Thái Thượng trưởng lão Kim Tiền tông, Thần Văn cảnh chí cường, một câu vào môn hạ là Từ Ngôn đã có thêm một sư tôn là cường giả Thần Văn!
Tại Thiên Nam này, cường giả đạt tới Nguyên Anh đã không nhiều, mà Thần Văn cảnh trên cả Nguyên Anh lại càng là truyền thuyết, cả châu không có mấy người, có thể nói là phượng mao lân giác (lông phượng và sừng lân, chỉ những thứ cực kỳ quý hiếm).
Thái Thượng trưởng lão Kim Tiền tông mười phần thần bí, thậm chí không ai gặp qua chân dung. Hơn nữa người mạnh nhất chính phái này cũng chỉ có một đệ tử chân truyền là lâu chủ Thiên Hải lâu Hàn Thiên Tuyết.
Hôm nay, một câu của Thái Thượng trưởng lão không chỉ đẩy địa vị Từ Ngôn lên đến cực hạn mà còn triệt để bỏ đi tâm tư báo thù của Lý Mục.
Có cho Lý Mục mười lá gan thì lão cũng không dám tìm môn hạ Thái Thượng trưởng lão báo thù. Xem như Hứa Xương và Hứa Mãn Lâu chết vô ích rồi.
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của cường giả Nguyên Anh, bóng dáng thân ảnh mơ hồ kia bay về phía hậu sơn Kim Tiền tông. Nơi đó, là chỗ Thái Thượng trưởng lão bế quan.
Quyết định của Thái Thượng trưởng lão tuy không lớn nhưng tất cả các Trưởng lão Hư Đan đều nghe thấy được. Không mất bao lâu, toàn bộ đệ tử tông môn cũng biết quyết định của Thái Thượng trưởng lão. Vì vậy trên người Từ Ngôn lại hội tụ vô số ánh mắt, chẳng qua lần này không còn là cừu hận và thương cảm, mà hầu như tất cả đều là hâm mộ cuồng nhiệt cùng ghen ghét!
"Được Thái Thượng trưởng lão thu làm môn hạ, là vận may ngàn năm một thuở a!" Các Trưởng lão Linh Yên các thổn thức không thôi.
"Vận khí tên kia quá tốt, đệ tử của Thái Thượng trưởng lão thì chẳng phải còn có bối phận cao hơn đám trưởng lão chúng ta hay sao?" Trưởng lão Huyền Lục phong liên tục cười khổ.
"Hắn có thiên phú vượt trội người thường, không trách được cường giả Thần Văn coi trọng." Trưởng lão của Vũ Khúc điện không ngừng hâm mộ.
"Coi như Hứa Xương và Hứa Mãn Lâu, chết vô ích a..." sắc mặt các Trưởng lão bên Tự Linh đường bất định, không biết nên phát sầu hay thấy may mắn vì vừa rồi mình còn chưa đối địch với Từ Ngôn.
"Có Sở Bạch Bào và Thái Thượng trưởng lão làm chỗ dựa, về sau hắn có thể tung hoành tông môn." Các Trưởng lão Sở Hoàng sơn mang theo ánh mắt ghen ghét nhìn qua.
"Sư đệ của Lâu chủ, sau này nên xưng hô như thế nào? Gọi là sư thúc sao..." các trưởng lão Thiên Hải lâu còn đầy khó nhọc nói, cũng không biết sau này gặp Từ Ngôn phải xưng hô thế nào, bối phận của người ta quá cao!
Bên trong hố lớn, Từ Ngôn vẫn còn đắm chìm trong màn giao phong của hai cường giả Nguyên Anh, không nghĩ tới trong nháy mắt hai người ngừng đánh. Mà bản thân cũng có biến hóa nhanh chóng, trở thành môn hạ của Thái Thượng trưởng lão.
Lúc trước vẫn là con sâu cái kiến bị người bóp trong tay, lúc này đã thành chân truyền Thái Thượng cao cao tại thượng. Từ Ngôn đang mù mờ lại được thêm một vị cường giả Thần Văn cảnh che chở, đầu óc đã trở nên trống rỗng.
Trong mắt hắn, Hư Đan còn là cao không thể với tới.
Cường giả Nguyên Anh càng không cần phải nói, còn về phần Thần Văn cảnh mạnh thế nào thì hắn không tưởng tượng ra nổi.
Trong lúc Từ Ngôn còn đang kinh ngạc ngốc chát, thì Sở Bạch bỗng nhiên nở nụ cười.
Mắt nhìn Liễu Phỉ Vũ, Sở Bạch đắc ý cười nói: "Liễu Các chủ, Từ Ngôn đã không còn là người Linh Yên các các ngươi. Muốn xử phạt hắn, nên hỏi ý Thái Thượng trưởng lão một chút đi."
Đối mặt với Sở Bạch khiêu khích, Liễu Phỉ Vũ không nói gì, váy áo màu xanh khói dần dần biến ảo màu sắc, như bị phủ một tầng sương mù rồi biến thành màu xanh thẫm.
Màu váy áo biến đổi, ánh mắt lạnh như băng của Liễu Phỉ Vũ lập tức trở nên nhu hòa.
Một tia áy náy xẹt qua trong mắt nữ tử.
Liễu Phỉ Vũ thu hai kiện pháp bảo vào trong lòng bàn tay lại, sắc mặt nhu hòa áy náy gật gật đầu với Từ Ngôn và Sở Bạch, sau đó dập dềnh rời đi.
Sở Bạch vốn còn muốn cười nhạo vài câu, lại bị đối phương đột nhiên biến ảo tính cách khiến không được tự nhiên, chỉ đành nhếch khóe miệng nói với Từ Ngôn: "Tiểu tử, vận khí không tệ a, còn được cường giả như Thái Thượng trưởng lão nhìn trúng. Sư huynh cũng coi trọng ngươi, nên sớm ngày Kết Đan mới được."
"Sư huynh, Thái Thượng trưởng lão là ai?" Lúc này Từ Ngôn mới phản ứng được, nhíu mày hỏi.
"Lão gia hỏa thần thần bí bí, đến chân dung còn không để người khác nhìn thấy. Hẳn là một lão già hom hem." Sở Bạch đưa mắt nhìn ra sau núi nói: "Không cần để ý đến lão, nói là thu ngươi vào môn hạ nhưng cảnh giới cường giả thế này sẽ không quản ngươi nhiều đâu. Nếu Hàn Thiên Tuyết đã thành sư tỷ của ngươi, tất nhiên nàng sẽ thay sư môn truyền thụ công pháp cho ngươi. Cố mà tu luyện trong Thiên Hải lâu cho tốt, người khác không dễ mà được vào nơi đó đâu."
Quét mắt chung quanh, Sở Bạch thấp giọng nói: "Nghe nói Thiên Hải lâu là nơi Thái Thượng trưởng lão đột phá Thần Văn cảnh, cũng là một trong các linh nhãn của tông môn, linh khí vô cùng nồng đậm. Tu luyện trong Thiên Hải lâu, với thiên phú của ngươi nhất định có thể làm chơi ăn thật."
Biết được lời đồn này của Thiên Hải lâu, Từ Ngôn khẽ gật đầu. Chợt nhớ tới sư huynh, bèn hỏi: "Lần này trở về, sư huynh có đi ngay không?"
"Tạm thời ở lại tông môn: "Sở Bạch cười cười nói: "Hành trình Thiên Bắc vừa rồi coi như thuận lợi, chỉ bị thương nhẹ, phải tu dưỡng ở tông môn một thời gian. Cứ tới Sở Hoàng sơn tìm ta là được, đợi thương thế sư huynh khôi phục sẽ đến Thiên Hải lâu thăm ngươi."
"Hoàng thúc!"
Đang nói chuyện, Linh Nhi nhảy xuống hố lớn, nắm lấy ống tay áo Sở Bạch không buông, mặt tươi cười.
"Ba năm sắp đến rồi, Linh Nhi, chúng ta quay về Sở Hoàng sơn." Sở Bạch cưng chiều nhìn qua cháu gái của mình.
"Hoàng thúc không cần lo lắng, con với Ngôn ca ca đồng sanh cộng tử, mạng hắn chính là mạng ta." Sở Linh Nhi cao hứng bừng bừng chỉ vào Từ Ngôn nói: "Nguyệt Nhi đã phân ngươi cho ta một nửa, mau mau để mạng lại."
Sở Linh Nhi nói ra đầy kinh người, người khác không hiểu để mạng lại là có ý gì, thế nhưng Từ Ngôn là chứng kiến tận mắt, lại nghĩ tới ba năm thọ nguyên, khóe mắt không ngừng giật giật. Hắn vội vàng nắm lấy tay nương tử của mình.
"Hồng Nguyệt nàng bị gạt rồi, yêu nữ kia hút thọ nguyên người ta đó..." Từ Ngôn thấp giọng nói khẽ bên tai nương tử mình. Nghe được Bàng Hồng Nguyệt dở khóc dở cười.
Coi như có là tỷ muội tốt đến mấy cũng không ai nguyện ý chia nửa phu quân của mình. Bàng Hồng Nguyệt không nói thêm gì nữa, môi anh đào nhếch lên không lên tiếng, bàn tay nhỏ bé lại nắm chặt lấy Từ Ngôn.
Một vầng mây khói bay tới, huyễn hóa ra một vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần. Chẳng qua là khóe mắt đuôi lông mày nàng này lại lạnh lẽo như băng tuyết.
"Sư đệ, đi theo ta về Thiên Hải lâu."
Giọng nói thanh lạnh đầy linh hoạt kỳ ảo của lâu chủ Thiên Hải lâu lại không mang theo nửa phần tình cảm, chẳng qua chỉ nhìn Từ Ngôn, còn những người khác như thể không khí trong mắt nàng.
Hàn Thiên Tuyết tiến đến đã cắt đứt màn ôn chuyện của mấy người, hàng mày Từ Ngôn giật giật, đưa mắt nhìn nương tử bên cạnh hỏi: "Sư tỷ, có thể mang theo Hồng Nguyệt đi Thiên Hải lâu hay không?"
"Không thể." giọng của Hàn Thiên Tuyết lạnh như băng, trực tiếp cự tuyệt.
Đối mặt với vị sư tỷ Nguyên Anh bất cận nhân tình này, Từ Ngôn không biết phải làm thế nào. Bàng Hồng Nguyệt vội vàng tránh khỏi tay Từ Ngôn, nói: "Ta tu luyện ở Tự Linh đường cũng rất ổn, không cần lo lắng cho ta."
Cục diện có được hôm nay đã khiến Bàng Hồng Nguyệt mừng rỡ không dứt.
Không chỉ có Hứa Xương bị Đại yêu nuốt giết, Hứa Mãn Lâu cũng bị đánh chết, địa vị Hứa gia triệt để tan rã ở Tự Linh đường. Quan trọng nhất là Từ Ngôn đã có thêm Thái Thượng trưởng lão hậu thuẫn mạnh mẽ, sau này sẽ không ai dám đánh chủ ý lên phu quân nàng.
Có vài người tiến đến, trừ Lý Mục tức giận rời đi thì mấy vị cường giả Nguyên Anh đều đi tới đây cả.
Nhạn Hành Thiên do dự một chút, mở miệng nói: "Từ sư đệ đã vào nhất mạch của Thái Thượng trưởng lão thì cần phải dốc lòng tu luyện mới được, chớ để lão nhân gia mất mặt."
Hôm nay bối phận Từ Ngôn trong tông môn đã không ai bằng, đến cả tông chủ cũng phải kêu một tiếng sư đệ. Còn Sở Bạch đã từ Từ Đạo Viễn luận sư huynh đệ với hắn, tính ra không thiệt thòi gì. Những cường giả Nguyên Anh từ Thái Thượng trưởng lão bên này luận đến thì không được vậy, biết Từ Ngôn là một đệ tử Trúc Cơ nho nhỏ những vẫn phải kêu người ta là sư đệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT