Dịch: Hoangtruc

Thành Trường Nhạc rất lớn, tường thành lại không cao, hơn nữa thập phần cũ kỹ, thua xa đại thành khí phái của Thiên Nam, nhưng mà trong thành rất rộng rãi, đường phố dọc ngang, cửa hàng như rừng.

Nhóm xe ngựa chạy nhanh vào trong thành, lúc đi ngang qua cửa thành, Từ Ngôn liếc mắt nhìn tấm bảng lớn trên đỉnh đầu.

Tấm bảng lớn màu vàng có chút kỳ quái, ngoại trừ ba chữ to thành Trường Nhạc thì còn có hai cái sừng trâu cực lớn hai bên, nhìn chẳng ra làm sao cả.

Có lẽ vị thành chủ thành Trường Nhạc ưa thích sừng trâu, vội vàng thoáng nhìn, Từ Ngôn không có quá để ý. Trên đời này có không ít người có sở thích quái dị, mà thành chủ cao cao tại thượng thế kia lại thường nằm trong nhóm người đó.

Vào thành, tiếng động lớn rầm rĩ đập vào mặt.

Đi vào thành Trường Nhạc này hệt như đi vào trọng trấn của Đại Phổ, bên đường đầy người buôn bán, người đi đường không quá nhiều nhưng cũng tính là náo nhiệt.

Xe ngựa thẳng đến thành Bắc phủ thành chủ, là nơi Thường Tân giao phó số định mức linh thảo tháng này.

Trên đường xe ngựa tiến đến, đi qua không ít con phố, ngoại trừ con đường Nam Bắc và ven đường còn náo nhiệt, những con đường khác hầu như không náo nhiệt bao nhiêu. Đến khi đi xuyên qua nửa thành Trường Nhạc, Từ Ngôn mới kết luận cư dân thành này còn thua xa so với hắn đoán nữa.

Cư dân không thể so được với trọng trấn Đại Phổ được, thậm chí không thể bằng một nửa của Đại Thành bình thường, có khi là chưa tới một nửa cũng không chừng.

Phàm nhân Bách Lý trấn không nhiều, chỉ chừng hai ba ngàn người, thế nhưng nhìn qua thành Trường Nhạc này vô cùng lớn nhưng cũng chỉ có chừng ba đến năm vạn phàm nhân mà thôi.

"Đại thành khác có quy mô như thế nào, nhìn qua thì cư dân thành Trường Nhạc không có nhiều lắm a." Từ Ngôn ngồi trên xe không chút khác lạ hỏi.

"Không khác với ở đây bao nhiêu, người ở thành Thiên Túc còn ít hơn thành Trường Nhạc nữa." Thường Tân nói rất chi tiết. Lúc này xe ngựa chuyển qua một ngõ hẻm của con phố, phía xa xa đã xuất hiện một phủ đệ cự đại, đúng là phủ thành chủ.

Một bên phủ thành chủ xây dựng nên một gian đại viện là nơi chuyên môn giao nạp linh thảo, có một vị quản sự phủ thành chủ tọa trấn. Lúc này trước đại viện có một đội xe ngựa đang ngừng tại đó, nhìn qua có vẻ là một đội giao phó linh thảo của thôn trấn khác.

Không đợi đến đại viện, xe ngựa bỗng nhiên bị người ngăn lại, không chỉ có xe ngừng mà người kéo xe còn phải kêu ngựa họ họ lại, như thể bị ép phải dừng xe lại.

"Thường huynh đệ Bách Lý trấn có trong xe không vậy?"

Bên ngoài truyền đến một tiếng hỏi thăm, Thường Tân nghe quen tai, vội vàng vén rèm xe lên.

Người vừa ngăn xe ngựa lại là hai lão già chừng năm sáu chục tuổi, thân hình cao gầy, có vẻ ngoài giống nhau, có lẽ là một cặp anh em ruột.

"Hóa ra là hai vị Triệu huynh." Nhìn thấy đối phương, Thường Tân đã định xuống xe nói chuyện. Không ngờ hai người khoát tay chặn lại, một bước trèo lên xe chắn trước Thường Tân.

Hai người vừa lên xe, phát hiện trong xe vẫn còn một vị thanh niên đang ngồi không khỏi ngẩn người.

"Thường huynh đệ, vị này chính là..." Một vị lão giả họ Triệu Trong đó chần chờ hỏi.

"Vị này chính là bạn tốt của ta, họ Từ tên Ngôn." Thường Tân giới thiệu Từ Ngôn trước, lại chỉ vào hai lão giả giới thiệu: "Từ huynh đệ, hai vị này là tu sĩ thôn Thần Lộ, một người là Triệu Long, còn người kia là Triệu Hổ."

"Hai vị Triệu huynh, hữu lễ." Từ Ngôn mỉm cười ôm quyền.

Triệu Long và Triệu Hổ vốn là khách khí một phen, tiếp theo liếc nhau một cái như có điều gì không tiện nói.

"Nhị vị Triệu huynh có chuyện gì cứ nói, Từ huynh đệ là đại ân nhân Bách Lý trấn ta, không cần khách khí." Thường Tân nhìn ra vẻ mặt hai người có chút cổ quái bèn mở lời.

"Được rồi, Thường huynh đệ, chúng ta nói thẳng vậy." Triệu Long nặng nề gật gật đầu, nhìn về phía huynh đệ Triệu Hổ của gã.

"Hai ngày trước thôn Thần Lộ đổi cho Thường huynh đệ mười cân Tử Mục thảo, chúng ta đổi về lại được chứ?” Triệu Hổ cau mày nói: "Lúc ấy chúng ta không có ở trong thôn, lúc trở lại mới biết được Bách Lý trấn đã đổi đi mất mười Tử Mục thảo."

Triệu Hổ nói như vậy, sắc mặt Thường Tân lập tức thay đổi, trầm giọng nói: "Tử Mục thảo là Bách Lý trấn chúng ta dùng bạc mua, không có chuyện trả lại. Hơn nữa lần này Bách Lý trấn chúng ta còn thiếu mười cân, nếu chưa gom góp đủ trăm cân thì có trăm cái đầu người rơi xuống đất. Bách Lý trấn chúng ta trước kia cũng từng giúp đỡ qua thôn Thần Lộ, chẳng lẽ hai vị định chặt đứt đường lui của Bách Lý trấn ta hay sao?"

Thường Tân quả quyết cự tuyệt yêu cầu của hai người, trả về mười cân Tử Mục thảo thì Bách Lý trấn thì phải chết mất trăm người hay sao?

"Không dối gạt Thường huynh đệ, thôn Thần Lộ chúng ta thôn vốn thu thập đủ trăm cân Tử Mục thảo rồi..." Triệu Long đắng chát mở miệng nói, lời còn chưa dứt đã bị Triệu Hổ cắt ngang.

"Đại ca, nếu như Thường huynh đệ không chịu trả lại mười cân Tử Mục thảo thì thôi quên đi, chúng ta không ép buộc nữa."

Nói xong, Triệu Hổ kéo Triệu Long xuống xe ngựa, đi trở về đoàn xe nhà mình. Đám người thôn Thần Lộ cứ vậy đi vào đại viện, giao phó linh thảo trước.

Chuyện ngoài ý xảy ra đã khiến Thường Tân nổi giận đùng đùng.

Quan hệ giữa Bách Lý trấn vả thôn Thần Lộ không tệ, chuyện mua sắm linh thảo giúp nhau không phải chưa từng có qua. Rõ ràng lần này thôn Thần Lộ thu tập được đầy đủ Tử Mục thảo rồi, nếu không sẽ không bán cho Bách Lý trấn đấy.

"Nếu chưa đủ trăm cân mà nói, chẳng lẽ còn bán cho chúng ta?" Thường Tân thở phì phì bảo: "Xem ra thôn Thần Lộ có ý định dự trữ một ít Tử Mục thảo để phòng ngừa ngoài ý muốn rồi. Giao tình hai nhà chúng ta cũng coi như chấm dứt."

Thường Tân Lắc đầu than thở, mang theo đoàn xe tiến vào đại viện.

Dự trữ linh thảo đích xác là một loại thủ đoạn phòng họa, ít nhất tháng sau nếu như thu thập đủ trăm cân còn có thể dùng linh thảo dự trữ đến bổ sung. Nhưng là bởi như vậy sẽ không còn sự ủng hộ giữa thôn trấn hai bên nữa, chỉ tạo thành cục diện làm theo ý mình.

Thường Tân không chỉ tức giận, mà còn thất vọng, thế nhưng Từ Ngôn lại nghe được chút ít điểm khác nữa.

Triệu Long kia rõ ràng còn chưa dứt lời đã bị Triệu Hổ cắt ngang, nếu như thôn Thần Lộ tụ tập đủ trăm cân Tử Mục thảo rồi thì nhất định đã có ẩn tình gì đó không ai biết đến.

Vốn định cứ vậy cáo từ rời đi, thế nhưng Từ Ngôn nhìn ra được có lẽ Thường Tân gặp phải phiền toái rồi cho nên mới do dự một chút, rồi đi theo đoàn xe Bách Lý trấn tiến vào đại viện.

Trong đại viện, một tên mập đang ưỡn ngực khoa tay múa chân phân phó lấy thủ hạ cân đo linh thảo.

Gã là một trong những quản sự của phủ thành chủ, tên là Ngưu An. Nghe nói trước đây kẻ này họ Mã, bởi vì thành chủ thành Trường Nhạc tên là Ngưu Trường Nhạc nên mới cố ý đổi họ mình thành họ Ngưu, cố kéo qua cùng họ với thành chủ.

Người thôn Thần Lộ vào trước, huynh đệ Triệu Gia cúi đầu khom lưng cúi đầu thập phần cung kính với quản sự béo Ngưu An kia. Gã thì đang đứng thẳng ngay một cái cân lớn trong sân, trên đó là Tử Mục thảo của thôn Thần Lộ.

Đợi đến lúc toàn bộ linh thảo cân xong, quản sự Ngưu An quyệt miệng nói: "Trăm cân Tử Mục thảo, không thiếu một lạng, bất quá thôn Thần Lộ các ngươi hái được linh thảo quá tươi, trên phiến lá toàn sương nước, nên trừ bỏ chút ít lượng nước bay hơi đi, hừ."

"Ngưu quản sự dàn xếp, dàn xếp. Thôn Thần Lộ chúng ta hoàn toàn chính xác Thần Lộ quá nặng a."

Triệu Long vội vàng đưa tới một gói nhỏ nặng trịch, bên trong không phải bạc mà là một thứ tốt hơn, miệng nói mấy lời văn vẻ,

Ngưu An Tiếp nhận gói đồ mới có vài phần vui vẻ, gật gật đầu, nhao nhao kêu thủ hạ đưa linh thảo vào nhà kho.

Thôn Thần Lộ giao phó xong, Thường Tân lập tức mang theo xe ngựa đi tới, cũng khiêm tốn cúi chào với quản sự béo, miệng liên tục nịnh bợ tâng bốc. Tuy rằng Tử Mục thảo cũng đủ trăm cân, thế nhưng không thể tươi mới như Triệu Long giao ra được.

Cũng là nhiệm vụ tông môn giao phó, có điều người bị giao nhiệm vụ là cháu trai, mà vị quản sự béo kia lại là đại gia.

Nhìn thấy tình cảnh cổ quái này, Từ Ngôn không khỏi nhíu mày. Nếu như Bách Lý trấn thuận lợi giao phó linh thảo thì hắn sẽ không còn nhiều chuyện gì nữa.

Thường Tân giao phó linh thảo rất thuận lợi. Đến khi y giao linh thảo xong xuôi chuẩn bị rời đi, đột nhiên một vị hạ nhân phủ thành chủ vận chuyển linh thảo đến nhà kho chợt tuột tay, làm rớt cái rương linh thảo xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play