinh nàng kéo căng, không có thời gian suy tư.
Tịch Tuyết vừa mới bắt đầu lên án, đều là bỗng dưng mà đến, chỉ cắn chết là Triệu Thanh hạ độc, còn nói Triệu Thanh và Triệu Tiệp Dư có mâu thuẫn, có động cơ hạ độc, bởi vì không có căn cứ mà chỉ, Triệu Thanh không thể biện bạch, chỉ có thể tái nhợt nói không phải nàng, không thể biện giải. Nàng vốn đã có tật giật mình, lúc này nhất định càng cảm thấy biện giải yếu ớt như vậy không đủ lấy đựơc tín tưởng của người khác, ngược lại càng làm người ta hoài nghi, trong lòng nhất định chứa chan đầy tràn đều nghĩ làm sao phản bác Tịch Tuyết, không lo được cái khác.
Mà vào lúc này, Tịch Tuyết lại đột nhiên cho nàng cơ hội, nói ra sai lầm thời gian và quần áo, thần kinh căng thẳng của Triệu Thanh đã bị Tịch Tuyết ép hỏi làm cho đầu óc trống rỗng, chỉ muốn biện giải, lúc này đột nhiên có cơ hội phản bác Tịch Tuyết, khẳng định sẽ không chút nghĩ ngợi nói ra chân tướng, do đó chứng minh lời Tịch Tuyết nói là sai.
Mà Bùi Nguyên Ca muốn chính là một câu như vậy của nàng.
Đây là một màn tâm lý chiến đầy đủ, phải chăm chú ba từ khoá nhanh, rất, chuẩn, phải ở trong chốc lát đã ép hỏi ra chân tướng từ trong miệng Triệu Thanh, không thể cho bất kỳ kẻ nào bao gồm hoàng hậu và Chương Văn Uyển có cơ hội hoàn hồn ở bên trong, biểu hiện của Tịch Tuyết cực kỳ hoàn mỹ, từng bước ép sát, quả nhiên dụ ra chân tướng từ trong miệng Triệu Thanh, nháy mắt xoay chuyển càn khôn.
Thậm chí, mãi đến khi Triệu Thanh nói ra câu nói kia, chỉ sợ còn có rất nhiều người cũng chưa có phục hồi tinh thần lại.
Quá trình đảo ngược này đặc biệt ngắn ngủi, nhưng chính vì ngắn ngủi, nháy mắt điên đảo càn khôn, chuyển bại thành thắng, thế này mới càng làm cho người ta cảm thấy rung động!
Rất lâu sau đó, trong tẩm điện đều hoàn toàn yên tĩnh.
Rõ ràng vừa rồi lời Ngọc Thanh chuẩn xác làm chứng, nói là Bùi Nguyên Ca bỏ độc ở trong nhân sâm thái hậu ban cho, mưu hại Triệu Tiệp Dư, hơn nữa vừa mới từ trong nhân sâm nghiệm ra độc dược, cùng loại với tình trạng cái chết của Triệu Tiệp Dư, mắt thấy nhân chứng vật chứng đều ở đây, chỉ sợ Bùi Nguyên Ca khó có thể thoát tội, lúc này thái hậu và hoàng hậu đang tranh chấp không ngớt, sao chỉ chớp mắt, không có dấu hiệu nào, cung nữ Hàn Lộ cung lại bắt đầu nội chiến, vậy mà giữa tranh chấp này Triệu Thanh thốt ra là nàng bỏ độc dược ở trong nhân sâm?
Nếu là Triệu Thanh, vậy không quan hệ với Bùi Nguyên Ca?
Vừa rồi tranh chấp của Tịch Tuyết và Triệu Thanh, mọi người đều nghe vào trong tai, Triệu Thanh thốt ra, nói mình chuồn êm đi vào lúc nửa đêm, bỏ độc ở trong nhân sâm. Vô duyên vô cớ, Triệu Thanh tuyệt đối sẽ không nói lung tung lời như vậy, hiển nhiên người bỏ độc ở trong nhân sâm chính là nàng, mà Ngọc Thanh của Huyên Huy cung lại đang nói xấu hãm hại. Nhưng, làm sao Tịch Tuyết lại có thể biết là Triệu Thanh bỏ độc chứ? Nhìn bộ dáng Bùi Nguyên Ca sớm có chuẩn bị, lời nói cầu tình cho Tịch Tuyết, chẳng lẽ nói hết thảy việc này đều là Bùi Nguyên Ca sắp xếp? Nhưng mà, làm sao Bùi Nguyên Ca lại biết là Triệu Thanh bỏ độc ở trong nhân sâm chứ?
Chính là ngay cả thái hậu khôn khéo, trong lúc nhất thời cũng không suy đoán ra nguyên do.
Tâm thần của bà đều ở trên người hoàng hậu và Bùi Nguyên Ca, hoàn toàn không có chú ý tới cung nữ Hàn Lộ cung chung quanh.
Thấy Nguyên Ca quả nhiên ép hỏi ra chân tướng, nếu Triệu Thanh thừa nhận bỏ độc, vậy trước đó Ngọc Thanh lên án sẽ tan thành mây khói tất cả, hiềm nghi của Nguyên Ca hoàn toàn rửa sạch. Vũ Hoằng Mặc cực kỳ hân hoan, đôi mắt trong suốt phát sáng, trong ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca lộ vẻ tán thưởng và ý vui sướng.
Chính là ngay cả hoàng đế cũng không ngờ biến cố sẽ đến đột nhiên như vậy, trong lúc nhất thời chưa bình tĩnh nổi.
Đột nhiên một giọng nữ lanh lảnh vang lên, đánh vỡ yên lặng.
Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng quỳ xuống về phía hoàng đế, nói: “Hoàng thượng, ngài cũng nghe được lời nói của Triệu Thanh vừa rồi, độc dược trong nhân sâm là nàng bỏ vào, đều không phải là tiểu nữ bỏ, càng không quan hệ với thái hậu nương nương, kính xin hoàng thượng minh xét! Mặt khác, nếu không có Tịch Tuyết cô nương tỉnh táo, thiết kế ép hỏi ra chân tướng, vạch trần bộ mặt thật của Triệu Thanh, chỉ sợ Triệu Tiệp Dư nương nương vẫn đang phải hàm oan không rõ, kính xin hoàng thượng niệm ở trên phần nàng có công, tha thứ tội thất trách của nàng!”
Nàng cũng không lo lắng hoàng thượng không chịu tha thứ Tịch Tuyết, với hoàng thượng mà nói, chuyện thật sự quan trọng là có thể đả kích hoàng hậu, suy yếu Diệp thị hay không, Tịch Tuyết vạch trần Triệu Thanh, rửa sạch oan khuất của Bùi Nguyên Ca nàng, mà nếu có thể thông qua Triệu Thanh vạch trần ra hoàng hậu, vậy thì Tịch Tuyết sẽ lập công lớn. Đối với sống chết của một cung nữ, từ trước đến giờ hoàng thượng sẽ không để ý, tha tánh mạng của nàng chỉ là việc rất nhỏ.
Bị lời của nàng thức tỉnh, hoàng đế còn có chút hỗn loạn, theo bản năng gật đầu, nói: “Chuẩn!”
Rốt cụôc chiếm được những lời này của hoàng đế, Tịch Tuyết khẽ thở ra, biết cái mạng này của mình xem như đã bảo vệ rồi, trong lúc nhất thời giống như mệt lả vô lực, áo đơn mùa hè mỏng manh nhất thời bị mồ hôi lạnh thấm ướt, theo bản năng quay đầu nhìn Bùi Nguyên Ca, thấy nàng nhìn mình, khẽ gật đầu, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Tiệp Dư nương nương và hoàng hậu hai lần đặt bẫy tinh vi, đều bị nàng đánh tan giây lát, nhanh chóng bứt ra từ trong cạm bẫy.
Nhất là quá trình bắt ra Triệu Thanh trước đó.
Người ở bên cạnh nhìn biến cố như vậy đã khá là rung động, nhưng làm người cầm đầu, sống còn, không ai càng có thể hiểu biết hung hiểm ở giữa việc này so với nàng, hơi bất cẩn một tý, nàng và Bùi tứ tiểu thư đều có thể sẽ vạn kiếp bất phục. Ở trong loại thời cơ quan trọng này, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, nàng đã sớm bối rối không biết làm sao, vẫn luôn là trạng thái ngu si giật mình, nhưng Bùi tứ tiểu thư lại có thể trầm tĩnh như thế, ở trong thời gian ngắn như vậy phân tích rõ ràng cả sự kiện, ti mỉ chính xác tìm ra Triệu Thanh bỏ độc, cũng thiết kế dẫn dụ ra chân tướng, phần trầm ổn sâu sắc, tâm tư nhanh nhạy này thật là làm người thán phục!
Tiệp Dư nương nương căn bản không phải là đối thủ của nàng!
Có lẽ, ngay từ đầu thì Tiệp Dư nương nương không nên đối địch với nàng, hoàng hậu coi Tiệp Dư nương nương là cái đinh trong mắt, xem Bùi tứ tiểu thư là cái gai trong thịt, có lẽ Tiệp Dư nương nương có thể bắt tay với Bùi tứ tiểu thư, cùng nhau đối phó hoàng hậu. Tịch Tuyết bỗng nhiên nhớ tới trước khi Bùi tứ tiểu thư làm yến ảnh kim sơ, từng nói câu kia với Triệu Tiệp Dư, rõ ràng chứng tỏ nàng cũng không địch ý với Triệu Tiệp Dư. Hiện tại nhớ tới, có phải vào lúc đó Bùi tứ tiểu thư đã đoán trước được kết cục của Tiệp Dư nương nương, đó là lời khuyên cuối cùng hoặc là nói cảnh cáo hay không?
Đáng tiếc, Tiệp Dư nương nương không chịu tin tưởng Bùi tứ tiểu thư, kết quả....
Hiện đang nói cái gì cũng muộn rồi, Tịch Tuyết ảm đạm cúi đầu, Tiệp Dư nương nương đã chết, tuy rằng nàng bảo vệ tánh mạng, nhưng kết cục như thế nào còn chưa biết được, hết thảy đều đã quá trễ quá muộn rồi...
Bị đối thoại của Bùi Nguyên Ca và hoàng đế bừng tỉnh, rốt cuộc mọi người dần dần phục hồi tinh thần lại, đều tụ tập ánh mắt trên người Triệu Thanh đang nằm sấp khóc rống. Mới vừa rồi, Triệu Thanh này đã thừa nhận bỏ độc ở trong nhân sâm, với thân phận cung nữ Hàn Lộ cung của nàng, không có khả năng vô duyên vô cớ mưu hại Triệu Tiệp Dư, tự hủy tương lai, nhất định là có người xúi giục phía sau màn, chỉ cần có thể cạy miệng Triệu Thanh ra, có thể tìm ra hung thủ thật sự mưu hại Triệu Tiệp Dư.
Người này, rốt cuộc là ai?
Hầu như tất cả mọi người theo bản năng nhìn lại phía hoàng hậu, vừa rồi hoàng hậu lệnh Ngọc Thanh đi ra làm chứng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ bảo là Bùi Nguyên Ca bỏ độc, thật sự quá mức khả nghi, chỉ sợ cũng là người phía sau màn sai khiến Triệu Thanh mưu hại Triệu Tiệp Dư! Mưu hại cung tần và long duệ, lại ý đồ giá họa Bùi tứ tiểu thư, thêm dính dáng đến thái hậu, tội như vậy, lại ầm ĩ mọi người đều biết, cho dù là hoàng hậu cũng không có khả năng thoát tội. Chỉ cần Triệu Thanh chỉ chứng nàng, chuyện này cơ bản đã chắc chắn, cho dù có Diệp thị làm hậu thuẫn, vị trí hoàng hậu này cũng là tràn ngập nguy cơ.
Nếu là phế hậu, thế lực hậu cung sẽ phải thanh tẩy một lần nữa....
Ai cũng biết Triệu Thanh này là mấu chốt, sớm có thị vệ đại nội ở dưới ra hiệu của hoàng đế đứng thẳng ở bên cạnh Triệu Thanh, đề phòng có người đột nhiên giở trò độc ác, giết người diệt khẩu.
Hoàng đế lạnh lùng chăm chú nhìn Triệu Thanh, hỏi: “Ngươi còn có lời gì để nói?”
“Nô tỳ....” Triệu Thanh chỉ là mở đầu, thì lại đau khóc không ngừng, hiển nhiên là biết mình tuyệt đối không có may mắn.
“Nói như vậy, thật sự là ngươi bỏ độc ở trong nhân sâm, mưu hại Triệu Tiệp Dư?” Ánh mắt hoàng đế âm u lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Thanh, nói: “Ngươi đừng tưởng rằng chắc chắn phải chết, thì ngậm miệng không nói ở nơi này. Trẫm nói cho ngươi, chết cũng chia rất nhiều loại, phản chủ hại chủ, mưu hại cung tần và long duệ, với tội của ngươi cho dù ngàn đao bầm thây, ngũ mã phanh thây cũng không tính là quá đáng, nếu ngươi chịu thành thật đàng hoàng cung khai, trẫm sẽ cho ngươi cái thống khoái, giữ ngươi toàn thây. Nói cách khác, trước khi chết, trẫm sẽ để cho ngươi nếm hết cực hình trong trần gian trước, ngươi cẩn thận cân nhắc rõ ràng!”
Triệu Thanh rùng mình một cái, cắn cắn môi, khóc nói: “Nô tỳ nói, nô tỳ đều nói!”
“Rốt cuộc là ai sai khiến ngươi?” Hoàng đế chậm rãi hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT