Còn chưa đến một canh giờ nữa là đến buổi trưa, trận tranh đoạt trên bệ đá diễn ra càng lúc càng ác liệt.
Thế lực Cửu U giản bỗng nhiên thất thế rõ ràng là do công lao của Từ Ngôn. Hắn đánh trọng thương Lôi Môn Song Sát, giúp Quy Nguyên tông chiếm cứ vững vàng tại bệ đá cao nhất.
Trong lúc đó, tu sĩ các phái vẫn tiếp tục tấn công Quy Nguyên tông mãnh liệt nhưng cuối cùng đều thất bại. Hai tên Hư Đan Cửu U giản bị chém mất một chân kia điên cuồng phản sát ba lần nhưng đều bị Từ Ngôn đè ép buộc phải rút lui.
Mặt trời đứng bóng, cuộc giằng co một ngày một đêm trong trận chiến Thần Mộc hạp cứ thế kết thúc. Thế lực Quy Nguyên tông xếp đầu bảng, lấy được danh hiệu đệ nhất; xếp thứ hai là đội ngũ tu sĩ đến từ Quán Tước phủ, thứ ba là các thành viên của Thiên Lang cốc.
"Khặc khặc, đa tạ các vị đã nhường, lão phu lần này nhận lấy Linh Lung quả cực phẩm vậy!"
Vừa hết giờ, Xích Nguyên liền cười ha hả trong lúc đang chờ đợi bên dưới cự mộc, sau đó phi thân nhảy lên đỉnh thân cây khổng lồ này, giương tay chộp lấy chiếc hồ lô nhỏ màu tím.
Lão chẳng màng quan tâm đến Linh Lung quả tầm thường, mục đích thật sự chính là viên Linh Lung quả cực phẩm này. Bằng không, lão ta không cần thiết phải lôi kéo Từ Ngôn, lại dùng mai rùa của bản thể làm vật đảm bảo.
Linh Lung quả cực phẩm rơi vào tay Xích Nguyên làm bọn Đại yêu khác phải trợn mắt mà nhìn, đặc biệt là Lôi Lục, mặt gã vốn xanh xanh, hiện tại, gương mặt âm trầm ấy đã chuyển màu tái mét.
"Xích Nguyên, tên tu sĩ nhân tộc dưới trướng của ngươi có bản lĩnh không tệ nha. Không nhờ hắn, Quy Nguyên tông của ngươi làm sao chiếm được đệ nhất."
Kim lão đại của Ma Huyết quật vừa nói vừa tiến đến. Lão ta và Xích Nguyên cơ bản không hợp nhau, giọng ác ý nói: "Nhân vật như thế chắc chắn sẽ có tên tuổi vang dội tại Ngũ Địa này, tại sao ta chưa từng nghe qua? Lai lịch của hắn cuối cùng là từ đâu đến?"
Thật ra Kim lão đại đã nghi ngờ Từ Ngôn từ sớm; lão ta thậm chí vận dụng thiên phú khướu giác của bản thân để điều tra nhưng cuối cùng chỉ phát hiện ra hơi thở của Xích Nguyên trên người Từ Ngôn.
Gương mặt của Từ Ngôn thay đổi nhưng hình thể vẫn như cũ. Kim lão đại đã gặp Từ Ngôn một lần, y lại có ánh mắt rất độc đáo, nhận ra điểm kỳ lạ, chỉ là không thể nào tìm ra chứng cứ.
"Đó chính do lão phu chuẩn bị bí mật nhiều năm qua. Ngươi hâm mộ sao?" Xích Nguyên vừa thấy Kim lão đại liền tức giận nói.
"Hắn tên gì?" Kim lão đại tiếp tục gạn hỏi.
"Hắn là thủ hạ của ta. Con chuột to nhà ngươi cần biết tên làm gì?" Xích Nguyên hừ một tiếng, chả thèm ngó ngàng đến Kim lão đại nữa.
"Lão rùa đen, ta không ngờ ngươi mới là kẻ có tâm cơ sâu nhất, không ngờ mà." Âm thanh từ Huynh đệ Lôi Tượng vang lên như tiếng chuông lớn, ngữ khí thể hiện rõ sự ghen ghét.
"Có lý nào Quy Nguyên tông lại chiếm đệ nhất? Sao lại để con rùa đen chiếm ngôi đầu? Lẽ nào lại như thế?"
"Coi chừng tiểu tử đó ở cảnh giới Nguyên Anh. Gọi hắn đến đây để chúng ta kiểm tra xem, nếu đúng là Nhân tộc cấp độ Nguyên Anh, nuốt trước tính sau!"
"Xích Nguyên, gọi thủ hạ của ngươi lăn ra đây!"
Bọn Đại yêu tức giận bất bình, bắt đầu quát mắng ồn ã nhưng Xích Nguyên chẳng hề lo lắng.
Mỗi khi Thần Mộc hạp khai chiến, tình huống như thế này luôn phát sinh sau khi trận đấu kết thúc. Thậm chí, một vài tên Đại yêu có vai vế đã ra tay giết chết kẻ chiếm ngôi đầu nhằm hả giận cũng không có gì lạ. Dù gì đi nữa lão đã nắm Linh Lung quả cực phẩm trong tay, sống chết của bọn thủ hạ Hư Đan Nhân tộc này có liên quan gì tới lão đâu.
Sau khi trận chiến kết thúc, các đội ngũ trên mười tòa bệ đá nhốn nháo bước xuống, tách ra quay lại vị trí đội hình của thế lực nhóm mình. Xích Nguyên vừa định gọi bốn, năm tên trưởng lão còn sống này đến làm mồi hả giận cho bọn Đại yêu thì chợt nhớ mai rùa của mình vẫn còn nằm trong tay Từ Ngôn.
"Tranh đấu công bằng, thắng thua dựa theo bản lĩnh mỗi người. Nếu các ngươi có năng lực thì cứ dạy dỗ thêm vài tên tu sĩ Hư Đan lợi hại hơn đi. Được rồi, được rồi! Đến lúc phân phối Linh Lung quả rồi." Xích Nguyên lập tức chuyển hướng chủ đề, làm mọi người dời ánh mắt đến từng viên Linh Lung quả.
"Hai tên phế vật."
Một tiếng quát mắng truyền đến từ một hướng khác của cự mộc. Lôi Lục tung một cước vào Lôi Môn Song Sát đang quỳ trước mặt gã; âm thanh thình thịch vang lên, hai tên tu sĩ Hư Đan đang trọng thương liền bị đá bay rồi phun máu rơi xuống gần đó.
"Đoạt không được ngôi đầu bảng, hai người bọn ngươi có thể đi chết được rồi!"
Lôi Lục vừa quát khẽ nhưng chưa kịp ra tay thì một tòa núi thịt nổ vang tiến đến, vị kiến chúa Bạch Ô kia vừa cười điên cuồng vừa xách Lôi Môn Song Sát lên, há to chiếc miệng khổng lồ rồi nuốt hai tên Hư Đan vào bụng.
"Bạch Ô, ngươi muốn chết à?" Lôi Lục vốn dĩ đang nén giận, muốn đích thân ra tay giết chết hai tên thủ hạ phế vật, ngờ đâu con kiến kia lại nẫng tay trên làm gã lập tức giận dữ.
"Ta giúp ngươi một chuyện cỏn con thôi mà. Dù sao hai tên đó chắc chắn phải chết, thôi thi để ta ăn tươi vậy, ha ha ha. Lục gia, đáng lý ra ngươi phải cảm ơn ta nha."
Bạch Ô rõ ràng đang cố ý trả thù. Trước đó, ả ta định một mình nuốt lấy viên Linh Lung quả cực phẩm nhưng lại bị Lôi Lục đánh bay xuống dưới. Hiện tại, ả lại chớp thời cơ nuốt giết hai tên tu sĩ Hư Đan của Cửu U giản.
Thiên Bắc ai ai đều biết sự hung tàn của Bạch Ô. Lôi Lục cũng không muốn vì hai tên thủ hạ sống dở chết dở mà liều mạng với đối phương. Chỉ là, cục tức này lão ta nuốt không trôi; thế là ánh mắt u ám của vị Lục gia này chậm rãi nhìn về phía đội ngũ Quy Nguyên tông.
Xích Nguyên vừa thấy Bạch Ô nuốt sống tu sĩ Hư Đan bên phe Cửu U giản, sau lại thấy ánh mắt ác ý của Lôi Lục thì giật mình trong lòng, liền lập tức đi đến đứng cạnh bên nhóm người Hải Đại Kiềm thay vì ngăn đón Lôi Lục.
Đứng quay lưng về phía bọn Đại yêu bên dưới cự mộc, Xích Nguyên đưa một nửa quyển thẻ tre cũ kỹ còn lại cho Từ Ngôn rồi dùng ánh mắt ám chỉ đối phương trả lại mai rùa cho lão.
Do Linh Lung quả cực phẩm đã tới tay, Xích Nguyên cũng không tốt lành gì mà giúp Từ Ngôn ngăn cản tai họa. Lôi Lục rõ ràng là muốn tìm người trút giận, chỉ cần lão lấy lại mai rùa của bản thân thì sống chết của Từ Ngôn nào có liên quan gì đến lão.
Từ Ngôn nhận được thẻ tre nhưng vẫn dửng dưng, cơ bản là không trả lại mai rùa.
"Lấy mai rùa ra đây!" Thanh âm của Xích Nguyên vang lên cực thấp.
"Ra khỏi Thần Mộc hạp, vật sẽ về với chủ cũ." Từ Ngôn trầm giọng nói ra, cất nửa quyển thẻ tre vào.
Hắn đã nhận ra tình hình không mấy khả quan; trước khi hắn có thể bình yên rời khỏi Thần Mộc hạp, cái mai rùa này tuyệt đối không thể trả lại.
"Bọn Quy Nguyên tông kia, lập tức tới đây cho ta!"
Từ xa, Lôi Lục cuối cùng tỏ rõ ý đồ giết chóc, không những đối với Từ Ngôn mà là tất cả trưởng lão Quy Nguyên tông tham dự cuộc chiến này. Tất cả bọn họ đều trở thành mục tiêu xả giận cho Lôi Lục.
Xích Nguyên vô cùng bất đắc dĩ khi chưa thể lấy lại được mai rùa. Sau khi thay đổi sắc mặt vài lần, lão lên tiếng: "Một bọn Nhân tộc Hư Đan vô dụng mà thôi, Lục Gia hà tất làm khó bọn chúng? Như thế này đi, ta từ bỏ mớ Linh Lung quả bình thường trong hạng ngạch đệ nhất, chuyển giao qua tay Lục gia, như vậy được chứ?"
"Muốn ta buông tha bọn chúng, đưa Linh Lung quả cực phẩm cho ta." Lôi Lục cười lạnh bước đến, nói: "Chỉ sợ con rùa đen nhà ngươi không nỡ từ bỏ thôi."
Đi gần đến nơi, Lôi Lục nhìn chằm chằm Từ Ngôn rồi nói: "Sao nào, tên tiểu tử này là con riêng của ngươi à? Nếu như hắn mang trong người dòng máu của lão rùa đen nhà ngươi, ta sẽ bỏ qua cho hắn. Nếu như hắn không có quan hệ gì với ngươi, vậy thì để hắn bồi táng cho đệ tử của ta đi."
Trước đó Bạch Ô nuốt giết Lôi Môn Song Sát nay lại bị Lôi Lục tính sổ lên đầu Từ Ngôn, nguyên nhân là do bọn Lôi Môn Song Sát bị trọng thương dưới tay Từ Ngôn trong cuộc tranh đấu.
"Ngươi nói đi." Ánh mắt của Lôi Lục lạnh lùng tập trung vào Từ Ngôn, xem hắn như một kẻ sắp chết: "Tự ngươi nói đi, cuối cùng thì ngươi có phải là một con rùa hay không?"
Việc lấy Nhân tộc Hư Đan ra đánh cuộc hay các hành động đánh, quát nạt, chém giết đều là quyền lợi của bọn Đại yêu vùng Thiên Bắc. Thực tế, Cửu U giản là thế lực mạnh mẽ hơn nhiều so với Quy Nguyên tông bên trong Yêu tộc.
Trong mắt Lôi Lục, không những Nhân tộc Hư đan, ngay cả Nhân tộc Nguyên Anh thì lão cũng chỉ xem như là nô lệ mà thôi.
Đối mặt với Lôi Lục đến từ Cửu U giản, thế lực Yêu tộc mạnh nhất Thiên Bắc, Từ Ngôn bỗng nhiên chuyển biến nét mặt từ thận trọng dè dặt sang mỉm cười ôn hòa.
Ngẩng đầu lên, Từ Ngôn nghiêm túc trả lời Lôi Lục: "Ta là cha ngươi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT