Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Biết được chân tướng núi Thạch Đầu, đáy lòng Từ Ngôn chợt dâng lên một phần kính trọng.

Phong bà bà già nua chỉ vì những Yêu vật Yêu linh mà Đại yêu chẳng thèm ngó tới, còn cả vì Nhân tộc bị cho là huyết thực mà dựng nên một tòa núi cao làm nơi tị nạn cuối cùng cho những sinh linh nhỏ yếu này. Hành động này có thể được xưng tụng là đại thiện.

Ăn cơm xong, Từ Ngôn tế ra Thiên Cơ phủ mời lão giả đến phủ đệ đi dạo một chút. Phong bà bà cười mỉm đáp ứng.

"Mạch Dương hoa lại lớn hơn không ít, không tệ."

"Hóa ra ngươi đánh cắp hổ cốt Đại yêu Thương Hổ lâm, thật là một tiểu tử xấu."

"Băng Ti giải được nuôi dưỡng không tệ, có thể tới vạn con rồi."

"Sao không thấy hòn non bộ trong hoa viên nữa, Mập Cửu thích nhất là ngọn giả sơn đó."

Lão phu nhân đi một chút lại ngừng lại, mỉm cười thuận miệng nói, nhìn thấy hổ cốt Yêu vương không kinh ngạc, nhìn đám cua nhỏ đầy hồ còn khen một câu. Chẳng qua Từ Ngôn càng nghe càng bất đắc dĩ.

"Phong bà bà đã tới Thiên Cơ phủ rồi sao?"

"Đúng vậy a, lão thân đã tới phủ đệ của Hà Điền vài lần. Năm đó lão ở Thiên Bắc bị mấy Yêu vương chèn ép không dám vọng động, đành phải tự luyện chế một tòa phủ đệ hưởng thanh tĩnh."

"Mập Cửu là cường giả Thần Văn còn sợ Yêu vương sao?"

"Người ít không đánh lại số đông, hai Thần Văn Nhân tộc sao có thể địch nổi năm sáu Yêu vương?"

Tranh đấu giữa Nguyên Anh và Đại yêu, Yêu vương căn bản không để vào mắt, cũng lười ra mặt. Thế nhưng một khi gặp được Thần Văn đến Thiên Bắc nhất định sẽ cực kỳ chú ý. Đây cũng là lý do Trảm Yêu Minh của Mập Cửu lại suy yếu đến tình trạng như vậy, mà cũng là lý do Thiên Nam sẽ xuất hiện chính tà phân chia.

Có chính tà phân chia, tu hành giả mới có thể càng trở nên thiện chiến. Càng trải qua nhiều hiểm cảnh mới có thể càng cường đại hơn. Loại chuyện này như thể chọn lọc tự nhiên, mượn nhờ giới tu hành tàn khốc nhằm phát triển thêm nhiều cường giả hơn nữa. Đây chẳng qua là hành động bất đắc dĩ của Vương Bát Chỉ và Mập Cửu mà thôi.

Từ Phong bà bà, Từ Ngôn đã biết được chuyện toàn bộ Tình châu chỉ có hai vị Thần Văn Nhân tộc, mà Yêu vương Yêu tộc thì có tới năm sáu người, thậm chí có thể còn nhiều hơn.

"Rốt cuộc Yêu chủ là ai? Đã từng xuất hiện qua sao? Chẳng lẽ là phía trên cảnh giới Yêu vương."

Đưa Phong bà bà lui qua đại sảnh đãi khách, Từ Ngôn tự tay hãm một ấm linh trà, khó hiểu hỏi.

"Yêu chủ chẳng qua là truyền thuyết mà thôi. Không ai gặp qua. Còn về phần cảnh giới phía trên Yêu vương có lẽ căn bản không tồn tại."

Phong bà bà nhấc chén trà lên, thưởng trà rồi khen một câu trà ngon.

Xem ra Bách yêu yến đã không cách nào tránh khỏi được rồi. Từ Ngôn chỉ đành cười khổ một tiếng. Loại chuyện liên quan tới Yêu chủ mà Yêu tộc thừa nhận, lại chỉ giết chóc phàm nhân nhỏ bé này may ra chỉ có các Yêu vương Thiên Bắc ra mặt ngăn cản mới được.

Truyền thuyết Yêu chủ là một phần tín ngưỡng của Yêu tộc. Sau lưng nhất định có Yêu vương thúc đẩy và thừa nhận, cho nên Bách Yêu yến đã định trước sẽ phát sinh ở Tình châu.

"Ta định luyện chế lông cánh của Liệt Phong tiền bối thành một loại pháp bảo phi hành, không biết Phong bà bà có đồng ý không?" Từ Ngôn hỏi.

"Nếu như cặp lông cánh kia đã tặng cho ngươi thì đã là đồ của ngươi, có thể tùy ý luyện chế." Phong bà bà vừa cười vừa nói: "Pháp bảo loại Phi hành, chủ ý này cũng không tệ. Y thích nhất là bay lượn trên bầu trời, có thể khiến cặp lông cánh kia trở lại trời xanh mà nói sẽ khiến y vui vẻ đấy."

Được Phong bà bà cho phép, Từ Ngôn gật đầu nói được, rồi lại chuyện phiếm với lão nhân thật lâu. Từ đó, Từ Ngôn còn hiểu rõ thêm về tác dụng khác của Linh Lung quả cực phẩm.

Có thể làm cho Đại yêu có cơ hội tiến giai lên Yêu vương!

Tuy rằng cơ hội xa vời nhưng chỉ điểm này đã đủ khiến đám Đại yêu không tiếc sức tranh đoạt. Nhiều năm trước, Thần Mộc hạp được gọi là nơi chôn cất đám yêu. Vô số Đại yêu đã chết trong cuộc chiến tranh đoạt Linh Lung quả cực phẩm.

Về sau có Yêu vương ra mặt, mới có quy củ trăm yêu dùng tu sĩ Nhân tộc thi đấu nhằm tranh đoạt Linh Lung quả. Nếu như đấu nữa, trăm năm sẽ có một đám Đại yêu chết mất, thế thì Yêu tộc Thiên Bắc sẽ không còn bao nhiêu nữa rồi.

Chẳng qua là Linh Lung quả cực phẩm quá mức thưa thớt. Truyền thuyết nói nếu thu thập được mười khối Linh Lung quả cực phẩm nuốt hết cùng lúc, Đại yêu có thể trở thành Yêu vương, Nguyên Anh có thể trở thành Thần Văn, xương trắng có thể sinh thịt, có hiệu quả khởi tử hồi sinh.

Hơn một ngàn năm mới có thể thu nhặt được mười Linh Lung quả cực phẩm. Năm tháng dài dòng buồn chán không chờ đợi một ai, cho nên Thiên Bắc căn bản không ai có thể thu đủ mười quả Linh Lung quả, mà Thiên Nam cũng tương tự vậy.

Từ Ngôn muốn giữ Phong bà bà ở lại trong phủ đệ, bởi nơi này dù sao cũng vẫn thoải mái hơn gian nhà gỗ. Thế những lão nhân xua xua tay, không lưu lại mà chậm rãi đi ra khỏi cửa lớn.

Cửa phủ vẫn được Từ Ngôn để mở, Phong bà bà có thể tùy thời đi vào. Hơn nữa, như thế cũng để linh khí tinh thuần ngang với linh nhãn trong nhà gỗ cũng sẽ dũng mãnh đổ vào Thiên Cơ phủ.

Từ Ngôn cứ vậy bế quan trên núi Thạch Đầu, chân không bước ra khỏi nhà, dốc lòng tu luyện cảnh giới của mình.

Nhật nguyệt thay đổi liên tục, một năm rồi lại một năm.

Núi Thạch Đầu cao ngút trời mây như một vị lão nhân tang thương, sừng sững giữa trời đất mặc cho gió thổi nắng chiếu. Một khi thân núi có vết rạn xuất hiện sẽ sớm được Phong bà bà tu bổ lại.

Lão nhân bướng bỉnh này cứ ngày ngày bận rộn như vậy, cứ chờ đợi năm tháng lưu chuyển. Sông lớn kéo dài chảy qua Tình châu rốt cuộc càng thêm mãnh liệt.

Nước sông đánh vào tầng đá bên cạnh bờ năm này càng vang dội hơn năm trước. Sông Thông Thiên này đã có dấu hiệu vỡ đê. Tuy rằng không biết bao lâu nữa mới thoát khỏi tầng ngăn cách, biến thành một con cuồng long tai vạ cho Tình châu, nhưng gió lạnh thổi tới từ trên nước sông đã trở nên càng lúc càng băng hàn.

Khí hậu Thiên Nam bắt đầu trở nên bất thường. Thường xuyên có những cảnh tuyết rơi dày đầy trời giữa mùa hè. Gót sắt Man tộc quanh năm đánh vào hai đại quốc gia còn sót lại. Tầng lớp cao ở hai nước Tề Phổ cũng dần dần phát hiện ra chút ít khí tức bất thường.

Một vài hoàng thân quốc thích có huyết thống cao quý bắt đầu dần dần rời khỏi ánh mắt mọi người với lý do thoái thác tương tự nhau: Cáo lão hồi hương. Thế nhưng các trọng thần với khứu giác bén nhạy có thể nhận thấy đa phần còn là vì chân tướng ẩn giấu phía sau.

Rất nhiều người bắt đầu giả bộ dưỡng lão rời xa khỏi triều đình Đại Phổ, ra khỏi quốc gia Đại Phổ, không tiếc lặn lội đường xa đến tận hải ngoại. Trong đó không chỉ có hoàng thân quốc thích cao tuổi mà còn có không ít người trẻ tuổi có thiên phú không tồi.

Trong hoàng cung Đại Phổ, Hoàng đế Sở Tuyên đang giận dữ.

"Lão bất tử Trình Dục kia dám ngăn trở thánh giá. Lão chán sống rồi phải không? Người tới, chém đầu lão cho ta!"

Đối mặt với Hoàng đế phẫn nộ, trong hoàng cung không người dám ngẩng đầu lên, càng không ai dám thành thật đi chém đầu Tả tướng cả. Bởi vì Hoàng đế đang phát tiết lửa giận của mình mà thôi, chứ quả thật không muốn giết chết Tả tướng.

Thân là dòng chính đời sau của Sở Hoàng sơn nhất mạch, Sở Tuyên cũng biết đến một cơ mật. Đó chính là Kim Tiền tông đang chuẩn bị rút lui khỏi Thiên Nam, rời ra hải ngoại.

Tính ra mà nói Sở Tuyên không phải là một Hoàng đế đủ tư cách. Thế nhưng quanh năm ngồi trên Vương vị đã dưỡng ra cho y một loại cảm giác cực kỳ bén nhạy.

Y mơ hồ nhìn thấy được dấu hiệu tai vạ đến nơi, cho nên quyết định muốn đi theo Sở Hoàng sơn nhất mạch tiến về hải ngoại. Thế nhưng vị Hoàng đế này lại không nỡ bỏ các phi tử dung mạo xinh đẹp cùng với vàng bạc châu báu chất đống, vì vậy bèn sai người chế tạo ra ba mươi tám chiếc xe ngựa dời toàn bộ hậu cung đến hải ngoại, tiếp tục làm hoàng đế.

Về phần thần dân, Sở Tuyên tới giờ chưa từng cân nhắc qua.

Y chỉ cần thân phận Hoàng đế là được rồi. Dù không có lấy một mống thần dân nào, có thể hưởng phúc phận Đế vương với y đã đủ rồi.

Một hàng xe ngựa chở theo phi tần khắp tam cung lục viện cùng với vô số tài bảo còn chưa đi ra khỏi cửa cung đã đụng ngay Tả tướng. Vì vậy Tả tướng già nua đã dùng tính mạng mình bức bách, khích lệ Hoàng đế trở về.

Nước không thể một ngày không có vua, nếu như Hoàng đế ra đi, Đại Phổ tất sẽ đại loạn.

Sở Tuyên muốn đi lại không thể đi được. Còn Trình Dục biết rõ tai nạn buông xuống nhưng chưa từng nghĩ sẽ phải đi.

Trong phủ Tả tướng, Họa Thánh tiến giai Nguyên Anh không lâu đang nhíu mày khuyên nhủ: "Lần này tông môn rút lui là có nguyên do, đám dân chúng không mảy may hay biết gì. Lão Trình, ta và ngươi quen biết nhiều năm, ta không muốn lừa dối ngươi. Nếu không rời khỏi Thiên Nam, không ai trong chúng ta bảo toàn được mạng sống cả."

"Nếu như tông môn đã buông bỏ phàm nhân, vậy lão phu sẽ cùng ở lại Thiên Nam với đám dân chúng này, ở lại Đại Phổ." Trình Dục đã rất già cả, hai bên tóc mai hoa râm, thế nhưng lưng eo vị Tả tướng này vẫn luôn thẳng tắp.

Nếu như nước bị phá, nhà bị tan. Vậy phụng bồi nước nhà, phụng bồi dân chúng, bỏ cả cái mạng già này đi thì có làm sao đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play