Đám cường giả Nguyên Anh Kim Tiền tông từ hậu sơn trở về, trải qua một lần bàn bạc đã quyết định ngăn cản trăm yêu.
Có tông chủ Nhạn Hành Thiên cầm đầu, mấy vị Nguyên Anh phân ra khắp nơi. Đám Đại yêu trong sơn mạch Vạn Hằng xui xẻo đầu tiên.
Đại yêu đơn độc đối mặt với mấy vị Nguyên Anh, lại có thêm một đám tu sĩ Hư Đan vây công không có lấy nửa điểm chiến thắng. Có được đám tay chân miễn phí này là bước đầu tiên. Đến lúc trăm yêu xuôi Nam, Bách Yêu yến chính thức bắt đầu thì cao thủ hai phái chính tà mới tập kết lại. Đó mới là cuộc chiến chính thức giữa Nguyên Anh và Đại yêu.
Người, có thể chết dưới thiên uy nhưng không thể chết trong miệng Yêu tộc.
Nhìn qua như thể chỉ là việc làm vô dụng nhưng đó chính là phần tín niệm sâu trong nhân tâm, cũng là tự hào và kiêu ngạo của Nhân tộc. Nếu quả thật bỏ mặc phàm nhân cho Đại yêu nuốt giết, tâm cảnh tu sĩ Thiên Nam tất sẽ xuất hiện vết rách, mà phần khuất nhục này chắc chắn sẽ lưu truyền mãi, giới tu hành trong mắt phàm nhân sẽ không còn uy nghiêm nữa.
Việc không liên quan đến mình quả thật có thể bỏ qua. Nhưng mà đối mặt với hạo kiếp diệt tộc, thân là người tu hành làm sao không bỏ ra một phần sức lực chứ?
Kim Tiền tông bắt đầu bắt giết Đại yêu nơi sâu trong dãy núi, Thiên Quỷ tông cũng không nhàn rỗi. Mười vị chủ nhân của Thập điện thỉnh thoảng cũng hội tụ tại một hiểm địa nào đó nơi Đại Tề, săn giết Đại yêu đơn độc.
Quyết định của cường giả Nguyên Anh đã được Thần Văn ngầm đồng ý, mà trưởng lão Hư Đan có tình nguyện hay không cũng chỉ một đường vâng mệnh theo sau.
Nhiệm vụ tông môn ở Kim Tiền tông đã sớm bị hủy bỏ, thay vào đó là một mệnh lệnh không được phép cự tuyệt.
Rất nhiều trưởng lão lao tới khắp nơi, đều mang theo trọng trách riêng phần mình. Có người đi tìm hiểu xem Yêu tộc Thiên Bắc đã tiến tới hay chưa, có người tìm kiếm nơi có Đại yêu trú chân, cũng có trưởng lão bị phái đi biên quan chống cự lại thế công ngày càng mãnh liệt của Man tộc.
Trước có thịnh yến của trăm yêu, sau có hạo kiếp Thiên Hà, ở giữa còn kẹp lấy thiết kỵ Man tộc. Đủ loại địch nhân hung mãnh khiến thế cục Đại Phổ tràn đầy nguy cơ.
Trong hoàng cung, Hoàng đế phẫn nộ ném bể đồ đạc. Ngày ngày các cung nữ đều có thể nghe được tiếng Hoàng đế mắng chửi Tả tướng. Mà vị lão nhân một lòng vì bá tánh với tuổi tác gần tới chín mươi lại lần nữa nắm giữ ấn soái xuất chinh, dẫn đầu trăm vạn đại quân đi thành Linh Thủy.
Hoàng đế không đi được bởi Sở hoàng Sở Thương Hải để lại một câu, khiến Sở Tuyên khóc không ra nước mắt.
Ngươi đã làm Đế vương của dân chúng, nên đồng mệnh với lê dân, sinh cùng sinh, tử cùng tử!
Hoàng triều Sở gia không vì một đế vương chết đi mà suy tàn, nhưng nếu dân chúng chết hết thì sẽ không có Đại Phổ gì nữa. Có lẽ lưu Sở Tuyên lại cũng là hành động bất đắc dĩ của Sở Hoàng, nhưng kỳ thật Sở Hoàng chưa bao giờ khinh thường giang sơn Đại Phổ này nửa phân.
Ông ta mới thật sự là bậc đế vương. Cho nên biết rõ đạo lý quân dân đồng mệnh. Quân còn, giang sơn còn. Quân không còn ở đây, giang sơn vẫn còn. Thế nhưng nếu giang sơn không còn thì sẽ không còn có quân vương gì nữa cả.
Gia tộc đế vương đã hành động như vậy, nhất định những gia tộc quyền thế cũng phải để hậu bối dòng chính ở lại, dù cho có chết trong dòng nước lũ cũng phải thủ vững đến giây phút cuối cùng.
Bàng gia thân là tứ đại gia tộc của Tự Linh đường, những năm gần đây xuất hiện không ít đệ tử Trúc Cơ có thiên phú không tầm thường, còn có hai trưởng lão Hư Đan tọa trấn là Bàng Hồng Nguyệt và Bàng Thiếu Thành. Do đó Bàng gia nhiều năm trước bị ép tới không ngóc đầu lên được nay đã mơ hồ xuất hiện dấu hiệu phồn vinh.
Đáng tiếc là phần phồn vinh lần này không tới đúng thời cơ cho lắm, lại đến cùng lúc với hạo kiếp.
Bàng gia đã trải qua mấy lần thay đổi, gia chủ Bàng gia không có tu vi Trúc Cơ mà chỉ là một người phàm tục, nhưng địa vị Bàng gia trong phàm nhân vẫn không người có thể rung chuyển.
Bởi vì đệ đệ và muội muội của ông ta đều là trưởng lão tông môn cảnh giới Hư Đan.
Bàng Thiếu Vĩ hiển nhiên đã tới tuổi trung tuần, thân hình tròn tròn, râu đen ba tấc, nhìn qua ôn hòa hữu lễ nhưng vẫn có một phần uy nghiêm của gia chủ trên người.
Nhưng mà hôm nay, Bàng Thiếu Vĩ không có chút khí thế gia chủ. Trên tiệc rượu, ông ta đang liên tục gắp thức ăn cho đệ đệ và muội muội mình, vui cười thoải mái không ít.
Bàng Hồng Nguyệt và Bàng Thiếu Thành về nhà lần này là muốn mang huynh trưởng đi, chẳng qua Bàng Thiếu Vĩ lại cố tình không đi.
Nếu như đã là hạo kiếp của thiên hạ, thân là người trong thiên hạ, còn có thể đi tới nơi nào đây?
Nếu có tu vi trên người, Bàng Thiếu Vĩ sẽ không cố chấp như vậy. Vị gia chủ Bàng gia hiện tại đã nhìn thấy được khó khăn và bất đắc dĩ của một phàm nhân khi dung nhập vào giới tu hành, cho nên mới lựa chọn ở lại Bàng gia.
Bàng Hồng Nguyệt và Bàng Thiếu Thành đau khổ khuyên can nhưng cũng không thay đổi được quyết định của huynh trưởng, đành phải gật đầu đồng ý. Cưỡng ép mang Bàng Thiếu Vĩ đi không khó, thế nhưng ông ta nay đã là gia chủ Bàng gia. Gia chủ đã quyết định, dù đệ đệ và muội muội có cảnh giới Hư Đan đi nữa cũng không thể thay đổi.
Đó là quy củ của thế gia, người có thể chết, gia quy không thể bỏ!
Cố chấp của Bàng Thiếu Vĩ kỳ thật cũng tương tự như Mai Tam Nương. Bọn họ vô cùng rõ ràng, thân phận phàm nhân ở chung với tu hành giả rốt cuộc cũng chỉ mang thêm buồn khổ và hèn mọn mà thôi.
Rời khỏi Bàng gia, Bàng Thiếu Thành và Bàng Hồng Nguyệt cứ vậy chia ra, hai người đều có nhiệm vụ riêng trên người.
Bàng Thiếu Thành cần phải đi tới biên quan thám thính động tĩnh của Man tộc, còn Bàng Hồng Nguyệt có nhiệm vụ tiến đến một tòa thành trì Đại Phổ tìm tòi khí tức Đại yêu xuất hiện ở gần thành trì này.
Lúc hai huynh muội chia tay tại đầu đường, bên trong Tự Linh đường ở Kim Tiền tông nơi xa, có một người đang quỳ trước mặt Đường chủ Lý Mục.
"Đi hải đảo đi, Thiên Nam sắp đại loạn, giữ lại một phần huyết mạch Hứa gia ngươi cũng tốt. Chuyện trong tông môn, ngươi không cần tham dự vào."
Nhìn nam tử trung niên quỳ gối dưới chân, Lý Mục thở dài.
"Đường chủ, Hứa Hậu muốn báo thù." Nam tử tên là Hứa Hậu đang gắt gao siết chặt nắm tay, không ngẩng đầu lên, giọng điệu như đang kìm nén không ngừng run rẩy.
"Lưng đeo huyết hải thâm cừu hơn hai mươi năm qua, không báo được thù, ta đã định trước là Nguyên Anh vô vọng!"
Hứa Hậu là một kẻ có thiên phú kỳ tài cuối cùng của Hứa gia, đã từng trơ mắt nhìn thấy tất cả thiên tài của gia tộc bị giết chết một lượt cả. Gã mãnh liệt ngẩng đầu lên, trong mắt trải rộng tơ máu.
"Kẻ thù Hứa gia các ngươi đã chết ở Thiên Hà vịnh."
Lý Mục trầm giọng nói. Kỳ thật lão cũng hận, hận Từ Ngôn, hận Bàng gia, thế nhưng vẫn còn Thái Thượng trưởng lão khiến lão không dám có chút vọng động.
Từ Ngôn là chân truyền của Thái Thượng. Nếu như lão giết chết Bàng Hồng Nguyệt cho hả giận, Thái Thượng trưởng lão sẽ không bỏ qua.
Trước mặt cường giả Thần Văn, cho dù có tu vi Nguyên Anh thì Lý Mục vẫn không dám đụng tới Bàng gia. Thế nhưng đại loạn bắt đầu, sẽ không ai để ý tới tử thù giữa Hứa gia và Bàng gia nữa.
"Từ Ngôn là con rể Bàng gia. Hắn đã chết, Bàng gia vẫn còn. Cha nợ con cái phải trả, chồng nợ thì vợ phải trả!"
Giọng điệu Hứa Hậu đã đầy dữ tợn. Vì mối hận diệt tộc kia mà gã không chỉ tu luyện cẩn thận, làm việc cẩn thận mà cho tới bây giờ làm gì cũng đều một bộ dạng cẩn thận chặt chẽ. Nằm gai nếm mật như thế đến hơn hai mươi năm cũng chỉ đợi có cơ hội báo thù, gã còn không tiếc đổi cả tên của mình lại.
Cái tên Hứa Hậu này, có nghĩa là hậu nhân cuối cùng của Hứa gia.
"Thiên Nam đại loạn, không cách nào tránh khỏi!" Lý Mục nhìn chằm chằm vào đối phương, sau một hồi lâu mới khua tay nói: "Trong loạn thế sẽ có nhiều người chết, ngươi đi đi, thành bại không cần bẩm báo."
Nghe được Đường chủ ngầm đồng ý, Hứa Hậu vui đến phát khóc, nặng nề dập đầu một cái rồi nhanh chóng đứng dậy đi mất.
Đều là cảnh giới Hư Đan, Hứa Hậu chưa hẳn có thể giết chết được Bàng Hồng Nguyệt. Có điều sau khi rời khỏi Tự Linh đường, gã đã nhận được tin tức về hành tung của Bàng Hồng Nguyệt.
Lấy hữu tâm tính kế vô tâm sẽ có cơ hội thành công rất lớn. Nếu gã ẩn nấp đủ kĩ, có thể đánh lén được thì cơ hội càng thêm nắm chắc.
Lưng đeo huyết hải thâm cừu hai mươi năm dưỡng cho Hứa Hậu tâm tính cẩn thận không gì sánh được. Chỉ cần có được tung tích của Bàng Hồng Nguyệt, gã có lòng tin có thể một lần hành động giết chết được đối phương!
Sông lớn tuy có mãnh liệt, nhưng nhân tâm càng thêm hiểm ác. So với nhân tâm hiểm ác, còn có một thứ đáng sợ hơn nữa.
Ở một trấn nhỏ gần Thông Thiên hà, có một đám khách nhân tiến đến. Những người này có thân hình cao lớn, bộ dạng khác nhau nhưng khẩu vị rất tốt, ăn sạch tất cả đồ ăn và rượu uống của cả tửu lâu.
Những khách nhân này cuối cùng vẫn chưa no, vì vậy tiểu nhị của quán đến thêm rượu đã bị một kẻ cao hơn hai trượng trong đám há to miệng lớn, một ngụm nuốt mất.
So với nhân tâm hiểm ác, Bách Yêu yến lại càng thêm đáng sợ. Bởi chúng không chỉ ăn thịt người mà còn nuốt sạch cả thứ nhân tâm kia!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT