Một câu giao trả nhiệm vụ khiến mọi người nghe được mà khẽ giật mình.
Hứa Xương càng biến sắc mặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn dưới đáy hố.
Hứa Xương tuyệt đối sẽ không tin trên người Từ Ngôn có trứng rắn Thiên Nhãn vương xà. Dù cho nhiệm vụ có hoàn thành đi nữa thì cũng nên là cường giả Hứa gia bọn hắn lẻn vào Thiên Quỷ tông đem về, tuyệt sẽ không giao vào tay một tên cừu gia đáng chết này.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, lúc này đến đệ tử mới nhập môn còn nhìn ra được Từ Ngôn đang đối đầu với Hứa Xương chứ đừng nói người khác.
Bên phía Linh Yên các, Từ Trạch cùng Lâm Tiểu Nhu định giải vây cho Từ Ngôn đang liếc mắt nhìn nhau, nghi hoặc không thôi. Vợ chồng bọn họ căn bản nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Từ Ngôn hoàn thành nhiệm vụ rồi, lại phải giao cho Hứa Xương ngay dưới hố kia.
Người khác không hiểu, có một người lại hiểu.
Bàng Thiếu Thành đang đứng cạnh Bàng Hồng Nguyệt lúc này đã tái nhợt mặt mày vì lo lắng, vốn y chỉ định xem náo nhiệt, lúc này sắc mặt dần biến đổi.
"Hố này chưa đủ sâu a, Hứa gia muốn chết, chẳng trách được người khác..."
Hố trong miệng Bàng Thiếu Thành, nghe ra chỉ là hố lớn do Thần Võ đạn tạo thành, thế nhưng Bàng Hồng Nguyệt lại nghe ra được lời ám chỉ của nhị ca.
Lúc này nữ hài kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn bên trong hố lớn kia, thầm nói: "Hứa Xương là một trong những người mạnh nhất Hứa gia, tu vi Hư Đan đỉnh phong. Nếu như Từ Ngôn động thủ tất sẽ bị đánh chết. Không được, ta phải xuống cản hắn."
"Muội đi thì có ích gì? Hứa Xương nhảy xuống rồi kìa." Bàng Thiếu Thành bắt đầu cau chặt hai hàng lông mày lại, nói: "Nhất định hắn có điểm nắm chắc, chúng ta không quấy rối mới thỏa đáng. Dù sao Hứa gia dòm ngó Bàng gia ta đã nhiều năm, nếu Hứa Xương chết mất ta cũng cảm thấy hả hê."
Bàng Thiếu Thành nói như vậy, Bàng Hồng Nguyệt lại càng lo lắng.
Trước cường giả Hư Đan, thân thủ của nàng căn bản không đáng nhắc tới. Nếu chọc giận Hứa Xương, e rằng lại gây vướng chân.
Xa xa, có một bóng dáng nhỏ nhắn chạy đến. Sở Linh Nhi trong đội ngũ Sở Hoàng sơn vội vã đi tới cạnh Bàng Hồng Nguyệt.
"Hồng Nguyệt tỷ, phu quân của tỷ rất không thích hợp a."
Sắc mặt tiểu công chúa có chút tái nhợt bảo: "Lúc ca ca đến tông môn, tỷ ở trong Tự Linh đường, ta bị giam ở Sở Hoàng sơn, hắn một thân một mình không chỗ dựa, nhất định bị Hứa gia khi dễ đến tàn nhẫn rồi. Bằng không hắn cũng sẽ không một lần giết nhiều đệ tử Hứa gia như vậy."
"Bị khi dễ đến phải tàn nhẫn..."
Sở Linh Nhi nói vậy, Bàng Hồng Nguyệt mới nhớ lại năm đó vì tránh không để Hứa gia phát hiện tung tích của Từ Ngôn mà lúc nào gặp Từ Ngôn, nàng cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Hơn nữa lúc ấy nhìn Từ Ngôn như bình tĩnh, trên người vẫn mang theo mùi vị âm trầm. Hôm nay xem ra, lúc ấy mình tự cho là đúng, tưởng rằng Từ Ngôn vẫn không bị Hứa gia phát hiện, thực tế đã bị thủ đoạn hèn hạ của Hứa gia nhân bức ra khỏi tông môn rồi!
Đáy lòng Bàng Hồng Nguyệt dâng lên một nỗi niềm tự trách, hai tay bé nhỏ của nữ hài xiết chặt, vành mắt đỏ bừng.
Đó là phu quân của nàng, vì lo ngại Hứa gia cường đại mà nàng đã không dám nhận rằng có quen biết nhau. Từ biệt ba năm, phu quân nàng rốt cuộc đã trở về, có điều lại mang theo một thân hận ý mà trở lại!
Rốt cuộc Bàng Hồng Nguyệt đã nghĩ thông suốt. Thế nhưng lúc này Hứa Xương và vị Chấp Pháp điện kia đang đứng trước mặt Từ Ngôn. Một cuộc thẩm vấn hàm ẩn sát cơ cứ thế mà bắt đầu ngay trước mặt các trưởng lão cùng chúng đệ tử tông môn.
Từ Ngôn không nói gì, nhìn thấy Hứa Xương xuống, hắn bèn lật tay lấy một miếng tinh phiến nhỏ nhắn trong túi trữ vật ra. Kèm theo đó là một miếng ấn kí hình xà nhãn nho nhỏ.
Hắn trầm mặc, khẽ cúi đầu, cầm miếng ấn kí hình mắt rắn cuối cùng kia phóng tới trung tâm Tinh Hồn cấm. Như vậy, tầng cấm chế của Đại yêu này coi như đã hoàn thành.
Không ai nhìn thấy, đáy mắt Từ Ngôn đang có một vẻ hung ác khiến người ta phải sợ hãi lóe lên.
"Phục!"
Linh khí toàn thân được thúc giục không lưu lại gì, Phục Linh quyết được thi triển, miếng Tinh Hồn cấm bằng lòng bàn tay bắt đầu biến lớn lên. Rất nhanh, nó từ lòng bàn tay to lên thành chậu rửa mặt, rồi bằng khoảng cái mặt bàn.
Linh khí trong cơ thể Từ Ngôn ồ ạt rút đi, đối mặt với cừu gia cuối cùng, Từ Ngôn đã liều mạng rồi.
Nỗi phẫn nộ chôn sâu nơi đáy lòng qua nhiều năm bị bức bách, nay đã bị hành động hùng hổ dọa người của Hứa Xương mà triệt để bộc phát!
Âm thanh vù vù càng lúc càng lớn, trong chớp mắt, trước người Từ Ngôn đã xuất hiện một màn sáng cao ba trượng. Trong màn sáng lưu chuyển lên từng lớp ánh sáng với vô số ấn kí xà nhãn lập lòe.
"Đó là..."
Trên khán đài, tông chủ vẫn luôn bình tĩnh, dù nhìn uy năng của Sơn Hà pháo cũng không hiện chút gợn sóng, nhưng màn sáng vừa xuất hiện đã khẽ nhăn hàng mày lại.
Quả thật Sơn Hà pháo có uy lực kinh người, thậm chí đã gần bằng uy năng của Pháp bảo nhưng mà trong mắt cường giả Nguyên Anh vẫn không tính là gì. Thế nhưng khí tức từ màn sáng quỷ dị này lại khiến cường giả Nguyên Anh cảm giác kinh hãi khiếp vía.
"Yêu khí!"
Nhạn Hành Thiên quát khẽ, các cường giả Nguyên Anh còn lại cạnh ông ta đồng loạt biến sắc mặt. Lúc này, mấy vị cường nhân mạnh nhất Kim Tiền tông cũng đã cảm nhận được uy áp và khí tức từ đồng giai với mình.
Yêu khí có thể tương xứng với Nguyên Anh, chỉ có Đại yêu!
Hứa Xương và trưởng lão Chấp Pháp điện vừa thấy màn sáng xuất hiện lập tức biến đổi sắc mặt. Bọn họ không nhìn ra màn sáng là thứ gì, nhưng biết đó tuyệt đối không phải trứng rắn.
Một luồng khí tức nguy hiểm tiến đến, Hứa Xương kinh hãi chỉ cố tế ra vài kiện pháp khí hộ thân. Vị trưởng lão Chấp Pháp điện bên cạnh cũng vậy, không chỉ tế ra bốn năm kiện pháp khí mà còn lui về phía sau môt bước.
"Thật có lỗi, trứng rắn lại không dễ ăn trộm lắm. Cho nên ta cuỗm lấy thứ tốt hơn đến cho ngươi..."
Dưới ánh trăng sáng ngời, sâu trong hố lớn, khuôn mặt Từ Ngôn như méo mó cả lại, hận ý nhiều năm đã tích tụ thành một câu nói nhỏ lạnh lẽo.
Hận ý của Từ Ngôn bộc phát, trung tâm Tinh Hồn cấm cũng xuất hiện một gợn sáng, như thể một gợn sóng lay động trên mặt nước. Một khắc sau, gợn sóng tản rộng ra, trải rộng khắp màn sáng, một bóng đen kinh khủng mơ hồ hiển hiện chính giữa màn sáng.
"Ta cuỗm một con Thiên Nhãn vương xà đến cho ngươi đấy." Từ Ngôn đứng cạnh màn sáng, điên cuồng rống to: "Ngươi muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu trứng rắn!!!"
Phì!!!
Theo tiếng Từ Ngôn gào to, một cái đầu dị thú cực lớn xuyên qua vạn dặm hư không, xuất hiện bên trong Kim Tiền tông. Đầu của Thiên Nhãn vương xà rốt cuộc phá tan màn sáng, răng nanh sắc bén trực tiếp đâm xuyên bụng Hứa Xương, còn đám pháp khí phòng ngự của lão chỉ như đống đồ chơi trẻ nhỏ bị cắn vỡ nát.
"Thiên Nhãn... Vương xà!"
Ánh mắt kinh hãi không thể tin được của Hứa Xương dần chìm sâu vào hắc ám vĩnh cửu. Vị trưởng lão Hư Đan mạnh nhất Hứa gia này vậy mà đã bị Đại yêu nuốt mất!
Ánh trăng sáng treo cao, trong ánh sáng đó có một con yêu xà dữ tợn.
Đầu cự thú cực lớn như thể một con ác thú từ thời hoang cổ, vừa xuất hiện đã giết Hứa Xương. Vị trưởng lão Chấp Pháp điện kia bị dọa đến hồn bay phách lạc, đồng thời tự kích nổ tung toàn bộ pháp khí của mình, liều mạng chạy ra khỏi hố sâu.
Đến lúc này, vị trưởng lão có giao tình không cạn với Hứa Xương đang hối hận không thôi.
Nơi này quả thật là một cái hố to, là một cái bẫy lớn. Lão không nên phụng bồi Hứa Xương nhảy xuống đây mới phải!
Thiên Nhãn vương xà chui đầu ra khỏi Tinh Hồn cấm, chỉ mới nuốt giết được Hứa Xương nên vẫn chưa cam lòng. Nó không chút sợ hãi với mấy kiện pháp khí nổ tung kia, há to miệng táp tới vị trưởng lão Chấp Pháp điện kia.
Đại yêu xuất hiện khiến Kim Tiền tông chìm vào đại loạn. Đám đệ tử chung quanh hố lớn bị dọa đến bỏ chạy thục mạng. Nếu như từ không trung nhìn lại, sẽ thấy ngay mép hố lớn có gợn sóng như một tầng nước bao lấy.
Đại yêu, là yêu thú khủng bố có thể so với cường giả Nguyên Anh!
Trên khán đài lập loè ánh kiếm chói mắt, tông chủ Nhạn Hành Thiên hừ lạnh một tiếng, dựng người nhảy lên. Ngay khi Thiên Nhãn vương xà sắp nuốt tới vị trưởng lão thứ hai thì một thanh trường kiếm tràn đầy Linh khí đã bạt ngang trước mặt Đại yêu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT