Từ khi đến Kim Tiền tông, Từ Ngôn xem như đã thấy rõ diện mạo thật sự của tu hành giả.
Quả thật có người tâm tính lương thiện như Nhiếp Ẩn và Trần Minh, cũng có người tâm sắt thép như Triệu Tiểu Liên vừa mới bị giết chết, càng có người ra vẻ đạo mạo tựa như Nhạc Hải Ngọc và Hứa Mãn Lâu, cũng có người đầy rẫy ý nghĩ xấu xa trong lòng như Khương Đại bên cạnh hắn.
Nhân tâm ẩn giấu rất nhiều thứ, không nhìn thấu, lại càng không sờ mó được. Cho nên Từ Ngôn quy nạp hết thảy những thứ ẩn giấu trong lòng người thành một từ miêu tả duy nhất, đó là Quỷ.
Sự khác biệt duy nhất chính là có người áp chế con ác quỷ trong lòng, có người lại không kiêng nể để cho ác quỷ hiện hình.
Tu hành giới hóa ra cũng chỉ là một nơi quần ma loạn vũ, vạn quỷ tung hoành...
Khóe miệng thanh tú của hắn nhếch lên một tia cười lạnh khinh thường. Từ Ngôn đã tận lực áp chế ác quỷ trong lòng rồi, không nghĩ ở giới tu hành này lại có thể tìm ra được lý do để cho ác quỷ tùy ý tàn sát bừa bãi.
Ngươi không thả ác quỷ trong lòng ra, tất sẽ bị người khác nuốt mất còn chừa một mảnh!
Nỗi lòng hắn chưa từng rối loạn nay đã dần cải biến, càng trở nên lạnh lẽo hơn. Mãi đến khi gương mặt tràn đầy nhớ nhung của Bàng Hồng Nguyệt hiện ra trước mắt, Từ Ngôn mới đột nhiên bừng tỉnh.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên tóc mai hắn chảy xuống.
Hắn giật mình vì chuyện suýt nữa nhập ma, rồi lại cười khổ lắc đầu.
Tu hành giả cũng là người. Mà là người thì đều phân chia thiện ác. Trong chính phái xuất hiện ác nhân tu hành giả cũng không tính là chuyện kỳ lạ hiếm có gì.
“Sát khí rất nặng a, biểu đệ!"
Khương Đại mập mạp chắp tay sau lưng nói: "Không nên như vậy, ngươi phải học cách thu liễm sát ý của mình lại. Biết cái gì là khẩu Phật tâm xà không? Tức là có thể mặt mũi tràn đầy cung kính cười ha hả với ngươi, sau đó lại chọc một dao sau lưng ngươi. Người như vậy mới có thể sống lâu được. Nhớ kỹ lấy, anh họ ta đây rất ít khi dạy người, tính ra ngươi nhặt được lợi rồi!"
"Đa tạ anh họ đã dạy bảo, ta nhớ kỹ."
Mặt mũi của Từ Ngôn chuyển sang điệu cười ngây ngô, hắc hắc nói. Khương Đại thấy vậy cảm thấy lạnh cả người. Gã phát hiện mình nhiều lời rồi. Kẻ đối diện kia căn bản cũng không cần dạy, đến điệu cười lúc này tuy vô cùng chân thành thế nhưng làm thế nào thì gã vẫn cảm thấy đó là một con hổ già hung mãnh.
“Khục khục, không cần phải làm vậy với ta. Ta sẽ không hại ngươi."
Khi hai người đang nói chuyện, chân trời nơi xa chợt xuất hiện từng đạo kiếm quang. Nhìn qua có hơn có mấy trăm đạo, trong kiếm quang còn có cả pháp khí phi hành khổng lồ từ phía tông môn đi tới.
“Tông môn phái viện binh tới rồi hả?"
Khương Đại thầm lẩm bẩm.
Từ Ngôn vội vàng thu Sơn Hà đồ lại, rồi ném trả thanh trường kiếm của Nhạc Hải Ngọc cho Khương Đại.
Tuy nói là pháp khí thượng phẩm, thế nhưng cầm đến sẽ phỏng tay. Nếu bị người khác nhìn ra được, chẳng phải là thiên đại phiền toái hay sao? Nhạc Hải Ngọc đã sớm chết rồi, Từ Ngôn cũng không muốn phải cõng nồi đen thay Khương Đại.
Nhiều đệ tử tông môn xuất hiện như vậy, hai người đã không thể trốn tránh đành phải đứng nguyên chỗ.
Không bao lâu, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống.
Trưởng lão trung niên chân đạp phi kiếm kia là Chấp Sự đường Trần Quy.
“Hai người các ngươi sao lại ở đây? Những người khác đâu?"
Khương Đại vội vàng tiến lên trả lời: "Bẩm báo trưởng lão, chúng ta bị dịch châu chấu tán lạc nhau bèn trốn đến nơi này, đang chuẩn bị quay về tông môn báo tin. Dịch châu chấu lần này xuất hiện rất nhiều Yêu vật châu chấu, đã có nhiều đồng môn bị cắn chết, có gãy tay, gãy chân, còn có không đầu nữa, quá thảm rồi...."
"Được rồi, bản trưởng lão đã biết." Trần Quy không muốn nghe đối phương nói nhảm, bèn hỏi: "Nhạc trưởng lão cùng các đệ tử chân truyền ở nơi nào? Trên đường chạy trốn các ngươi có gặp những đồng môn khác hay không?"
“Không gặp, hai chúng ta đầy mệt mỏi một mực chạy đến nơi này, còn không dám quay đầu nhìn lại." Khương Đại lúc lắc cái đầu béo đáp.
Trần Quy coi như trầm ổn, không vì hai người là đào binh mà quở trách. Lão suy nghĩ một chút, đưa tay vẫy một cái thuyền mộc rồi phân phó: "Hai người các ngươi không cần phải trở về tông môn. Đi theo đội ngũ chỉ đường hợp lý hơn."
Nửa đường lại bị người ngăn cản, khóe mắt Khương Đại hiện lên nét ngoan lệ. Có điều gã lại không nói gì, chỉ cúi đầu khom lưng nhận mệnh, cùng Từ Ngôn ở chung một chỗ tiếp tục đi về phía trước.
Ngồi trên thuyền gỗ, Từ Ngôn không tiếc vận dụng mắt trái quét mắt qua đám đệ tử chung quanh một phen, lại không phát hiện có Hứa Mãn Lâu. Chắc hẳn Hứa Mãn Lâu đã lưu lại tông môn, không cùng đi đến đây.
Lúc này tông môn cũng không phái ra tân đệ tử nữa, tất cả đều là những gương mặt xa lạ. Mặc dù biết rõ đối mặt với Yêu vật, nhưng người nào người nấy đều lộ ra vô cùng ổn trọng, có vẻ như đều là đệ tử cũ tu luyện nhiều năm. Trong đó còn có hơn mười trưởng lão với đám đệ tử chân truyền ngự kiếm phi hành theo sau mỗi người, ngoài ra còn có thêm khoảng chừng hai ba ngàn đệ tử đang cưỡi pháp khí phi hành.
Quy mô tu hành giả như vậy có lẽ sẽ dễ dàng ngăn chặn dịch châu chấu.
Một lúc sau, một vị trưởng lão râu bạc trắng hừ lạnh một tiếng, khống chế phi kiếm phóng tới mặt đất. Chỉ thấy kiếm quang lóe lên, một con Yêu vật châu chấu ẩn thân trong rừng núi đã bị biến thành hai nửa.
Vị trưởng lão râu bạc trắng kia lại phóng lên trời, lúc này có thêm mấy vị trưởng lão Hư Đan hội tụ lại nữa.
“Rõ ràng Yêu vật châu chấu đang bất động tại chỗ. Chúng đang nghỉ ngơi hay đang chờ đợi cái gì?" Một vị nữ trưởng lão nghi hoặc nói.
“Nếu như khắp Đại Phổ đều là loại Yêu vật châu chấu thì xem ra dịch châu chấu lần này nhất định tồn tại kỳ quặc." Hàng mày dài của trưởng lão râu bạc trắng phiêu động, lão trầm giọng nói.
"Chẳng lẽ có người khống chế được dịch châu chấu?" Trong mắt Trần Quy hiện ra một tia kinh ngạc.
“Chưa hẳn, có lẽ chỉ là thiên tai mà thôi." Một vị trưởng lão khác ôm cự kiếm không chút để tâm nói.
“Tìm được Nhạc trưởng lão trước rồi hãy nói. Có lẽ không còn xa nữa." Trần Quy dứt lời bèn bay về phía pháp khí phi hành chở theo Khương Đại và Từ Ngôn, kêu hai người chỉ đường đi tiếp.
Khương Đại rất vâng lời, chỉ dẫn tỉ mỉ. Không lâu sau, một đoàn người đã tập kết trước một ngọn núi hoang.
Đám tân đệ tử bị Nhạc Hải Ngọc phái đi dò đường đã sớm trở về. Kỳ thật không ai dám đi xa, thấy trưởng lão không có ở đây, mười tên đệ tử chân truyền đành phải mang theo mang theo ở tại nguyên chỗ này. Lúc này nhìn thấy trưởng lão tông môn cùng rất nhiều môn nhân đến viện trợ, tất cả mọi người chờ ở núi hoang lập tức reo hò hoan hô.
Cứu binh đã đến, bọn hắn không cần phải sợ đám Yêu vật châu chấu kia nữa.
Một đám trưởng lão hạ xuống núi hoang, mười đệ tử chân truyền đóng giữ lập tức tiến lên bái kiến.
“Nhạc trưởng lão đâu?" Trần Quy không thấy Nhạc Hải Ngọc, trầm giọng hỏi.
“Nhạc trưởng lão ra lệnh cho chúng ta xem xét tình huống dịch châu chấu ở xung quanh. Lúc chúng ta lúc trở lại thì trưởng lão đã đi mất rồi." Người đáp lời là Nhiếp Ẩn.
“Có lẽ Nhạc trưởng lão đã phát hiện ra cái gì đó." Nghe đệ tử chân truyền bẩm báo, các trưởng lão sẽ không làm khó. Trần Quy nhẹ gật đầu nói: "Lưu lại hai người chờ Nhạc trưởng lão trở về, tân đệ tử còn lại xuất phát theo chúng ta."
Đội ngũ mấy ngàn người lại bị các trưởng lão chia làm hơn mười nhánh bay về các phương hướng khác nhau. Mỗi nhánh đều có một vị trưởng lão dẫn đội. Dịch châu chấu lần này có phạm vi quá lớn, mấy ngàn người tụ tập một chỗ e là khó có thể tìm thấy được ổ dịch.
Viện quân tông môn phái đến bao gồm phân nửa đến từ Chấp Sự đường, còn lại là người bên Huyền Lục phong, Vũ Khúc điện cùng Sở Hoàng sơn. Linh Yên các lại không có người tới, cho nên Từ Ngôn và Khương Đại phải đi cùng với mạch của Sở Hoàng sơn.
Địa vực Đại Phổ rộng lớn, dù có chia làm hơn mười nhánh nhân mã cũng khó lòng rà soát trong thời gian ngắn được. Các đội ngũ đều bay theo phương hướng bất đồng khác nhau, đội ngũ Sở Hoàng sơn lúc này đang bay về phía kinh thành Đại Phổ.
Dù sao cũng là hoàng gia nhất mạch, trưởng lão Sở Hoàng sơn dẫn đội cũng họ Sở, cũng chính là lão giả mặc áo bào màu vàng từng đến Linh Thủy thành mấy tháng trước. Lão không để ý đến tiểu trấn tiểu thành, nhưng vẫn quan tâm xem gần kinh thành có dịch châu chấu hay không đấy.
Hơn mười nhánh nhân mã tách ra không đến một buổi thì đám châu chấu trên mặt đất bắt đầu nhao vỗ cánh bay lên.
Dường như đám châu chấu như cơn bão cát này đã nghỉ ngơi đủ rồi, chúng lại bắt đầu hội tụ thành gió bão phô thiên cái địa lần nữa.
Trong mắt Từ Ngôn, đám châu chấu này chỉ to bằng hạt cát cỡ đại mà thôi. Thế nhưng dần dần, hàng mày kiếm của Từ Ngôn lại chậm rãi cau chặt lại.
Hắn phát hiện một hiện tượng bất thường, hoặc là nói, một manh mối mà tất cả mọi người bỏ sót mất.
Cho dù là dịch châu chấu gặp phải lúc đầu hay là đám châu chấu mới vừa bay lên lần này, đều chưa từng đổi phương hướng bay đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT