Trên biển rộng bao la, không có xuân hạ, chẳng thấy thu đông. Dường như bốn mùa đều như ngừng lại giữa vùng biển này.
Kim Uế vẫn cứ bay nhanh, chẳng đổi hướng lấy một lần, thẳng về phương Bắc.
Từ Ngôn vẫn thế, cặm cụi nghiên cứu đạo dùng bùa chú, liên tục luyện chế bùa chú cấp thượng phẩm.
Nhờ công sức mày mò nhiều năm qua, chẳng những trình độ sử dụng bùa chú đã đạt đến một mức độ khá cao mà nỗi lòng của hắn còn hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ngừng tay luyện bùa, Từ Ngôn lấy hàm răng giao long và cả thân thể hoàn chỉnh của giao long ra.
Giao long không phải là rồng. Nó có bộ dáng tương tự một con cá sấu, cực kỳ hung tợn, chiều dài hơn mười trượng, cả người có một lớp giáp cứng như từng tảng nham thạch phủ kín. Mồm nó dài rộng, đủ nuốt sống trâu, ngựa.
Nham Giáp giao là loài ác giao hay gặp nhất. Chúng sinh sống ở khu vực gần biển. Thanh pháp bảo Giao Nha khi trước của Từ Ngôn cũng là dùng răng nhọn của loài Nham Giáp giao này.
Đặt mười mấy cái răng giao và bộ thi thể Nham Giáp giao hoàn chỉnh cùng một chỗ, nét mặt của Từ Ngôn nghiêm túc dần.
Nguyên Anh trong Tử Phủ của hắn mở mắt ra. Tay nhỏ hợp nhất, một ngọn lửa huyền ảo xuất hiện trong lòng bàn tay. Sau đó, ngọn lửa ấy bay ra khỏi Tử Phủ, lượn lờ thành hình một con rồng lửa óng ánh xung quanh người Từ Ngôn.
Đây chính là Anh hỏa, mạnh hơn Đan hỏa gấp mười lần. Chỉ khi cường giả Nguyên Anh muốn tế luyện pháp bảo hoặc linh đan mới cần dùng đến ngọn lửa kỳ dị này.
Tu sĩ Kết Anh thành công là đã nắm giữ được sức mạnh của Anh hỏa này.
Anh hỏa không được sử dùng vì nó cực kỳ quý giá. Nguyên Anh thể cần phải súc tích một thời gian rồi chuyển hóa dần mới hình thành ra được. Dĩ nhiên, nếu ngọn lửa ấy bị dập tắt, Nguyên Anh thể chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thậm chí có thể bị thương nặng.
Từ Ngôn không chế Anh hỏa phủ kín răng giao và thi thể Nham Giáp giao trước mặt. Nhiệt độ tăng cao dần, phả vào gương mặt Từ Ngôn, lúc sáng lúc tối.
Pháp bảo thuận tay của hắn đều vỡ nát giữa cơn hạo kiếp. Hiện tại, Từ Ngôn chẳng còn món nào để mà dùng. Do đó, hắn định sử dụng thi thể của Nham Giáp giao và mười mấy cái răng giao này để tế luyện ra một kiện pháp bảo mạnh mẽ.
Đó sẽ là một món sát khí vượt qua cấp thượng phẩm, đạt đến cực phẩm!
Tương tự như pháp khí, pháp bảo cũng được phân chia thành hai cấp thượng - hạ. Thế nhưng mà cảnh giới cực phẩm kia lại không có mấy ai đủ sức luyện chế ra, ngoại trừ những vị Thần Văn. Hơn thế nữa, dù cho những vị cường giả Thần Văn ấy có nghiên cứu cả đời cũng không thể luyện chế ra vài món pháp bảo cực phẩm.
Đối ứng với năng lực của Từ Ngôn lúc này, pháp bảo cấp hạ phẩm không còn giúp được gì nhiều cho hắn. Chỉ khi mang theo pháp bảo cực phẩm bên người thì sức chiến đấu của hắn mới có thể tăng mạnh thêm một tầng nữa.
Cây đại thụ Thần Mộc tại phần cuối dòng Thiên Hà không những có Mộc Linh lực mạnh mẽ mà còn có những thứ khác nguy hiểm hơn rất nhiều. Muốn leo cây vượt trời, không có pháp bảo hộ thân chắc chắn không thể làm được.
Luyện chế ròng rã vài tháng, Nham Giáp giao và mười mấy cái răng giao đã có hình dáng một thanh trường đao, thân đao có hình từng cơn nước gợn lưu chuyển liên tục. Chỉ là, khí tức của thanh đao này vẫn chỉ dừng lại ở mức thượng phẩm.
Lúc con Nham Giáp giao này còn sống vẫn chỉ có thực lực Đại yêu. Do đó, lấy cả người nó để làm tài liệu luyện chế, vẫn chưa đủ để rèn ra pháp bảo cực phẩm.
Sau khi tế luyện xác Nham Giáp giao và mười mấy cái răng xong, Từ Ngôn ngồi nhìn thanh trường đao chưa thành hình, trầm ngâm một lát. Thế rồi, hắn lấy một vài món quý giá trên cơ thể của một số con Đại yêu ra.
Trong đó, có ngà voi của Lôi tượng, có xương trắng của hổ, báo, có sừng của Đại yêu loài trâu nào đó nữa.
Những tài liệu này nhao nhao được dung nhập vào trường kiếm, khí tức pháp bảo thượng phẩm quả có nâng cao hơn nhưng vẫn không đáp ứng được đến cấp cực phẩm.
Dùng linh lực niêm phong lại thanh trường đao nằm ở trạng thái từng làn nước gợn, Từ Ngôn dừng thao tác luyện chế lại.
Hổ cốt của Yêu vương đã vỡ vụn trong miệng Hà Mẫu, không thì dùng bộ xương ấy luyện chế chắc chắn đã thành cực phẩm rồi.
Trong khi đó, thân thể Hà Mẫu to lớn đã khô quắt từ lâu, vả lại còn mang khí tức âm tà, cơ bản là không thể nào tế luyện. Hiện tại, Từ Ngôn có chút khó khăn. Hắn có thể tế luyện một thanh pháp bảo thượng phẩm ngay lập tức, nhưng từ đó đành bỏ qua cơ hội tạo ra một pháp bảo cực phẩm có uy lực mạnh mẽ hơn nhiều.
"Xem ra, mình phải tìm một bộ xương cốt của Yêu vương mới được."
Nghĩ mãi, Từ Ngôn còn cân nhắc đến gã Yêu vương Kim Uế bên ngoài kia. Nếu có thể lấy mỏ và vuốt ưng của Kim Uế xuống, hắn chắc chắn có thể luyện chế ra pháp bảo cực phẩm.
Thế nhưng mà, hắn cười khổ một tiếng, rồi lắc đầu. Từ Ngôn biết rõ mình không nên có ý định làm thịt vị Yêu vương này, nếu thế đi lại các nơi đành phải tự nhờ vào đôi chân của bản thân mất rồi.
"Chờ quay lại Tình châu rồi tính tiếp. Có lẽ mình sẽ moi ra một vài thứ tốt từ tay năm vị Yêu vương ở Thiên Bắc kia."
Sau khi đánh chủ ý vào năm vị Yêu vương kia, Từ Ngôn gật gù, cảm thấy đây là một biện pháp đúng đắn. Hơn nữa, nếu như năm vị ấy không gom góp đủ tài liệu để hắn luyện chế pháp bảo cực phẩm, vậy hắn chỉ cần chém một tên trong đó là đủ rồi.
Với tốc độ của Kim Uế, hành trình tới Thiên Hà cũng phải mất gần trăm năm, vì thế Từ Ngôn cũng có nhiều thời gian luyện chế pháp bảo dọc đường đi. Giờ chỉ cần phải mang theo năm vị Yêu vương, pháp bảo chắc chắn sẽ được hoàn thành. Vì thế, Từ Ngôn cũng chẳng vội, bèn lấy thẻ tre của Lý Huyền Cư ra, tiếp tục quan sát.
Hắn vừa phỏng đoán đạo dùng bùa chú, vừa tu luyện. Cuộc đời bế quan của Từ Ngôn khá là khô khan.
Tu sĩ Nguyên Anh, lại còn là Nguyên Anh chân chính, nhịn ăn nhịn uống cũng sẽ không có vấn đề gì. Từ Ngôn chẳng để tâm lắm đến nhu cầu này, nhưng còn một kẻ sắp sửa mất mạng vì đói.
Hải Đại Kiềm rất đau buồn, dần dần gầy gò đi.
"Tiểu Thanh ơi, Tiểu Thanh à! Thương lượng chút đi! Cho lão ca xin một cái càng ăn lót dạ nhé."
Trong vườn hoa, Tiểu Thanh đã chén sạch đống bùa chú phế phẩm kia. Nó đang cố gắng lắc qua lắc lại cặp càng cua, rõ ràng là biểu thị ý từ chối.
Hải Đại Kiềm dõi ánh mắt vô thần của mình quan sát bọn cua khác, than thở một tiếng, rồi bước lảo đảo ra khỏi vườn hoa.
Mặc dù đám Băng Ti giải này không phải cua Đại Vương nhưng dầu gì đi nữa vẫn cùng tộc với gã. Do đó, gã có thể ăn bất cứ cái gì, thậm chí là thịt rồng, mà cũng không cách nào có thể ra tay với đồng tộc mình được.
Ăn thịt đồng loại là một chuyện cấm kỵ trong Yêu tộc. Ngoại trừ tộc bọ ngựa ra, ở Thiên Bắc rất hiếm có chuyện đồng tộc ăn thịt lẫn nhau.
Chẳng còn cách nào khác, Hải Đại Kiềm đành lảo đảo lê thân đến gần căn phòng lớn nơi Từ Ngôn ngồi bế quan. Gã cứ đi loanh quanh trong đó.
Gã có thể đi ra ngoài, nhưng bên ngoài Thiên Cơ phủ có một con Yêu vương tộc Ưng khiến gã sợ hãi đến nỗi suýt nữa hồn phi phách tán. Gã chỉ ở trình độ Yêu Linh, vừa ra khỏi cửa liền gặp một con Yêu vương trấn thủ, làm sao mà không sợ.
"Trưởng lão đại nhân, lão gia ngài có đói bụng không? Đại Kiềm làm chút đồ ăn cho ngài nhé?"
Hải Đại Kiềm rặn ra một khuôn mặt tươi cười, nói nhỏ như thế. Gã sợ làm ồn ào tại khu vực bế quan của Quỷ Diện, nên chẳng dám thưa bẩm lớn tiếng.
Chờ gần nửa ngày nhưng chẳng thấy ai ngó ngàng đến mình, Hải Đại Kiềm cực kỳ muốn thét to lên rằng "lão tử đói bụng." Ấy thế mà, gã há mồm cả lúc lâu vẫn không nói nên lời, sợ Từ Ngôn ra tay đánh chết gã.
"Chẳng phải đây là muốn lấy mạng cua già ta hay sao...?"
Hải Đại Kiềm nằm trong sân thở dài, rên rỉ. Sau đó, gã ngồi xổm tại góc tường, ôm đầu đau khổ. Bên cạnh gã, có một con bù nhìn rơm vẫn không nhúc nhích nằm lặng lẽ, dựa sát chân tường.
"Kiếm một con bù nhìn trông cửa thì có tác dụng gì đâu? Chẳng bằng kêu ta trông cửa, chỉ cần bao ăn bao uống no nê là được. Con Vương xà đáng ghét kia, chắc nhà ngươi cố ý ăn chặn thức ăn rồi. Là mi đang trả thù Hải Đại Kiềm ta đúng không? Có cần phải vậy không? Đều là dân lưu lạc tứ xứ mà, chia sẻ chút đồ ăn cho ta thì ngươi chết ư...?"
"Nếu không có đồ ăn, lão tử chết thật đấy..."
"Có gió nổi lên à? Tại sao hoa bay phất phới vậy?"
Trong viện tử không có gió. Thiên Cơ phủ là pháp bảo, dĩ nhiên cũng không có gió. Thế nhưng mà, Hải Đại Kiềm đang ôm đầu, bỗng phát hiện có một đóa hoa nhỏ màu xanh lá đang trôi nhẹ về phía người rơm bên cạnh gã.
Đóa hoa màu xanh lục kia im ắng lăng đến chân người rơm. Sau đó, Hải Đại Kiềm vô cùng kinh sợ khi thấy hình ảnh trước mặt.
Đóa hoa quái lạ màu xanh kia lăn dọc trên thân người rơm, cuối cùng chìm vào bên trong ngực con bù nhìn ấy.
Thế còn chưa hết, ngay khi Hải Đại Kìm trợn mắt, ngoác mồm nhìn về phía con bù nhìn ấy, thì đôi mắt được làm bằng hai viên đá nhỏ đính lên trang trí trên người con bù nhìn kia lại lay động nhẹ một chút!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT