Trải qua nhiều ngày tu luyện nghiệm chứng, rốt cuộc Từ Ngôn mới kết luận cảm ngộ của mình không sai.
Ích Vân thức chẳng qua chỉ là một loại công pháp võ đạo gia tăng năng lực phi thạch, thế nhưng Ích Vân quyết lại có liên quan tới tâm pháp và cảnh giới tu luyện. Tuy nói có cùng nguồn gốc, thế nhưng lại khác biệt, một thứ là bên ngoài, còn một thứ là bên trong.
Tâm pháp Ích Vân quyết không giống với tâm pháp Trúc Cơ, không chỉ thúc đẩy luyện hóa, thu nạp linh khí nhanh hơn mà còn thúc đẩy tu vi gia tăng nhanh chóng.
Từ Ngôn cẩn thận thử qua, hắn dùng Ích Vân quyết tu luyện có tốc độ gấp đôi so với vận dụng tâm pháp Trúc Cơ tu luyện.
"Rốt cuộc là công pháp gì đây?"
Xác nhận được điểm đáng sợ của Ích Vân quyết, Từ Ngôn không khỏi kinh sợ tự hỏi. Lúc này hắn càng không nhìn thấu được sư phụ của mình rồi.
Tuy rằng tâm pháp Trúc Cơ ở hai phái chính tà có điểm khác biệt, tốc độ tu luyện tà phái nhanh hơn vài phần, nhưng tuyệt đối không có chuyện tốc độ tu luyện nhanh gấp đôi tâm pháp tu luyện của chính phái được. Thế nhưng Ích Vân quyết mà Từ Ngôn cảm ngộ ra lại có tốc độ gấp đôi tâm pháp Trúc Cơ của tà phái. Điểm này khiến chính Từ Ngôn phải kinh hãi không thôi.
Nếu không phải công pháp này do lão đạo sĩ dạy bảo từ khi còn bé, Từ Ngôn chắc chắn sẽ bỏ qua loại pháp môn cổ quái này ngay.
Hắn chắc chắn rằng sư phụ sẽ không hại mình, bởi vì lão đạo sĩ là người thân duy nhất của hắn trên thế giới này.
Là thầy, cũng như cha.
"Sư phụ..."
Đế vương trẻ tuổi nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, hai hàng lông mày cau chặt, lâm vào hồi ức của mình.
Trong hồi ức, lão đạo sĩ vẫn thuần phác như một lão nông làm ruộng vườn. Lão nhân làm bạn với Từ Ngôn suốt mười lăm năm không có nửa phần dáng điệu là cao nhân, thậm chí còn bình thường đến không thể bình thường hơn được.
Trầm tư hồi lâu, Từ Ngôn vẫn đầy nghi hoặc khó hiểu.
Sư huynh Sở Bạch cũng biết Ích Vân thức, thế nhưng Sở Bạch chưa bao giờ nói cho Từ Ngôn mấy chuyện liên quan tới Ích Vân quyết thế này. Chẳng lẽ sư huynh không cảm ngộ ra phần tâm pháp này?
Hay là nói, phần kỳ công này chuẩn bị riêng cho mình, cho nên người khác khó có thể nắm giữ?
Từ Ngôn mang theo một phân nghi hoặc thật sâu, lại lần nữa tu luyện. Hắn triệt để bỏ qua tâm pháp Trúc Cơ, chỉ chuyên tâm vận chuyển theo Ích Vân quyết.
Lão đạo sĩ đã mất sớm, cho nên nghi vấn của Từ Ngôn đã định trước là không thể nào giải đáp được.
Một ngày sau đó, Từ Ngôn với bản tâm lớn hơn cả heo đã sớm tản đi nghi hoặc trong lòng. Nếu đã là phần kỳ công sư phụ chuẩn bị riêng cho mình, không tập luyện thì quả có lỗi với lão đạo sĩ. Dựa theo phán đoán của Từ Ngôn, cứ khổ luyện thế này thì chỉ cần vài năm nữa, hắn chắc chắn có hi vọng Hư Đan!
Trong Hoàng cung yên tĩnh, ngoài chuyện thỉnh thoảng có đám rắn được mang từ bên ngoài vào thì cả ngày đều an tĩnh, không có lấy một điểm gợn sóng.
Hoàng đế tu hành buồn tẻ, những người khác lại được vui vẻ thanh nhàn.
Thỉnh thoảng lại có dăm ba tiếng Thần Võ pháo vang lên, nhưng mọi người nghe mãi cũng thành quen. Đám thái giám và các cung nữ không còn nơm nớp lo sợ hầu hạ Hoàng đế nữa, mà mỗi kẻ đều giống như hạ nhân rãnh rỗi trong đại gia tộc nào đó, còn Hoàng đế thì giống với một vị gia chủ không hỏi thế sự, ngoài thích thanh nhàn thì chỉ ưa làm thịt rắn mà thôi.
Đảo mắt, Từ Ngôn đã trở thành Hoàng đế trọn vẹn một năm.
Hắn làm Hoàng đế thật sự không tận hết chức trách. Một năm qua, cả triều văn võ chỉ gặp qua Hoàng đế được hai lần, quyền hành của Lương công công càng lúc càng nhiều. Về sau, mọi người bèn hoài nghi Lương công công mưu đồ làm loạn, chuẩn bị mưu triều soán vị.
"Bệ hạ à, lão nô oan uổng quá..."
Trong Thiên điện nuôi dưỡng vô số đại xà, Từ Ngôn cầm một con đại xà dài hơn một trượng lên, chuẩn bị hạ đao. Lương công công thì đang khóc lóc nỉ non một bên, vừa khóc lóc vừa kể lể đầy ủy khuất.
"Hôm nay Lý tướng quân ở Bộ binh đã liên hiệp hơn mười vị tướng quân khác, trình lên cáo trạng tố lão nô lòng mang ý xấu, muốn hiệp trợ thiên tử hiệu lệnh thiên hạ. Bệ hạ người nói xem, lão nô nào dám cưỡng ép bệ hạ a."
Quả thật Lương công công rất oan uổng, bởi vì Từ Ngôn không quản chuyện gì cả, dù là điều động Bộ binh hay chuyện quốc gia đại sự gì đều ném cả cho Lương công công xử lý.
Dù sao Lương công công cũng là hoạn quan, kết quả xử lý không thể giống với Hoàng đế xử chuyện được, cho nên khiến mọi người nổi giận. Trọng thần trong triều không ai dám đắc tội lão, chỉ đành mớm lời góp ý cho mấy vị tướng quân công cao lao khổ mà thôi.
"Không cần để ý đến bọn hắn là được, khóc cái gì? Ngươi có phải là nam nhân hay không?" Từ Ngôn đang chuẩn bị giết rắn, mà Lương công công lại ở bên cạnh khóc lóc sướt mướt như vậy, đành bất đắc dĩ nói.
"Bệ hạ à, lão nô vốn không phải là nam nhân a." Vẻ mặt Lương công công đầy đau khổ, bộ dáng đầy ai oán.
"Lần sau kẻ nào nói ngươi không đúng, cứ trực tiếp cho hắn về nhà làm ruộng đi."
Cầm lấy con đại xà bảy tấc lên, Từ Ngôn thuận miệng nói một câu: "Đợi ta làm Hoàng đế đủ rồi sẽ truyền ngôi cho ngươi. Ai bảo chúng ta quen biết nhau kia chứ."
Bộp bộp bộp.
Dưới chân hắn vang lên tiếng đập đầu bộp bộp. Từ Ngôn chẳng qua là thuận miệng nói vài câu, thế nhưng thiếu chút nữa đã hù chết Lương công công.
Ngôi vị hoàng đế không phải nói truyền là truyền cho người khác được. Từ xưa đến nay, cũng chưa nghe thấy có vị hoàng đế nào truyền ngôi vị hoàng đế của mình cho một thái giám đấy.
"Được rồi được rồi, ngươi đi lo việc đi, thay trẫm quản đám quần thần văn võ kia cho tốt là được rồi."
Nói xong, Từ Ngôn giơ tay chém xuống, một con đại xà bị hắn chém thành hai nửa, máu rắn phun đầy đất, bắn lên khắp cả người Lương công công.
Biết được Hoàng đế có sở thích làm thịt rắn, lại chỉ thịt chứ không ăn, mà chỉ nhìn nhìn, không rõ là nhìn cái gì, Lương công công chỉ đành buồn rười rượi lui xuống.
Một năm này, một nửa số Thần Võ pháo trong túi trữ vật của Từ Ngôn đã bị luyện chế vào trong Sơn Hà đồ. Năm nghìn khẩu Thần Võ đạn đã đủ mang đến uy năng kinh thiên động địa. Cho nên hôm nay ngoài chuyện tu luyện, Từ Ngôn bắt đầu nghiên cứu Tinh Hồn cấm mang từ trong hang rắn ra.
Tuy rằng con rắn trong tay đã chết, thế nhưng hồn xà vẫn còn, đang bồng bềnh lơ lửng như đám khói xanh. Sau đó, nó nhanh chóng bị Từ Ngôn dùng mắt trái giam cầm, sau đó bắt đầu tế luyện.
Trưởng lão điên Kim Hào đã nói cho Từ Ngôn biết toàn bộ phương thức luyện chế Tinh Hồn cấm, có điều khi chính thức tế luyện thì Từ Ngôn mới phát hiện phương thức của Kim Hào không thích hợp.
Phương pháp luyện chế không sai, chỉ là thiếu mất một thứ tốt.
Đó là khí tức Yêu tộc.
Từ Ngôn đã từng thử luyện hóa hồn xà, rồi luyện chế vào trong Tinh Hồn cấm, chẳng qua luôn một mực thất bại. Không tìm ra được nguyên nhân, Từ Ngôn đánh vận dụng mắt trái của mình. Không ngờ sau khi khí tức mắt trái dung hợp với hồn xà xong, ấn ký mắt rắn trên Tinh Hồn cấm lại có thêm nửa cái nữa.
Lúc đầu Từ Ngôn nghĩ không thông, sau đó mới phát hiện cấm chế thuộc về Yêu tộc tất nhiên phải cần có khí tức của Đại yêu gia trì mới được. Nếu không, tu sĩ nhân loại căn bản không cách nào chữa trị hồn cấm do Đại yêu tế luyện được cả.
Dù sao trong mắt Từ Ngôn cũng có một yêu quái, cho nên hắn mới có cơ hội chữa trị được Tinh Hồn cấm. Nếu đổi thành tu hành giả khác, dù có lấy được mảnh Tinh Hồn cấm này thì có cực khổ cả đời cũng không thể nào sửa chữa thành công được.
Tu hành, tế luyện, ngự yến tiệc, ba sự kiện này đã thành sinh hoạt hàng ngày của Từ Ngôn. Tuy có buồn tẻ, nhưng Từ Ngôn lại cảm thấy đầy nhẹ nhõm an bình.
Bình thản sinh hoạt mới là cuộc sống mà Từ Ngôn hằng yêu thích. Ngoại trừ nửa đêm tỉnh giấc, trong mắt lại hiện lên một hình bóng quen thuộc ra thì hầu như Từ Ngôn không khác gì một tăng nhân khổ hạnh cả.
"Hồng Nguyệt..."
Nơi sâu trong Hoàng Cung, Hoàng đế mặc một bộ đạo bào đang ngẩn đầu nhìn trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, nhẹ giọng lẩm bẩm cái tên khiến mình thấp thỏm nhớ mong.
Đế vương tha phương, sống bình thản an bình, thế nhưng qua mỗi đợt trăng tròn, sợi nhớ thương trong lòng lại dài ra thêm một đoạn.Lại một năm trăng tròn đầy nữa, lại là một ngày đoàn viên nữa, thế nhưng đôi vợ chồng phân ly vạn dặm chỉ biết nhìn bóng trăng thầm than thở, tay nâng cốc cạn chén cô độc.: Hoangtruc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT