Nếu đã không phải người của Sở gia, vì sao Sở Hoàng sơn phải ra mặt thay cho Từ Ngôn?
Trong mắt Sở Hoàng thì Sở Bạch là một nghịch tử, như vậy sư đệ của nghịch tử là Từ Ngôn có được thật sự chào đón?
Khương Đại nói không sai, gã lý giải thế cục rõ ràng hơn Từ Ngôn nhiều.
Thu lại chút hi vọng ít ỏi trong lòng, Từ Ngôn không nói nhiều thêm nữa. Hắn sẽ tự mình lấy giải dược trở về, không cần phải ăn nói khép nép cầu cạnh vài giai hỏa không rõ có thể giúp được mình hay không kia nữa.
“Chuẩn bị cho tốt, ta sắp thi pháp rồi."
Khương Đại ở bên cạnh đợi Từ Ngôn xem xét túi trữ vật xong xuôi mới lên tiếng nói: "Loại pháp môn này có chút đặc biệt, ngươi sẽ bị một Quỷ vật nhập vào thân, khống chế thân thể của ngươi. Như vậy mới có thể giúp ta phá vỡ đại trận này."
Nghe nói Quỷ vật nhập vào thân, ánh mắt Từ Ngôn lập tức lạnh lẽo.
“Yên tâm, Quỷ vật chỉ khống chế thân thể của ngươi, không xâm chiếm thần hồn ngươi."
Vì để Từ Ngôn an tâm mà Khương Đại bắt đầu giảng giải kỹ càng: "Mắt trái ngươi có thể nhìn thấy Âm Quỷ, có lẽ sẽ thấy được động tác của đầu Quỷ vật này. Nó giúp ta khống chế thân thể ngươi phá trận, tiêu hao không phải là linh khí của ngươi mà là lực lượng của chính quỷ vật này. Đến lúc phá vỡ trận pháp xong, Quỷ vật sẽ tiêu tán, ngươi hoàn toàn được khôi phục tự do."
"Vì sao không để đầu Âm quỷ kia giúp ngươi phá trận?" Từ Ngôn mở miệng hỏi.
“Lực lượng của Quỷ vật mang theo khí tức âm u, chỉ có thông qua Lục mạch chuyển đổi mới thành một loại như linh khí."
Tuy Khương Đại không kiên nhẫn nhưng vẫn tiếp tục giảng giải: "Trận pháp Đan các thập phần mạnh mẽ, lúc chúng ta bước vào cửa chính thì đã coi như thân nhập trong trận pháp rồi. Mà trong kia chính là hạch tâm của trận pháp, muốn yên lặng phá vỡ nơi đây cần có hai người đồng thời tiến hành phá trận. Âm khí của Âm quỷ sẽ xúc động trận pháp, theo đó tất bại lộ. Cho nên ta mới phải tìm một tông sư Lục mạch đến hỗ trợ."
Phải hai người đồng thời ra tay mới có thể lặng yên phá trận. Thế nhưng lại phải cần hai người sống, cho nên Khương Đại mới phải tìm tông sư. Chỉ có tông sư phá Lục mạch mới có thể cải biến quỷ khí thông qua sáu mạch môn thành lực lượng Linh khí khi Quỷ vật nhập vào thân thể mình.
“Âm khí vào Lục mạch sẽ không đả thương đến kinh mạch của ta?" Từ Ngôn nghi ngờ hỏi.
"Tất nhiên Âm khí tổn thương đến Lục mạch. Ngươi chỉ cần vận chuyển chân khí bảo vệ sáu mạch môn là được. Ta khống chế quỷ thể, tuyệt đối không làm ngươi bị thương nửa phần." Khương Đại lại giải thích coi như có chút hợp lý.
Vận chuyển chân khí bảo vệ Lục mạch quả thật có thể tạm thời ngăn cản Âm khí gây tổn thương tới mạch môn. Thế nhưng không rõ khoảng tạm thời kia là bao lâu, chân khí lại có hạn, nếu hao hết chẳng phải sẽ nguy hiểm sao.
Nhìn thấy Từ Ngôn vẫn còn do dự, Khương Đại không biết làm thế nào đành cam đoan: "Yên tâm đi, nếu chân khí của ngươi hao hết mà đại trận còn chưa phá vỡ được, ngươi có thể trực tiếp thúc giục linh khí đánh nát Âm quỷ, chỉ cần thần trí ngươi không vấn đề gì thì Âm quỷ không cách nào tóm lấy ngươi được."
Nếu không phải cần Từ Ngôn toàn lực tương trợ thì Khương Đại đã chẳng nhiều như vậy. Mà đến tình huống này, Từ Ngôn có lo lắng cũng vô dụng, trừ phi hiện tại hắn dốc sức liều mạng trở mặt với Khương Đại, nếu không chỉ có thể giúp đỡ đối phương xử lý phần việc này mà thôi.
Dựa theo Khương Đại chỉ điểm, Từ Ngôn ngồi xếp bằng bên trái màn sáng, còn Khương Đại ngồi xếp bằng ở phía bên phải. Hai người liếc nhau một cái, đồng thời khẽ gật đầu.
Bàn tay Khương Đại bắt đầu múa may, sau một đoạn pháp quyết vô cùng tối nghĩa, trong cơ thể của Khương Đại có một âm hồn mập mạp chui ra.
Đầu âm hồn này không phải là quỷ vô diện như lúc trước mà có đầy đủ ngũ quan. Dựa vào mắt trái, Từ Ngôn có thể phân biệt rõ đây là một tên mập mạp, kinh người hơn là dung mạo của Quỷ vật mập mạp này lại y hệt như Khương Đại!
Quỷ vật vừa mới xuất hiện, Từ Ngôn còn tưởng Khương Đại đã tách rời hồn phách của mình ra. Đến khi hắn phản ứng lại, mới rõ ràng gương mặt béo mập của Khương Đại kia căn bản chỉ là giả trang. Gã chỉ thêm vào trên mặt một vết đao kéo dài đầy kinh khủng nữa mà thôi.
Hóa ra Khương Đại giả trang theo một người hoàn toàn có thật. Có điều đến hồn phách kẻ này đều bị tế luyện thành Quỷ vật thì chắc hẳn tên mập mạp xui xẻo kia đã sớm ngỏm rồi.
Đột nhiên Từ Ngôn cảm thấy lòng mình lạnh lẽo, chợt đưa mắt nhìn qua gương mặt Khương Đại.
Giả trang giống như đúc như vậy, đến Các chủ cảnh giới Nguyên Anh còn không phát hiện ra. Chẳng lẽ trên gương mặt của Khương Đại kia, là đang đắp lên một tấm da mặt người thật sự...
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn chợt cảm thấy toàn thân phát lạnh. Mà Quỷ vật mập mạp kia đã dán sát vào lưng Từ Ngôn, đang bắt đầu chậm rãi dung nhập vào người hắn.
Một khi Âm quỷ phụ thể, Từ Ngôn cảm giác như mình rơi vào hầm băng, tứ chi bắt đầu dần mất đi tri giác. Chẳng qua chân khí vùng đan điền của hắn vẫn có thể khống chế được như lúc trước.
Hắn chỉ giật mình kinh hãi vào lúc ban đầu, sau đó lập tức trừng mắt trái lên, rồi khẽ động chân khí nhảy vào Lục mạch bảo vệ mạch môn. Nếu Âm quỷ dám can đảm xâm nhập vào đầu mình, hắn sẽ lập tức vận dụng năng lực mắt trái. Từ Ngôn có thể không e ngại Âm quỷ phụ thể là nhờ có mắt trái mạnh mẽ có thể xé rách Quỷ vật. Đó cũng là chỗ dựa của hắn khi đáp ứng hiệp trợ Khương Đại lần này.
Không bao lâu, Từ Ngôn đã hoàn toàn tê dại, chẳng qua đầu hắn không có chút không dị dạng nào. Xem ra Khương Đại cũng biết giữ lời.
Ở bên kia, Khương Đại đem Âm quỷ bám vào người Từ Ngôn rồi cũng bắt đầu thúc giục pháp môn khống chế Quỷ vật. Động tác hai người bắt đầu giống hệt nhau, Khương Đại nhấc tay trái, Từ Ngôn cũng nhấc tay trái lên. Một khắc sau, trên một tay của hai người đã xuất hiện thêm một lực lượng kỳ dị, sau đó cùng lúc tiến thẳng vào màn sáng đỏ trước mặt.
Thời gian phá trận không tính là quá lâu, màn sáng màu đỏ trở nên nhạt màu lại. Rồi dần dần, cảnh tượng bên trong màn sáng đó mơ hồ hiện ra.
Kỳ thật Từ Ngôn không tốn sức lực gì cả, toàn bộ lực lượng xuất ra từ hai tay vừa rồi là đến từ Quỷ vật. Sau khi phá trận xong, đầu Âm quỷ này của Khương Đại cũng tiêu tán đi mất. Thế nhưng quá trình phá trận kia đã khiến Từ Ngôn vô cùng kinh hãi.
Từng đạo pháp quyết vô cùng tối nghĩa không ngừng được hai tay đánh ra, hơn nữa mỗi pháp quyết lại hoàn toàn khác biệt nhau. Nếu chỉ sai sót một chút, chỉ sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Vừa lúc mới bắt đầu Từ Ngôn còn định ghi nhớ đoạn pháp quyết phá trận liên tiếp không ngừng, lại biến hóa thất thường này. Thế như đến gần cuối, thủ pháp quá nhanh, Từ Ngôn đành buông bỏ ý định, không tiếp tục ghi nhớ nữa. Hắn chỉ cẩn thận cảm giác biến hóa của Quỷ vật phòng ngừa Khương Đại có động tay chân gì đó.
Màn sáng màu đỏ dần nhạt đi, bên kia màn sáng xuất hiện một đại điện trống trải khác. Hóa ra bốn phía sau lưng màn sáng đều có từng gian phong như bí cảnh có chứa đại điện bên trong. Ở bên ngoài căn bản không nhìn thấy được.
Gương mặt béo mập của Khương Đại đã đầm đìa mồ hôi, đến lúc pháp quyết cuối cùng đánh ra, màn sáng trước mặt hắn chợt xuất hiện một lỗ hổng kỳ dị như một cái cổng tò vò. Bốn phía của cổng tò vò vẫn là màn sáng màu đỏ ảm đạm, hơn nữa độ lớn của lỗ hổng cũng đang chậm rãi thu nhỏ lại. E rằng không lâu sau, màn sáng sẽ khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Khương Đại ngừng hai tay, gầm nhẹ một từ Đi, rồi cùng Từ Ngôn nhanh chóng đứng dậy, lần lượt bước vào màn sáng.
Qua màn sáng, Khương Đại mới thở phào một hơi, Từ Ngôn cũng khôi phục được tri giác. Còn Âm quỷ vô cùng ảm đạm kia chui ra khỏi người hắn, lơ lửng bên cạnh Khương Đại.
Mắt nhìn Âm quỷ sắp tiêu tán, Khương Đại lộ đầy vẻ đau lòng. Gã há miệng, hớp một cái như người ta hớp trà, hít lấy Âm quỷ vào bụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT