Ngay hôm sau ngày tiết khất nguyện, Lý Minh Hạo đi tới Kinh Triệu phủ kêu oan, tuyên bố phụ thân của mình Lý Thụ Kiệt vẫn luôn nhậm quan tại Tĩnh Châu, chưa từng đến kinh thành, lại càng không định cho hắn bất kỳ hôn sự nào. Hắn mang đến bức họa phụ thân cùng với người nhà Lý phủ, mời người Ôn phủ làm chứng, xác định người tự xưng là Lý Thụ Kiệt lúc trước không phải là Lý Thụ Kiệt thật sự, mà là mạo danh, thỉnh cầu Kinh Triệu phủ tẩy sạch thanh danh cho phụ thân.
Chuyện này tự nhiên thức tỉnh mọi người nhớ lại chuyện hôn sự của Ôn phủ lúc trước, nhất thời nghị luận sôi nổi.
Mà sau khi xác định điểm ấy, Ôn Các lão tính tình chính trực, cũng thẳng thắn thừa nhận chuyện Vương gia tiểu thư là Ôn phủ an bài, bởi vì hoài nghi thân phận của Lý Thụ Kiệt, nhưng vì Tĩnh châu xa xôi, chốc lát không thể tìm được chứng cớ, Lý Thụ Kiệt giả lại gây sự, kích động quần chúng gây rối, ý đồ bất chính, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể dùng chiêu này làm kế hoãn binh. Hiện giờ Lý Minh Hạo ở đây, chứng minh Lý Thụ Kiệt lúc trước đích thật là giả, chân tướng đã rõ ràng. Mà trong khoảng thời gian này, Ôn Các lão cũng kiểm chứng tính tình Lý Thụ Kiệt, cho rằng hắn hành vi đoan chính, tài trí xuất chúng, từng bước thăng chức hoàn toàn là bằng vào năng lực của chính mình, cũng không có bất luận hành vi trái với luật pháp gì, do dó trong sạch, cũng vì việc này giải thích với Lý Minh Hạo.
Đối với hành động này, Lý Minh Hạo mỉm cười tiếp nhận, ngược lại khen ngợi Ôn Các lão nhạy bén cơ trí, không bị kẻ xấu lừa gạt.
Chứng minh Lý Thụ Kiệt lúc trước là giả, làm rõ Lý Thụ Kiệt thực sự trong sạch, Ôn phủ và Lý Minh Hạo hai bên kết thúc trong êm dịu.
Sau khi tin tức truyền ra, nhân sĩ kinh thành nhao nhao khen ngợi Ôn Các lão nhạy bén thạo đời, nhìn thấu thân phận giả của Lý Thụ Kiệt, diệu kế kéo dài đến khi chân tướng rõ ràng, đồng thời cũng bày tỏ tán thưởng với Lý Minh Hạo và phụ thân của hắn thông tình đạt lý. Trong lúc này, sự kiện vốn đã lắng xuống lại bị lôi ra lần nữa, nghị luận nhao nhao.
Đối với kết quả này, Kinh Triệu phủ có vui có buồn.
Vui chính là, lúc trước cho rằng Lý Thụ Kiệt giả là mệnh quan triều đình mất tích thậm chí khả năng bị hại, lại chậm chạp không tìm thấy hung thủ, thậm chí ngay cả thi thể cũng không tìm được, cái mũ vô năng này là chạy không thoát, hiện tại chứng minh Lý Thụ Kiệt này là giả, trong lòng chung quy thoải mái rất nhiều. Buồn chính là, tuy Lý Thụ Kiệt lúc trước là giả, nhưng đường đường là kinh thành, thậm chí có người dám giả mạo mệnh quan triều đình lừa hôn, mà còn lừa gạt đến chỗ các lão đương triều, ảnh hưởng tiêu cực, Hoàng đế nghiêm lệnh tra rõ án này, nhất định phải tra ra manh mối, Kinh Triệu Doãn lại đau đầu một trận.
Nhưng mà cũng có người sáng suốt, ngẫm lại đủ loại cử chỉ khác thường trong thời gian Lý Thụ Kiệt giả lừa hôn, cũng mơ hồ đoán được chân tướng, cười thầm Lý các lão tự nâng cục đá đập chân mình, chẳng những không thể mượn chuyện này bôi đen Ôn Các lão, ngược lại giúp danh dự hắn nâng cao một bước, vững vàng ngồi trên vị trí thủ phụ.
Những lời nghị luận này đương nhiên cũng truyền tới tai Nguyên Ca, nàng chỉ cười để đấy.
An nhàn tại Bùi phủ một thời gian, nhưng Bùi Nguyên Ca biết, đây chỉ là tạm thời. Thái hậu vẫn đang muốn khống chế nàng, Hoàng Hậu hận nàng thấu xương, nếu không thể vặn ngã hai người kia kèm thêm Diệp thị đại khổng lồ phía sau bọn họ, nàng có khả năng vĩnh viễn mất đi những ngày an ổn. Có điều, trải qua đủ loại bước đệm lúc trước, quan hệ bên trong giữa Thái hậu và Hoàng Hậu đã cứng ngắc mà căng thẳng, mà nàng lại trở thành người chọn lựa tốt nhất dâng cao mâu thuẫn hai người đó, Hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, để nàng rời cung lâu tạo cơ hội cho Thái hậu và Hoàng Hậu hòa giải.
Quả nhiên, hôm nay Thái hậu hạ chỉ đến Bùi phủ, mà người truyền chỉ còn là Triệu Lâm.
“Thái hậu có chỉ, Hình bộ Thượng Thư Bùi Chư Thành làm việc cần cù, công tại xã tắc, nghe nói hiện giờ bệnh nặng mới khỏi, đặc biệt ban cho hai gốc nhân sâm ngàn năm, bốn đóa Thiên Sơn tuyết liên,..” phía sau là một đống dược liệu bổ thân. Sau cùng Triệu Lâm hợp chỉ lại, cười nói, “Thái hậu nương nương phân phó, nếu Bùi tứ tiểu thư muốn tạ ơn, có thể trực tiếp theo nô tài vào cung, mấy ngày nay không gặp, Thái hậu nương nương vô cùng nhớ thương Bùi tứ tiểu thư.”
Nghe xong lời này, mọi người liền biết ban cho đồ vật là giả, mục đích thực sự của Thái hậu vẫn là ở chỗ tuyên triệu Bùi Nguyên Ca vào cung.
Bùi Chư Thành cùng Thư Tuyết Ngọc cũng nhịn không được nhíu mày, xem ra Thái hậu rất ghi nhớ Ca nhi, nửa khắc cũng không chịu thả lỏng. Thân thể Bùi Chư Thành mới tốt chút, bà liền sai người tới tuyên chỉ muốn Ca nhi vào cung. Nhưng lúc trước Bùi Chư Thành “bệnh nặng”, Ca nhi muốn hầu bệnh còn có cớ thoái thác, hiện giờ hắn đã “lành bệnh”, Thái hậu lại nói như vậy, không vào cung chính là coi rẻ Thái hậu, khi nhục hoàng thất.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca càng minh bạch, người tới tuyên chỉ là Triệu Lâm, có nghĩa là đây cũng là ý của Hoàng đế.
“Đa tạ Thái hậu yêu mến, tiểu nữ mấy ngày không gặp Thái hậu, trong lòng cũng vô cùng tưởng niệm, cũng may gia phụ đã khỏi hẳn, tiểu cũng có thể dứt ra, vừa vặn mượn cơ hội tạ ơn Thái hậu.” Nên tới tránh không được, hơn nữa Bùi Nguyên Ca cũng không có ý tránh né, nàng thích nghênh đón khó khăn hơn, bởi vậy cười khanh khách nói, “Làm phiền Triệu công công đi chuyến này, mời đến thiên sảnh dụng chút trà bánh, chờ tiểu nữ một chút.”
Triệu Lâm không dám làm càn trước mặt Bùi Nguyên Ca, vội khom người nói: “Xin Bùi tứ tiểu thư cứ tự nhiên, chúng ta không vội.”
Nếu Hoàng thượng phái Triệu Lâm tới, điều đó chứng tỏ rằng quan hệ giữa Thái hậu và Hoàng Hậu đã xung đột đến đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bộc phát, cho nên mới lệnh nàng vào cung làm kíp nổ, bởi vậy không có chút nào lơ là, thay quần áo đồng thời chuẩn bị tốt các thứ, cũng để cho Tử Uyển cùng đi theo nàng. Không biết lần này vào cung sẽ đối mặt với vòng xoáy gì, Tử Uyển biết y dược, có lẽ có thể giúp đỡ đại ân.
Nàng chuẩn bị thỏa đáng, khi mang theo Tử Uyển đi tới thiên sảnh, lại gặp Thư Tuyết Ngọc tại cửa.
Thư Tuyết Ngọc hiện tại đã thay đổi chính trang phẩm cấp màu đỏ, mũ phượng khăn quàng vai, trang trọng dị thường, chính là cách ăn mặc chính trang vào cung. Thấy Bùi Nguyên Ca có chút giật mình, Thư Tuyết Ngọc mỉm cười, sờ đầu nàng nói, “Hài tử ngốc, dù nói thế nào ta cũng là Bùi phu nhân, Thái hậu ban cho lão gia rất nhiều dược liệu quý trọng, ta là Bùi phu nhân vào cung tạ ơn là đạo lý hiển nhiên, phù hợp lễ pháp quy củ, nào có đạo lý để nữ nhi trong nhà đơn độc vào cung tạ ơn?”
Bùi Nguyên Ca thông suốt tâm tư của nàng, trong lòng cảm động.
Mẫu thân hiển nhiên là sợ Thái hậu mượn danh nghĩa tạ ơn để nàng vào cung, sau đó nhân cơ hội liền giữ nàng lại, cho nên muốn mượn danh nghĩa tạ ơn vào cung cùng nàng, nghĩ biện pháp cản Thái hậu, cố gắng có thể mang nàng đi, tránh cho lưu lại trong cung lâu.
Tuy cảm kích hảo ý của bà, nhưng Bùi Nguyên Ca cũng biết đạo lý, chuyện trong cung biến hóa khó dò, không phải mẫu thân có thể ứng phó được, nếu Thái hậu muốn lưu nàng, chỉ sợ mẫu thân cũng không có biện pháp. Quan trọng hơn là, nếu mẫu thân đi theo nàng tiến cung, cũng bị cuốn vào cuộc tranh đấu này, đó không phải là điều nàng muốn nhìn đến, hơn nữa, chuyện Hoàng Hậu và Thái hậu sớm muộn gì cũng phải giải quyết, nếu không thể khác thì nàng nhất định phải lưu lại trong cung.
Nhưng mà những lời này không thể nói rõ cùng mẫu thân.
“Mẫu thân, con hiểu ngài muốn tốt cho con, nhưng hoàng cung nhiều thị phi, người vẫn không nên đi thì hơn.” Bùi Nguyên Ca mềm giọng năn nỉ.
Thư Tuyết Ngọc lắc đầu, kiên trì nói: “Chính vì hoàng cung nhiều thị phi ta mới muốn đi cùng con. Xem lần trước con vào cung một chuyến, gầy đi mất một vòng, lần này nói không chừng Thái hậu sẽ trực tiếp giữ lại, con có chút khó nói, nhưng ta là mẫu thân có thể mở miệng nói giúp con. Bất luận thế nào cũng phải đi thử xem, vả lại ta cũng rất lo lắng cho con!”
Bùi Nguyên Ca bất đắc dĩ nhíu mày, suy tư phải thuyết phục Thư Tuyết Ngọc như thế nào.
Đúng lúc này, Triệu Lâm xuất hiện, nhìn thấy Thư Tuyết Ngọc mặc chính trang, hắn ở trong cung lâu, tâm tư thông thấu, nhìn thần sắc hai người liền đoán ra đại khái, cười nói: “Bùi phu nhân cũng cùng Bùi tứ tiểu thư vào cung tạ ơn sao?”
“Chính thế.” Thư Tuyết Ngọc cho rằng Triệu Lâm là người của Thái hậu, đoan trang nói, “Triệu công công, ta thân là Bùi phu nhân, Thái hậu ưu ái Bùi phủ như vậy, ta đương nhiên muốn vào cung tạ ơn. Hơn nữa, loại chuyện này vốn nên là ta ra mặt, nào có đạo lý để cho một nữ hài tử như Nguyên Ca vào cung tạ ơn, Bùi phủ cũng không phải không có nữ chủ nhân. Triệu công công ở lâu trong cung, hiểu biết lĩ lẽ, người nói ta nói đúng không?”
Triệu Lâm đoán ý qua lời nói và sắc mặt, biết vị Bùi phu nhân này tính tình bướng bỉnh, hơn nữa nàng nói cũng có lý, suy tư thêm chút liền cười nói: “Bùi phu nhân nói đúng lắm, một khi đã như vậy, ngài và Bùi tứ tiểu thư cùng nhau vào cung đi!” Bùi phu nhân nói hợp tình hợp lý, hắn cũng không cách nào cãi lại, nếu ngăn không cho nàng vào cung, ngược lại ảnh hưởng danh dự Thái hậu, nếu đã như vậy cứ để nàng vào cung, để cho Thái hậu ứng đối là đước, có tội cũng không trách tới trên đầu hắn.
Bùi Nguyên Ca còn nghĩ Triệu Lâm có thể cản lại Thư Tuyết Ngọc, chẳng ngờ hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy.
Cứ như vậy, Thư Tuyết Ngọc càng thêm kiên trì, cũng không nói nhiều đã quay đầu đi về hướng cửa. Bùi Nguyên Ca vội vàng đuổi theo, quay đầu thấy Triệu Lâm cố ý rớt ở phía sau, biết là hắn dành không gian để cho mẹ con các nàng nói chuyện, hạ giọng nói: “Mẫu thân, người muốn cùng con vào cung cũng được, nhưng người phải đáp ứng con, đến lúc đó phải nhìn con mà hành động, nếu con lắc đầu, mặc kệ người muốn nói gì, muốn làm gì, đều phải kiềm lại. Chuyện trong cung phức tạp hơn trong phủ gấp trăm lần, con không hy vọng mẫu thân có cái gì ngoài ý muốn.”
“Con yên tâm đi!” Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bùi Nguyên Ca, trong lòng Thư Tuyết Ngọc dâng lên một cảm giác không nói nên lời, mỉm cười, vuốt ve mặt nàng nói, “Nguyên Ca, ta biết con là đứa trẻ thông minh, chỉ là con không hiểu tâm tình của người làm cha mẹ. Những ngày này con ở trong cung, ngay cả cửa cung cũng không thể vào được, không nhận được chút tin tức của con, con không biết trong lòng ta nôn nóng bao nhiêu, lo lắng bao nhiêu, bởi vì hoàn toàn không biết rốt cuộc con ở trong hoàn cảnh thế nào, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, cho nên mới càng lo lắng. Bởi vậy lần này ta muốn cùng con tiến cung, cho dù không giúp con được, cũng có thể nhìn thấy tình cảnh của con, cách ứng đối của con, ít nhất để lòng ta biết ngọn nguồn. Không chỉ là ta, phụ thân con cũng nghĩ như vậy, so với ta ông ấy càng lo lắng hơn.”
Trong lòng Bùi Nguyên Ca trào dâng sóng triều: “Mẫu thân...”
Nàng nhớ lại, từ trước đến giờ Bùi phủ không nhúng tay vào chuyện hoàng cung, so với việc nói cho phụ thân và mẫu thân khiến bọn họ lo lắng, còn không bằng không nói. Lại trước giờ cũng không nghĩ tới, phụ thân và mẫu thân cũng là người trải qua thế sự, đương nhiên biết hoàng cung hung hiểm, lại hoàn toàn không biết gì về tin tức nàng trong cung, ngược lại sẽ càng thêm lo lắng.
“Con hiểu, mẫu thân.” Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, “Nhưng người phải đáp ứng, đừng liều lĩnh vì con, gặp chuyện phải bình tĩnh!” Xem bộ dáng này của mẫu thân, hiển nhiên là hạ quyết tâm muốn theo nàng vào cung, mà phụ thân cũng biết, thậm chí là đồng ý. Sự bướng bỉnh này chỉ sợ nàng cũng không có biện pháp, chỉ có thể dặn dò lần nữa, hi vọng bà không cuốn vào đích thị trong cung, bị nàng liên lụy mà chịu thương tổn.
Đến Huyên Huy cung, Bùi Nguyên Ca cùng Thư Tuyết Ngọc chờ một chút, Triệu Lâm đi vào trước thông báo.
Không lâu sau, hắn trở lại khom người nói: “Thái hậu mời Bùi phu nhân và Bùi tứ tiểu thư đi vào.” Hắn lén lút nhếch ngón tay nhỏ lên với Bùi Nguyên Ca, ý bảo tâm tình Thái hậu không tốt, cần cẩn thận.
Đến Bùi phủ tuyên chỉ rõ ràng là để mời nàng vào cung, sợ nàng xa cách lâu mà tâm buông thả, không nghe theo Thái hậu nữa, kết quả ngay cả mẫu thân cũng đi theo vào cung, lấy tâm tư linh lung của Thái hậu, nhất định đã sớm đoán được là chuyện gì xảy ra. Bởi vậy, khi Bùi Nguyên Ca vào thiên điện, nhìn đến Thái hậu ung dung hoa quý ngồi ở chỗ kia, khóe miệng tuy mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt hơi chút âm trầm, liền biết trong lòng bà ấy bất mãn với mẫu thân, hành lễ qua đi, liền cười tiến lên phía trước nói: “Đã lâu không gặp Thái hậu nương nương, thấy người vẫn khoẻ mạnh như vậy, tiểu nữ an tâm rồi. Đây là mẫu thân tiểu nữ, nghe nói Thái hậu nương nương ở trong cung yêu thương chiếu cố tiểu nữ rất nhiều, trong lòng mẫu thân vô cùng cảm ơn, cho nên cố ý vào cung tạ ơn.”
Nghe được Bùi Nguyên Ca nói, ý cười khóe môi Thái hậu thêm sâu sắc.
Xem ra, trở lại Bùi phủ hơn nửa tháng, cánh chim nhỏ của Bùi Nguyên Ca vẫn chưa thay đổi, vẫn kính sợ bà như cũ, bởi vậy vừa đến liền xu nịnh lấy lòng, ngay cả Bùi phu nhân cũng lôi vào, chính là sợ bà giáng tức giận xuống Bùi phu nhân.
Thái hậu cười kéo tay nàng qua, nói: “Cũng là nha đầu ngươi miệng khéo, chẳng trách ngươi đi rồi, Huyên Huy cung này của ai gia cũng quạnh quẽ hơn.” Sau đó mới hướng Thư Tuyết Ngọc nói, “Bùi phu nhân mau đứng lên, cứ tự nhiên, không cần đa lễ. Ai gia thật sự là thích nha đầu Nguyên Ca kia, quả thực đối đãi coi nàng như người một nhà, cho nên Bùi phu nhân cũng không cần giữ lễ tiết.” Xong rồi lại quay đầu nhìn Nguyên Ca, nhíu mi nói, “Gầy, hầu tật ở Bùi phủ cực kỳ vất vả phải không! Phải cẩn thận bồi bổ mới được, nếu không thật khiến người đau lòng mà!”
Nói mấy câu vô cùng đơn giản, lại để lộ ra vô hạn thâm ý.
Rõ ràng Thư Tuyết Ngọc có phẩm cấp cáo mệnh, theo quy củ, Thái hậu nên chào hỏi Thư Tuyết Ngọc trước, nhưng bà lại đi khích lệ Bùi Nguyên Ca trước, còn nói sau khi nàng rời đi, Huyên Huy cung quạnh quẽ, hiển nhiên là có ý giữ lại trong cung. Sau đó mới để ý tới Thư Tuyết Ngọc, lại luôn mồm nói là chỉ thích Nguyên Ca, cho nên mới cho phép Thư Tuyết Ngọc không câu nệ lễ tiết, sau cùng lại chỉ ra hầu tật vất vả, ý giữ lại càng dày đặc.
Tuy rằng Thư Tuyết Ngọc không hẳn phân rõ chi tiết ngay lúc này, nhưng cũng nghe ra Thái hậu ý ở ngoài lời, là muốn lưu Nguyên Ca, liền cười nói, “Còn không phải sao? Đứa nhỏ Nguyên Ca này hiếu thuận nhất, lần này thấy phụ thân nàng bị bệnh, thật sự lo lắng, khắp nới đều săn sóc chu toàn, cũng khó trách lão gia nhà ta thương yêu Nguyên Ca nhất, trong lòng lúc nào cũng nhớ đến, lúc nào không thấy đều cảm thấy khó chịu. Hoàng thượng nói hắn lần này là nhớ nữ nhi thành bệnh, theo thiếp thân thấy, thật có tám phần chuẩn!”
Tuy là bộ dạng nói đùa, lại để lộ ra sự coi trọng của Bùi Chư Thành với Bùi Nguyên Ca, không thể nào thiếu nàng, dùng chữ hiếu và quan hệ cha con, ý đồ thuyết phục Thái hậu thả người.
Thái hậu nhíu mày, bà sống nhiều năm, làm sao không nghe ra ý tứ sắc bén trong lời nói này? Quả nhiên vị Bùi phu nhân này lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt)! Lúc này cũng cười nói: “Cũng khó trách, dù sao Bùi Thượng thư chỉ có bốn nữ nhi, đến nay vẫn không con nối dõi, tất nhiên thương con gái càng nhiều hơn. Nói ra Bùi Thượng thư hiện giờ cũng sắp bốn mươi, vẫn không có con nối dòng, quả thực làm người ta ưu phiền, Bùi phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, lại săn sóc Bùi Thượng thư, nói vậy cũng lo lắng đi? Nghe nói Bùi phủ ban đầu còn có bốn phòng thiếp thất, chỉ là hai người xảy ra chuyện, một bị giam cầm, một bế viện khôn ra.,, Như vậy đi, ngày khác ai gia nói một chút với Hoàng thượng, ban cho Bùi Thượng thư vài vị mỹ nhân, dù sao con nối dòng làm trọng!”
Thư Tuyết Ngọc thần sắc cứng đờ, Thái hậu nói đúng vào nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng, không con, lại chỉ ra tình hình bốn vị thiếp thất kia, mơ hồ có ý trách cứ nàng ghen tị, sau cùng lại mở miệng muốn Hoàng thượng ban cho mỹ nhân, nếu thật sự là như thế, liền ngay cả Bùi Chư Thành cũng không thể nào cự tuyệt... Trong lòng đã thống giận, nhưng cũng biết việc này không thể từ chối, nếu không tất nhiên sẽ bị Thái hậu chụp lên tội danh ghen tị, kèm thêm không con, không biết còn có thể ép buộc ra chuyện gì.
Vị thái hậu này tâm tư nhạy cảm, thủ đoạn tàn nhẫn, mở miệng trực tiếp đánh vào chỗ hiểm.
Nguyên Ca bầu bạn bên người vị Thái hậu lợi hại như vậy, phải hao phí không ít tâm tư mới ứng đối được, chẳng trách sau khi trở về từ trong cung lại gầy như thế!
Thư Tuyết Ngọc một hồi ngẫm lại Nguyên Ca, một hồi ngẫm lại chính mình, cảnh giới và lo lắng trong lòng ngày càng nặng, nhưng như thế nào không thể nghĩ ra được biện pháp ứng đối.
“ Như thế nào? Bùi phu nhân không tạ ơn sao?” Thái hậu cười như không cười nhìn nàng.
Bùi Nguyên Ca lại biết, Thái hậu không hề có tâm tư quan tâm việc Bùi phủ, sở dĩ nói như vậy, chính là vì mẫu thân để lộ ý tứ trong lời nói, muốn ngăn cản Thái hậu lưu nàng, dẫn tới Thái hậu bất mãn, lúc này mới mượn cơ hội phát tác, làm khó dễ mẫu thân. Có điều Thái hậu cũng chỉ là mượn uy hiếp này, để cho mẫu thân tự giác buông tha suy nghĩ ban đầu, nếu không sẽ trực tiếp hạ chỉ ban cho mỹ nhân, mà không phải là “ngày khác thỉnh hoàng thượng hạ chỉ”, đây là để lại đường sống thương thảo, chỉ cần nàng lưu lại, Thái hậu cũng sẽ không kiên trì, nếu không thì hậu quả khó lường.
Nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Ca cười lắc cánh tay Thái hậu, nói: “Thái hậu nương nương còn nói thích tiểu nữ, mà lại tới phá gỡ đài của tiểu nữ. Nếu phụ thân thực sự sinh nhi tử, trong mắt kia chẳng phải là không có nữ nhi này nữa sao? Tiểu nữ mới không cần? Thái hậu nương nương không thể ban cho mỹ nhân, nếu không thì nữ liền không bồi người, để Huyên Huy cung này quạnh quẽ càng tốt!”
Lời nói hờn dỗi, nhưng trong sự hờn dỗi có chút quá trớn ấy cũng đã để lộ ra hàm ý Thái hậu muốn.
“Ngươi nha đầu này” Nghe được Bùi Nguyên Ca nói, mặt Thái hậu tức khắc như trời mây chuyển quang đãng.
Lấy tình huống Bùi phủ cho thấy, vị Bùi phu nhân này không phải người có thể dung nạp nữ tử, sẽ không thích nhìn thấy bên người Bùi Chư Thành nhiều nữ nhân, nhưng bà là Thái hậu, nếu bà hoặc Hoàng thượng hạ chỉ, đừng nói Bùi phu nhân, ngay cả Bùi Chư Thành cũng không có biện pháp. Cố ý nói như vậy, ý tứ đã cực kỳ minh bạch, hoặc là Bùi Nguyên Ca lưu lại, hoặc là bà lập tức hạ chỉ ban cho mỹ nhân, mà còn là người có công quan tâm, suy nghĩ hương hỏa cho Bùi Chư Thành, không ai có thể nói gì được.
Nếu Bùi Nguyên Ca đã đáp ứng sẽ lưu lại, bà cũng không cần phải lại để ý những thứ chuyện vụn vặt này của Bùi phủ nữa.
Trong lòng Thư Tuyết Ngọc quýnh lên, đang muốn mở miệng, giương mắt thấy Bùi Nguyên Ca đang lắc đầu với nàng, nhớ tới Nguyên Ca dặn dò lúc trước, chỉ có thể cứng rắn dằn xuống, trong lòng thầm mắng mình vô dụng, vừa mới mở miệng đã bại trận, trong lòng ảo não không thôi.
Bùi Nguyên Ca biết, Thái hậu tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho nàng, mẫu thân muốn cản Thái hậu, quả thực là châu chấu đá xe, nhưng không cho mẫu thân thử, bà ấy sẽ không chết tâm, cho nên vừa rồi mới không có lên tiếng. Dù sao nàng phải ở lại trong cung là kết cục sớm đã định, nàng đã chuẩn bị tâm lý, bởi vậy cũng không ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng thông báo: “Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương mang theo các vị phi tần vội tới thỉnh an người!”
Trong lòng Bùi Nguyên Ca khẽ động, quay đầu nhìn Thái hậu, thấy sắc mặt bà cũng ngưng lại, liền biết Hoàng Hậu chỉ sợ là đã biết tin tức nàng vào cung, cho nên khẩn cấp đến gây khó dễ. Suy tư thêm chút, Bùi Nguyên Ca trầm giọng nói: “Thái hậu nương nương, vài ngày trước mẫu thân tiểu nữ chăm sóc phụ thân vô cùng vất vả, dọc đường tới đây lại ngồi xe ngựa, chỉ sợ có chút mệt nhọc, xin người cho ân điển, để cho Tử Uyển mang bà ấy đến Sương Nguyệt viện nghỉ tạm, được không ạ?”
Thái hậu muốn mượn sức nàng, nên còn lưu chút tình cảm với nàng và mẫu thân, nhưng Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không.
Tuyệt đối không thể để mẫu thân chạm trán với Hoàng hậu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT