Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên:Hoangtruc

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Từ Ngôn, Kim Uế đắc ý cười sằng sặc. Tính ra gã vẫn có điểm mạnh hơn Từ Ngôn, đó chính là một thân của cải.

“Nếu Từ đạo hữu cần thì lấy cả cũng được, ngươi càng mạnh càng nhanh chóng phá vỡ rào chắn bên ngoài gốc cổ thụ đó.”

Kim Uế hào phóng vung tay lên nói: “Hai vị Thần Văn, không bằng cứ cầm tạm vài món. Tuy rằng giá trị đám tài liệu này kinh người nhưng bản vương vẫn tặng các người được”.

“Đa tạ Yêu vương đại nhân!” Hà Điền nở một nụ cười lấy lòng, chắp tay tạ ơn.

“Đã thế chúng ta không khách sao đâu.” Vương Khải như muốn ngụp cả mặt trong đống bảo bối, trái chọn phải lựa, miệng cười ngô nghê.

Chẳng phải Kim Uế hào phóng gì mà là gã không dám cam đoan mình đi chuyến này có thể còn sống trở về hay không. Dùng tốc độ của gã cũng phải mất trăm năm mới tới nơi, cả đi và về tốn tới hơn hai trăm năm. Có điều tuổi thọ của gã đã không còn nhiều như vậy.

Lúc còn trẻ, khi mới trở thành Yêu vương, Kim Uế tài cao gan lớn, một mình ngược sông mà lên. Chuyến đi này đã hao phí hai trăm năm, khiến gã vô cùng hối hận.

Tuy gã thấy được gốc cổ thụ chọc trời nhưng không tài nào lại gần đó được, hai trăm năm đó phí hết sạch trên quãng đường đi cả. Nếu Từ Ngôn không cách nào phá vỡ được lực lượng bản nguyên, thì dù có bị đánh chết, gã cũng không đi tới nơi phần cuối Thiên hà.

Sau khi lựa chọn tài liệu xong, ba người Từ Ngôn lập tức chia tay.

Vương Khải và Hà Điền chạy về Thiên Nam thu xếp tông môn. Yêu vương Kim Uế cũng phải sắp xếp cho đám con cháu trong nhà, bởi chuyến này rất có thể có đi mà chẳng về.

Một mình Từ Ngôn bay tới một hòn đảo nhỏ, đợi Kim Uế đến.

Trước khi đi Thiên Hà, Từ Ngôn muốn tận mắt chứng kiến nơi tận cùng thế gian như lời Vương Khải và Hà Điền đã nói.

Tại nơi trú đóng của Kim Tiền tông, phía sau của hòn đảo khổng lồ có một căn nhà gỗ lớn.

Căn nhà này sát biển, chỉ cần mở cửa là sẽ ngắm được đường chân trời, phong cảnh vô cùng đẹp.

Một lão già cao gầy đang ngồi bên cửa sổ tỉ mẩn quan sát một miếng da giao long, trên chiếc bàn cạnh đó còn có hai chén trà thơm, bốc khói nghi ngút.

“Da giao long cấp bậc Đại yêu còn nguyên vẹn thế này là hiếm lắm, hiếm lắm. Dùng để chế bùa chú phải nói là nhất hạng.”

Phong chủ Huyền Lục phong Lý Huyền Cư thổn thức nói, ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mặt nói: “Từ trưởng lão, đổi mảnh da này cho lão phu được không? Linh thạch lão phu chẳng thiếu, báu vật cũng có vài món.”

Dứt lời, Lý Huyền Cư lấy một túi trữ vật ra, định bụng mang một ít tài liệu cực phẩm để đổi chác.

Từ Ngôn thưởng thức chèn trà thơm, hào phòng nói: “Nếu Lý phong chủ cần dùng, tặng ngươi luôn đấy.”

Sau khi tới nơi trú đóng của Kim Tiền tông, Từ Ngôn được người tọa trấn hải đảo này là Lý Huyền Cư tiếp đón. Hải đảo này được coi là một chi nhánh của tông môn, tất nhiên sẽ phải phái một vị Nguyên Anh tới, cho nên vì thế mà Huyền Lục phong được dời đến hải đảo.

“Nếu Từ trưởng lão đã hào phòng như vậy, khà khà, lão phu cũng chẳng khách sáo nữa.”

Lý Huyền Cư cầm miếng da giao long, nhìn ngắm cả nửa ngày, yêu thích không buông. Sau đó, lão lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Từ Ngôn nói: “Đây là thành tựu suốt đời lão phu đối với bùa chú, trên này ghi lại cách luyện chế tâm đắc của hơn ba trăm loại bùa chú, chắc hẳn Từ trưởng lão sẽ cần dùng đến.”

Nhận không miếng da giao long, lẽ nào không lại quả.

Lý Huyền Cư có thể tới cảnh giới Nguyên Anh, có những lời không cần nói phải nói toẹt ra. Với thực lực ngang ngửa Yêu vương của Từ Ngôn, thứ hắn để mắt không nhiều, báu vật lại chẳng thiếu. Người ta đã đưa ra da giao long, thì có khác nào tuyên bố cần kinh nghiệm luyện chế bùa chú của Lý Huyền Cư lão.

“Đa tạ Phong chủ.” Từ Ngôn cươi rồi nhận lấy miếng ngọc giản.

“Thuật bùa chú không giống như kiếm quyết hay pháp thuật, tiện tay là có thể luyện được. Muốn có thành tựu ở thuật này, cần phải bỏ ra khổ công không ít."

Lý Huyền Cư bưng chén trà chậm rãi nói:

“Khổ công này không nói về cách vận dụng bùa chú. Bởi chỉ cần một chút linh lực là đã có thể thúc giục bùa chú, vô cùng đơn giản. Nhưng mà bùa chú lại dễ hao hụt, phải chuẩn bị thật đầy đủ. Lúc đang đối chiến hoặc là gặp nạn còn thể dùng để bảo vệ tính mạng. Nói trắng ra thì bùa chú là hàng dự trữ, dự trự càng nhiều thì lực lượng càng mạnh.”

Thuật bùa chú có phần đặc biệt, đấy là chỉ cần có đủ linh lực thì có thể thoải mái thi triển.

Lá bùa tương đối mỏng manh, lại còn bị giới hạn lần sử dụng. Thoạt nhìn thì thứ này tương đối phiền toái nhưng lại có một ưu điểm lớn nhất đó là khi thi triển cần rất ít linh lực. Phẩm chất lá bùa càng thấp thì yêu cầu về linh lực càng ít. Thậm chí, loại bùa chú lởm khởm nhất còn không cần linh lực, có thể thi triển thông qua chân khí.

Từ Ngôn đã sớm biết rằng võ giả Tiên Thiên cũng có thể vận dụng bùa chú.

Mấy chục năm tu luyện, phần lớn thời gian Từ Ngôn dành cho phi kiếm và pháp thuật, hoàn toàn không tinh thông về bùa chú. Cho nên hắn mới dùng da giao long để đổi lấy kinh nghiệm về thuật đạo này của Lý Huyền Cư.

Lý Huyền Cư cảm khái nói: “Dùng phù dễ, luyện phù khó. Bùa chú cấp thấp chỉ dùng da thú bình thường làm giấy, lông yêu thú làm bút, lại chế thêm linh mực là đã có thể vẽ rồi. Nếu muốn tăng phẩm chất của lá bùa lên thì cần dùng đan hỏa tế luyện, cần dùng tới da của Yêu thú thậm chí Yêu linh. Còn bùa chú cực phẩm thì phải dùng da Đại yêu luyện chế, hơn nữa xác xuất luyện chế thành công lại cực thấp.”

Nói xong, Lý Huyền Cư lấy ra một lá bùa màu vàng. Lá bùa vừa ra, trong căn nhà gỗ đã vang lên loáng thoáng tiếng sấm sét. Thậm chí Từ Ngôn có thể nhìn thấy có tia sét chạy trên lá bùa màu vàng.

Lý Huyền Cư cười rồi để là bùa sét lên bàn: “Tông chủ phái ta tới trấn thủ nơi đây, chỉ bởi vì loại lôi phù này.”

“Lôi phù có thể dùng để xua đuổi đám hải thú, tránh đánh chết quá nhiều. Nếu không thi thể và mùi máu của chúng sẽ hấp dẫn nhiều quái vật mạnh hơn tới.”

Vốn Từ Ngôn đã biết điều này, nên không kinh ngạc.

“Đây là việc bất đắc dĩ thôi.” Lý Huyền Cư lắc đầu nói: “Hải thú đông đảo, tu sĩ Nhân tộc muốn chiếm một vùng biển làm chỗ nương thân rất khó khăn. Nên loại lôi phù này được dùng để xua đám hải thú đi, có vậy mới duy trì được cục diện hiện nay. Cũng may bùa chú dễ luyện chế, chỉ cần có đủ tài liệu là có thể cư trú lâu dài trên đảo này rồi."

Từ Ngôn cầm lá lôi phù màu vàng tò mò hỏi: “Đây là cực phẩm lôi phù ư?”

Lý Huyền Cư đắc ý đáp: “Đúng thế, uy lực của nó cực lớn, có thể đánh trọng thương cả Đại yêu. Trên người lão phu cũng chỉ có bảy lá thôi. Khi mới tới, đảo này đã bị một con Đại yêu chiếm cứ, chỉ một lá lôi phù cực phẩm này đã đánh lui, khiến nó không dám bén mảng trở lại.”

“Luyện chế khó lắm ư?” Lông mày Từ Ngôn khẽ nhíu. Một vị Nguyên Anh thành danh đã nhiều năm vậy mà trên người chỉ có bảy lá bùa chú. Điều này cho thấy bùa chú cực phẩm không dễ mà luyện chế.

“Nào chỉ là khó luyện chứ.” Lý Huyền Cư gượng cười nói: “Tài liệu dùng để luyện chế cũng hiếm hoi lắm. Ví như mảnh da giao long khi nãy, có thể dùng để luyện ra một lá bùa cực phẩm đã là may mắn lắm lắm rồi.”

Nghe được điều này, Từ Ngôn kinh ngạc vô cùng.

“Luyện bùa cần phải vô cùng chăm chú, không được xao nhãng tí ti.” Lý Huyền Cư nói tiếp: “Tuy rằng khó khăn, nhưng quá trình luyện chế cũng chính là quá trình tôi luyện tâm tính, rất có ích đối với những kẻ không kiên định. Nếu Từ trưởng lão rảnh rỗi, chi bằng nghiên cứu đạo bùa chú này một phen, biết đâu lại có thành quả.”

Nghe lão nói, Từ Ngôn khẽ gật đầu. Chuyến này không biết phải đi hết bao lâu, trên đường chẳng có gì làm, hắn đạo bùa chú ra nghiên cứu cũng hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play