Cho túi trữ vật còn phải cầu xin người nhận lấy? Lúc này Từ Ngôn đã không nhìn nổi rồi.
Hắn cầm lấy túi trữ vật đối phương, không thèm nhìn xem trong đó có gì mà bỏ thẳng luôn vào ngực, rồi giơ chân đá cho Phỉ lão tam một cước nói: "Coi như mạng ngươi lớn, đứng lên nói chuyện."
"Đa tạ gia gia không giết!"
Phỉ lão tam vội vàng bò lên. Gọi người ta là gia gia trước mặt bao nhiêu người như vậy nhưng vị này lại không chút đỏ mặt xấu hổ, hơn nữa gã còn rụt cổ tươi cười nói: "Sau này gia gia gọi ta là Cẩu tử cũng được, Cẩu tử là tên mụ của ta, gọi là thằng bụi đời cũng không vấn đề gì."
Phỉ lão tam lại sợ Từ Ngôn đổi ý, vội vàng chỉ vào một đám đệ tử đang trợn mắt há hốc mồm bên dưới đài, quát: "Cmn, các ngươi còn không nhanh qua đây bái kiến lão đại, lề mề ở đó làm gì?"
"Bái kiến đại ca!"
"Bái kiến lão đại!"
"Lão đại uy vũ!"
"Lão đại, Phỉ lão tam có hai túi trữ vật."
Lúc trước vẫn còn răm rắp vâng lời Phỉ lão tam, lúc này nghe nói vậy, cả đám mặt mày tái nhợt, lúng túng đưa mắt nhìn trộm qua Từ Ngôn. Phát hiện hắn không có ý định làm gì, cả bọn mới thở phào một hơi.
Bộp!
Không đợi Phỉ lão tam thở phào xong, Từ Ngôn đã bóp lấy cổ gã.
"Ta giết Trương sư huynh, có thật là không ai hỏi đến? Dù sao gã cũng là người của Chấp Sự đường?"
Ánh mắt Từ Ngôn lạnh như băng quát hỏi. Dù sao kẻ bị hắn đánh chết không phải là đệ tử trong khu cư trú mà là thủ hạ của trưởng lão áo lục.
"Không ai quản, tuyệt đối không ai quản!"
Phỉ lão tam lộ ra sợ hãi, vội vàng nói: "Hắn cũng là đệ tử bình thường, có điều kiêm nhiệm thêm ít tạp vụ mà thôi, căn bản không phải là đệ tử hạch tâm. Hơn nữa đệ tử hạch tâm có bị giết chết trên Sát Huyết đài cũng không người hỏi tội."
Nghe Phỉ lão tam trả lời, Từ Ngôn vẫn còn lo lắng xoay chuyển ánh mắt nhìn qua gia hỏa vừa mới khai báo Phỉ lão tam có hai túi trữ vật, lạnh giọng quát hỏi: "Hắn nói có đúng hay không?"
"Thật không có người quản, chết trên Sát Huyết đài chỉ có vô ích mà thôi." Đệ tử bị chất vấn nói rõ chi tiết, sau đó còn chốt hạ thêm một câu: "Lão đại, Phỉ lão tam thật sự có hai túi trữ vật!"
Buông Phỉ lão tam ra, Từ Ngôn mới hoàn toàn yên tâm, khóe miệng thanh tú khẽ nhếch lên hiện ra một nụ cười cổ quái vui vẻ.
Quả nhiên, tà phái vẫn thích hợp với mình hơn...
"Phỉ lão tam! Cm ngươi muốn chết hả? Dám gây chuyện náo thế này, có biết lão tử đang tu luyện không hả?"
Xa xa, có hơn mười người đi tới. Một kẻ lưng hùm vai gấu từ xa đã mở miệng mắng chửi, xem ra không phải đồng đạo với Phỉ lão tam.
Nhìn thấy có người tới, ánh mắt Phỉ lão tam khẽ giật giật, rồi há mồm mắng lại: "Kha lão đại, đừng giả đò gây sự với lão tử. Ngươi mà tu luyện cái rắm, tu luyện Long Dương thuật hả?"
Đi theo bên người gã kia có một thanh niên da dẻ trắng nõn, mặt mũi nhăn nhó, quần áo màu sắc rực rỡ, rõ ràng là đàn ông lại làm ra bộ dạng nữ nhi õng ẹo. Còn Kha lão đại lưng hùm vai gấu nghe được tức thì trầm sắc mặt lại, nam tử đang nhăn nhó kia càng là quái thanh quái khí mắng chửi.
"Ai ôi!!! Phỉ lão tam ngươi chán sống hả? Cẩn thận bổn cô nương khâu miệng thối của ngươi lại đấy!"
Một cặp Long Dương vui vầy khiến Từ Ngôn nhìn qua mà buồn nôn không thôi. Hắn không để ý tới người tới nữa mà định bụng rời khỏi Sát Huyết đài.
Dù sao nấn ná ở cái nơi tùy ý chém giết thế này không phải là thượng sách.
"Kha lão đại, vừa vặn hôm nay ngươi tới, gặp được lão đại nhà ta. Lần trước thua ngươi hai mươi linh thạch, lão tử không trả cho ngươi đấy! Muốn có linh thạch, trừ phi ngươi đấu qua được lão đại nhà ta!"
Vừa nói chuyện, Phỉ lão tam đã oạch một tiếng nhảy xuống khỏi đài đấu. Từ Ngôn vừa thấy không ổn, không đợi hắn nhảy xuống khỏi Sát Huyết đài thì đám người đi theo Kha lão đại đã vây kín lấy đài, ngăn chặn đường lui của Từ Ngôn.
"Ngươi là lão đại của Phỉ lão tam?"
Kha lão đại như con gấu đen đứng dưới đài nhìn Từ Ngôn chằm chằm, ánh mắt âm trầm.
"Ta là gia gia của hắn."
Nhìn thấy đường lui đã bị cản lại, Từ Ngôn lạnh giọng đáp.
"Gia gia của Phỉ lão tam? Ha ha ha ha, thú vị thú vị."
Kha lão đại vỗ tay cười to, sau đó lạnh lẽo quát: "Dám ở khu Tây xưng làm gia gia, tiểu tử ngươi thật sự chán sống rồi. Thịt hắn cho ta."
"Được rồi, Kha ca ca ngươi đứng nhìn cho vui đi."
Một tiếng duyên dáng thốt lên, gia hỏa bất nam bất nữ bên cạnh Kha lão đại đã phi thân một bước nhảy lên Sát Huyết đài. Chỉ vậy đủ thấy thân thủ gia hỏa này vô cùng kiện tráng, ít nhất phải là Tiên Thiên tứ mạch.
Có thêm đối thủ không khiến Từ Ngôn sợ hãi, hắn chợt cười hắc hắc, không nói lời nào nâng trường đao bổ tới.
Đao rít lên tiếng gió, lập tức chém ra một đạo kiếm khí.
Nam tử được gọi là Tiểu Hoàn vân vê bàn tay thành nhìn hoa lan, hé miệng cười nhạo một tiếng, thân hình khẽ động. Tốc độ của y cực nhanh, dễ dàng tránh được kiếm khí của Từ Ngôn, rồi sau đó lật tay vung trường kiếm.
Đừng nhìn tướng tá y bất nam bất nữ, thế nhưng Tiểu Hoàn kia thật sự là cao thủ chân chính bên phe Kha lão đại, có chiến lực ngang ngửa gã.
Dựa vào tu vi cao thâm, ánh mắt Tiểu Hoàn khẽ liếc, quái thanh quái khí khẽ kêu một tiếng. Trường kiếm chuyển động, kiếm pháp vô cùng thành thạo.
Vèo!
Không để Tiểu Hoàn thi triển ra kiếm pháp, ngay sau đạo kiếm khí của Từ Ngôn là một đốm sáng lóe lên.
Dù sao cũng là cao thủ, cho nên Tiểu Hoàn có kinh ngạc thì vẫn đầy trầm ổn, mũi kiếm nẩy lên chém thẳng vào ám khí đang đánh tới.
Ầm!!!
Cao thủ khu Tây không ít, thế nhưng tu vi cao lắm cũng chỉ là Trúc Cơ, căn bản không chống nổi Thần Võ đạn phát nổ.
Lúc trước đội ngũ bên phía Phỉ lão tam đã có kinh nghiệm, vừa nhìn thấy Từ Ngôn động thủ thì cả bọn đã nhao nhao tránh né qua một bên. Quả nhiên sau một tiếng nổ vang, Tiểu Hoàn kia đã không còn nữa, đừng nói là Hoàn (viên cầu), mà đến tròng mắt cũng không còn sót lại.
Huyết nhục bắn tung toé, bắn thẳng đầy mặt Kha lão đại ở phía sau.
"Tiểu Hoàn của ta!"
Kha lão đại kinh ngạc một lát, tức giận gào lên. Bộ dạng gã như một con gấu nổi cơn bạo nộ, ầm ầm kêu lên, thanh thế vô cùng kinh người nhưng bước chân lại không nhúc nhích.
Kẻ này căn bản không có ý định lên đài.
"Gia gia của Phỉ lão tam, lão tử nhớ kỹ ngươi rồi. Chúng ta đi!"
Kha lão đại kêu lên cả buổi, quẳng ra một câu cảnh cáo rồi kéo cả đám nghênh ngang rời đi.
Tà phái, tất phải có tác phong tà phái. Cái chuyện báo thù cho huynh đệ, giải hận cho nhân tình là cái gì, đừng nói thủ hạ mình đánh không lại người ta bị giết mất, đến ông nội mình bị lừa chết cũng chỉ vậy mà thôi.
Lúc này Phỉ lão tam nhanh chóng hô lên đầu tiên: "Chuẩn bị tiệc rượu thết đãi lão đại từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần!"
Lại là một hồi vỗ mông ngựa loạn cả lên, lúc này Từ Ngôn mới tính rời khỏi Sát Huyết đài. Hắn đã liên tiếp đánh chết hai người, không nói thân thủ hắn thế nào nhưng phần hung danh này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ không còn ai tới gây phiền hắn nữa.
Phỉ lão tam hệt như cháu trai hắn, chỉ trỏ lấy một loạt phòng trống nơi xa, nói: "Gia gia, bên kia là địa bàn của chúng ta. Từ hôm nay trở đi, ngài đã là lão đại của chúng ta, mời mời!"
"Khu Tây phân chia thế lực thế nào?"
Cho tới bây giờ, Từ Ngôn đã nhìn ra có lẽ khu cư trú đệ tử này phân chia ra rất nhiều thế lực nhỏ. Nếu đã bị phân tới khu Tây thì hắn cũng nên nhanh chóng hiểu rõ nơi đây mới được.
Phỉ lão tam vừa muốn đáp lời, nơi xa chân trời có một luồng sáng ánh lửa, như thể ráng chiều đỏ bỗng nhiên xuất hiện.
Ánh lửa kéo tới khiến Phỉ lão tam lập tức biến sắc, nói nhỏ: "Có trưởng lão đến rồi!"
Đám người dừng bước, từng tên các đệ tử cung kính đứng nguyên tại chỗ. Qua mắt trái mình, Từ Ngôn phát hiện ánh lửa sáng kia lại không phải là pháp khí, mà là một ngọn lửa thật sự.
Trong ngọn lửa còn có một người, không nhìn rõ diện mạo, chỉ có thể đại khái nhìn ra đó là một gia hỏa có thân hình thập phần thấp bé.
Hầu như trong nháy mắt, ánh lửa kia đã rơi xuống trước mặt đám đệ tử.
Trong ngọn lửa, một lão giả thấp bé đi ra, quét mắt nhìn đám đệ tử trước mặt, trầm giọng hỏi: "Tiếng nổ mạnh vừa rồi là ai làm ra?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT