Lão đạo sĩ sẽ không hại hắn, thế nhưng lão đạo sĩ quả thật đã từng tẩu hỏa nhập ma.
Giữa Từ Ngôn và Từ Đạo Viễn còn như cha con, cho nên hắn tin tưởng sư phụ không truyền cho mình pháp môn hại người thế này, còn về phần kinh mạch tổn hại thì hai năm qua hắn không hề để ý tới.
Hắn bèn tĩnh tâm, vận chuyển Ích Vân quyết một phen. Kinh mạch toàn thân thông suốt, chẳng những không có tổn hại mà còn chắc chắn hơn hai năm trước vài phần.
Hắn lắc đầu hồ nghi, ý bảo kinh mạch của mình không có vấn đề gì.
"Ta xem qua một phen." Sở Bạch trầm giọng nói: "Ngươi buông lỏng tâm thần là được."
Cường giả cảnh giới Nguyên Anh có thể vận dụng Linh thức, là một loại năng lực có thể tràn cảm giác ra bên ngoài cơ thể, nên có thể đơn giản dò xét kinh mạch Từ Ngôn.
Cảm giác một hồi lâu, Sở Bạch thu hồi Linh thức, trầm ngâm nói: "Kinh mạch không có gì, xem ra ngươi hoàn toàn có thể vận dụng Ích Vân quyết kia."
"Vậy làm sao kinh mạch của Hồng Nguyệt lại bị tổn thương?" Từ Ngôn nghi hoặc hỏi.
Sở Bạch cũng không rõ vì sao cùng một tâm pháp, hai người khác nhau tu luyện lại xuất hiện khác biệt lớn đến vậy. Đã không giải đáp được, y chỉ có thể tự mình thử nghiệm.
Sở Bạch khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu dựa theo Ích Vân quyết vận chuyển linh khí đi một vòng.
Còn Từ Ngôn thì ngồi bên cạnh, hắn cũng muốn biết phần tâm pháp do mình ngộ ra kia rốt cục là thế nào, càng muốn hiểu rõ phần tâm pháp thần bí mà lão đạo sĩ sáng chế đến tột cùng là thế nào.
Ích Vân thức tập luyện từ nhỏ lại đan xen một phần tâm pháp Ích Vân quyết thần bí khiến Từ Ngôn nghi hoặc không thôi, mà Sở Bạch lại càng đầy nghi hoặc.
Y có thể cảm ngộ được trong Ích Vân thức học từ Kiếm Ma có rất nhiều loại kiếm quyết và pháp thuật kỳ dị, thậm chí Thiên Lôi trảm sở trường nhất của y lúc ở Hư Đan cũng từ Ích Vân thức diễn luyện mà ra. Thế nhưng Sở Bạch chưa bao giờ cảm ngộ đến phần tâm pháp trong đó cả.
Trong phòng lớn, sư huynh đệ cùng một sư môn đã bắt đầu tự suy diễn lấy.
Sở Bạch đang vận chuyển Ích Vân quyết, còn Từ Ngôn thì nhớ lại những gì lão đạo sĩ dạy cho mình.
Một lúc lâu sau, Từ Ngôn chợt nghe một tiếng kêu đau đớn, vội vã ngẩng đầu nhìn lại. Sư huynh đã tản ra tâm pháp, sắc mặt tái nhợt.
Sở Bạch cười khổ lắc đầu, trầm giọng nói: "Xem ra người lão nhân gia chờ đợi chính là ngươi rồi, ta cũng không tu luyện phần tâm pháp này được, ngoại trừ tổn thương đến kinh mạch thì không có tác dụng gì với ta cả. Chỉ sợ không chỉ ta, mà tất cả người khác đều không cách nào tu luyện được."
Sở Bạch kết luận tâm pháp này không có hiệu quả với y lại khiến Từ Ngôn càng thêm nghi hoặc.
Tâm pháp chuyên cho một người? Không chỉ Từ Ngôn mà cả Sở Bạch cũng không nghĩ ra được.
"Chỉ Kiếm, ngươi rất đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến lão nhân gia chờ ngươi rất nhiều năm. Ta không biết làm sao lão nhân gia biết ngươi sẽ xuất hiện, nhưng ta có thể chắc chắn người lão nhân gia chờ đợi chắc chắn là ngươi."
"Sư phụ người, tu vi chỉ có Hư Đan thôi a..." Từ Ngôn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập mê mang.
"Nghe đồn Kiếm Ma Đại Phổ có cảnh giới Hư Đan, rồi sau đó tẩu hỏa nhập ma. Thế nhưng có ai chân chính xác nhận được tu vi lão nhân gia đâu?"
Sở Bạch bật cười lớn, vỗ vỗ sư đệ nói: "Kỳ thật trên đời này có rất nhiều ẩn thế không xuất ra, cũng không thiếu cao nhân tính tình cổ quái mà thế nhân căn bản không cách nào xác định tu vi cảnh giới. Ngươi phải nhớ kỹ, người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Kỳ thật từ khi ta kết thành Nguyên Anh cũng hoài nghi tu vi lão nhân gia, có lẽ còn ở trên cả Nguyên Anh."
Suy đoán Sở Bạch khiến Từ Ngôn phải giật mình.
"Thần Văn cảnh?"
Từ Ngôn kinh ngạc hỏi, Sở Bạch không đáp lại, chỉ nặng nề thở dài.
Coi như có là cường giả Thần Văn thì cũng có ngày già đi, hóa thành nắm đất. Đấy là quy luật của Thiên Đạo, là nỗi niềm bi ai của tu hành giả.
Cho nên, tu sĩ bước chân trên con đường tu hành đều phải lấy Trường Sinh làm mục tiêu cuối cùng nhất. Dù con đường này đầy khó khăn và buồn tẻ.
"Ta sẽ tu luyện Ích Vân quyết, truyền thừa của sư phụ cứ để ta kéo dài đi."
Từ Ngôn bừng tỉnh mê man, mỉm cười hiểu rõ.
Rời khỏi chỗ ở của Sở Bạch, hắn vừa định trải Sơn Hà đồ ra thì phát hiện có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện cách đó không xa. Nữ hài huơ huơ cánh tay, mắt cười tít.
"Ngôn ca ca!"
"Phong độn!"
Vù...
Một cơn gió lướt đi. Từ Ngôn nhìn thấy Sở Linh Nhi, kinh hoảng đến độ không kịp dùng Sơn Hà đồ, trực tiếp vận dụng phong độn nhanh như chớp trốn chạy về Thiên Hải lâu.
"Vừa rồi là gì vậy? Hình như trong gió có người a?" Một vị trưởng lão Thiên Hải lâu bị cơn gió thổi tung chòm râu loạn xạ.
"Nhìn kìa! Là Từ trưởng lão!"
Rất nhiều đệ tử Thiên Hải lâu nhìn thấy tràng cảnh kinh người này. Có điều chỉ thấy bóng dáng Từ Ngôn phiêu hốt bất định, thoắt ẩn trăm trượng, lại hóa thành gió mát, tốc độ cực nhanh.
"Trúc Cơ cảnh có thể lĩnh ngộ phong độn, thiên phú Từ trưởng lão thật kinh người a!"
Hai mắt các nữ đệ tử Thiên Hải lâu sáng ngời, mang theo thần thái vô cùng hâm mộ.
"Nếu không thì sao người ta trở thành chân truyền của Thái Thượng kia chứ, không có thiên phú mà Thái Thượng trưởng lão để mắt đến sao?"
Các nam đệ tử Thiên Hải lâu lại mang theo ánh nhìn ganh tỵ, nhìn theo trưởng lão trẻ tuổi đã đi xa.
"Đúng vậy, hôm nay ngươi đã thi triển phong độn thêm thuần thục rồi."
Ngoài cửa Thiên Hải lâu, Hàn Thiên Tuyết đã nhìn thấy Từ Ngôn trở về từ xa, nên đã mở sẵn cửa, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng đã có thêm một phần hài lòng.
"Trong ba tháng tới, ít nhất phải một lần thoát khỏi trăm trượng. Đến lúc đó ta sẽ đích thân nghiệm chứng."
Lưu lại một phần nhiệm vụ xong, Hàn Thiên Tuyết quay người trở về Thiên Hải lâu.
Từ Ngôn ủ rũ đi vào theo. Hắn là vì hoảng sợ, lỡ như Sở Linh Nhi lấy mất ba năm thọ nguyên nữa thì khổ, lại không thể tranh cãi với sư tỷ, chỉ có thể ngậm quả đắng mà thôi.
Với năng lực Từ Ngôn hơm nay, một lần phong độn thoát ra hai mươi trượng đã là cực hạn, trăm trượng thật sự quá xa đi...
Trở về Thiên Hải lâu, Từ Ngôn lại chìm vào năm tháng khổ tu, linh khí trong đan điền không ngừng cường đại hơn, độn pháp thi triển càng thêm tinh xảo.
Năm tháng như thoi đưa, không biết lúc nào đã trở nên đầy màu sắc.
Bên mảnh sân nhỏ rộng rãi, hai bên đã được kê thêm giàn gỗ, dây nho chậm rãi phủ kín, ngày đêm thay phiên nhau đi qua đã dần tạo thành một con đường dây leo xanh mơn mởn. Sân nhỏ vốn được gieo trồng các loại linh thảo, đất trống còn nhiều, hiện đã không còn thừa lại bao nhiêu, tất cả đã được thay thế bằng mớ rau quả xanh non.
Nơi này vốn là linh nhãn nồng đậm linh khí, cho nên rau quả phàm tục mọc rất nhanh, có thể nói đã thành một vườn rau quả.
Tất cả đều do một tay Từ Ngôn gieo trồng nên.
Không chỉ có rau quả, còn có mấy con gà mái dạo bước ngoài sân, bới đất cát mổ mấy con giun béo, ồn ào gọi nhau. Trứng gà tròn vo lăn lóc ngoài góc vườn.
Từ Ngôn còn đào một cái ao nhỏ sát góc tường, nuôi cá bên trong. Cá đó không phải để ngắm, mà là để ăn.
Dùng nước suối đầy linh khí nuôi cá ăn cũng chỉ có Từ Ngôn mới làm ra chuyện phá sản như vậy mà thôi.
"Phong huynh, có thể xích qua chút cho ta được không, đổi qua chỗ khác ngủ đi."
Tu hành hơn một năm ở Thiên Hải lâu, tóc tai Từ Ngôn đã dài, được buộc sơ sài sau gáy, khuôn mặt thanh tú, một thân đạo bào màu thiên thanh đầy tiên phong đạo cốt. Chẳng qua lúc này hắn đang xưng huynh gọi đệ với một con chó to, nhìn thế nào cũng không có bộ dáng phong phạm của cao nhân gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT