Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Cởi mặt nạ trước mặt đi, Từ Ngôn nhìn thấy nhiều chuyện thần dị hơn, cũng nhìn thấy được Hổ hồn ẩn trong trong nhà gỗ.

Cọt kẹt..t..tttt,

Cửa ngầm trong phòng bị người đẩy ra, Phí Minh Viễn với sắc mặt tái nhợt từ trong mặt đất đi ra ngoài.

"Không ngờ Từ đạo hữu không cần vận dụng Tiên Mi quỷ nhãn cũng nhìn ra được luyện hồn, khục khục."

Phí Minh Viễn vừa ra tới, cửa gian nhà gỗ cũng bị tráng hán đầu trọc đóng lại.

"Đây là thợ rèn, Thiết Tam Mộc, nguyên lão của Trảm Yêu Minh chúng ta." Phí Minh Viễn cười khổ nói: "Nếu không có tình huống khẩn cấp, ta cũng sẽ không tới đây. Không biết Từ đạo hữu làm sao tìm được tới nơi này?"

"Trông thấy cao thủ luyện khí, nhất thời cao hứng, đi vào nhìn một cái mà thôi. Không nghĩ rằng gặp được Phí lão. Xem ra thế lực Trảm Yêu Minh che giấu sâu nha, quả nhiên Phí lão có thủ đoạn. Không biết điều tra được thân phận tại hạ tới đâu rồi? Chốc lát nữa mà người bên Quy Nguyên tông đến là vị Thiết huynh này không chạy thoát được đâu a."

Từ Ngôn tán thưởng một câu, nhưng thật ra là nói móc.

"Thân ở địch doanh, chúng ta cũng là kinh hồn bạt vía. Lúc trước mạo muội, Từ đạo hữu ngàn vạn lần bỏ qua cho, ngươi tuyệt không phải người bên Quy Nguyên tông." Phí Minh Viễn liên tục cười khổ, chắp tay bồi tội.

Tráng hán đầu trọc đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn Từ Ngôn, nói: "Tuy rằng vây khốn ở nơi này, nhưng giết một tên cùng giai không tính là việc khó gì."

Cảm nhận được địch ý từ tên thợ rèn, Từ Ngôn nhíu nhíu mày không nói gì. Phí Minh Viễn vội vàng giải thích, nghe nói Từ Ngôn là tội phạm truy nã quan trọng của Quy Nguyên tông, thần sắc Thiết Tam Mộc lúc này mới chuyển biến tốt đẹp thêm vài phần.

Người thợ rèn này là tán tu nô lệ bị thành chủ thành Ngũ Địa này bắt tới đây. Bởi vì không chịu nghe lệnh từ thành chủ, lại có một thân rèn khí nên thành chủ không giết gã mà trói ở nơi này, một mực vây khốn hơn ba mươi năm. Chính như gã nói, chỉ cần tiến vào gian nhà gỗ này, Hư Đan bình thường gã không để vào trong mắt, bởi tu vi của gã đã là Hư Đan đỉnh phong.

"Linh lực nhập chùy, pháp môn rèn khí của Thiết huynh rất là kỳ dị."

Một khi song phương đã rành rẽ nhau, Từ Ngôn cũng yên lòng, tò mò hỏi thăm.

"Có khí lực cầm mà thôi, còn có thể tiết kiệm chút ít đan hỏa. Đám yêu ma quỷ quái thành Ngũ Địa này cần rất nhiều pháp khí làm vũ khí, suốt ngày dùng đan hỏa tế luyện không mệt chết ta sao."

Thiết Tam Mộc cười hắc hắc, cũng không giấu giếm nói: "Nếu như Từ huynh đệ là địch của Quy Nguyên tông, vì sao không gia nhập Trảm Yêu Minh chúng ta? Đến lúc đó cũng coi như người mình."

"Cùng là nhân tộc, chúng ta vốn chính là người một nhà. Vào Trảm Yêu Minh hay không cũng có gì trọng yếu?" Từ Ngôn cười trả lời, nghe vậy Phí lão nhíu mày, còn Thiết Tam Mộc ngược lại cười to.

"Hay cho câu đều là nhân tộc. Nếu như tất cả tu sĩ Thiên Bắc đều nghĩ như vậy thì sớm muộn gì chúng ta cũng có ngày thoát khỏi áp bách của Yêu tộc."

Hiển nhiên Thiết Tam Mộc là người thẳng tính, nói tiếp: "Nếu như Từ huynh đệ muốn có pháp khí thượng phẩm thì ngươi chỉ cần ra tài liệu là được, ta chế tạo miễn phí cho ngươi một kiện. Chắc hai ngàn cân lúc trước là vui đùa phải không? Không biết Từ huynh đệ có thể động dụng được đao kiếm nặng bao nhiêu?"

"Không phải vui đùa, ta cũng không thiếu pháp khí." Từ Ngôn lắc đầu, nói: "Không biết trong cửa hàng Thiết huynh có tài liệu nặng nào không? Càng trân quý càng tốt."

"Ngươi muốn tự luyện chế? Cũng được." Thiết Tam Mộc gật gật đầu, bắt đầu tìm kiếm một ít tài liệu trân quý, tất cả đều bày cả trên bàn rèn sắt.

Tài liệu luyện khí nặng hay nhẹ với Từ Ngôn không tính là vấn đề, bởi vì hắn có Súc linh quyết nên cùng lắm là rút nhỏ lại mà thôi. Chỉ có điều tài liệu Thiết Tam Mộc lấy ra lại không khiến Từ Ngôn vừa lòng.

Hắn không muốn luyện chế pháp khí, mà là Pháp bảo.

Thiết Tam Mộc lấy ra hơn ba mươi tài liệu luyện chế pháp khí thượng phẩm liên tiếp, thế nhưng Từ Ngôn vẫn một mực lắc nhẹ đầu, không khỏi khẽ biến sắc mặt.

"Toàn bộ tài liệu luyện khí của thành Ngũ Địa đều có cả ở trong cửa hàng này. Tuy rằng ta không đi ra được khỏi phòng nhưng thành chủ kia cũng không hạn chế thợ rèn chọn mua tài liệu, có vật tốt ta đều để đám đồ đệ thủ hạ dùng giá cao mua về. Những tài liệu này đều là trân tàng của ta, chẳng lẽ Từ huynh đệ không vừa mắt thứ nào?"

Thợ rèn xuất ra tài liệu đa dạng như thế khiến Phí Minh Viễn hoa cả mắt, thế nhưng nhìn thấy Từ Ngôn vẫn mỉm cười lắc đầu, thậm chí còn lộ ra một chút tiếc nuối.

"Thôi được, nếu như Từ huynh đệ không để vào mắt. Ta còn có một vật này, chẳng qua giá trị không ít, hơn nữa hết sức đặc thù."

Thiết Tam Mộc cắn răng một cái, thò tay vào trong trong túi trữ vật tùy thân lấy ra một vật.

Đó là một vật trông như tảng đá lớn cao một trượng, màu xanh sẫm, một đầu nhọn, một đầu tù, thực tế là một cái răng nanh!

"Một cái Giao nha, là năm đó lúc ta đi du lịch ở biển cạn gặp được. Vì nó mà ta suýt chết đấy!" Thiết Tam Mộc ngưng trọng nói.

"Là tách từ miệng một con giao long xuống hay sao?" Lúc này đây Từ Ngôn khiếp sợ không thôi. Phàm là Yêu thú đạt tới Giao Long, tất đều là Đại yêu.

"Là răng vô chủ, gặp phải Giao Long thật sự, tu sĩ Hư Đan chết chắc." Thiết Tam Mộc lắc đầu nói: "Chẳng qua tôm yêu linh cạnh Giao nha rất khó chơi, hơn nữa còn có hai con. Nhưng vì giành được cái Giao nha này mà ta đã cửu tử nhất sinh rồi."

Lúc Thiết Tam Mộc đạt Hư Đan đã tìm thấy được răng Giao Long, bị hai đầu yêu linh đại tôm chiếm cứ. Gã là vất vả đoạt từ trong tay đại tôm mà được đấy.

Đánh giá cái răng giao long này, Từ Ngôn thỉnh thoảng đập lên hai cái, còn mịt mờ vận dụng mắt trái quan sát hồi lâu, rốt cuộc thoả mãn gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm, Thiết huynh báo giá bao nhiêu?"

Răng nhọn Đại yêu mới có thể luyện chế thành Pháp bảo, xem như Từ Ngôn nhìn trúng răng Giao Long này rồi.

"Không bán linh thạch, chỉ đổi đan dược." Thiết Tam Mộc lên tiếng.

Linh thạch với gã mà nói không có bao nhiêu tác dụng. Gã bị nhốt ở đây hơn ba mươi năm, kiếm được không ít linh thạch. Hôm nay đối với gã, thứ trọng yếu nhất là đan dược khiến tu vi tiến thêm một bước, chứ không phải là một lượng lớn tinh thạch.

"Không biết Thiết huynh đổi đan dược gì?" Từ Ngôn nhíu mày hỏi.

"Một hạt Uẩn Anh đan!" Thiết Tam Mộc trả lời. Nghe được Phí Minh Viễn khẽ nheo mắt, Từ Ngôn tức thì trầm mặc không nói.

Thiết Tam Mộc vừa nói ra Uẩn Anh đan, Từ Ngôn đã biết rõ đối phương là chuẩn bị đột phá nguyên anh.

Hắn không phải là không có Uẩn Anh đan. Cân nhắc sau nửa ngày, Từ Ngôn mở miệng hỏi: "Xem ra Thiết huynh đã đến Hư Đan đỉnh phong, ngươi bị nhốt tại thành Ngũ Địa này, dù có Uẩn Anh đan thì cũng không thể đột phá Nguyên Anh nơi đây được."

Thiên Bắc không để cho Nguyên Anh sống, một khi người đột phá thành công tất nhiên sẽ bị tất cả Yêu tộc đuổi giết. Trừ phi giống như Sở Bạch Bào ngoan lệ, có chiến lực kinh người. Đổi thành người khác, e rằng Nguyên Anh còn chưa được củng cố đã bị đánh chết.

"Chỉ một sợi xích mà thôi, thật cho là nhốt được ta ở đây sao?"

Thiết Tam Mộc cười lạnh một tiếng: "Mười năm trước ta có thể chặt đứt sợi xích này rồi. Hôm nay bất quá là tự giam giữ mình mà thôi. Bị giam ba mươi năm này mới giúp Hư Đan ta viên mãn được."

Là vào tử địa để hậu sinh!

Tráng hán đầu trọc Nhìn như thô kệch, nhưng lại có đầy trí tuệ. Vì bức ra tất cả tiềm lực của bản thân, không tiếc tự giam cầm mình ba mươi năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play