Nhìn về phía mảng xương trắng hếu xa xa, Từ Ngôn gật nhẹ, nói: “Hóa thành xương trắng ngay tức thì, không hỗ danh là hiểm địa cấp hai.”
Thật ra, đám cát bụi bay ra từ Tàng Thi lâm chính là từng con phi trùng. Bọn côn trùng này có đôi mắt màu đỏ, rõ ràng đều là Yêu vật. Hàng vạn con Yêu vật xuất hiện, đàn trâu và bọn mãnh hổ đã hóa thành xương trắng trong nháy mắt, chưa kịp có bất cứ hành động giãy giụa nào.
May thay, mục tiêu của Thi Ngữ trùng là đàn trâu kia. Hơn nữa, Thừa Phong thuyền đã bay xa theo tuyến đường mới, không thì một khi cơn bão côn trùng ấy bao trùm, mười tám vị tu sĩ Trúc Cơ nơi này không thể nào ngăn cản nổi, thậm chí sẽ bị gặm nát sạch sẽ không chừng.
Trên khoang thuyền, cả không gian im ắng hẳn, chẳng ai nói một lời nào. Một vùng thảo nguyên tươi đẹp trong mắt nhóm đệ tử đảo Lâm Uyên giờ đã biến thành một vùng đất nguy hiểm chết người.
“Có đánh chết ta thì ta cũng không dám đến Tàng Thi lâm nữa đâu. Trừ khi, ta có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh...”
Phí Tài đã co đầu rụt cổ từ sớm, đôi mắt ngập tràn nỗi sợ. Những người đệ tử khác cũng có cảm giác giống hệt như thế
“Xem ra, chúng ta chỉ có thể đi rèn luyện tại hiểm đại cấp ba thôi. Nơi này hoàn toàn không thích hợp với tu sĩ Trúc Cơ.”
Ngược lại, Từ Ngôn vẫn dửng dưng, vì hắn chẳng hề quan tâm đến cái bọn chỉ ở cấp Yêu vật thế này.
“Chúng ta bay đến đây cũng xa rồi, cứ tưởng bọn Thi Ngữ trùng không săn mồi bên ngoài khu rừng chứ.” Vương Chiêu vừa tập trung toàn lực điều khiển Thừa Phong thuyền rời xa nơi đó, vừa sợ sệt nói: “May mà ngươi nhắc nhở, không thì chẳng dám nghĩ đến cảnh lâm vào trong bầy côn trùng kia sẽ có kết cục gì."
“Là người cùng thuyền, đại sư tỷ không cần khách khí.” Từ Ngôn cười, đứng dậy, quay vào trong mái che thuyền.
Hắn đã nhớ rõ địa đồ, cũng đã nghe ngóng thêm được vài chuyện. Về phần nhiều bí ẩn khác ở Tây Châu Vực, thì Vương Chiêu không thể nào biết hết được.
Nếu Vương Chiêu không có cha là đảo chủ cảnh giới Nguyên Anh thì cũng không cách nào biết được nhiều tin tức liên quan tới Thiên Anh bảng và Địa Kiếm tông như thế được.
Mùi rượu bắt đầu phảng phất bên trong trong mái hiên thuyền. Phí Tài đang uống từng hớp linh tửu vào miệng.
“Phí sư huynh thật có nhã hứng?” Từ Ngôn kỳ quái hỏi.
“Nhã hứng gì đâu? Ta dùng rượu để át nỗi sợ. Bọn côn trùng kia đáng sợ quá. Thôi xong, chắc ta gặp ác mộng mấy ngày liền mất.” Bàn tay đang cầm bát rượu của Phí Tài rung nhẹ, rõ ràng là gã đã bị cảnh tượng vừa rồi hù dọa nghiêm trọng.
“Đáy biển đáng sợ vậy người còn sống sót đi ra được, có bầy côn trung thôi có gì mà phải sợ đến thế!” Từ Ngôn lắc đầu, giật bầu rượu trong tay gã rồi tự rót cho mình.
“Phí sư huynh, nhát gan thì đừng tu tiên.” Từ Ngôn liếc Phí tài, uống một hơi cạn sạch rồi khen rượu ngon.
“Đúng vậy, Từ sư huynh nói chí phải! Chúng ta đã sống sót quay về từ đáy biển, hà cớ gì sợ hãi một bầy côn trùng!” Được ủng hộ tinh thần, Phí Tài quên béng chuyện gã đã hôn mê bất tỉnh nơi đáy biển.
“Khà khà, thật ra thì gan của ta cũng lớn lắm, có mấy lần trèo cây bắt rắn khi còn bé rồi. Đường đường là cao thủ Trức Cơ thì không bao giờ nhát gan nhé.”
Phí Tài càng nói càng hăng, nói một cách hiên ngang: “Chúng ta còn phải đắc đạo thành tiên đây này, mà muốn làm thần tiên thì gan phải lớn!”
“Ngươi có định hành hiệp khắp bốn biển hay không?” Thấy gã này nói chuyện thú vị như thế, Từ Ngôn bất thình lình hỏi.
“Hành hiệp thì miễn nhé! Bộ dáng này của ta không giống kẻ hiệp nghĩa sao? Nhiều nhất cũng chỉ là một tên tu sĩ mập mà thôi.” Phí Tài gãi đầu, xấu hổ, khẳng định mình không có hứng thú với chuyện hành hiệp bốn biến.
“Phí sư huynh, có rèn sắt lần nào chưa? Ngươi thích rèn sắt không? Hoặc là, trước khi tu luyện, người có từng muốn trở thành thợ rèn hay không?”
“Thợ rèn à? Chưa từng muốn! Thật ra, ta muốn làm đầu bếp, như vậy sẽ không sợ đói. Tiếp theo, ta sẽ cưới thê tử. Đáng tiếc, ta quá nghèo nên chẳng ai chịu lấy ta. Sau khi trở thành tu sĩ, ta nhìn những cô gái trong thành Lâm Uyên lại không hợp mắt nữa. Từ sư huynh, huynh có nghĩ ta mắt cao hơn đầu hay không?
“Phí sư huynh, hiếm có ai tự hiểu bản thân như ngươi đấy.”
“Hà hà... Đa tạ Từ sư huynh khích lệ... Nhưng sao cứ có cảm giác là nguơi đang mắng ta nhỉ?”
Trò chuyện dăm ba câu, Từ Ngôn có ý định ám chỉ về việc hành hiệp tứ hải và trở thành thợ rèn nhưng đáng tiếc là Phí Tài không thích thú cho lắm. Thế lại kỳ lạ, vì điều này sẽ biến mối liên quan giữa Đại Ngưu, người con của thợ rèn trong cảnh mộng và Phí Tài trở thành một tình huống hoàn toàn trái ngược nhau. Từ Ngôn nghĩ mãi mà không hiểu điểm này.
“Chẳng lẽ là trùng hợp ư?”
Từ Ngôn thầm nhủ: “Chuyện về người bạn tốt thuở thiếu thời của Thông Thiên tiên chủ có lẽ đã cách đây hàng vạn năm. Dù có thuyết luân hồi, ắt hẳn cũng đã luân hồi vô số lần rồi.”
Từ Ngôn cười tự giễu, vất bỏ suy nghĩ ấy đi rồi dùng một tia linh khí để thăm dò bên trong túi trữ vật, định bụng lấy một vài mảnh da thú ra để vẽ bùa chú.
Đã có phù bút, linh mực và da thú, thế nhưng Từ Ngôn vẫn ngồi yên, bất chợt cảm thấy nghi hoặc. Trong túi trữ vật, thiếu mất một món đồ.
Sau khi rèn luyện tại đáy biển xong, ngoại trừ dùng hôi nang để đổi lấy ban thưởng của tông môn, Từ Ngôn còn thu gom được khá nhiều chiến lợi phẩm, có vài túi trữ vật của các vị tu sĩ Trúc Cơ khác cũng được cho vào bên trong chiếc túi này.
Trong đó có rất nhiều tài liệu cấp thấp và các loại linh thảo, dù cấp bậc không cao nhưng số lượng không ít. Từ Ngôn nhớ rõ có ba loại linh thảo có giá trị cao nhấtm đoạt được từ tay Liễu Tác Nhân của đảo Bát Lan. Nhưng khi hắn xem xét bên trong túi ban nãy, trong ba loại linh thảo kia lại thiếu mất một loại rồi.
Từ Ngôn ngẩng đầu thật nhanh, nhìn thẳng vào Phí Tài trước mặt.
Phí Tài đang tu luyện chợt rùng mình, vẫn không biết Từ Ngôn nhìn qua, càng không phát hiện sát ý trong ánh mắt hắn.
“Không phải gã...”
Từ Ngôn nhanh chóng tản đi sát khí trong mắt mình. Dù phẩm hạnh của Phí Tài không tốt lắm nhưng là người không tệ. Hơn nữa, gã chỉ có tu vi Trúc Cơ, không đủ khả năng trộm đồ trong túi của Từ Ngôn.
Hắn xem xét túi trữ vật lần nữa, quan sát cả bình sứ nhỏ đang nằm tại vị trí sâu nhất.
Ngoại trừ mất một loại linh thảo, tất cả những đồ vật khác đều còn nguyên.
“Mười một nhánh Sa Mộc thảo, chẳng còn lại nhánh nào...”
Từ Ngôn chắc chắn tài liệu biến mất tên là Sa Mộc thảo. Loại này sinh trưởng sâu bên trong sa mạc, dùng để luyện chế Mộc Nguyên đan cấp thấp, có giá trị cao, cực kỳ quý giá đối với tu sĩ Trúc Cơ.
Qua mấy tháng trên đảo Lâm Uyên, Từ Ngôn đã có vốn kiến thức nhất định về các loại đan dược cấp thấp tại Chân Võ giới giới. Bên cạnh đó, hắn đã từng nghe lão đạo sĩ kể về Sa Mộc thảo khi còn bé.
Với trí nhớ của Từ Ngôn, chắc chắn không nhớ nhầm những gì được chứa trong túi trữ vật của mình. Hơn nữa, hắn không phải là tu sĩ Trúc Cơ. Dù tu vi bị phong ấn nhưng không phải ai cũng dễ dàng động vào túi trữ vật của hắn được.
“Không có ai chạm vào túi trữ vật, thế là Sa Mộc thảo tự mình biến mất à? Là do tiểu Mộc đầu ư?”
Nhớ đến lần đi xa trăm năm tại thế giới trong bình, con bù nhìn trong Thiên Cơ phủ từng hấp thu Mộc bản nguyên, thế là Từ Ngôn chợt hiểu ra.
Sa Mộc thảo là một loại thảo dược có chứa nhiều linh khí. Hơn nữa, loại cỏ này chỉ chứa linh khí, không hề đính kèm bất cứ tạp chất nào. Thật ra, đây là chuyện hiếm thấy, vì đa phần linh hoa, linh quả đều chứa đựng linh khí trong ngũ hành ở các tỷ lệ khác nhau.
Hắn quan sát chiếc lá màu xanh trên cành khô bên trong bình sứ. Dường như chiếc lá ánh tỏa ra một vầng sáng mờ nhạt, rồi nhanh chóng biến mất tựa như Tiểu Mộc đầu đang cư trú trên chiếc lá xanh ấy vừa chào hỏi Từ Ngôn.
“Quả nhiên là thế.”
Sau khi xác nhận xong, Từ Ngôn thầm nghĩ: “Sau này nếu có cơ hội, ta nhất định phải thu thập nhiều loại linh thảo có mộc thuộc tính hơn nữa cho tiểu Mộc đầu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT