Dịch: Hoangtruc

Một câu Đại yêu xuất hiện không chỉ khiến Từ Ngôn kinh sợ cứng người mà còn khiến dáng tươi cười của Sở Bạch lập tức tiêu tán không còn một mảnh.

Lúc này Sở Bạch đã nhận ra Tiểu Quân là đệ tử Tư Mã Lưu Lan, y không nói hai lời, cả người khẽ động bay lên không trung, như một mũi tên phóng nhanh ra khỏi tông môn, đi thẳng hướng tới Lưu Lan cốc.

Tư Mã Lưu Lan vẫn luôn là một phần nhung nhớ của Sở Bạch, dù đối phương đã từng là phi tử của hoàng huynh thì y vẫn chưa bao giờ cắt đứt phần nhân tình này cả.

Mãi đến khi hoàng huynh mất đi, Tư Mã Lưu Lan ẩn trong Lưu Lan cốc, trong lòng Sở Bạch vẫn luôn cho rằng Tư Mã Lưu Lan là nữ nhân của Sở Bạch Bào y.

Cho nên nghe nói Lưu Lan cốc xuất hiện Đại yêu, Sở Bạch không chút do dự chạy thẳng tới Lưu Lan cốc tương trợ.

Sở Bạch đi quá nhanh, cho nên không ai giải đáp được dị tượng Kim Đan cho Từ Ngôn cả. Hơn nữa, ngoại trừ sư huynh và Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn không định tiết lộ cơ mật bản thân cho người khác biết.

Nhìn thấy Tiểu Quân vẫn còn lau nước mắt, Từ Ngôn đành tiến lên hỏi chuyện: "Ngươi làm sao trốn tới đây được? Không phải trong hàn đầm Lưu Lan cốc chỉ có một con Yêu linh quái ngư thôi sao? Làm sao lại xuất hiện Đại yêu?"

"Ta mới từ Tê Phượng trấn trở về, nhìn thấy một vị sư tỷ toàn thân đầy máu nằm ngoài cốc. Nàng là đệ tử trông coi cửa vào cốc, liều chết trốn thoát ra, nói với ta vài câu đã chết mất rồi. Mà ta cũng không vào sơn cốc được rồi, hu hu hu... Ồ, ngươi là Thiên Môn hầu?"

Bị nhận ra, Từ Ngôn có chút lúng túng.

Dù là ở Tề Quốc hay Phổ quốc, thì thanh danh Thiên Môn hầu cũng không quá tốt đẹp gì.

"Là ta a, hắc hắc, năm đó là cô dẫn ta vào cốc còn gì." Từ Ngôn chuyển chủ đề hỏi: "Cuối cùng trong Lưu Lan cốc xuất hiện Đại yêu gì hả? Cô có thấy không?"

"Không rõ, không vào sơn cốc được, chỉ có thể thấp thoáng thấy sâu bên trong sơn cốc có gọng càng cực lớn đang lắc lư, rất lớn a."

"Càng lớn? Chẳng lẽ là một con cua khổng lồ?" Từ Ngôn tự thầm thì, đề cập đến cua, khóe mắt hắn lập tức co rút lại.

Trong hàn đầm Lưu Lan cốc không có cua, có điều lúc Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt bị nhốt trong động quật dưới lòng đất có phát hiện không ít cua nhỏ, lại còn mang theo linh khí, ăn vào đảm bảo no bụng...

Âm thầm quét mắt nhìn đống cua đá chất đầy trong túi trữ vật, vẻ mặt Từ Ngôn đầy khó coi, bèn nói với Tiểu Quân vài câu rồi nhanh chóng rời khỏi Sở Hoàng sơn.

"Không phải là con cua mẹ trở về, phát hiện đám cua nhỏ mất tích hết nên mới giận dữ mà đánh vào Lưu Lan cốc chứ?"

Ngồi trên Sơn Hà đồ, da đầu Từ Ngôn chợt run lên. Nếu hắn đoán không lầm, lần này Tư Mã Lưu Lan gặp trắc trở là do một tay Từ Ngôn tạo dựng nên đấy.

"Không trùng hợp vậy chứ!"

Từ Ngôn cười khổ, lẩm bẩm: "Lưu Lan sư tỷ, không phải ta cố ý gài tỷ đâu a, ai bảo đám cua nhỏ kia ở cả trong động quật đó làm gì, là vô ý cả thôi a..."

Từ Ngôn thầm cầu nguyện sư huynh xuất mã có thể cứu được Tư Mã Lưu Lan, còn mình quay trở về Thiên Hải lâu, đi ngang qua nhà ăn còn mang theo một giỏ quả cà trở về.

Với cảnh giới hiện tại thì hắn vẫn không có cửa thắng Đại yêu, cho nên không đi Lưu Lan cốc thì hơn.

"Phong tỷ, mang về cho ngươi đồ ngon đây, nhiều quả cà như vậy chắc đủ ăn rồi hả?"

Đặt một giỏ quả cà lớn trước mặt Đại Hoa, Từ Ngôn híp mắt nói: "Thương lượng đi, về sau ngươi theo ta đi, đảm bảo ngày nào ngươi cũng có cà ăn. Nhất định lão đầu tử như Thái Thượng trưởng lão chỉ biết tu luyện cả ngày, không biết nuôi nấng Linh cầm đâu."

Tiểu tâm tư của Từ Ngôn đã định là vô dụng, có điều giỏ cà lớn kia đã bị Khi Phong khuyển ăn sạch không thừa một quả. Sau đó nó liếm mép ngã đầu ngủ, căn bản không thèm nhìn Từ Ngôn.

Xem ra Đại yêu không dễ nuôi a...

Từ Ngôn lắc đầu cảm thán, đi vào Thiên Hải lâu. Chợt nhớ sư tỷ đã dặn dò, cho nên hắn lại bắt đầu khổ tu phong độn.

Ngoại trừ Sở Bạch, không ai biết rõ Từ Ngôn đã Kết Đan rồi, càng không người biết Đại Phổ sắp phải nghênh đón một lần rung chuyển kinh hoàng nữa.

Một nơi thâm sơn, có ngọn núi tên là Lão Phần sơn, bên sườn núi này có một cái khe hẹp dài đầy âm trầm, quanh năm có gió lạnh trong khe hắt ra khiến cho thân núi bên phía khe đó phủ đầy sương lạnh.

Thời điểm Từ Ngôn Kết Đan, không chỉ có Lưu Lan cốc xuất hiện Đại yêu nổi giận, mà sâu trong Lão Phần sơn cách xa vạn dặm cũng xuất hiện tung tích Đại yêu.

Một cánh tay trắng bệch từ trong cái khe hẹp nơi thân núi lò dò đi ra. Sau đó là một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện.

Đó là một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, nhìn qua thập phần xinh đẹp, trên người khoác trường bào chắp vá xưa cũ mà đơn giản, hai chân trần, tóc dài thẳng đến mắt cá chân.

Trong tích tắc lúc nữ tử đi ra khỏi khe hở trên thân núi, toàn bộ chim thú trong núi hoang đều run rẩy yên lặng.

Quanh đó trăm dặm không có lấy tiếng trùng kêu, chim hót!

"Thiên Nam, Đại Phổ..."

Giọng nói khàn khàn trầm thấp từ trong miệng nữ tử phát ra, khóe môi tái nhợt chậm rãi nhếch lên một nụi cười vô cùng yêu dị.

Một bước đạp xuống, nữ tử đi dọc theo thân núi xuống, hệt như thể đi trên đất bằng, bước chân ổn trọng mà nhẹ nhàng cứ vậy theo vách đá thẳng đứng đi xuống.

Theo đó, chân trời phía xa như có mây gió biển chuyển.

Rầm rầm...

Thông Thiên hà không ngừng không nghỉ càng lúc càng cuộn trào những cột sóng cao.

Nước sông gào thét nhấp nhô tràn tới, dần dần mặt sông càng lúc càng dâng cao, dần dần một con sóng đã tràn khỏi mặt sông, đánh thẳng vào đá vụn bên cạnh bờ. Nước sông đã nhuộm ướt mấy hòn đá nhỏ vô danh cạnh bờ, đã sắp bắt đầu quấy lên đại biến đổi của cả thiên hạ!

Từ Ngôn vẫn đang khổ tu phong độn trong Thiên Hải lâu. Hôm nay hắn thi triển, độn ra khỏi mấy trăm trượng, thậm chí ngàn trượng đã không thành vấn đề rồi. Còn về phần Kim Đan bên trong Tử Phủ đã bị hắn xem nhẹ hoàn toàn.

Vài ngày sau khi kết đan, ngoại trừ màu sắc đan thể thì Từ Ngôn phát hiện kim đan của mình không có khác biệt gì lớn với Hư Đan của người khác, trừ một chuyện.

Đó là linh khí trong Kim Đan của hắn đủ để chèo chống gấp ba lần linh khí của trưởng lão Hư Đan bình thường!

Nhằm chứng minh mức linh khí kim đan của mình mà Từ Ngôn còn cố ý tìm một vị trưởng lão Hư Đan Thiên Hải lâu luận bàn. Mãi đến linh khí đối phương triệt để hao hết thì hắn đã có thể đại khái đoán được mạnh yếu của kim đan mình rồi.

Linh khí nhiều hơn Hư Đan gấp ba lần không chỉ giúp Từ Ngôn đối phó với nhiều đối thủ trong một lúc, mà có khiến những pháp thuật hắn thi triển ra mạnh mẽ hơn trưởng lão Hư Đan khác vài phần.

Rốt cuộc Từ Ngôn cũng kết luận, Kim Đan là đồ tốt, có ích lại không hại, còn về lai lịch kim đan thế nào đành phải đợi sư huynh trở về mà thôi.

Trong khoảng thời gian này, tin tức Từ Ngôn đột phá Hư Đan cũng đã từ Thiên Hải lâu truyền ra ngoài. Hơn hai mươi tuổi đã trở thành cường giả Hư Đan khiến tất cả mọi người bội phục không thôi. Thậm chí trong mắt cường giả Nguyên Anh, loại thiên phú kinh người của Từ Ngôn mới xứng đáng được Thái Thượng trưởng lão thu là chân truyền.

Nghe nói Từ Ngôn tiến giai, Bàng Hồng Nguyệt vui mừng không thôi.

Sở Linh Nhi lại oán thầm, mắng gia hỏa vừa gặp mặt nàng đã bỏ chạy.

Nhiếp Ẩn ở Linh Yên các vừa bội phục, lại vừa vui mừng thay cho Từ Ngôn, tiểu đệ tử nhỏ nhiều năm trước hôm nay đã tính là cường giả chân chính trong tông môn rồi.

Trong thời gian này, không chỉ có tin tức Từ Ngôn trở thành Hư Đan truyền khắp tông môn, trong chủ đề hội đàm của đám trưởng lão và đệ tử tông môn còn có thêm một tin tức kinh người nữa.

Tề Mi sơn có thiên phong xuất hiện, là dấu hiệu biểu thị Ma La động lại một lần nữa mở ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play