Trong lòng núi Quy Nguyên, có hai người đang ngồi xếp bằng bên linh nhãn. Xích Nguyên vỗ tay cười nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có môn đạo dịch dung tinh xảo đến vậy, đến lần đầu tiên lão phu gặp còn không nhận ra được. Lần này hành trình Thần Mộc hạp, ngươi có thể yên tâm rồi."
"Mũi hổ thính hơn nhiều, nếu bị Thương Mộc nhìn ra manh mối, Thần Mộc hạp sẽ biến thành nơi tại hạ táng thân không chừng." Từ Ngôn khôi phục giọng nói cũ, nói.
"Che đậy mùi của bản thể mà thôi, dễ làm."
Xích Nguyên há mồm phun ra một ngọn yêu hỏa bổn mạng, hóa thành mấy tia lửa xoay quanh bên ngoài thân thể Từ Ngôn. Những tia lửa này đã được bị áp chế nhiệt độ, cho nên đến quần áo của Từ Ngôn cũng không chút tổn hao gì. Sau đó chúng nhanh chóng áp súc lại.
Xích Nguyên thi triển pháp môn Yêu tộc, dùng yêu hỏa của bản thân quấn quanh người Từ Ngôn.
"Có đạo tinh hỏa này của lão phu, dù mũi thính như Kim lão đại cũng không ngửi ra được mùi thật sự của ngươi. Như vậy đã yên tâm chứ." Xích Nguyên như đã tính toán cả. Hiện tại người khác không còn ngửi ra được mùi Nhân tộc trên người Từ Ngôn nữa, có chẳng chỉ ngửi thấy được mùi Xích Nguyên lão mà thôi.
"Làm phiền tông chủ rồi. Đến lúc đi, cũng nên giao cho tại hạ ngọn núi Quy Nguyên này chứ?"
"Cái này... Mai rùa của lão phu quá lớn, ngươi không mang nổi a. Thương lượng vậy, đổi cái khác được không?"
"Thần Mộc hạp đầy rẫy Đại yêu, với ta mà nói đó chính là hiểm địa. Về phần mai rùa nhỏ hay lớn với ta không phải là vấn đề, ta có cách mang đi."
Từ Ngôn khăng khăng muốn dỡ lấy núi Quy Nguyên mang đi, Xích Nguyên không còn cách nào khác. Dù sao trước đó đã thỏa thuận rồi, nếu lão đổi ý, người ta cũng sẽ không đi Thần Mộc hạp nữa.
Xích Nguyên rơi vào đường cùng, đành phải phát ra truyền âm mệnh lệnh cho đệ tử tông môn xuống núi, chờ ở bên ngoài Quy Nguyên tông.
Đợi đến lúc môn nhân môn nhân Quy Nguyên tông đã đi ra khỏi núi Quy Nguyên. Dưới ánh mắt nghi hoặc không thôi của tất cả mọi người, ngọn núi Quy Nguyên cực lớn phát ra tiếng ầm ầm trầm đục, sau đó càng ngày càng rút nhỏ lại rồi biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại một mảng bụi mù.
Mai rùa là bản thể của Xích Nguyên, cho nên tất nhiên lão có thể biến lớn nhỏ tùy tâm. Vốn lão còn tưởng Từ Ngôn không có cách nào, không nghĩ người ta thi triển Súc linh quyết cũng mang lại hiệu quả tương tự.
Linh nhãn được đổi qua một cái mai rùa Yêu linh khác, còn núi Quy Nguyên cực lớn thì biến thành một tòa núi nhỏ được thu vào Thiên Cơ phủ.
Bụi đất tiêu tán, từng đạo ánh kiếm phóng lên trời. Tông chủ Xích Nguyên đích thân mang theo môn nhân đệ tử cứ thế đi tới Thần Mộc hạp.
Cuộc chiến Thần Mộc hạp mười năm một lần đã kéo dài mấy trăm năm qua ở Thiên Bắc. Thế lực khắp nơi đều tham dự, từ đó mà định ra cách thức phân phối Linh Lung quả.
Đây là một phần truyền thống của Yêu tộc Thiên Bắc, hơn nữa phần truyền thống này còn tràn đầy máu tanh. Bởi Yêu tộc không tham chiến, mà chính là tu sĩ Nhân tộc.
Dùng Nhân tộc chiến đấu, quyết ra thứ hạng. Cuối cùng dùng thứ hạng này phân phối Linh Lung quả. Đây chính là chân tướng của cuộc chiến Thần Mộc hạp.
Trên đường đi, Xích Nguyên nói sơ qua về quy tắc một phen, sau đó cũng không nhiều lời nữa, chỉ buồn bực chạy đi. Còn Hải Đại Kiềm lại không chút tập trung đứng bên người Từ Ngôn, giả như đang thống lĩnh đám lấy thủ hạ.
Từ Ngôn ngồi trên phi chu cực lớn của Quy Nguyên tông, điển chỉ, tế ra hai thanh phi kiếm đều có trình độ pháp khí thượng phẩm cả. Vừa rồi đoạt hang bảo tàng của Xích Nguyên, hắn cầm đi trọn vẹn hơn mười kiện pháp khí thượng phẩm như thế này, có đủ loại công thủ cả.
Dù sao hắn cũng là xuất chiến thay Quy Nguyên tông, không xuất ra chút ít chỗ tốt sao được chứ.
Từ Ngôn không có ý định vận dụng Pháp bảo Giao Nha, kể cả Thanh Phong giáp trên người, đặc biệt là tấm mặt nạ kia. Một khi vận dụng, Thương Mộc và Quỷ Nhãn sẽ lập tức nhận ra ngay.
"Hành trình Thông Thiên hà lần này, Yêu tộc nhận được chỗ tốt gì?"
Đợi đến khi thông thuộc pháp khí phi kiếm mới rồi, Từ Ngôn thu hồi lại, mới mở miệng hỏi.
"Ngoại trừ chết mất một đám Yêu linh thì những năm qua chẳng có chỗ tốt gì cả. Cứ nói bí cảnh Thiên Hà có kỳ bảo, nào có ai lấy ra qua đâu." Xích Nguyên hừ một tiếng, như thể không chút để tâm tới bí cảnh kia.
"Rốt cuộc trong bí cảnh Thiên Hà có bảo bối gì?" Từ Ngôn giả bộ tò mò hỏi.
"Có quỷ mới biết được, đó cũng chỉ là suy đoán của mấy cường giả Yêu vương mà thôi. Dường như trong bí cảnh Thiên Hà có tin tức liên quan tới thượng giới." Xích Nguyên nhìn nhìn bầu trời, nói: "Nhân tộc các ngươi tu luyện chẳng phải muốn phi thăng lên Tiên giới sao? Yêu tộc chúng ta cũng giống vậy, chỉ mong có một ngày tu vi đại thành, có thể phá khai thiên địa đi tới được Yêu giới. Thế nhưng ai thành công rồi? Có Yêu vương chết già chứ chưa từng gặp người nào phá mở được thiên địa đấy."
Không kể chủng loại hay tộc quần, chỉ cần sinh linh có trí tuệ thì đều sẽ sinh ra ý niệm muốn trường sinh, có kỳ vọng đối với trường sinh bất diệt. Điểm này cũng không có gì đáng trách cả.
"Cường giả Yêu vương làm sao kết luận được trong bí cảnh Thiên Hà có cơ mật phi thiên, chẳng lẽ có cường giả lẻn vào phần cuối bí cảnh qua rồi?" Từ Ngôn lầm bầm lầu bầu tự nói, Xích Nguyên nghe được hừ lạnh một tiếng.
"Yêu vương vào không được. Trong bí cảnh có lực lượng kỳ dị, cản trở Đại yêu và đám Yêu vương. Không vào được bảo địa tất càng muốn vào cho bằng được. Ta xem trong bí cảnh chưa hẳn có kỳ bảo, không khéo còn xuất hiện một con quái vật ấy chứ."
"Đến ngươi còn không biết rốt cuộc trong Thông Thiên hà có gì sao?" Từ Ngôn hỏi: "trên thẻ tre của vị cổ tu Đại Nho kia không phải có ghi chép về cơ mật Thiên Hà sao?"
"Cơ mật cái gì, chẳng qua là người kia đã từng đi qua nhiều nơi mà thôi. Hắn đã từng đi xa thật xa tới phần cuối Thiên Hà đấy..."
Nói đến đây, Xích Nguyên lập tức phản ứng, sửa lời lại: "Phần cuối Thiên Hà có thứ tốt, hắc hắc, muốn biết phải giúp ta chiến thắng cuộc chiến Thần Mộc hạp đã. Về phần có gì ở cuối Thiên Hà, trên một nửa thẻ tre kia có ghi rõ ràng."
Thầm mắng một tiếng lão hồ ly, Từ Ngôn không hỏi nhiều nữa mà suy tư về quy tắc của cuộc chiến Thần Mộc hạp.
Theo lời Xích Nguyên nói, cuộc chiến Thần Mộc hạp mười năm một lần đều thi đấu cùng một cách thức, đơn giản chính là hỗn chiến dã man!
Từng thế lực Yêu tộc sẽ phái ra trăm người. Trong trăm người này có mười tu sĩ Hư Đan cùng với chín mươi tu sĩ Trúc Cơ. Trăm người một tổ, cùng nhau hỗn chiến ở chỗ sâu trong Thần Mộc hạp.
Hỗn chiến chẳng qua chỉ là phương thức tranh đấu với nhau. Đến lúc đó bên trong Thần Mộc hạp còn được dựng lên một bệ đá, có mười bậc từ cao xuống thấp như một cái bậc thang. Thấp nhất cao một trượng, cao nhất là mười trượng. Dùng hạn định một ngày một đêm, đến lúc đó kẻ nào chiếm được bệ đá cao nhất sẽ xếp thứ hạng đầu, chiếm tòa thứ hai thì hạng ha. Từ đó mà suy ra, sẽ có tổng cộng mười thứ hạng đầu được sắp xếp ra.
Thế lực Yêu tộc khắp nơi đều phái tu sĩ ra tranh đoạt trong cuộc chiến Thần Mộc hạp này. Chỉ có chiếm cứ được bệ đá mới có cơ hội lấy được Linh Lung quả. Hơn nữa từ thứ tư đến thứ mười chỉ có thể được một quả. Thế lực Yêu tộc đứng trong ba hạng đầu mới đạt được nhiều Linh Lung quả.
Biết được quy tắc này không khiến Từ Ngôn có gì bất ngờ.
Thiên Bắc con người làm nô, mấy thế lực Yêu tộc kia dùng tu sĩ Nhân tộc đến tranh đoạt Linh Lung quả không có gì ngạc nhiên. Dù sao không phải Yêu tộc chết, đến lúc đó có bao nhiêu tu sĩ Nhân tộc chết cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới Yêu tộc cả. Người ta chẳng qua chỉ đến xem náo nhiệt, thuận tiện dựa vào đó phân phối ra Linh Lung quả mà thôi.
Yêu tộc tàn nhẫn, nhưng mà giảo hoạt.
Biết được chi tiết về cuộc chiến Thần Mộc hạp rồi, Từ Ngôn cũng biết cái lí do thoái thác của Xích Nguyên lúc trước rằng không có mấy thế lực tham gia tranh đoạt Linh Lung quả kia là thổi phồng đến thế nào.
Mười bệ đá quyết định ra thứ hạng của mười thế lực Yêu tộc. Như vậy lúc đó chắc chắn sẽ có hơn mười thế lực chính thức tham dự vào tranh đấu, không khéo có khi còn gấp đôi, gấp ba lần trở lên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT