Thầm nghĩ đến những lời này, Từ Ngôn càng thêm hiếu kỳ. Hắn có thể nhìn ra thực khách chung quanh đều là tu sĩ Nhân tộc, không có Yêu linh hóa hình, thế nhưng lại không rõ những người kia sao phải làm bộ như ăn uống gì đó.
Vẻn vẹn nhìn lướt qua, dựa vào nhãn lực của hắn có thể nhìn thấy một thanh niên bàn xa nhất kia còn giơ chén rượu rỗng tuếch kia cạn ly với người đối diện, chén rượu đặt xuống vẫn còn nhìn xuống rất bình thường.
Tất cả những người trong phòng đều rất cổ quái, chẳng qua cổ quái nhất vẫn là thiếu nữ không nói gì bị đuổi vào hậu viện vẫn chưa quay về. Đồng thời lão giả cùng đi vào tửu quán lúc nãy cũng không còn tung tích.
"Đi báo tin?"
Từ Ngôn suy đoán tung tích nữ hài không nói gì cùng lão giả kia xong, tâm niệm vừa động, trong ống tay áo chui ra một con luyện hồn tiểu hầu. Luyện hồn mới vừa xuất hiện, lập tức nhanh chóng xâm nhập hậu viện.
Hắn giả bộ như đang đợi đồ ăn, lười biếng nhắm hai mắt lại, mũ rộng vành che kín hơn phân nửa gương mặt. Mí mắt vừa mới khép lại, mắt phải chợt lóe sáng trắng, vận chuyển ra Tiên Mi Quỷ Nhãn câu thông với thị giác của luyện hồn Tê Mộc hầu.
Luyện hồn do Thiên Quỷ thất biến luyện hóa, trừ phi tu sĩ Trúc Cơ vận dụng pháp môn đặc thù, nếu không căn bản không phát hiện ra. Chỉ vài hơi thở, luyện hồn tiểu hầu xuất hiện trên nóc phòng hậu viện.
Hậu viện tửu quán rất lớn, có chút không tương xứng với bề ngoài nho nhỏ của quán.
Trong nội viện là một gian phòng lớn, cửa sổ đóng chặt, lúc này thiếu nữ không nói gì cũng vừa đi đến cửa trước.
Không cần gõ, cửa phòng mở rộng ra, một nữ tử hơn ba mươi tuổi xuất hiện,
Nghe được tiếng chuông gió trên tóc nữ hài, nữ tử kia đi ra đón, cẩn thận nhìn ngó ngắm nhìn bốn phía mới thấp giọng hỏi: "Linh Đang, xảy ra chuyện gì?"
"Vân Di, trong tiệm có người ngoài."
Hóa ra nữ hài không nói gì biết nói. Một câu có người ngoài khiến nữ tử Vân Di kia biến sắc, uy áp cảnh giới Hư Đan mơ hồ bốc lên trên người.
"An tâm một chút, chớ vội."
Một câu già nua vang lên, trong phòng lớn lần nữa có một người đi ra. Đó là một lão nhân tóc bạc phơ, cũng là người lúc nãy đi vào tửu quán nhưng không xuất hiện trong trong đại sảnh.
"Phí lão..."
Nữ tử Vân Di vừa muốn mở miệng, lập tức bị lão giả phất tay ngăn trở. Dường như lão đang kiêng kị gì đó. Sau đó, hai mắt lão giả dần dần nổi lên một tầng xám trắng, con ngươi biến mất như thể người mù.
Từ Ngôn đang khống chế được luyện hồn tiểu hầu thấy rõ ràng ba người trong sân, luyện hồn nằm sấp ở nóc phòng, chỉ cần bất động sẽ rất khó phát hiện ra.
Tửu quán cổ quái quả nhiên ẩn nấp vài cao thủ Hư Đan. Từ Ngôn chỉ nhìn qua dấu tay của tay của cô bé không nói gì, bèn muốn dò xét xem rốt cuộc tình hình ra sao. Dù gì chỉ có Nhân tộc mới có thể ra dấu tay, Yêu tộc không thể đi học luyện tập ra dấu, càng không cần ra dấu để trao đổi. Dù là Yêu linh không hóa hình cũng không cần nói tiếng người. Yêu thú đồng loại có năng lực câu thông với đồng bạn, có thể gầm gừ, dùng mùi... Tóm lại Yêu thú tuyệt đối sẽ không tuyệt đối sẽ không học loại ra dấu tay khó hiểu thế này.
Có thể dùng ra dấu làm ám hiệu nói rõ tu sĩ Nhân tộc trong tửu quán này đang tận lực tránh đi Yêu tộc, chẳng qua là không biết đang mưu đồ chuyện gì.
Luyện hồn tìm được cường giả Hư Đan sau hậu viện tửu quán khiến Từ Ngôn kinh ngạc. Xem ra gian phòng này còn có cường giả Hư Đan, nhưng khi hắn nhìn được hai mắt sáng trắng của lão giả kia, lập tức kinh hãi.
"Tiên Mi Quỷ Nhãn!"
Bản thể Từ Ngôn suýt nữa quát khẽ lên, nếu không gắt gao đè nén âm thanh thì những lời này không chỉ vang lên trong lòng mà đã trực tiếp bị rống ra ngoài rồi.
"Yêu linh luyện hồn!"
Một câu kinh hô vang lên trong sân, lão giả tên Phí lão kia biến sắc, gắt gao nhìn chằm chằm vào Yêu linh tiểu hầu giữa không trung. Mà nữ tử đứng bên người lại kinh ngạc không thôi.
Từ Ngôn mở hai mắt ra, luyện hồn tiểu hầu nhanh chóng được thu hồi lại, chui vào ống tay áo.
Trên bàn gỗ trước mặt đã mang lên rượu và thức ăn. Ánh mắt Từ Ngôn lại đầy khó hiểu. Hắn không nghĩ ra ở Thiên Bắc lại có thể gặp được tu sĩ Nhân tộc có Thiên Quỷ thất biến.
Thiên Quỷ thất biến của Thiên Quỷ tông làm sao lại xuất hiện ở Thiên Bắc?
Từ Ngôn nghi hoặc không thôi, mà người trong hậu viện cũng càng thêm hồ nghi.
"Phí lão thật sự nhìn thấy luyện hồn?" Nữ tử Hư Đan trầm giọng hỏi.
"Đích xác là luyện hồn không sai, tiểu Đinh Đang à, ngoại nhân trong tiệm có bộ dáng ra sao?" Phí lão gật gật đầu. Luyện hồn biến mất, lão cũng triệt hồi Tiên Mi Quỷ Nhãn lại, quay đầu hỏi cô bé kia.
"Một người đội mũ rộng vành, có chút u ám đấy." Nữ hài chi tiết đáp.
"Mũ rộng vành che mặt, chẳng lẽ là tu sĩ Nhân tộc?" Nữ tử nói nhỏ, Phí lão bước nhanh đi.
"Nếu như có đánh nhau, các ngươi lập tức bỏ chạy, không được dừng lại."
Vừa nói, Phí lão đã đi ra khỏi đại viện, đi vào đại sảnh tửu quán nhỏ.
Một tràng tiếng bước chân phá vỡ mạch suy tư của Từ Ngôn. Vị Phí lão kia hòa ái đi tới đến đại sảnh, hô: "Xin lỗi chư vị, chủ quán có việc gấp, không cách nào đãi khách. Cho nên không thể bán hàng được, bữa cơm này mọi người không cần trả tiền đâu."
Nghe xong tửu quán muốn đóng cửa, các thực khách chẳng những không phàn nàn mà còn mang theo sắc mặt khác nhau, vội vã đứng dậy rời đi. Không bao lâu mọi người đã tản hết, chỉ còn lại một người thanh niên đội mũ rộng vành ngồi trong góc.
Cọt kẹt..t..ttt... Cửa tiệm bị lão giả đóng lại, áp lực trong trong tửu quán lập tức xuất hiện.
Từng luồng sáng vàng tối nghĩa tuôn ra từ bốn góc tường tửu quán, dọc theo từng khe hở viên gạch bò lên trên đỉnh nóc. Trong chớp mắt, cả tòa trong đại sảnh như phủ đầy sợi sáng mảnh vàng kim lập lòe. Kim quang xuất hiện, còn có cỗ linh khí dao động kỳ dị.
"Kim Thạch trận, ngươi không có ý định thả khách nhân rời đi."
Từ Ngôn gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, bình tĩnh nói. Kim Thạch trận là một loại pháp trận có thể vây khốn Hư Đan, không có năng lực công kích gì nhưng có thể phong bế hết thảy khí tức bên trong. Dù có đánh nhau trong trận thế nào, ở bên ngoài cũng không nghe được gì cả.
"Cẩn thận không thừa. Chúng ta như lục bình không rễ, cả ngày phiêu đãng trong khổ hải vô biên, không có tâm cẩn thận, đâu còn mạng đứng đây."
Lão giả đứng nguyên tại chỗ, đối mặt với khách nhân duy nhất trong tửu quán, mỉm cười nói: "Không biết khách quan còn muốn ăn chút gì không, lão phu có Dạ Hành quỷ, trọn vẹn trăm con, hầm đến gầm nứt cả nồi rồi, có lẽ rất ngon đấy."
"Chỉ là Bách Quỷ Dạ Hành mà thôi, có gì nói thẳng, quanh co lòng vòng hoài không mệt sao?"
Từ Ngôn cười nhạt một tiếng, hỏi: "Có thể động dụng Tiên Mi Quỷ Nhãn, xem ra ngươi cũng là người Thiên Quỷ tông?"
"Thiên Quỷ tông?" Lão giả rõ ràng ngẩn người, lắc đầu nói: "Thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn, chưa từng nghe nói qua Thiên Quỷ tông."
"Ngươi không phải trưởng lão Thiên Quỷ tông?" hàng mày Từ Ngôn dựng lên, trầm giọng chất vấn: "Ngươi học được Thiên Quỷ thất biến từ đâu?"
Rõ ràng gặp được Nhân tộc Hư Đan biết Thiên Quỷ thất biến trong thành Ngũ Địa ở Thiên Bắc, ngoại trừ kinh ngạc thì Từ Ngôn còn có chút hi vọng. Nếu như đối phương trưởng lão Thiên Quỷ tông, có lẽ biết rõ làm sao trở về được Thiên Nam. Thế nhưng vẻ mặt lão giả đối diện lại mờ mịt, rõ ràng chưa nghe nói qua Thiên Quỷ tông.
"Muốn biết Thiên Quỷ thất biến của ta học được từ đâu, các hạ là có nên bày ra thân phận trước không? Nếu là thủ hạ của Yêu linh hóa hình, không thể nói trước, các hạ hôm nay đừng hòng rời khỏi tiệm được."
Từ Ngôn vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bình tĩnh nói: "Nếu như muốn đi, Kim Thạch trận này không trói được ta."
Lời vừa dứt, Từ Ngôn đã biến mất, đến pháp quyết cũng không động, giống như trực tiếp tiêu biến vào hư không!
Chương 650:. Trảm Yêu Minh
Dựa vào năng lực đặc thù cùa Thanh Phong giáp, Từ Ngôn trốn vào trong gió, không phá trận, mà là xuất hiện ở sau lưng lão giả.
Xoẹt!
Ánh đao lóe lên, Thanh Lân đao gác trên cổ lão giả.
"Nói đi, ngươi đến cùng là kẻ nào."
Đối mặt với Từ Ngôn đột nhiên xuất hiện cùng với giọng điệu chất vấn lạnh như băng, lão giả vẫn không nhúc nhích. Rồi một tràng kim loại ma sát truyền tới.
"Nếu như không phải đồng bạn, nhiều lời vô ích."
Tiếng nói chuyện như con rối mang theo một cỗ tử khí, thanh âm mới vừa xuất hiện, ánh mắt Từ Ngôn lập tức khẽ động, giơ tay chém xuống. Một tiếng rặc rặc vang lên, hắn chém làm đôi bóng ngươi kia.
Không có máu tươi, chỉ có ánh vàng léo lên, bóng người ầm ầm ngã xuống đất chẳng biết lúc nào đã biến thành một tảng đá!
"Phân thân Thổ thạch!"
Âm thanh quát lạnh vừa nghe, sau lưng gió lạnh đã đánh tới. Từ Ngôn lướt gấp mà đi, vung tay áo lên. Hai luyện hồn Bạch Chưởng viên đồng thời bị thả ra, đồng thời quần chiến với một luyện hồn mãnh hổ.
Hắn quét mắt về nơi hẻo lánh phía Tây, không để ý tới luyện hồn mãnh hổ Yêu linh kia mà lạnh lẽo nói: "Ngươi là Hư Đan nhân tộc, ta không muốn giết ngươi. Cho nên... Tốt nhất nói thật."
Phù một tiếng, lại là ba con luyện hồn Tê Mộc hầu bị Từ Ngôn thả ra, tổng cộng năm con luyện hồn Yêu linh đầy hung ác trong phòng, cả tòa đại sảnh tràn đầy từng trận Âm khí.
"Năm luyện hồn Yêu linh..."
Giọng nói già nua kia mang theo kinh ngạc. Trong góc, lão giả dần dần hiển hiện. Thúc giục Kim Thạch trận nên lão có thể tùy ý trốn vào trận pháp, nhưng không chạy khỏi mắt trái Từ Ngôn.
Lão giả xuất hiện lần nữa, nhíu chặt hai hàng lông mày, trầm ngâm một chút mới gọi luyện hồn mãnh hổ của mình về.
"Trảm Yêu Minh, Phí Minh Viễn." Lão giả nói ra tục danh của mình, còn báo thêm một cái tên cổ quái.
"Trảm Yêu Minh?" Từ Ngôn nghe kỳ quái, bèn hỏi: "Lai lịch gì?"
"Một liên minh, liên minh giữa tu sĩ Nhân tộc Thiên Bắc. Chúng ta dùng trảm yêu mà sống, thề phải giết hết đám áp bức Yêu tộc!" Lão giả Phí Minh Viễn trầm thấp đáp, ánh mắt lạnh lùng nói: "Vậy các hạ từ đâu đến, nếu như là trưởng lão Ngũ địa, không thể nói trước hôm nay coi như ta liều mạng cũng phải lưu ngươi lại đây."
Lần này Từ Ngôn xem như đã rõ, lúc đầu là do bản thân hiếu kỳ nên đã nhảy vào đám tráng sĩ xem trảm yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình.
"Thiên Bắc còn có liên minh Trảm Yêu, thú vị a."
Thu hồi luyện hồn, sát ý trong mắt Từ Ngôn dần dần thối lui, nói: "Phí lão đúng không? Quả nhiên là hảo hán, không biết Minh chủ Trảm Yêu Minh các ngươi ở nơi nào?"
Vất vả lắm mới tìm được vài đồng minh Nhân tộc không thuộc Yêu tộc, Từ Ngôn xem như tìm tới đồng loại của mình, lập tức tìm hiểu người mạnh nhất thế lực này.
Bởi hắn xem ra, Trảm Yêu Minh có cái tên khí phách như vậy, ít nhất Minh chủ cũng phải là Nguyên Anh, còn tốt hơn nữa là cường giả Thần Văn. Bởi như vậy hắn cũng không cần hối hả ngược xuôi tránh né đám Yêu tộc kia.
"Ta chính là Minh chủ Trảm Yêu Minh."
Phí Minh Viễn nói một câu, đánh nát hoàn toàn hy vọng của Từ Ngôn. Sau sau nửa ngày sửng sốt, hắn không thể tin hỏi lại: "Ngươi chính là Minh chủ? Minh chủ cảnh giới Hư Đan?"
Không chỉ có Từ Ngôn thất vọng, Phí Minh Viễn cũng thở dài, đáp: "Thiên Bắc không Nguyên Anh, chỉ cần Nhân tộc xuất hiện Nguyên Anh sẽ bị thế lực khắp nơi liên thủ đuổi giết, không kịp phát triển đã bị diệt trừ, căn bản không sống nổi. Với loại Hư Đan như chúng ta, bởi Đại yêu khinh thường không thèm để ý tới, nếu không Trảm Yêu Minh chúng ta không có khả năng tồn tại cho tới bây giờ."
Tự giễu một phen, Phí Minh Viễn nghiêm sắc mặt nói: "Thân phận của chúng ta đã báo, các hạ có nên báo ra thân phận hay không?"
Tu sĩ Hư Đan Thiên Bắc này phần lớn đều là trưởng lão phụ thuộc các thế lực, chịu quản hạt của các Yêu linh hóa hình kia. Phí Minh Viễn không biết lai lịch Từ Ngôn, nếu như Từ Ngôn là do thám của mấy thế lực lớn kia, không thể nói lão phải liều mạng rồi.
"Ta không phải người Ngũ địa, một kẻ tán tu mà thôi. Ngươi không cần lo lắng." Từ Ngôn vẫy vẫy tay đáp.
"Nói miệng không bằng chứng, các hạ làm sao chứng minh mình không phải là trưởng lão đây?" Phí Minh Viễn không chịu bỏ qua.
Từ Ngôn bất đắc dĩ thu lại mặt nạ, tháo mũ rộng vành xuống, hiện ra chân dung.
"Gương mặt này chính là bằng chứng, bức họa vẫn còn dán đầu phố kia kìa, ngươi chưa thấy qua sao?"
"Hóa ra là ngươi!"
Phí Minh Viễn vừa nhìn thấy dung mạo Từ Ngôn, lập tức vui mừng quá đỗi, nói: "Chém giết cường nhân như Ngưu Trường Nhạc và Thiên Túc, hặc hặc, hạnh ngộ hạnh ngộ, có thể giết chết thành chủ hóa hình, thân thủ các hạ rất cao minh!"
Hình cáo thị Từ Ngôn dán tại thành Ngũ Địa hơn hai năm, sao Phí Minh Viễn chưa thấy qua được. Nhìn thấy mặt đối phương, lão xem như triệt để yên tâm. Gia hỏa này bị Quy Nguyên tông truy nã, căn bản không thể nào là người bên Yêu tộc được.
Vừa nói chuyện, Phí Minh Viễn thu hồi trận pháp, trong phòng khôi phục nguyên dạng.
"Không cần phải nói hạnh ngộ, đều là người lưu lạc nơi chân trời xa xăm." Từ Ngôn cũng cười khổ một tiếng, ôm quyền.
Người ta nói tha hương ngộ cố tri, có điều hiện tại hắn không phải gặp cố tri, mà là gặp là một đám gia hỏa đáng thương trốn đông núp tây mà thôi.
"Người lưu lạc cũng được, người gặp rủi ro cũng không sao, ít nhất Trảm Yêu Minh chúng ta còn có thể đánh chết Yêu linh hóa hình. Nhớ ngày đó Bạch Bào tới Thiên Bắc, chém yêu linh như chém heo chó, một người chiến ba Đại yêu mà không bại, khí phách đến thế nào!"
"Bạch Bào?" Từ Ngôn lần nữa cả kinh, hỏi: "Ngươi bái kiến Sở Bạch Bào?"
"May mắn bái kiến vị cường nhân kia một lần, biết được hắn đến từ Thiên Nam. Các hạ cũng biết đến vị cường nhân kia?" Phí Minh Viễn hồ nghi nhìn đối phương, hỏi.
"Nghe nói mà thôi."
Từ Ngôn nói bâng quơ một câu, trong lòng thầm nghĩ danh khí của sư huynh thật đúng là khá lớn.
"Thiên Quỷ thất biến của Phí lão rốt cuộc là học được từ đâu vậy? Không phải học được từ Sở Bạch Bào chứ?"
Sau khi Sở Bạch Kết Anh xong thì đi thu thập tài liệu luyện chế pháp bảo, một mình qua sông đến Thiên Bắc. Phí Minh Viễn gặp được cũng không tính là gì, thế nhưng Thiên Quỷ thất biến tuyệt không phải pháp môn chính phái, điểm này mới khiến Từ Ngôn cảm thấy kỳ quái.
Phí Minh Viễn lắc đầu, đáp: "Công pháp Thiên Quỷ thất biến đến từ truyền thừa Trảm Yêu Minh. Từ khi Trảm Yêu Minh thành lập đã truyền xuống bộ công pháp này rồi. Đến nay đã mấy trăm năm, phần lớn những người của Trảm Yêu Minh đều tu luyện, xem ra các hạ cũng nhận được phần truyền thừa này, chúng ta thật đúng là có duyên."
Môn nhân Trảm Yêu Minh rất đông, truyền thừa mấy trăm năm, có vài nguyên lão ưa thích một mình hành tẩu, lưu lại Thiên Quỷ thất biến truyền thừa không tính kỳ lạ quý hiếm. Cho nên Phí Minh Viễn vẫn cho rằng thanh niên trước mặt là người Thiên Bắc, căn bản không nghĩ đến Thiên Nam.
Không phải vị Minh chủ này không có kiến thức, mà tu sĩ Hư Đan căn bản không cách nào vượt qua Thông Thiên hà. Coi như là Từ Ngôn nói mình đến từ Thiên Nam, người ta cũng sẽ không tin.
Nghe vị Minh chủ này nói hữu duyên, lông mày Từ Ngôn lại giật ngược, trong lòng tự nhủ vô duyên vẫn tốt hơn. Cái Trảm Yêu Minh này chỉ cần một Đại yêu cũng có thể toàn quân bị diệt rồi,
"Không biết Trảm Yêu Minh hôm nay có bao nhiêu cường giả Hư Đan? Cường nhân thành lập Trảm Yêu Minh là đến từ đâu?"
Sau khi quen thân hơn, Từ Ngôn bèn ngồi xuống chuẩn bị nghe ngóng lai lịch Trảm Yêu Minh một phen. Gia hỏa sáng tạo ra liên mình tìm đường chết này có lẽ không thể là Hư Đan được, nhưng chắc chắn y phải biết Thiên Quỷ thất biến.
"Đồng minh Trảm Yêu Minh ta trải rộng khắp Thiên Bắc, phần lớn ẩn nấp thân phận. Xác thực không cách nào tính ra số lượng Hư Đan, chí ít có hơn mười người. Về phần Minh chủ đầu tiên thành lập Trảm Yêu Minh thì chỉ lưu lại một tên hiệu, cũng không phải là tên thật."
Phí Minh Viễn cũng ngồi xuống. Lão cố tình lôi kéo vị Từ Ngôn có năng lực chém giết hai cường giả Yêu linh hóa hình kia, cho nên cũng không giấu giếm thực lực Trảm Yêu Minh, nói tiếp: "Cho nên từ sau đời Minh chủ đầu tiên đến nay, Trảm Yêu Minh cũng chỉ dùng tên hiệu đại biểu cho thân phận của mình. Ta ở trong liên minh được gọi là Phí lão."
Từ Ngôn gật đầu ý bảo đã hiểu, hỏi tiếp: "Minh chủ đầu tiên có tên hiệu là gì?"
Thuận miệng hỏi, nhưng Từ Ngôn lại nhận về một cái tên hiệu rất quen thuộc. Nghe xong, hắn suýt nữa chửi ầm lên, chỉ nghe Phí Minh Viễn thập phần ngưng trọng nói ra.
"Minh chủ đầu tiên sáng lập ra Trảm Yêu Minh, dùng tên giả là Mập Cửu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT