Những thứ thường nhìn thấy nhất, lại dễ bị người ta xem nhẹ nhất.
Bụi bặm cát đất khắp nơi có mùi vị gì đây?
Chỉ sợ không có phàm nhân nào nếm thử. Ai cũng biết, biển rộng bao la bát ngát, thế nhưng ngoại trừ phàm nhân lớn lên ở làng chài ven biển ra, e là không ai lại đi nếm thử vị của nước biển cả.
Nếu Từ Ngôn không đưa ra câu hỏi, Vương Khải không cảm thấy thú vị, lão cũng sẽ không nếm thử xem vị của nước biển thế nào rồi.
Thế nhưng vừa nếm thử vị của nước, Vương Khải đã hoàn toàn bị khiếp sợ.
Vị của nước biển, lại nhạt đấy!
"Bát ca uống quá chén rồi hả?" Hà Điền rõ ràng không tin, tự mình chụp lấy một ngụm nước biển. Sau khi nếm thử, lão cũng ngây người tại chỗ.
"Đúng là nhạt mà... Sao có thể vậy được." Hà Điền kêu rên một tiếng, ánh mắt không cách nào tin được.
"Nước biển không thể nào nhạt được." Vương Khải phi thân lên, lao thẳng xuống biển. Còn Từ Ngôn và Hà Điền cũng đứng thẳng người trong viện tử, vẻ mặt không hiểu ra làm sao.
"Sao nước biển lại nhạt? Chẳng lẽ biển rộng này thật sự là do Thông Thiên hà ngưng tụ thành?" Hà Điền nghi hoặc không thôi.
"Tu vi Thần Văn sống dài đến mấy trăm năm nay, chẳng lẽ các ngươi còn không biết nước biển mặn hay nhạt?" Từ Ngôn tức giận liếc nhìn Hà Điền nói: "Thần Văn không thể ngu ngốc như vậy được."
"Không thể trách chúng ta được. Ai rảnh rỗi quan tâm nếm xem nước biển có vị gì kia chứ? Chúng ta đều có thể rẽ nước đi xuống biển, không rẽ nước không xuống biển nha. Bát ca đi ra rồi." Hà Điền nhìn về phía bóng người bay tới.
"Quả thật nước biển mặn thật." Vương Khải đáp xuống viện tử, mở hai tay với hai quầng nước riêng rẽ ra. Đấy là nước biển mà lão vừa mang về.
Từ Ngôn cùng Hà Điền đều cầm lấy từng quầng nước, tự mình nếm thử. Lần này quả nhiên mặn thật.
"Trên nhạt dưới mặn, điều này không hợp lý lắm." Hà Điền gãi gãi đầu.
"Xem ra biển rộng này thật sự được Thông Thiên hà ngưng tụ thành, nước biển quanh năm suốt tháng ngâm dưới đáy biến mặn, còn trên bề mặt vẫn có vị nhạt đấy." Vương Khải trầm giọng nói: "Nói như vậy hẳn là Thông Thiên hà có trước, sau mới có biển rộng. Xem ra chúng ta phải đi lên dò xét phần cuối sông lớn kia một phen rồi."
Cái chuyện một con sông lớn tạo thành biển rộng vô biên này quá kỳ quái, đến cường giả Thần Văn còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nước biển trên bề mặt và dưới đáy có vị khác nhau, từ đó giúp ba người đoán được biển rộng hình thành do Thông Thiên hà làm nên. Như vậy nước sông Thông Thiên hà từ đâu mà đến? Không thể thật sự từ trên trời chảy xuống đấy chứ?
"Nước sông Thiên Hà, từ trên trời xuống... Tìm Hải tộc hỏi chút là được."
Từ Ngôn nói thầm một câu nói truyền lưu nhiều năm ở Tình châu. Câu nói này ai nấy đều đã nghe qua cả, chẳng qua lại không ai tin là thật mà thôi.
Ánh sáng lóe lên, Thiên Cơ phủ được mở ra, Hải Đại Kiềm đang ngâm mình trong hồ nước chợt xuất hiện trong viện tử.
Nhìn tráng hán cụt một tay này, Vương Khải chậc chậc kêu kỳ lạ, Hà Điền lại khinh thường không thèm liếc nhìn nhiều. Chỉ là một con Yêu linh mà thôi, trước mặt Thần Văn thì tính là gì đâu chứ.
"Trưởng lão đại nhân có gì phân phó?"
Vừa xuất hiện đã lập tức nhận ra hai vị Thần Văn Nhân tộc bên cạnh, Hải Đại Kiềm hoảng sợ tới mức hồn vía muốn bay đi mất. Trước đấy không lâu gã còn giao tiếp với Yêu vương, hiện tại lại đứng trước mặt Thần Văn, tính ra gan gã cũng khá lớn, đổi lại là Yêu linh khác không khéo đã bị hù chết rồi.
"Ngươi là Hải tộc, có biết làm sao nước biển chia ra mặn nhạt thế này không?" Từ Ngôn nghiêm giọng hỏi.
"Hồi bẩm trưởng lão, cái này ta biết!" Rốt cuộc Hải Đại Kiềm cũng có được một lần thể hiện ra trí tuệ của mình. Gã gấp gáp nói: "Bởi vì đáy biển có thần long! Truyền thuyết có kể thần long bị mất đi người yêu, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, biến cả đáy biển trở nên mặn chát thế kia. Cho nên từ xưa đến nay, mặt biển có vị nhạt, chỉ có đáy biển mới mặn, vì đó là nước rửa mặt của thần long nha!"
Gã giải thích một phen, chỉ thấy ba người nghẹn họng nhìn trân trối.
"Đại Kiềm, ngươi chắc chắn biết hàm nghĩa của cái cụm từ "lấy nước mắt rửa mặt" kia chứ hả?" Khóe mắt Từ Ngôn giật giật vài cái.
"Biết chứ!" Hải Đại Kiềm gật mạnh đầu: "Lấy nước mắt rửa mặt chính là dùng nước mắt để rửa mặt. Nước mắt có vị mặn, ngày nào thần long cũng lấy rửa mặt nên đáy biển có vị mặn là đúng rồi."
"Đừng nói đoạn truyền thuyết vừa kể cho ta là bắt nguồn từ cua Đại Vương nhất tộc của ngươi chứ?" Sắc mặt Từ Ngôn hơi tái xanh.
"Trưởng lão sáng suốt! Thần long rửa mặt chính là truyền thuyết của cua Đại Vương chúng ta!" Hải Đại Kiềm đắc ý nói: "Vẫn còn chưa hết đâu, theo truyền thuyết cua Đại Vương chúng ta, Thần long rửa mặt ở chỗ...Ái da!"
Binh binh bốp bốp.
Sau một trận no đòn đó, Hải Đại Kiềm mặt mũi bầm dập bị ném trở về Thiên Cơ phủ.
"Con cua ngốc kia là linh thú của ngươi?" Hà Điền thở dài hỏi.
"Lương thực dự trữ." Từ Ngôn chẳng muốn giải thích vì sao Hải Đại Kiềm ngu xuẩn kia lại còn sống được đến bây giờ.
"Nên đi thôi."
Từ Ngôn ưỡn người giãn gân cốt, ánh mắt lạnh lùng lại xuất hiện ý chí chiến đấu, cả người không còn u ám nữa mà đã bắt đầu trở nên linh hoạt hơn hẳn.
"Không gấp..." Vương Khải do dự một lúc mới nói: "Có một nơi, có lẽ Ngôn ca nhi sẽ cảm thấy hứng thú. Trước khi đi, ta muốn cùng Hà Điền thu xếp giới tu hành Thiên Nam một phen. Ngôn ca nhi tự đi qua đó nhìn xem vậy."
"Không thể nói trước chuyến này đi, e là hai lão già chúng ta không về được." Hà Điền cười ha hả nói: "Chỗ kia rất đặc biệt, đường đi khá xa, chẳng qua so với khoảng cách tới phần cuối Thiên Hà vẫn gần hơn nhiều. Với tu vi của Ngôn ca nhi, không tới hai mươi năm là đến được đấy rồi."
"Phi hành hai mươi năm?" Từ Ngôn nhíu nhíu mày hỏi: "Là nơi nào, rốt cuộc thì có gì đặc biệt?"
Hai vị Thần Văn liếc nhìn nhau, vẻ mặt trở nên quái dị. Rồi Vương Khải mới nói: "Đó là một nơi rất kì dị, năm đó ta cùng với Hà Điền đi du lịch hải ngoại, ngẫu nhiên cảm giác ra. Chúng ta gọi nơi đó là..."
Hà Điền tiếp lời, trầm giọng nói: "Phần cuối thế giới."
Nghe nói đến phần cuối, Từ Ngôn chợt giật mình, nhìn chằm chằm vào hai người một lúc lâu, mới hỏi: "Có ý tứ gì? Trời đất này thật sự có phần cuối sao?"
"Không dám chắc chắn, nhưng mà thật sự đã không còn đường đi nữa. Cái hàng rào đó kết nối với biển trời, có thể ngăn cản cả Thần Văn."
"Bởi vì thật sự quá xa, tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh căn bản không cách nào đến đó được, chỉ có cường giả Thần Văn cùng Yêu vương mới có thể nhìn thấy kỳ quan như thế."
Trước lúc đi xa, hai vị Thần Văn cần dàn xếp ổn thỏa giới tu hành Thiên Nam một phen. Bởi vì lần này đi, cả Vương Khải và Hà Điền đều căn bản không thể nào dự liệu có thể còn sống trở về được hay không. Rất có thể hai vị Thần Văn Thiên Nam này sẽ táng thân nơi phần cuối của Thiên Hà. Dù là không có chút nguy hiểm gì, nhưng đi tới hơn trăm năm, có lẽ thọ nguyên cũng sẽ bị hao phí hết cả.
"Nói cho ta biết phương hướng cụ thể." Từ Ngôn nghiêm giọng bảo. Sau đó hắn nhận được một phần hải đồ khá đơn giản. Đơn giản đến mức chỉ có một đường thẳng tắp.
"Phương bắc, cứ một đường nhắm thẳng đi về phía Bắc là đến chỗ kì dị đó." Vương Khải nói.
"Hải vực nguy hiểm, dưới biển sâu có Hải thú trình độ Yêu vương." Hà Điền dặn dò một câu.
"Đi thôi, hai vị." Từ Ngôn thu hải đồ lại, nói: "Trước tiên đi tìm một con ngựa đã, vậy mới chạy nhanh được."
"Bây giờ đi đối phó với Kim Uế? Không hợp lý cho lắm." Hà Điền do dự nói.
"Tốt nhất là bắt lấy Kim Uế ưng ngay trước khi đi Thiên Hà, sau đó chúng ta lập tức rời khỏi Tình châu. Có như vậy Yêu vương Thiên Bắc mới không biết được tung tích đồng tộc mình." Vương Khải mở miệng nói.
Bắt lấy Kim Uế ưng, sau đó lập tức dùng đường biển băng qua Thiên Nam, rời khỏi Tình Châu mới là cách ổn thỏa nhất. Nếu lúc này bắt đi Kim Uế, đến khi Từ Ngôn từ hải vực trở về sẽ đụng chạm tới Yêu tộc. Đến lúc đó chẳng phải năm vị Yêu vương Thiên Bắc sẽ tới hưng sư vấn tội hay sao?
Thần Văn sắp đi xa, Vương Khải cùng Hà Điền lo lắng nhất chính là đại địch của giới tu hành, Yêu tộc.
Có năm vị Yêu vương tồn tại, hai vị Thần Văn Thiên Nam vừa đi, giới tu hành đã thành trống rỗng. Nếu còn chọc giận Yêu vương, chắc chắn Nhân tộc sẽ gặp nguy hiểm.
"Hành trình Thiên Hà, nguy hiểm trùng trùng. Càng đông người, càng lớn mạnh." Khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên một tia cười lạnh, nói: "Yên tâm, đợi ta từ hải vực trở về, năm vị Yêu vương Thiên Bắc cũng sẽ đi theo chúng ta cùng nhau tới phần cuối Thiên Hà."
"Đúng vậy! Mang cả Yêu vương đi theo, Thiên Nam sẽ an toàn!" Hai mắt Hà Điền sáng lên, khen: "Vẫn là Ngôn ca nhi thông minh, chúng ta vì muốn phá giải bí ẩn phi thăng, không tiếc mất mạng chỉ để tìm ra được chân tướng. Mấy Yêu vương kia hẳn cũng muốn biết chân tướng của Yêu giới."
"Nếu như bọn hắn không chịu đi? Không thể trói người lại được." Vương Khải có chút lo lắng.
"Không đi dễ xử thôi." Từ Ngôn cười lạnh một tiếng, đáp: "Đánh cho tới khi bọn hắn chịu đi thì thôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT