Trong cung mọi người đều biết tính tình vị điện hạ này, phóng túng chưa bao giờ nói quy củ lễ nghi, quen ngang ngược làm càn, ngay cả Hoàng thượng đều đã hết cách với hắn, Thái hậu cũng chỉ có thể mặc hắn, huống chi những nô tài như họ? Nếu thực chọc giận Cửu điện hạ bốc hỏa, bị Cửu điện hạ đánh là rõ ràng, bởi vậy thấy sắc mặt Cửu điện hạ không tốt, suy tư một chút liền lui xuống, sau đó một người rất nhanh chạy hướng về phía thiên điện của Thái hậu.

“Lần này Cửu điện hạ đi từ cửa chính ư? Thật sự là chuyện lạ.” Thấy bốn phía không người, Bùi Nguyên Ca cười nói.

Đây là chế nhạo hắn hai lần liên tiếp xuất hiền đều không phải đi cửa chính.

Vũ Hoằng Mặc bĩu môi, cửa chính đi được thì ai nguyện ý đi cửa hông? Nếu hắn quang minh chính đại đến Bùi phủ bái phỏng, Chư Thành đồng ý cho hắn gặp Nguyên Ca mới là lạ! Dù nguyện ý, nhất định cũng có Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc ở đó, có thể nói cái gì? Liếc mắt nhìn nàng, nói: “Còn có thể đùa cợt với ta, xem ra Nguyên Ca ngươi ở Huyên Huy cung cũng không tệ, sớm biết như vậy ta đã không tới rồi.”

Nói đến đây, Bùi Nguyên Ca bỗng nhớ tới tên tiểu thái giám kia: “Còn chưa tạ ơn Cửu điện hạ truyền tin, giúp ta tránh một trận khổ da thịt.”

“Cũng không có gì, kỳ thật ta cũng không biết cụ thể tình hình, chỉ nghe nói Hoa phi và Triệu tiệp dư muốn tính kế ai đó tại Phù Dung đình, đoán tới đoán lui chỉ có ngươi khả năng lớn nhất, cho nên mới truyền tin tức cho ngươi đừng đi. Chỉ là Bùi Nguyên Hoa, à không.” Nghĩ đến Hoàng đế đã cải danh cho Bùi Nguyên Hoa, Vũ Hoằng Mặc cũng đổi xưng hô theo, “Bùi Nguyên Vũ đang ở tầm ngắm, nổi lên tâm tư không nên có, thế mới không thấy rõ thế cục. Nguyên Ca ngươi xưa nay tỉnh táo, lại là người thờ ơ ngoài cuộc, dễ nhận ra được khác thường, tự mình ngươi cũng chưa chắc sẽ rơi vào kết cục như vậy.”

Nghe thấy hắn sửa miệng, trong lòng Bùi Nguyên Ca thở dài. Tin tức trong trạch viện bình thường đã truyền nhanh huống chi là hoàng cung, vả lại chuyện này bày ra trước mắt bao người, dính dáng tới vinh hiển cùng thắng lợi của Hoa phi, nói vậy rất nhanh đã truyền khắp hoàng cung rồi. Có thể nghĩ, Bùi Nguyên Vũ có lẽ sẽ trở thành trò cười trong cung.

Cừu hận và nhục nhã vốn dễ kích thích nhất khả năng tiềm tàng của một con người, tính tình Bùi Nguyên Vũ lại kiêu ngạo như vậy, vì màn sỉ nhục này, chỉ sợ chuyện gì cũng dám làm, hoàn toàn hợp ý Thái hậu. Bùi Nguyên Ca thậm chí có chút không quá xác định, trong chuyện này tới cùng có một phần công lao của Thái hậu hay không? Nhưng bất kể thế nào, Thái hậu là nhân vật khó chơi!

“Tỉnh táo thì được gì?” Nghĩ vậy, Bùi Nguyên Ca thở dài nói, “Ta đã sớm bị Thái hậu làm cho không còn đường lui rồi!”

Vũ Hoằng Mặc vốn tới vì chuyện này, nghe nàng nói như vậy, vội hỏi tường tận.

Bùi Nguyên Ca cũng không chút giấu diếm, kể lại từ đầu chí cuối chuyện sau khi tiến cùng, cả suy đoán bản thân cũng đều nói ra.

“Ngươi đoán hơn phân nửa đều không sai.” Vũ Hoằng Mặc nghe được cau chặt mày, “Hoàng thượng vẫn luôn kính trọng Thái hậu, Thái hậu ở hoàng cung cũng rất khiêm nhường, tất cả mọi người đều ca tụng bà ấy từ ái nhân hậu, nhưng đây chỉ là mặt ngoài. Ta đã từng thử tra qua chuyện của Thái hậu khi tiên đế còn tại vị, bà ấy lợi dụng mỹ nhân để cố sủng bản thân, chuyện này ở hậu cung vốn là bình thường. Nhưng mỹ nhân bị bà ấy nhìn trúng, hoặc vào cung trở thành quân cờ của bà, hoặc bị hoạch tội bởi đủ loại nguyên nhân, chết bất đắc kỳ tử. Ta thật sự rất khó tin tưởng trong này không có bút tích của Thái hậu!”

Lời này càng xác định suy đoán của Bùi Nguyên Ca, “Tuy vào cung chưa lâu, nhưng chuyện nửa ngày này, ta cũng hiểu được Thái hậu là loại người tâm ngoan thủ lạt mà còn không từ thủ đoạn, nếu không thể để bà ấy sử dụng, bà ấy sẽ triệt để hủy diệt ta! Cho nên, càng hiểu biết tính tình của bà ấy, ta càng thấy được Thái hậu sẽ không cho ta đường lui! Hoặc để bà ấy sử dụng, hoặc ta phải chết!”

Đây đúng là cái Vũ Hoằng Mặc lo lắng, hai con đường này, hắn đều không muốn nàng lựa chọn!

Nhưng mà Thái hậu liên tiếp hạ thủ đoạn, Nguyên Ca còn có thể bảo trì tỉnh táo như vậy, ngược lại khiến hắn cảm giác hơi chút vui mừng. Tại địa phương như hoàng cung, cạm bẫy khắp nơi, tối kị nhất là quên mất bản thân hay tâm hoảng ý loạn, bởi vì hai cái đó dễ nhất dẫn đến lơ là với sai sót. Hiện tại Nguyên Ca ở trong tình cảnh như vậy, vẫn có thể giữ vững bình tĩnh mà không bị thế cục mê hoặc, điều này khiến Vũ Hoằng Mặc thầm tán thưởng.

“Nguyên Ca, ngươi tính toán ứng đối thế nào” Hắn hỏi dò.

Bùi Nguyên Ca không đáp, hỏi ngược lại: “Cửu điện hạ cảm thấy, ta nên ứng đối thế nào mới tốt?”

“Chính như theo lời ngươi nói, Thái hậu là người tâm ngoan thủ lạt mà còn thủ đoạn cao siêu, bà ấy sẽ không hủy ngươi. Cho nên Nguyên Ca, ngươi đừng cứng đối cứng với bà ấy, chỉ qua loa thôi, thậm chí có thể làm bộ bị bà ấy thu phục, tránh bị thiệt thòi lúc này!” Lần này Vũ Hoằng Mặc tới, chính là muốn nói cho nàng những lời này. Tuy đã cảnh báo Nguyên Ca, nhưng hắn vẫn lo lắng xảy ra ngoài ý muốn, cho nên lén lút đi tới Phù Dung đình, khi cần thiết có thể trợ giúp. Bởi vậy hắn đều đã xem hết vào mắt chuyện vừa trải qua.

Bởi vì sau cùng người gặp họa là Bùi Nguyên Vũ, cho nên hắn không để ý đến nữa. Nhưng nghĩ đến cái cạm bẫy đó ban đầu nhằm vào người có thể là Nguyên Ca, nghĩ đến Nguyên Ca có thể sẽ bị người thiết kế hãm hại, bị người vả miệng đến hai gò má đỏ lên, khóe miệng rỉ máu, trái tim Vũ Hoằng Mặc lại thắt chặt. Dựa vào tính cách và tâm tư của Thái hậu có thể tưởng tượng, nếu Nguyên Ca không nghe theo ý Thái hậu, như vậy sẽ liên tiếp hãm hại, vĩnh viễn không ngừng nghĩ.

Vũ Hoằng Mặc chưa từng thống hận một ai như vậy. Rõ ràng Nguyên Ca theo chân bọn họ là không cùng một dạng, nàng và hoàng cung vốn không liên quan, có phụ thân yêu thương, nàng có thể an toàn sống yên lặng cả đời, mà không cần phải cuốn vào những tranh đấu thị phi trong hoàng cung. Đây là khát vọng của hắn nhưng không cách nào đạt được, Nguyên Ca là người con gái hắn yêu, cho nên hắn một mực cố gắng giữ gìn an ổn yên bình cho nàng, không muốn Nguyên Ca liên lụy vào đó. Nhưng Thái hậu lại cứ muốn lợi dụng Nguyên Ca, cứ muốn lôi nàng tiến vào trong những lục đục này.

Thận trọng, âm ngoan độc ác, không lưu chút đường sống!

Đáng chết!

“Cửu điện hạ, ngươi đừng nghĩ Thái hậu quá nhân từ, cho dù ta làm bộ bị Thái hậu thu phục, ngươi cho rằng Thái hậu sẽ tin tưởng ta nói suông hay sao? Nếu không để ta làm chút gì đó, thỏa mãn điểm yếu nắm trong tay bà ấy, ngươi cảm thấy bà ấy sẽ tin tưởng ta sao?” Bùi Nguyên Ca cười nhạt, mang theo hơi lạnh, “Như vậy, dù tương lai Cửu điện hạ và Liễu quý phi có thể vặn ngã Thái hậu, ta cũng vẫn có tội. Cho dù là bị hiếp bức, chỉ sợ cũng không phải Cửu điện hạ nhẹ nhàng một câu là có thể bỏ qua?”

Vũ Hoằng Mặc khẽ cắn môi, hai tay nắm chặt thành quyền.

Đúng vậy, đây là nguyên tắc dùng người trong cung, nếu là người ngu dốt không tính, nếu là người thông minh, không có điểm yếu trí mạng trong tay, làm sao dám dễ dàng tin tưởng? Thái hậu dùng nhiều tâm tư với Nguyên Ca như vậy, muốn để bà ấy cảm thấy Nguyên Ca đã có thể hoàn toàn bị bà nắm trong tay, điểm yếu này tuyệt đối không nhỏ. Thái hậu nhẫn tâm tuyệt tình, sau khi sự phát chắc chắn sẽ không bảo toàn Nguyên Ca, đến lúc đó dù hắn muốn bảo vệ nàng cũng không phải việc dễ dàng.

Đương nhiên, cũng không phải không có biện pháp. Nhưng biện pháp này là điều trước nay hắn luôn cố gắng tránh.

“Như vậy được, ta sẽ nói tâm tư của ngươi cho mẫu phi, sau đó tìm cơ hội cho ngươi cùng mẫu phi nói chuyện!” Sắc mặt Vũ Hoằng Mặc phức tạp, “Không sợ nói cho ngươi, ta với mẫu phi cùng Hoàng Hậu và Vũ Hoằng Triết, đã sớm là cục diện không chết không ngừng. Chỉ cần mẫu phi hiểu rõ, ngươi không có tâm tư vào cung tranh sủng, nàng sẽ cực kỳ nguyện ý hạ quân bài ngầm là ngươi ở bên cạnh Thái hậu. Ta không dám nói tương lai mẫu phi sẽ không trở mặt vô tình, nhưng so với Thái hậu tàn nhẫn vô tình, mẫu phi là lựa chọn tốt hơn. Hơn nữa...”

Ta sẽ không bao giờ trở mặt vô tình với nàng!

Ta sẽ bảo vệ nàng!

Đây là lời Vũ Hoằng Mặc tự nhủ sâu trong nội tâm, nhưng hắn cũng không nói ra. Hắn yêu Nguyên Ca mãnh liệt như vậy, lại chưa từng để lộ chút nào, càng không có tâm tư thỉnh chỉ tứ hôn mà chỉ yên lặng bảo vệ nàng, giúp nàng giải quyết vấn đề nàng không thể giải quyết. Thậm chí ở chỗ Liễu quý phi, hắn cũng không để lộ một chút nào, hắn chỉ không muốn Nguyên Ca liên lụy vào tranh đấu thị phi hoàng cung, thời thời khắc khắc cẩn thận cảnh giác, ngay một khắc an tâm cũng khó đạt được.

Nhưng hiện tại, tình thế bức người, hắn lại muốn tự tay thúc đẩy Liễu quý phi và Nguyên Ca liên minh... Đồng thời, điều này lại khiến trong lòng hắn có chút mừng thầm, giống như Nguyên Ca bị cuốn vào tranh đấu hoàng thất càng sâu, khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng gần. Có thể có một ngày, khi nàng đặt mình vào vòng xoáy hoàng thất không cách nào bứt ra, có lẽ nàng sẽ đồng ý tiếp nhận hắn thỉnh chỉ tứ hôn, vĩnh viễn một chỗ với hắn.

Vũ Hoằng Mặc biết, tâm tư của bản thân là cực kỳ ích kỷ, bởi vì nó trả giá bằng cuộc sống an ổn của Nguyên Ca. Nhưng mà, hắn không ngừng được khát vọng trong lòng dâng lên.

“Liễu quý phi quả thật là lựa chọn rất tốt, nhưng cũng không phải lựa chọn tốt nhất!” Bùi Nguyên Ca không hề nhận thấy được Vũ Hoằng Mặc đang xoắn xuýt không yên, nàng trầm tư, rất lâu sau mới chậm rãi nói, “Người chân chính nắm trong tay hoàng cung này, không phải Thái hậu, lại càng không phải Liễu quý phi. Tương lai nếu Thái hậu rơi đài, có thể nắm tất cả tình thế trong tay cũng không phải Liễu quý phi! Nếu ta muốn cùng Thái hậu hư dĩ uy xà (1), sau lại có thể toàn thân mà lui, người kia mới là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?”

(1) Hư dĩ uy xà: trở mặt, tùy tiện ứng phó

Vũ Hoằng Mặc nháy mắt liền hiểu rõ ý của nàng, có chút chấn kinh: “Nàng nói...phụ hoàng?!”

“Tuy nói đương kim Hoàng thượng trọng hiếu đạo, hết sức kính trọng nghe theo Thái hậu, bởi vậy địa vị Thái hậu ở trong cung vô cùng siêu nhiên. Phong ta làm phi, mục đích không vượt ngoài mượn sức Hoàng thượng, nếu quan hệ giữa họ thật sự giống mặt ngoài nhìn như không gì phá nổi như vậy, Thái hậu hà tất phải lợi dụng ta làm quân cờ? Cho nên, ta tin tưởng, giữa bọn họ nhất định có hiềm khích!” Bùi Nguyên Ca nói chắc chắn, trong mắt lóe lên cơ trí, “Lại nói, Thái hậu là người Diệp gia, Hoàng Hậu cũng là người Diệp gia, Ngũ điện hạ do Hoàng Hậu sở sinh, thế lực hậu tộc lại hùng hậu như vậy. Cửu điện hạ, ngươi đoán, trong lòng Hoàng thượng có thể an tâm sao? Hắn có thể cũng muốn vặn ngã Thái hậu cùng Diệp gia hay không?”

Chỉ cần đáp án những vấn đề này đều chính xác, vậy có nghĩa là, đây là cơ hội của nàng!

Hơn nữa, khi Hoàng thượng mới gặp nàng tại Bùi phủ, đã từng luống cuống đến rơi vỡ ly trà, nhưng tại điện của Thái hậu, khi Hoàng thượng nhìn thấy nàng, nhưng là bộ dáng trầm tĩnh đạm mạc giống như thờ ơ, mà sau lại vì chuyện này cố ý chặn nàng tăng thêm cảnh cáo. Rõ ràng, Hoàng thượng không muốn để Thái hậu biết, hắn từng luống cuống vì dung mạo của nàng, điều này đã nói lên, giữa hai người chắc chắn có hiềm khích, mà hiềm khích này sợ là không nhỏ.

Mặt khác, thế lực Diệp gia cũng quá lớn, một vị Thái hậu, một vị Hoàng Hậu, một vị hoàng tử dòng chính, người Diệp gia rải khắp triều đình. Bất kỳ một vị Hoàng đế nào, đều sẽ không nguyện ý nhìn thấy tình huống này.

“Ta hiểu rõ ý nàng, nhưng mà...” Vũ Hoằng Mặc trầm ngâm nói, “Ta cũng hiểu được, phụ hoàng có tâm phòng bị Thái hậu, nhưng tâm tư phụ hoàng rất khó đoán, xưa nay lại lạnh lẽo hờ hững, ta lo...”

Lo nàng không nắm tốt chừng mực, khiến phụ hoàng cho rằng nàng tự phụ thông minh, tự phỏng tâm tư xằng bậy, sẽ tức giận. Cũng lo lắng phụ hoàng sẽ không tin nàng, cho rằng nàng là người Thái hậu phái đến xò xét người, để phản kích có lẽ sẽ chuyển cáo những lời của Nguyên Ca lại cho Thái hậu, như vậy lại triệt để trêu tức Thái hậu.

Hắn càng lo lắng, tiếp xúc càng nhiều, phụ hoàng sẽ phát hiện nàng thông tuệ tốt đẹp, nổi lên tâm tư... Dù sao, phụ hoàng không phải là người không gần nữ sắc, lần đó tại điện Thái hậu nhìn thấy Nguyên Ca vẻ mặt thờ ơ, tuy về sau thấy Nguyên Ca còn nhỏ tuổi mà từ chối, nhưng cũng từng nói qua muốn phong Nguyên Ca làm chiêu nghi... Tâm tư Vũ Hoằng Mặc thiên hồi bách chuyển (2), bởi vì người kia là Nguyên Ca, bởi vì quá coi trọng quá để ý, không chấp nhận được nàng có chút ngoài ý muốn, cho nên càng nghĩ nhiều, càng nghĩ càng loạn, cảm thấy cái gì cũng đều có khả năng ngoài ý muốn.

(2) bách chuyển thiên hồi: trăm lần nghĩ ngợi, chỉ sự lặp lại hoặc quá trình quanh co

“Nguyên Ca, quá nguy hiểm rồi!”

“Cửu điện hạ, từ lúc Thọ Xương bá phủ lui hôn, không, phải nói từ lúc bắt đầu Thái hậu nói ra câu kia, ta đã ở vào trung tâm vòng xoáy rồi, bất luận thế nào đều là nguy hiểm!” Bùi Nguyên Ca cười ảm đạm, buông xuống tâm tư, “Ta nghe theo Thái hậu là nguy hiểm, liên thủ cùng Liễu quý phi cũng nguy hiểm, đương nhiên muốn mượn Hoàng thượng đối phó Thái hậu tất nhiên cũng nguy hiểm, nhưng so sánh với nhau, đây là con đường ít nguy hiểm nhất rồi!”

Với lại mấy ngày qua, nàng vẫn luôn phỏng đoán hàm ý hành động của Hoàng đế ngày đó, trong lòng mơ hồ có đáp án. Nếu nàng không đoán sai ý Hoàng thượng, chuyện này chí ít năm chắc năm phần.

Vũ Hoằng Mặc dừng ở gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt của nàng, thật lâu không nói gì. Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, ngàn tư vạn tự (3), kết quả là chỉ nói ra miệng một câu: “Nguyên Ca, phải cẩn thận!”

(3) Thiên ngôn vạn ngữ, ngàn tư vạn tự: nghìn lời vạn chữ, nghìn ý vạn suy

Một câu ngắn ngủn, hàm chứa vô số ân cần căn dặn cùng với khẩn cầu.

Nghe ra sự thân thiết trong lời của hắn, Bùi Nguyên Ca mỉm cười vuốt cằm: “Đa tạ Cửu điện hạ nhắc nhở, ta sẽ.” Giương mắt chạm vào đôi mắt tối đen sâu thẳm của Vũ Hoằng Mặc, trong lòng nàng hơi chấn động. Nàng không cách nào hình dung ánh mắt này, cũng không cách nào lý giải được ánh mắt này, giống như bình tĩnh lại giống như nóng cháy, chuyên chú mà trầm ngâm, tựa như bao hàm rất nhiều cảm xúc, lại tựa như lạnh nhạt không dao động, như là hắc diệu thạch tỏa sáng mềm mại, mà lại nội liễm lặng im...

Duy nhất có thể xác định, chính là trong cặp phượng mâu mênh mông kia mang theo thân thiết thật sâu.

Trong lòng Bùi Nguyên Ca khẽ động, không hiểu sao có phần nôn nóng: “Cửu điện hạ?”

Bị tiếng gọi của nàng bừng tỉnh, Vũ Hoằng Mặc thu liễm khoảnh khắc thất thần, khôi phục bộ dáng ban đầu, cười che giấu: “Ta và mẫu phi vốn muốn đánh đổ Thái hậu cùng Ngũ hoàng huynh, ngươi cũng đã có ý như vậy, chúng ta đây cũng coi như hỗ trợ cùng có lợi. Nếu có việc cần ta giúp, cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ kiệt lực tương trợ.”

“Đa tạ Cửu điện hạ.” Bùi Nguyên Ca cũng không chối từ.

Thâm cung đại viện, nàng có thể nói không có chút căn cơ, Vũ Hoằng Mặc trợ giúp nàng có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (4)

(4) Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi: giúp người khi gặp nạn, ví với việc giúp đỡ vật chất cho người khác, khi họ đang cần.

“Đúng rồi, phải cẩn thận đồ ăn Huyên Huy cung.” Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác, cẩn thận dặn dò, “Phi tần tiên đế không nói, trong phi tần của phụ hoàng cũng có người Thái hậu xếp vào. Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, những người này đều chưa từng có thai. Dù sao, Hoàng Hậu là cháu gái ruột Thái hậu, Ngũ hoàng huynh lại là con ruột của Hoàng Hậu!” Hắn cũng không nói rõ, chỉ điểm đến đó là dừng.

Tin tưởng với thông minh của Nguyên Ca, nhất định có thể rõ ràng.

Quả nhiên, sắc mặt Bùi Nguyên Ca hơi ngưng trọng, lập tức lại cười, nói: “Ta sẽ chú ý.”

“Thời điểm không còn sớm, ta không thể lưu lại đây lâu, nếu không sẽ dẫn người hoài nghi!” Lời nên nói đều đã nói, Vũ Hoằng Mặc đứng dậy muốn cáo từ, bỗng nhiên trong lòng hắn rớt xuống cái gì đó, gọn gàng đáp xuống đá lát trên mặt đất. Vũ Hoằng Mặc vốn không có để ý, đợi sau khi thấy rõ thứ kia là gì, sắc mặt bỗng đại biến, lập tức cúi người, nhanh chóng nhặt thứ đó lên, nắm thật chặt trong tay, sau đó liền xoay người, đưa lưng về phía Bùi Nguyên Ca, tâm bang bang nhảy loạn.

Nàng không nhìn thấy chứ?

Nàng không phát hiện thứ kia là gì phải không?

“Cửu điện hạ...” Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của Bùi Nguyên Ca, khiến tim Vũ Hoằng Mặc như muốn ngừng đập, một hồi lâu mới quay đầu nói, “Chuyện gì?”

Đôi mi thanh tú của Bùi Nguyên Ca nhếch lên thâm thúy, hai tròng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cười tươi: “Thứ gì khiến Cửu điện hạ khẩn trương như vậy? Ngay để cho ta xem một cái cũng không chịu? Chẳng lẽ là...” Nàng cố ý kéo dài giọng, mang theo một tia trêu chọc, “Là tín vật đình tình của người trong lòng Cửu điện hạ đưa, Cửu điện hạ sợ ta nhìn thấy, nói cho Diệp tiểu thư sao?”

“Đừng nói lung tung!” Sắc mặt Vũ Hoằng Mặc hơi trầm xuống, trong lòng cảm xúc phức tạp không rõ ràng.

Phản ứng khác thường này ngược lại càng khiến Bùi Nguyên Ca nổi lên hoài nghi, đôi mắt đen láy yên lặng dừng trên người hắn, dường như có chút đăm chiêu.

Bị nàng nhìn như vậy, Vũ Hoằng Mặc càng cảm thấy quẫn bách, quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn nàng.

Ngay lúc bầu không khí ái muội này, Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên khẽ nhúc nhích lỗ tai, bắt được tiếng bước chân có người tới gần Sương Nguyệt viện thăm dò, hắn lập tức thay đổi vẻ mặt, mang theo hàn ý như có như không, cố ý dương cao giọng, không nhanh không chậm nói: “Bùi tứ tiểu thư, người quý ở chỗ tự biết chính mình, ngươi nên nhận rõ thân phận của ngươi, đừng có vọng tưởng không nên có, có cái đó tuy tốt, nhưng không phải ai ai cũng có thể giành được. Bản điện hạ nói đến thế, tự giải quyết cho tốt đi!”

Nói xong hừ lạnh một tiếng, xoay người liền rời khỏi.

Bùi Nguyên Ca hiểu ý, mang theo chút ủy khuất kiềm nén, nói: “Tiểu nữ cung tiễn Cửu điện hạ.”

Tình hình này, tự nhiên rất nhanh đã bị bẩm báo đến chỗ Thái hậu.

“Điều này cũng bình thường, dù sao lúc ấy Hoàng thượng nói câu như thế, hiện tại Bùi Nguyên Ca không có hôn ước, lại bị ai gia tiếp tiến cung, những nữ nhân này làm sao có thể ngồi yên được? Chỗ Hoàng Hậu ai gia đã cảnh cáo mới không có động tĩnh, Hoa phi và Triệu tiệp dư không thể chờ đợi bày cái bẫy cho người khác nhảy vào, đáng tiếc chỉ buộc được Bùi Nguyên Vũ. Ai gia tính, chỗ Liễu quý phi cũng nên có động tĩnh mới đúng, quả nhiên, ỷ vào thanh danh của Vũ Hoằng Mặc, lấy nó đến Huyên Huy cung cảnh cáo người!” Thái hậu cười lạnh, cầm ngân ngọc bích chậm rãi chọn quả nhân cứng.

Trương ma ma đấm chân cho bà, suy đoán: “Nghe giọng Bùi tứ tiểu thư giống như có chút ủy khuất.”

“Rõ ràng không có tâm tư vào cung lại bị ai gia đón vào cung, nữ nhân trong cung liên tiếp nhằm vào, ngay tượng đất cũng có ba phần nóng tính, huống chi Bùi Nguyên Ca là đích nữ tiểu thư được nuông chiều từ bé? Âm mưu, nhục nhã một ngày này, chỉ sợ còn nhiều hơn đời này nàng cộng lại, nàng có thể không ủy khuất sao?” Lấy quả nhân đưa vào trong miệng, Thái hậu mỉm cười nói.

Trương ma ma hỏi: “Vậy Thái hậu muốn làm chủ cho nàng hay không?”

“Gấp cái gì? Để nàng chịu vắng vẻ thêm vài ngày, chịu nhiều chút khí, ăn đủ khổ cực, mài rớt ngạo khí của nàng, lúc đó nàng mới hiểu, không có ai gia che chở và chỉ điểm, Bùi Nguyên Ca nàng chẳng là gì cả!” Ánh mắt Thái hậu lóe lên sắc nhọn, ngón tay hơi dùng lực, bóp nát quả nhân trong tay, lập tức ném xuống, không chút để ý vỗ vỗ tay, “Dặn dò những cung nữ thái giám, làm việc phải xiết chặt chút, ai gia thật muốn nhìn xem, Bùi Nguyên Ca này có thể chống đỡ tới khi nào mới bằng lòng tới cầu ai gia!”

Nhớ bà từ hoàng tử phi đến thái tử phi, rồi đến Hoàng Hậu, Thái hậu, nắm giữ cuộc đời bao nhiêu nữ tử, Bùi Nguyên Ca nho nhỏ chẳng lẽ còn có thể lật trời sao?

Đêm khuya, không trăng không sao, một mảnh tối đen.

Sau màn che cẩm tú, Bùi Nguyên Ca nằm trên gối mềm bạch ngọc sắc thêu bích hải thanh tùng, hai mắt nhắm chặt, trán trắng nõn trơn bóng chảy ròng ròng mồ hôi, thấm ướt tóc mai, đầu hơi hơi lắc lư giống như đang cố gắng vùng thoát khỏi gì đó, ngủ không an ổn.

Nàng mơ thấy rất nhiều chuyện quá khứ.

Đủ loại ngu dốt kiếp trước, hình ảnh cùng Chương Vân thân như mẹ con ở Bùi phủ, sau khi nhập Vạn phủ, những lời ngon tiếng ngọt lừa gạt của Vạn Quan Hiểu, nàng ngu si đần độn tiếp thu,... Từ năm mười ba tuổi rẽ lối, mãi cho đến năm hai mươi tuổi bị Bùi Nguyên Dung đẩy vào trong hồ chết chìm, vô số hình ảnh đứt quãng xuất hiện ở trong mộng cảnh, để nàng giống như lại về với kiếp trước thảm thiết sai lầm.

Nàng chỉ cầu tình thân với tình yêu chân thành tha thiết, vì sao sau cùng lại đổi lấy kết quả như vậy?

Hình ảnh đột nhiên chuyển đi, biến thành gương mặt mỉm cười của Chương Vân, có vẻ như ôn hòa từ ái lại ngầm có sát khí, bà ta bưng một chén thuốc đen đặc, từng muỗng từng muỗng vào trong miệng nàng, ôn nhu nói: “Tứ tiểu thư, trong lòng tì thiếp vẫn thương ngài, chỉ là thân phận tì thiếp hèn mọn, không dám biểu lộ. Đừng nói chỉ là cắt miếng thịt, cho dù muốn tì thiếp chết vì Tứ tiểu thư, tì thiếp cũng bằng lòng. Nếu Tứ tiểu thư không ghét bỏ tì thiếp, sau này tì thiếp coi Tứ tiểu thư đối đãi như con ruột.”

Hình ảnh lại chuyển, biến thành thượng lâu ở Đồng Trạch viện. Dưới trời chiều, phụ thân yêu thương bảo vệ, ánh mắt phức tạp lo lắng đau lòng: “Ca nhi, phụ thân có lỗi với con!”

Ngay sau đó, hình ảnh lại chuyển, biến thành ngày xuân đạp thanh (chơi tiết thanh minh), mọi người ngắm hoa du ngoạn, người hoa hòa lẫn vào nhau, mà nàng chỉ dám len lút giấu bản thân sau bóng cây. Bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt ôn hòa tuấn mỹ, Vạn Quan Hiểu mỉm cười, đưa một chiếc khăn lụa tới cạnh nàng, hai tròng mắt rạng rỡ phát sáng dừng trên người nàng: “Tiểu thư, đây là khăn của ngươi sao?”

Một trận gió thổi tới, khăn lụa trong tay hắn bay xuống, nhẹ nhàng bay lượn.

Sau cùng, hình ảnh ngừng ở Sương Nguyệt viện vào ban ngày, Vũ Hoằng Mặc đứng dậy, từ trên người hắn rớt xuống một vật, rõ ràng rơi vào trong mắt nàng, bắt mắt mà chói mắt.

Trong lòng Bùi Nguyên Ca kinh hãi, đột nhiên mở to mắt, mới phát hiện chỉ là một cảnh mộng.

Hơi thở hổn hển, Bùi Nguyên Ca đứng dậy xuống giường, đi đến bên cửa sổ đẩy mở ra, dừng ở bên ngoài bóng đêm. Đêm tối đen nặng nề áp lực, dường như không nhìn tới một tia sáng, lại dường như có ánh sáng mơ hồ chiếu vào. Gió đêm khuya mát mẻ, xuyên thấu qua cửa sổ thổi vào khiến toàn thân Bùi Nguyên Ca khẽ run, lúc này mới nhận thấy toàn thân mình xuất mồ hôi lạnh.

Trong yên tĩnh, nàng không tự giác nhớ tới cảnh vừa mới trong mơ, hai tròng mắt trong bóng tối lóe ra tia sáng phức tạp.

Thứ kia nằm lẳng lặng trên đá lát trơn bóng dưới mặt đất, hết sức bắt mắt. Vũ Hoằng Mặc cho rằng nàng không nhìn thấy, kỳ thật, nàng thấy rất rõ.

Đó là một cái hà bao.

Vải tơ mềm màu xanh da trời tầm thường, kỹ xảo thêu chính phản tầm thường, hoa văn chim khách cát tường tầm thường.... toàn bộ đều tầm thường. Duy nhất không tầm thường, cái hà bao kia được Vũ Hoằng Mặc đặc biệt quý trọng, không muốn bị ai nhìn thấy, là của nàng!

Cái hà bao kia, là vật bên người nàng bị mất khi tới cửa hàng Khánh Nguyên lần đó.

Lúc ấy, vì cái hà bao này, nàng chịu băn khoăn một trận, về sau cẩn thận nhớ lại, xác định trong hà bao không có bất luận vật lưu niệm gì, hoặc là có thể chứng minh đó là của nàng, không có khả năng bị người khác lấy ra rêu rao, lúc này mới thả lỏng. Nhưng mà, dù thế nào nàng cũng không ngờ, cái hà bao mất ngoài ý muốn kia, lại sẽ trong tay Vũ Hoằng Mặc, còn bị hắn mang theo bên người như vậy, trân trọng thu giữ.

Sau khi hà bao rơi xuống, Vũ Hoằng Mặc thất kinh, vội vàng nhặt lên, sợ bị nàng nhìn thấy, chứng tỏ hắn biết rõ cái hà bao hắn cất giữ là của nàng.

Mang theo vật nữ tử bên người, dù Bùi Nguyên Ca ngu dốt đi nữa, cũng hiểu rõ hàm ý hành động này.

Lúc ấy nàng có nghi ngờ, còn cố ý mở miệng thăm dò, ngôn hành cử chỉ khác thường của Vũ Hoằng Mặc càng nghiệm chứng hoài nghi của nàng. Nàng không hiểu sai ý cái hà bao kia -.- Vũ Hoằng Mặc.... Thích nàng?!

Ở trong nháy mắt đó, Bùi Nguyên Ca cảm thấy đầu óc giống như có chút cương nghẽn, lúc này trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Trên thọ yến Ôn phủ, Vũ Hoằng Mặc đột nhiên lôi nàng đến nói những lời đó, không hiểu vì sao tức giận. Dưới ánh trăng ở Bạch Y am, hắn ngây thơ hỏi nàng xiêm y mặc đẹp không. Sau khi giải quyết hôn sự Ôn tỷ tỷ, hắn thình lình xông vào khách điếm, trêu chọc, bị nàng hỏi không hiểu tại sao trở mặt rời đi. Còn có lần đó, hắn sinh bệnh phát sốt, cũng không ngốc trong hoàng cung, mà chạy tới phòng của nàng, không chịu để cho bất luận kẻ nào gần người, lại chỉ cho mình nàng tiếp cận, mớm thuốc thay khăn....

Dường như rất nhiều lần nàng cảm thấy không hiểu vì sao hắn phát cáu, trong nháy mắt này đều có giải thích hợp lý.

Tại Lâm Giang tiên, chợt nghe Vũ Hoằng Triết muốn thỉnh chỉ lập nàng làm trắc phi, khi đó nàng thất hồn lạc phách, hắn nói với nàng một câu: “Yên tâm, ta sẽ không để nàng gả cho hắn!” Sau đó, chuyện Vũ Hoằng Triết và Lý Tiêm Vũ tư tình bị vạch trần trước mặt mọi người.

Trên Đồng lâu, biết nàng vì Thái hậu bức hôn mà lo lắng, hắn nói với nàng: “Ta sẽ xử lý!”

Còn có ban ngày ở sân viện này, hắn nói với nàng câu kia: “Nguyên Ca, phải cẩn thận!”

Rất nhiều rất nhiều chuyện, kỳ thật đều không phải là không dấu vết. Chỉ là, cho tới bây giờ Bùi Nguyên Ca đều không có nghĩ theo chiều hướng này. Dù sao, Vũ Hoằng Mặc nhìn như bất cần đời, mọi sự không để trong lòng, đối nàng lúc sáng rỡ lúc âm u, hỉ nộ vô thường khó nắm lấy. Tuy nhiên gần đây hắn trợ giúp nàng rất nhiều, cũng khiến nàng có chút nghi hoặc, nhưng đều không có nghĩ nhiều, mà vô thức quy kết toàn bộ thành lợi ích hợp tác, hoàn toàn không ngờ Vũ Hoằng Mặc sẽ thích nàng.

Vũ Hoằng Mặc làm sao có thể thích nàng?

Bùi Nguyên Ca cảm thấy tâm tình cực kỳ buồn bực, Vũ Hoằng Mặc thích nàng, đây quả thực là vớ vẩn. Nàng có chỗ nào đáng để Vũ Hoằng Mặc thích? Nhưng không hiểu sao, nàng lại tin tưởng Vũ Hoằng Mặc thực sự thích nàng. Không phải vì cái hà bao kia được hắn nâng niu trân trọng, mà là ý niệm và tiềm thức của nàng đều tin, không có nguyên do, chỉ đơn giản là tin tưởng.

Dù vậy, nàng vẫn có rất nhiều nghi hoặc cùng khó hiểu.

Vũ Hoằng Triết coi trọng nàng, hỏi cũng không hỏi lập tức thỉnh chỉ Hoàng Hậu, muốn lập nàng là trắc phi. Thái hậu nhìn trúng nàng, ngay tại chỗ mở miệng muốn phong nàng là chiêu dung, cùng thân là người trong hoàng thất, vì sao Vũ Hoằng Mặc thích nàng, nhưng lại an tĩnh trầm mặc như vậy, thậm chí không để nàng phát hiện được chút khác thường? Thậm chí, sau khi biết tin nàng cùng Thọ Xương bá phủ hứa hôn, liền yên lặng biến mất không thấy, chỉ có lần bệnh nặng mê man kia, khi đó thần trí mơ hồ xông vào phòng của nàng, cũng không còn có bất luận hành động gì khác, càng không thấy ra tay khuấy đảo phá hôn sự của Bùi phủ và Thọ Xương bá phủ?

Không phải từ trước đến nay người trong hoàng thất luôn cường ngạnh bá đạo thích làm theo ý mình sao, Vũ Hoằng Mặc lại tính tình khoa trương phóng túng như vậy, vì sao phải làm thế?

Bùi Nguyên Ca suy tư mãi, không thể nào lý giải, ở sâu trong nội tâm ẩn ẩn chút ý nghĩ, cũng không nguyện tin tưởng. Hay nói cách khác, là không thể tin.

Nghĩ việc này đến đau đầu, Bùi Nguyên Ca dứt khoát lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ hỗn loạn này. Thân phận của nàng và Vũ Hoằng Mặc chênh lệch không tương xứng, nàng không muốn gia nhập hoàng thất, Vũ Hoằng Mặc cũng không phải người phụ thân vừa lòng chọn làm con rể, Vũ Hoằng Mặc còn đang cùng Ngũ điện hạ đoạt đích, nàng không thể để Bùi phủ liên lụy vào... Giữa bọn họ có quá nhiều khó khăn, nếu Vũ Hoằng Mặc không muốn nói rõ, vậy sao nàng không tiếp tục bảo trì trầm mặc, giả như không biết?

Tương lai có rất nhiều hung hiểm, thái độ như vậy có lẽ sẽ đều tốt cho cả hai người!

Bùi Nguyên Ca suy nghĩ rất nhiều vấn đề, chỉ riêng một vấn đề trước sau không nghĩ đến, cảm giác của nàng với Vũ Hoằng Mặc thế nào, nàng có thích Vũ Hoằng Mặc hay không.

Nằm ở trên giường, Bùi Nguyên Ca nhìn đỉnh màn trướng tối đen, lại khó có thể yên giấc.

Ngày đầu tiên vào cung đã đủ loại kinh tâm động phách, sau cùng cung nữ thái giám đối với Sương Nguyệt viện lạnh nhạt, Thải Tình viện xu nịnh kết thúc. Sau đó sự việc lại càng ngày càng nghiêm trọng, không mặt lạnh thờ ơ với chủ tớ Bùi Nguyên Ca, nhưng lại dám cắt xén phân lệ Thái hậu cho nàng, ban đầu coi như cẩn thận, về sau lá gan càng lúc càng lớn, thậm chí dám trực tiếp lên mặt châm chọc khiêu khích.

Nhất là Lưu Sương Lưu Nhứ bên người Bùi Nguyên Hoa, khi đó tại Bùi phủ lễ độ cung kính với nha hoàn Tĩnh Xu trai, lúc này thấy Bùi Nguyên Hoa được, mọi người xu nịnh, lại vắng vẻ Bùi Nguyên Ca cùng Tử Uyển Sở Quỳ, cái đuôi lại càng đắc ý như sắp vểnh lên trời, còn cố ý chạy tới Sương Nguyệt viện khoe khoang. Sau cùng bị Bùi Nguyên Ca gõ một trận, lúc này mới hậm hực rời đi.

May mà Tử Uyển và Sở Quỳ đều có thể bảo trì bình thản, nếu đổi là Thanh Đại tính tình hấp tấp kia, chỉ sợ đã sớm gây gổ rồi.

Nhìn nha hoàn bên cạnh tư thái không quan tâm hơn thua, trong lòng Bùi Nguyên Ca cảm giác vui mừng sâu sắc.

Bùi Nguyên Ca biết, những thứ này nhất định đều là Thái hậu bày mưu đặt kế, mục đích chính là muốn kích thích tính tình của nàng, để nàng đi cầu Thái hậu. Mà với tâm tư kín đáo thủ đoạn tàn nhẫn của Thái hậu, trước đó, bà ta sẽ không cho nàng bất luận cơ hội nào giải quyết chuyện này. Vì thế sau vài ngày nín nhịn, Bùi Nguyên Ca thuận dịp tố cáo việc này đến chỗ trước mặt Thái hậu.

Quả nhiên như nàng dự đoán, Thái hậu nghiêm khắc trách cứ những cung nữ thái giám đó. Nhưng rất nhanh, những người này lại chứng nào tật nấy, chỉ kích Bùi Nguyên Ca không nhẫn nại được, lần thứ hai nháo đến chỗ Thái hậu bị hung hăng trách cứ một trận, mới thoáng thu liễm, sau đó vẫn chứng nào tật nấy... Cứ như vậy vòng đi vòng lại, mắt thấy sắc mặt cung nữ thái giám Sương Nguyệt viện chỉ kém nước bốc cháy, lần này Bùi Nguyên Ca dứt khoát diễn nguyên bộ, khóc sướt mướt quỳ xuống gần Thái hậu.

“Thái hậu nương nương, tiểu nữ dù gì cũng là Thái hậu nương nương tuyên triệu vào cung, những cung nữ thái giám này như thế nào dám khi dễ ta như vậy? Dù ta chỉ là nữ nhi Thượng thư, tại hoàng cung này thân phận tầm thường, nhưng đại tỷ cùng là nữ nhi Bùi phủ, hơn nữa còn là thứ nữ, lại có thể...” Mặt Bùi Nguyên Ca lộ vẻ khó chịu, lập tức biến mất.

Đây là lần đầu tiên Thái hậu nhìn thấy Bùi Nguyên Ca rơi lệ và bộc lộ tức giận với Bùi Nguyên Vũ, trong lòng cảm thấy hài lòng. Chung quy là tiểu thư quan gia, nội tâm đều có một cỗ ngạo khí lại nuông chiều từ bé, sao có thể chịu được loại lạnh nhạt này? Có thể nhẫn nại đến lúc này mới phát tác, đã xem như khó có được rồi.

“Nguyên Ca nha đầu ngươi nói lời này là thế nào? Ai gia đối với ngươi như thế nào, chẳng lẽ trong lòng ngươi lại vẫn không rõ ràng sao? Lúc này lại trách tội lên đầu ai gia,“ Thái hậu ra vẻ không vui, nghiêm mặt bày lên uy nghi Thái hậu, ngữ điệu lạnh lùng, “Ngươi nói vậy có ý gì, những người này đều là cung nữ thái giám Huyên Huy cung, đều nghe ai gia nói, ý ngươi là ai gia phân phó bọn họ cố ý lạnh nhạt ngươi, phải hay không?”

Bùi Nguyên Ca có vẻ như sợ hãi, lập tức lại cắn môi, im lặng.

“Bùi Nguyên Ca ngươi thật to gan!” Thái hậu tức giận, vỗ án đứng dậy, hai mắt lộ ánh sao, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, nhìn thấy thân thể nàng hơi phát run, nơm nớp lo sợ cúi người bái lạy mới chậm rãi ngồi xuống, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca giống như bị tức giận đến lợi hại, ngực phập phồng lên xuống, một hồi lâu mới từ từ bình tĩnh trở lại, bỗng nhiên bùi ngùi thở dài, nói: “Nha đầu ngươi... thôi, ai kêu ai giá thích ngươi chứ! Nguyên Ca nha đầu, ngươi lại đây, để ai gia nói vài lời trong lòng với ngươi!”

Trương ma ma vội vàng bước lên phía trước, đỡ Bùi Nguyên Ca đến bên người Thái hậu.

Thái hậu nắm tay nàng, đột nhiên như già nua rất nhiều, ôn nhu nói: “Nguyên Ca nha đầu, ai gia tuy là Thái hậu, nhưng cũng không thể khống chế được lòng người. Tuy có thể trách cứ, thậm chí đánh bọn hắn một trận trút giận cho ngươi, nhưng đáy lòng bọn hắn coi thường ngươi, dù ai gia trách móc nặng nề thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của bọn họ, khó tránh khỏi bằng mặt không bằng lòng. Bám cao đạp thấp, đây là bản tính lòng người, ai gia cũng không có cách nào khác. Nếu ngươi muốn bọn hắn xu nịnh ngươi, phủ phục dưới chân ngươi, cung kính với ngươi, nhất định phải để bản thân đứng ở chỗ cao.”

“Tiểu nữ ngu dốt, không thể hầu hạ Thái hậu, xin Thái hậu thả tiểu nữ hồi phủ đi!” Bùi Nguyên Ca cắn răng nói.

Thái hậu lộ vẻ mặt không vui, giống như tim đập nhanh đau nhức, nắm ngực không nói gì.

Trương ma ma vội vàng lấy thuốc tới, giày vò một phen, không nhịn được quở trách Bùi Nguyên Ca: “Bùi tứ tiểu thư, thứ nô tỳ nói một câu, người nói như vậy thật sự là thương tổn tâm Thái hậu nương nương rồi. Nô tỳ theo Thái hậu nương nương lâu như vậy, chưa từng thấy bà đối tốt với ai như vậy, dễ dàng tha thứ người đó như vậy, có thể thấy Thái hậu nương nương thật tâm thích ngươi, muốn cất nhắc ngươi. Nô tỳ lại nói chuyện không nên nói, lúc trước trên thọ yến, Thái hậu và Hoàng thượng nói xong câu kia, bây giờ đây kinh thành còn nhà nào dám cưới ngươi?”

Thái hậu ở bên cạnh nghe, không cản lại, cũng không có chen vào.

Bùi Nguyên Ca này, vẫn ôm ảo tưởng không thực tế, cho rằng có thể đào thoát khỏi bàn tay của bà sao? Không chặt đường lui của nàng, nàng sẽ không thể quyết một lòng! Hiện tại, để cho nàng hiểu rõ, đời này của nàng chỉ có thể vùi trong hoàng cung, lại nghĩ đến tình cảnh trước mắt, Bùi Nguyên Ca mới có thể thật sự vùng lên, cố gắng nghĩ cách thay đổi khốn cảnh hiện tại.

Bùi Nguyên Ca khép mi cúi đầu, suy tư trăm điều, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Thái hậu nhàn nhạt nhìn nàng, chắc chắn nàng sẽ nghĩ thông suốt.

Quả nhiên, rất lâu sau, Bùi Nguyên Ca mới từ từ ngẩng đầu, trong mắt vẫn mang theo tơ máu, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: “Vì sao cùng là nữ nhi Bùi phủ, đại tỷ còn là thứ nữ, lại có thể so với ta càng... Tiểu nữ nên làm như thế nào?”

Rốt cục chịu thua rồi!!

Thái hậu vui mừng một hồi, chậm rãi nói: “Nguyên Ca nha đầu, ai gia tuy là Thái hậu, nhưng người chân chính nắm hoàng cung trong tay thậm chí toàn bộ thiên hạ, là Hoàng thượng. Tại trong hoàng cung này, vinh nhục hưng suy của mọi người, đều quyết bởi Hoàng thượng, cho nên thái độ những cung nữ thái giám này đều chuyển động theo tâm tư Hoàng thượng. Đại tỷ ngươi tuy là thứ nữ, trước lại bị Hoa phi và Triệu tiệp dư khi nhục, nhưng nàng lại hiểu được đạo lý phúc họa tương y, mượn đó dẫn Hoàng thượng chú ý tới nàng. Trước đó vài ngày, Hoàng thượng lại khen ngợi nàng viết một bài thơ hay, trong mắt tại những hạ nhân kia, làm sao có thể không khen ngợi nàng?”

Mấy ngày nay, Bùi Nguyên Ca bị Thái hậu chặn trong Huyên Huy cung, không thể chạm mặt với ai. Ngược lại, Bùi Nguyên Hoa lại phụng mệnh Thái hậu đi lại chung quanh, thường “ngẫu nhiên gặp” Hoàng thượng. Hôm trước ở hồ sen vịnh phú liên hoa, vừa vặn bị Hoàng thượng nghe được, khen ngợi thi văn của nàng nổi bật. Việc này, không ngừng khiến Bùi Nguyên Hoa phấn khởi, Lưu Sương Lưu Nhứ ở Sương Nguyệt viện khoe khoang rất lâu.

Suy đoán như thế, trong này nhất định có Thái hậu xảo diệu an bài.

“Nguyên Ca nha đầu, ai gia thấy ngươi là hài tử thông minh lanh lợi, mỹ mạo ngộ tính đều xuất sắc hơn đại tỷ của ngươi. Nếu ngươi chịu nghe ai gia khuyên bảo, tiền đồ tương lai tuyệt đối trên đại tỷ ngươi.” Thái hậu cười hòa ái, trong ánh mắt sáng trầm tĩnh, thanh âm nhu uyển tràn ngập lực hấp dẫn: “Đến lúc đó, ngươi lại nhìn sắc mặt những cung nữ thái giám Sương Nguyệt viện này. Đến lúc đó, dù ngươi ra tay cho bọn chúng một bạt tai, bọn chúng cũng sẽ cười nói, Tứ tiểu thư cẩn thận đau tay, nô tài tự làm!”

Trong mắt Bùi Nguyên Ca lóe ra thần sắc bất định, hồi lâu sau, như là hạ quyết tâm.

“Tiểu nữ toàn bộ nghe theo Thái hậu phân phó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play