Khương Đại Xuyên nuốt vào không ít đan dược, đã hồi phục phần nào khí lực. Y hùng hổ chạy vào Hung điện.
"Trả Hắc Phong kiếm và túi trữ vật cho ta!" Khương Đại Xuyên nói giọng khàn khàn.
Hắc quang hiện lên, Từ Ngôn ném Hắc Phong kiếm ra. Nhưng hắn không lấy túi trữ vật ra, cười mỉa, nói: "Pháp bảo của Điện chủ Hung điện ta trả lại ngươi. Túi trữ vật của ngươi, ta chưa hề thấy!"
Khương Đại Xuyên nhặt trường kiếm dưới đất. Y dùng kiếm làm trụ chống, quát: "Ngươi cướp túi trữ vật của ta. Nó đang ở trong ngực ngươi."
"Có ai thấy không?" Từ Ngôn giang tay ra, nói. "Không tin thì ngươi cứ soát đi. Ta thật không có lấy túi trữ vật của ngươi. Con người ta không bao giờ biết nói dối."
Phụt... một tiếng, Khương Đại Xuyên phun ra một ngụm máu tươi. Y bị Từ Ngôn chọc tức đến toàn thân run rẩy, không nói nên lời.
Cảnh năm đó Từ Ngôn lúc mới bái nhập Kim Tiền tông bị cướp túi trữ vật, nay lại tái hiện ở trong Hung điện. Thù bị cướp túi trữ vật năm xưa, xem như đã báo được rồi.
Hà Điền đứng bên thấy có vẻ không ổn rồi, muốn mở miệng khuyên nhủ, nhưng nhìn thấy mấy người Khâu Hàn Lễ đuổi theo Khương Đại Xuyên vào Hung điện thì lão lại xấu hổ, không mở lời được.
Cho dù da mặt có dày thì lão cũng là cường giả Thần Văn. Không có ai ở đây thì lão còn bí mật gọi Từ Ngôn một tiếng "Ngôn ca nhi" hoặc "Thiên Môn Hầu", chứ để đám môn hạ trưởng lão ở đây nghe được thì uy danh Thái Thượng Trưởng Lão đem cho chó ăn được rồi.
"Đại Xuyên! Ngươi lo đi dưỡng thương đã! Nơi này không có chuyện của các ngươi, lui đi!" Hà Điền phất tay ý bảo các trưởng lão rời khỏi Hung điện. Lão vẫn còn đang muốn hỏi xem làm sao Từ Ngôn có thể khống chế hai kiện pháp bảo.
"Bảo ta đi đâu?" Khương Đại Xuyên sắc mặt tái nhợt, người lảo đảo sắp ngã, quát lên giọng yếu ớt: "Nơi này là Hung điện!"
Hung điện là chỗ ở của quỷ sứ đứng đầu, các Nguyên Anh Điện Chủ khác không dễ dàng được vào.
"Hung điện, thuộc về ta!" Từ Ngôn sợ không tức chết Khương Đại Xuyên, vỗ vỗ bả vai hắn, nói.
Quả nhiên, Khương Đại Xuyên liền phun ra bụm máu nữa.
"Tất cả đều ra ngoài đi. Nơi này cho Từ Ngôn ở tạm!" Hà Điền không kiên nhẫn nữa, nói. Bọn người Khâu Hàn Lễ vội vàng vâng dạ, kéo theo Khương Đại Xuyên rời khỏi đại điện.
"Túi trữ vật của ta.... Hung điện của ta..."
Bên ngoài đại điện, tiếng gào của Khương Đại Xuyên vô cùng thê lương. Từ Ngôn trở về, y lại gặp xui xẻo. Không biết có phải ông trời nghe được lời thỉnh cầu lúc trước của y hay không. Lần này thật đúng là hỏng bét!
"Vật ngoài thân! Chỉ là vật ngoài thân!" Khâu Hàn Lễ mang theo Khương Đại Xuyên, không ngừng khuyên nhủ: "Đều là vật ngoài thân! Đừng phun máu nữa. Kinh mạch cũng muốn đứt cả rồi. Trước tiên, ngươi đến viện tử của lão phu dưỡng thương đã!"
Một đám trưởng lão lui ra. Bên trong Hung điện chỉ còn lại Hà Điền và Từ Ngôn.
"Ngươi đến tột cùng là làm sao có thể dùng cảnh giới Hư đan khống chế hai kiện pháp bảo? Còn nữa, ở sâu trong Thiên Hà vịnh, ngươi đã nhìn thấy gì? Mau nói đi!" Hà Điền thiếu điều vò đầu bứt tai, vô cùng nóng vội hỏi.
"Còn chưa nói xong chuyện Thiên Quỷ đây này." Từ Ngôn tức giận nói, "Chử Trường Phong và Khương Đại Xuyên chả liên quan gì đến ta cả. Nói nhảm cả buổi, Thiên Quỷ thật ra là cái gì, ngươi còn chưa nói."
"Thiên Quỷ là Nguyên Anh. Nguyên Anh rất mạnh."
Hà Điền hết cách rồi, đành phải nói ra:
"Hơn nữa, đạo Nguyên Anh này ngưng thể vô cùng chân thật có một không hai trên thế gian này. Năm đó, Trường Phong hao hết thần hồn chi lực bức hắn ra ngoài cơ thể lập tức bị ta và Vương Khải giam cầm lại. Bọn ta cũng muốn biết được bí mật từ trong miệng Nguyên Anh, nhưng đáng tiếc, tra hỏi nhiều năm vậy, đạo Nguyên Anh này chỉ biết nói hai chữ "Khí Nô". Dường như thần hồn của hắn đã tiêu tán hơn phân nửa. Bọn ta cũng hết cách."
Lúc nãy khi nghe được hai chữ "Khí Nô" từ miệng Thiên Quỷ, Từ Ngôn đã vô cùng khó hiểu. Hắn không ngờ rằng ngay cả Hà Điền cũng không biết chân tướng.
"Thiên Quỷ và Nguyên Anh này có điểm gì khác nhau? Còn nữa, ngươi nói "sinh ra Thần Văn" là ý gì?"
Lúc Hà Điền kể về Chử Trường Phong có nói đến chữ "Sinh". Từ Ngôn nghe rõ ràng lão đã nói "Sinh ra Thần Văn", nên lúc này liền hỏi.
Hà Điền không nói thêm gì. Thần sắc lão ngưng tụ, thân hình mập mạp bỗng chấn động, từ đỉnh đầu của lão có một đạo khí xám tro bay ra.
Đám khí xám tro ấy không tiêu tan. Bên trong đó có một hình dáng nho nhỏ như trẻ mới sinh béo mập, khuôn mặt giống Hà Điền như đúc. Chính là Nguyên Anh của Hà Điền!
Nguyên Anh xuất khiếu. Bản thể Hà Điền bất động. Nguyên Anh mở miệng nói chuyện:
"Ngươi nhìn Nguyên Anh của lão phu mới có thể nhận ra điểm khác nhau."
Từ khi Nguyên Anh của Hà Điền xuất hiện, ánh mắt Từ Ngôn trở nên sắc bén. Hắn nhìn thấy trên Nguyên Anh nho nhỏ trước mặt có từng vòng, từng vòng phù văn chuyển động không ngừng, lộ ra vẻ phi phàm huyền ảo.
Mặc dù phù văn huyền ảo, nhưng Nguyên Anh của Hà Điền lại vô cùng mong manh. Nó trong suốt chênh lệch không ít so với Thiên quỷ đầy ngưng thực kia.
"Thần Văn... Chẳng lẽ là phù văn hộ giáp bên ngoài Nguyên Anh?" Từ Ngôn trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy! Chỉ khi xuất hiện đạo thần văn đầu tiên, tu sĩ Nguyên Anh mới chân chính bước vào cảnh giới Thần Văn. Không có Thần Văn hộ thể thì tu vi có cao đến mấy, cũng chỉ là Nguyên Anh."
Trong khi đang nói chuyện thì Hà Điền cũng thu lại Nguyên Anh được bao bọc quanh khí xám tro về Tử Phủ.
"Nguyên Anh trong suốt. Có lẽ toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh đều không thể tránh được khuyết điểm nhỏ này. Từ xưa đến nay không có ngoại lệ nào cả. E rằng chỉ có thân thể Kim Đan trong truyền thuyết sau khi đột phá cảnh giới mới có thể tạo nên Nguyên Anh ngưng thực."
Ánh mắt Hà Điền trở nên cổ quái, quét quanh người Từ Ngôn, bỗng nhiên hoảng sợ nói:
"Ngôn ca nhi, ngươi không phải là Kim Đan chứ?"
"Ta là Hắc Đan." Từ Ngôn liếc mắt nhìn lão, tức giận nói.
"Hắc Đan cũng tốt! Dù sao ngươi cũng một bụng đen tối, hắc...hắc..." Hà Điền nói như trêu ghẹo.
"Ngươi nghi rằng Thiên Quỷ từng là tu sĩ Kim Đan?" Từ Ngôn hỏi.
Hà Điền gật gật đầu, nói: "Rất có thể là vậy. Thiên Quỷ này lai lịch thần bí. Năm đó khi tìm được, hắn đang ở sâu trong lòng đất, núp trong một khối cự nham, giống như đang ngủ say. Chúng ta tìm kiếm mấy trăm dặm quanh đó cũng không phát hiện ra bản thể của hắn."
"Giao Thiên Quỷ cho ta. Ta giúp các ngươi diệt trăm yêu!"
Từ Ngôn trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói. Thiên Quỷ này có thể từng là tu sĩ Kim Đan tiến giai, có thể sẽ có ích giúp hắn cởi bỏ những mơ hồ chưa rõ về Kim Đan.
"Ngươi giết được trăm yêu?" Hà Điền kinh ngạc hỏi.
Từ Ngôn không đáp mà triển khai pháp thuật. Tất cả luyện hồn Đại yêu đều hiện ra khiến Hà Điền hết hồn.
"Thiên Bắc giờ đã thiếu đi ba mươi Đại yêu!" Từ Ngôn lạnh lùng nói. Không cần phải hỏi, Hà Điền cũng đã hiểu ra thủ đoạn của hắn.
"Đại yêu cũng bị ngươi xử! Thủ đoạn lừa gạt của Ngôn ca nhi quả nhiên cao minh!" Hà Điền không ngừng tán thưởng. Lão cười hắc hắc, nói:
"Ngươi trở lại rồi. Đại yêu có thù cũ với ngươi coi như cũng gặp xui xẻo! Chuyện Thiên Quỷ không vội. Đợi khi hạo kiếp chấm dứt, ta với Vương Khải bàn bạc đã, giao Thiên Quỷ cho ngươi cũng không phải là không được."
"Ngôn ca nhi, ngươi nói thật đi. Trong cấm chế cuối cùng ở Thiên Hà vịnh, cuối cùng ngươi đã nhìn thấy gì?" Vẻ mặt Hà Điền trở nên ngưng trọng.
"Quái vật." Từ Ngôn trầm giọng nói,"Ta nhìn không ra bên trong cấm chế huyết sắc kia là thứ gì, nhưng tuyệt đối không phải là đồ tốt. Khả năng lớn nhất chính là quái vật!"
"Ma tộc..." Hà Điền nặng nề nói ra hai từ làm Từ Ngôn khiếp sợ.
"Ma tộc?" Từ Ngôn bỗng nhiên cả kinh, hỏi liền: "Tình Châu còn có Ma tộc sao?"
"Ai biết được, Ma tộc vốn là lời đồn từ Thượng Cổ, không ai biết rõ chân tướng cả." Hà Điền cười khổ nói: "Ta và Vương Khải cũng phát hiện một vài dấu hiệu của Ma tộc, nên mới chuẩn bị thừa dịp khi hạo kiếp giáng xuống thì động thủ với Tuyết Sơn Khách Mục."
"Tuyết Sơn Khách Mục, sừng mọc trên đầu." Từ Ngôn ánh mắt âm trầm, nói.
Hà Điền lập tức cả kinh: "Làm sao ngươi biết?"
"Vô Trí bị ta giết!" Từ Ngôn nhẹ giọng nói, "Lão xuất hiện ở Thiên Bắc, bị ta thiêu chết rồi, chỉ còn lại tro tàn trên đất."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT