Cửa phòng bị đẩy ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi thẳng vào một gương mặt có chút tái nhợt.
Trời đất vẫn thế, chỉ là người đã không còn như xưa nữa.
Từ Ngôn khẽ thở dài một tiếng, đi ra khỏi viện tử, thẳng hướng tới Mai Hương lâu.
Trong nhã các, Yêu vương đến từ Nê Địa cảm giác được cường giả đến gần bèn đứng dậy nghênh đón.
"Không biết Yêu vương đích thân tới, không rõ có chuyện gì quan trọng sao?" Từ Ngôn đi vào gian nhã các, bước chân tùy ý nhưng đáy mắt Trương Đại Kiềm rõ ràng lại xuất hiện một tia kinh ngạc.
Gã là Yêu vương, thế nhưng rõ ràng lại không cảm giác được cảnh giới chính thức của Từ Ngôn hiện nay!
"Được đám Yêu vương khác nhờ vả, đến nghe ngóng tình hình gần đây của Từ đạo hữu một phen." Trương Đại Kiềm vội giấu đi ánh mắt kinh ngạc, hặc hặc cười cười nói: "Hôm nay nhìn thấy Từ đạo hữu bình yên vô sự, những Yêu vương chúng ta cũng cảm thấy yên lòng."
"Lo lắng cho Yêu chủ các ngươi sao?" Từ Ngôn thuận tay châm một chén rượu nói: "Vừa vặn ngươi đã đến rồi, vậy nói xem rốt cuộc Yêu chủ của các ngươi thật sự là thứ gì? Có liên quan gì tới Hắc Long?"
"Hắc Long, vẫn còn?" Trương Đại Kiềm nhăn mày, nhìn qua càng thêm xấu xí, cũng không trả lời thẳng vấn đề của Từ Ngôn.
Từ Ngôn nhìn gã đàn ông xấu xí đối diện, vung tay lên. Tiểu Hắc xuất hiện ở bên cạnh.
Tiểu Hắc được thả ra coi như đã thể hiện đủ thành tâm của Từ Ngôn. Nếu như đối phương không nói rõ chân tướng của Yêu chủ thì gã đàn ông xấu xí trước mắt cũng không cần phải rời khỏi Mai Hương lâu này rồi.
Tu vi Nguyên Anh chân chính đủ để Từ Ngôn có được thực lực dốc sức chiến đấu với Yêu vương. Đừng nói một mình Trương Đại Kiềm, dù là năm vị Yêu vương tề tụ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Từ Ngôn.
Tiểu Hắc xuất hiện đến giờ vẫn luôn giữ một bộ dạng ngủ say, Trương Đại Kiềm trừng tròng mắt nhìn một lúc lâu đến mức hai hàng mày như dính chặt thành một đường lại với nhau.
"Đây là... Rồng sao?"
Trương Đại Kiềm ngẩng đầu, mang theo nghi hoặc khó hiểu hỏi.
Tiểu Hắc trước mặt gã có bộ dáng quá quái dị, khác xa so với Hắc Long xuất hiện ở đầu tường lúc trước. Lúc này nó như thể một con yêu quái chẳng ra cái bộ dáng gì cả.
Từ Ngôn thưởng rượu, không mở miệng nói.
"Xem ra Hắc Long bị trọng thương không nhẹ rồi... Lúc trước Từ đạo hữu ngự rồng đầy uy mãnh, khiến cả Yêu vương chúng ta phải thấy xấu hổ." Trương Đại Kiềm chắp tay nói: "Truyền thuyết về Yêu chủ đã lưu truyền ngàn năm, những Yêu vương chúng ta nhìn như thọ nguyên dài dằng dặc nhưng ngoại trừ Phong bà bà, không ai sống quá ngàn năm cả. Ngàn năm trước Yêu chủ từng thức tỉnh một lần, cũng là nghe được từ miệng trưởng bối các thời kỳ Yêu tộc."
Gặp được Hắc Long, Trương Đại Kiềm bèn nói rõ hết đủ lời đồn liên quan tới Yêu chủ.
Nghe nói ngàn năm trước, Yêu tộc từng thu thập được đủ lực lượng Huyết Sát trong tràng hạo kiếp, do đó thức tỉnh chân hồn Yêu chủ, là một hồn thể Bạch Long. Thế nhưng khiến Yêu tộc không giải thích được chính là tuy rằng hồn của Yêu chủ có tỉnh lại, nhưng lại chìm vào giữa sông lớn, rồi cứ thế tiêu tán đi.
Thành công thức tỉnh lại hồn phách Bạch Long, thế mà không ngờ Long Hồn vào sông, tiêu tán không còn gì nữa, Yêu tộc chỉ lãng phí công sức. Qua ngàn năm sau, Yêu tộc vốn tưởng rằng thời cơ đã đến, lúc này lại xuất hiện hai tiếng rồng ngâm, sau đó Bạch Long không thấy tung tích, chỉ còn lại một con Hắc Long hình thù cổ quái.
Biết được truyền thuyết về Yêu chủ, Từ Ngôn chợt khẽ nhíu mày.
Hắn nhớ tới lúc gần chết, dưới ánh mắt cổ quái của Sở Linh Nhi cùng với câu nói nhỏ càng thêm cổ quái kia của cô nàng, Nguyên Anh của Từ Ngôn vỡ vụn, lâm vào tĩnh lặng. Hắn không thấy Bạch Long nhưng mơ hồ đã nghe thấy tiếng rồng ngâm thứ hai, khác hẳn với tiếng của Hắc Long.
"Hồn phách Bạch Long..."
Ánh mắt Từ Ngôn bỗng nhiên biến đổi, trước mắt hắn chợt hiện ra Long ảnh ẩn hiện phía sau lưng Sở Linh Nhi.
"Chẳng lẽ hồn phách Bạch Long ở trong cơ thể của Sở Linh Nhi?"
Từ Ngôn thầm nói nhỏ, Trương Đại Kiềm không nghe được nhưng vị Yêu vương vẫn nhìn ra được trong ánh mắt kinh ngạc của Từ Ngôn.
"Ngươi từng nhìn thấy hồn phách Bạch Long? Ở nơi nào? Có phải trên người tiểu nha đầu kia hay không?" Trương Đại Kiềm ngưng trọng hỏi.
Lúc trước năm vị Yêu vương đã từng muốn dẫn Sở Linh Nhi đi, lại bị Từ Ngôn ngăn cản lại. Hôm nay một mình hôm nay đi vào Thiên Nam tìm kiếm Từ Ngôn, kỳ thật mục đích cũng chính là Sở Linh Nhi.
Bây giờ Thiên Nam đã không giống với Thiên Nam trước kia. Trước kia nơi này chỉ có hai vị Thần Văn, Yêu vương căn bản không sợ. Hiện tại còn có thêm một tên Từ Ngôn còn đánh chết được cả hà mẫu, thực lực Nhân tộc Thiên Nam đã vượt xa phía Yêu tộc.
"Coi như trong cơ thể Sở Linh Nhi có hồn phách Bạch Long thì cũng đã tiêu tán trên thành Linh Thủy ngay lúc đó rồi." Từ Ngôn trầm ngâm một lúc, nghĩ tới chân tướng Yêu chủ cùng với Bách Yêu yến, rốt cuộc mới giật mình bừng tỉnh.
"Vây ở Thiên Hà vịnh hai mươi năm, tu vi Trúc Cơ không có khả năng sống sót được. Sở Linh Nhi đã bị cường giả khống chế tâm thần, theo hà mẫu đi tới. Long Tước bỏ chạy, lại tụ tập đủ lực lượng Huyết Sát, ngay khi Sở Linh Nhi xuất hiện cũng đã thức tỉnh lại Yêu chủ. Thân thể Sở Linh Nhi cứ vậy trở thành chiến trường, hồn phách Bạch Long cùng với cường giả khống chế nàng đều bị triệt tiêu lẫn nhau. Đây hẳn là chân tướng rồi."
Bưng chén rượu, Từ Ngôn chậm rãi nói ra phần phỏng đoán kinh người. Phần phỏng đoán này không chỉ khiến Trương Đại Kiềm nghe được phải trợn mắt há hốc mồm mà còn tự khiến bản thân hắn kinh sợ không thôi.
Trùng hợp như thế quả là không thể tưởng tượng được.
Nếu như lúc ấy hồn phách Bạch Long không tỉnh lại, bản thể Từ Ngôn chỉ sợ đã nằm gọn trong lòng bàn tay chủ nhân Tuyết Sơn. Bởi lúc ấy Nguyên Anh của hắn đã bị đánh nát, chỉ còn lưu lại một bộ nhục thân vô ích mà thôi.
Đúng lúc trăm yêu Thiên Bắc bỏ chạy, miễn cưỡng tập hợp đủ Huyết Sát châu làm thức tỉnh hồn phách Bạch Long, phá hủy thần hồn chủ nhân Tuyết Sơn. Về phần hồn phách Bạch Long biến mất không thấy gì nữa thì Từ Ngôn nhận định hẳn là đã tiêu tán đi mất rồi.
Bách yêu yến, một bữa thịnh yến liên quan đến sinh tử của Nhân tộc Thiên Nam và Yêu chủ thức tỉnh của Thiên Bắc cơ hồ bị một tay Từ Ngôn phá hủy. Thế nhưng không ai nghĩ tới, nếu như Bách yêu yến này thật sự bị phá hủy thì chỉ sợ chính Từ Ngôn sẽ phải chết không nghi ngờ gì.
Chết ngay khi Sở Linh Nhi xuất hiện ở trên đầu tường!
Chén rượu nhỏ trong tay hắn chậm rãi bị bóp nát, ánh mắt Từ Ngôn dần trở nên nghi hoặc.
Bàng Hồng Nguyệt dùng sinh mệnh phá hủy bản thể chủ nhân Tuyết Sơn, Hắc Long ác chiến với hà mẫu mà vong mạng, đến hồn phách Bạch Long được gọi là Yêu chủ kia cũng đồng quy vu tận cùng với thần hồn chủ nhân Tuyết Sơn...
Dù là Bạch Long hay Hắc Long thì xem ra đều đang giúp đỡ Từ Ngôn trong trận ác chiến với chủ nhân Tuyết Sơn. Xem ra, cả Bạch Long cùng Hắc Long đều vô cùng thù hận chủ nhân Tuyết Sơn kia.
Vốn dĩ Hắc Long ký sinh trong mắt trái hắn, phóng xuất ra ngoài giúp đỡ mình thì cũng có thể giải thích được. Vậy làm sao hồn phách Bạch Long tồn tại cả ngàn năm trước lại phải giúp đỡ mình?
Từ Ngôn trầm ngâm không nói, Trương Đại Kiềm trố mắt một hồi lâu, không cam lòng hỏi tiếp: "Coi như là hồn phách Bạch Long tiêu tán đi mất, chúng ta vẫn muốn xác nhận một phen."
Mục đích của Trương Đại Kiềm vẫn là Sở Linh Nhi, chỉ khi nào chắc chắn hồn phách Bạch Long thật sự biến mất, Yêu vương này mới cam tâm mà thôi.
Dù sao gã không đi tới Kim Tiền tông mà đi thẳng tới chỗ Từ Ngôn bế quan chờ đợi nhiều ngày, coi như đã bày tỏ đủ phần thành ý rồi. Hơn nữa đối phương cũng là Yêu vương, là bậc chí cường của một châu. Từ Ngôn suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.
Hắn cũng muốn đi gặp Sở Linh Nhi một lần, dù sao vẫn cảm thấy hồn phách Bạch Long kia quá mức khó hiểu.
Từ Ngôn từ biệt Tam tỷ, rời khỏi kinh thành, cùng với Trương Đại Kiềm chạy tới Kim Tiền tông.
Tốc độ của Đại yêu không cách nào so được với cường giả Yêu vương, dù bản thể là bò cạp thì Trương Đại Kiềm vẫn có năng lực phi hành với tốc độ nhanh như tia chớp.
Từ Ngôn không ngự không mà đi, cũng không dùng pháp bảo mà chỉ vận dụng linh lực mạnh mẽ nhưng tốc độ vẫn đầy kinh người. Không tới một ngày, hai người này đã chui vào trong dãy núi Vạn Hằng, đi tới sơn môn Kim Tiền tông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT