Ma Huyết quật đấu giá mai rùa nhìn qua đâu có gì kỳ quái, mai rùa không phải vật còn sống, lại nhận lấy địch ý bên phía Quy Nguyên tông.
Nghe ra giọng của Hải Đại Kiềm, Từ Ngôn lập tức hiếu kỳ, chú ý xem kết quả của lần tranh đoạt này.
"Ngươi nói tất cả chúng ta là con chuột. Con chuột nha, chỉ biết đào hang, chúng ta đào hang dưới đất gặp được mai rùa đấy, có liên quan gì tới Quy Nguyên tông ngươi hả? Chẳng lẽ Hải Đại Kiềm ngươi cũng ở trong lòng đất? Hay là nói Hải Đại Kiềm ngươi vác mai rùa sau lưng?"
Người gửi bán mai rùa chẳng những không bị Hải Đại Kiềm hù sợ mà còn châm chọc.
"Kim Tình ngươi muốn chết có phải không? Đừng nói ngươi không biết Xích Nguyên quy là đời sau của ai?" giọng điệu Hải Đại Kiềm rét lạnh nói.
"Một cái mai rùa không còn sống thôi mà, ngươi thích thì mua đi. Nếu như Hải trưởng lão xem ta không vừa mắt thì có thể giết chết ta bên ngoài kia. Có thể chết trong tay Hải trưởng lão cũng coi như là phúc khí của Kim Tình ta."
Kim Tình mỉa mai đáp trả, ngữ khí càng thêm bất thiện.
"Ba ngàn linh thạch, ta mua."
Một phòng khác vang lên tiếng gào to. Không phải ai cũng sợ Quy Nguyên tông uy hiếp đấy.
"Ta ra ba ngàn một trăm linh thạch."
"Ba ngàn ba trăm."
"Bốn ngàn linh thạch."
Âm thanh liên tiếp tăng giá từ tầng hai truyền đến, Hải Đại Kiềm bất đắc dĩ đành phải nín nhịn lại. Gã không có tâm tình đi tranh giành mai rùa, chỉ cần trở về báo cho tông chủ biết chuyện Ma Huyết quật dám bán mai rùa Xích Nguyên quy là được rồi. Dù sao Xích Nguyên quy là nhất mạch của tông chủ, không có quan hệ gì với cua tộc gã."
"Không phải người của Ma Huyết quật đào được một cái mai rùa Đại yêu hay sao? Làm sao biến thành mai rùa Yêu linh rồi hả?"
Thương Hưng tự hỏi, cũng không tăng giá. Gã nghe thủ hạ truyền tin báo đấu giá hội lần này lần này Ma Huyết quật gửi bán một cái mai rùa Đại yêu. Hôm nay Ma Huyết quật xuất ra mai rùa Yêu linh, không rõ có dụng ý gì.
"Có phải đám người Ma Huyết quật cố ý nâng giá hay không? Đến lúc bán đi mai rùa Yêu linh giá cao rồi, mai rùa Đại yêu đương nhiên phải càng thêm trân quý?"
Hoa Cơ bên cạnh Thương Hưng lúc này giọng dịu dàng nói. Đang khi nói chuyện nàng ta còn mơ hồ liếc mắt qua Từ Ngôn, bộ dáng có chút không tập trung.
"Có lý, nếu như lấy mai rùa Đại yêu ra trước, e là mai rùa Yêu linh chỉ sợ cũng bán không được giá bao nhiêu rồi."
Thương Hưng gật gật đầu, nói: "Quả nhiên là lòng dạ nữ nhân tinh tế, bọn chúng ta cứ đợi đi, để mai rùa này cho lũ đầu đất kia tranh nhau."
Cái mai rùa Yêu linh này nhanh chóng bị đẩy đến giá năm ngàn linh thạch. Nghe được giá này, đám tu sĩ Trúc Cơ kinh hãi không thôi. Mai rùa cuối cùng cũng được bán với giá năm ngàn bảy trăm linh thạch, tính đến lúc này là vật phẩm giá trị cao nhất trong đấu giá lần này.
Sau mai rùa, tu sĩ chủ trì đấu giá lần nữa phủi tay. Lập tức có người khiêng ba cái túi vải đen lên đài.
Soạt một tiếng, túi được mở miệng, hiện ra ba cái đầu người. Hóa ra trong túi chứa người sống.
Sắc mặt ba người tái nhợt như tờ giấy, trên mặt vẫn còn vết máu ngưng đọng, hai nữ một nam. Nam là một lão già, nữ là một người mười sáu mười bảy tuổi, một người chừng ba mươi tuổi. Đúng là Tề Dương Bình, Tiểu Linh Đang và Tô Tễ Vân của Trảm Yêu Minh.
"Hai Hư Đan, một Trúc Cơ nhân tộc. Lai lịch ba người này có chút đặc thù, bọn họ là người Trảm Yêu Minh."
Xoạt!
Tu sĩ chủ trì đấu giá mới mở miệng đã nói ra một câu đầy kinh người. Dưới đài là một tràng nghị luận nổi lên, vẻ mặt của đám tu sĩ Nhân tộc đều chuyển biến khác nhau.
Danh hào Trảm Yêu Minh chỉ như trò cười trong mắt đám Đại yêu Thiên Bắc, nhưng lại truyền lưu rộng rãi trong Nhân tộc, đặc biệt là trong tu sĩ cấp thấp. Không nói chuyện thực lực Trảm Yêu Minh, chỉ là phần ước nguyện đối kháng với Yêu tộc đã đủ kinh người rồi. Thực tế ba chữ Trảm Yêu Minh kia đã thức tỉnh tâm huyết không ít tu sĩ Nhân tộc.
Trảm Yêu Minh đối địch với Yêu tộc, lấy trảm yêu làm vẻ vang, là Tịnh thổ duy nhất của tu sĩ Nhân tộc ở Thiên Bắc này. Tuy rằng mảnh Tịnh thổ này như lục bình không biết ngày nào sẽ bị giẫm nát dưới nanh vuốt Yêu tộc kia.
Nhìn xem đồng tộc loang lổ đầy vết máu trên đài cao, rất nhiều người trong đại sảnh chợt yên lặng cúi đầu, không đành lòng nhìn lên.
Nhân tâm, không phai mờ. Người và Yêu, đã định trước là bất đồng...
Từ Ngôn chợt cảm khái, nguyên bản không hề coi trọng gì vào Trảm Yêu Minh, tâm tình lạnh như băng của hắn lại chợt xuất hiện một tia bi ý. Không rõ là xuất phát từ ba kẻ Trảm Yêu Minh đáng thương kia, hay do từ những đồng tộc yên lặng cúi đầu xuống trong đại sảnh.
"Người này là số một, giá quy định sáu trăm linh thạch."
Tu sĩ chủ trì đấu giá chỉ chỉ vào Tô Tễ Vân báo ra giá cả, rồi chỉ vào Tề Dương Bình nói: "Người này là số hai, giá quy định năm trăm linh thạch. Cuối cùng là Trúc Cơ kia giá một trăm linh thạch."
"Đều là Hư Đan, làm sao có hai cái giá vậy?"
Cũng không phải là tất cả mọi người đều đang tiếc hận cho người của Trảm Yêu Minh, có người mang theo tâm tư việc không liên quan đến mình mà mở miệng trêu chọc. Người vừa mở miệng hỏi là một nam tử Hư Đan khác.
"Nữ tử dáng điệu không tệ, tất nhiên phải mắc hơn."
Tu sĩ chủ trì đấu giá hặc hặc cười, nói rõ lý do vì sao giá cả Tô Tễ Vân cao hơn Tề Dương Bình một trăm linh thạch. Nghe được rất nhiều người ồn ào cười to, mấy Yêu linh hóa hình còn cười đến không kiêng nể gì cả.
"Phì! Đồ chó săn!"
Tô Tễ Vân gầm lên. Tu vi của nàng bị Hải Đại Kiềm triệt để phong bế, đến tự nổ Hư Đan cũng không thể, chỉ có thể miễn cưỡng chửi mắng một câu.
"Chó săn? Còn tốt hơn đám dị loại các ngươi. Đợi đến khi bị mua đi, ngươi sẽ biết phản kháng Yêu tộc phải trả giá thế nào."
Tu sĩ chủ trì đấu giá lạnh lùng nhìn Tô Tễ Vân, không để ý tới nữa mà tuyên bố bắt đầu đấu giá.
"Ta đã muốn nữ nhân kia, tám trăm linh thạch. Ai dám đoạt ta tách đầu kẻ đó!"
Trên tầng hai lập tức có người tăng giá, giọng điệu vô cùng cuồng vọng.
"Số một, ta ra chín trăm linh thạch. Dẹp cmn hù dọa nhau đi, không mua nổi thì cút sang một bên. Lão tử còn chưa hưởng qua mùi vị nữ nhân Trảm Yêu Minh."
"Một ngàn linh thạch, ta mua số một!"
Không bao lâu, giá cả Tô Tễ Vân tăng thẳng đến một ngàn linh thạch, hơn nữa vẫn còn có chiều hướng tăng giá tiếp. Đấu giá Hư Đan bình thường chỉ chừng một ngàn là cùng, bởi vì Trảm Yêu Minh đặc thù cho nên Tô Tễ Vân trở thành mặt hàng bán chạy. Không chỉ có nàng, mà giá cả Tiểu Linh Đang cũng lên tới ba trăm linh thạch, chỉ duy có vị Bình thúc kia có rất ít người ra giá.
Người của Trảm Yêu Minh có mua cũng không cách nào sử dụng được, chỉ có thể giết chết, cùng lắm để lại Hư Đan nuốt vào. Căn bản không còn tác dụng lớn nào nữa.
Nghe thanh âm, không ngừng tăng giá, Từ Ngôn khẽ nhíu mày.
Hắn vốn tưởng rằng hai Hư Đan và một Trúc Cơ kia chỉ chừng hai ngàn linh thạch đã đủ rồi, không nghĩ tới giá của Tô Tễ Vân đã nhanh chóng gần tới hai ngàn linh thạch, hơn nữa còn đang tăng giá tiếp.
Nhất định Thiên Bắc có linh quáng sản xuất linh thạch. Đến hôm nay, xem như Từ Ngôn đã nhìn ra, tất cả linh quáng của Thiên Bắc có lẽ đều bị Yêu tộc chiếm cứ. Yêu tộc hạn chế cung ứng linh thạch cho tu sĩ, nhưng bản thân lại nhưng có thể tùy ý tiêu xài.
"Bốn ngàn linh thạch, ta muốn cả ba."
Trong âm thanh nhao nhao tăng giá, có giọng nói trầm thấp mà khàn khàn gầm lên. Từ Ngôn thoáng cải biến giọng, rốt cuộc ra giá. Hơn nữa hắn vừa ra đã đưa một cái giá áp đảo mọi người, không chỉ vậy còn muốn cả ba.
Có năng lực mua sắm tu sĩ Hư Đan tất nhiên phải là Yêu linh hóa hình, hơn nữa người khác chỉ nhìn trúng một người, chưa bao giờ xuất hiện tình huống muốn mua toàn bộ ba người cả. Nghe tới cái giá bốn ngàn linh thạch này, toàn bộ Yêu linh hóa hình trên tầng hai đều trầm mặt nhìn về nơi âm thanh phát ra.
Không chỉ có đám Yêu linh tìm kiếm kẻ ra giá, mà trong góc đại sảnh, Phí lão dán thêm hai chòm râu giả cũng sáng ngời cả hai mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT