Chân khí ngũ mạch còn không đủ mạnh để bóp vỡ Hàn Lôi Thạch cứng rắn, nhưng cũng không đến mức làm tổn thương ngón tay.
Nhìn hai ngón tay trở nên đỏ hồng, trong đầu Từ Ngôn trở nên trống rỗng, hắn vậy mà không xuất ra được chân khí Ngũ mạch.
Sau khi bình tĩnh lại, Từ Ngôn lập tức điều động chân khí toàn thân, muốn vận chuyển chân khí đến Lục mạch. Lúc này hắn càng thêm hoảng sợ khi phát hiện, chân khí chỉ chạy tới mạch thứ tư, mạch thứ năm và thứ sáu dường như bị phá hỏng.
Đột nhiên xuất hiện dị tượng làm cho Từ Ngôn khiếp sợ không thôi, liên tiếp vận chuyển chân khí nhiều lần, nhưng không cách nào giải khai mạch thứ năm. Sắc mặt hắn dần trắng như tờ giấy.
Cố gắng bình tĩnh lại, Từ Ngôn lập tức nghĩ ngay tới tên Khương Đại.
Từ khi đến Kim Tiền tông, ngoại trừ bị trộm mất túi trữ vật ở bên ngoài tông môn, lần thứ hai tiếp xúc chính là khi hai bên gặp nhau để thỏa hiệp.
Chẳng lẽ lại bị gã tính kế.
Tại thời điểm Từ Ngôn vận chuyển chân khí, không thể nào đả thông kinh mạch ở đầu vai, hắn vội vàng cởi quần áo để xem xét đầu vai của mình.
Hai bờ vai đều không có dị tượng gì.
Từ Ngôn trừng mắt trái lên một cách mạnh liệt, nhưng cũng giống như trước không phát hiện được gì. Một ý niệm ác độc nảy lên, Từ Ngôn đưa một tia chân khí vào mắt trái của hắn.
Sâu bên trong đáy mắt, tinh văn bắt đầu lập lòe, cuối cùng Từ Ngôn cũng thấy một vài thứ không bình thường xuất hiện trên bả vai.
Đó là một loại ấn ký hình hoa văn, tựa như hai cái đại ấn ký được khắc ở hai bên bả vai của Từ Ngôn. Ấn ký hiện lên khí tức ảm đạm, đúng là hai cái ấn ký cổ quái này phong ấn hai mạch môn của Từ Ngôn.
Đó là thứ gì đó!
Nhìn không ra sự huyền ảo của ấn ký, Từ Ngôn dùng sức lau chùi nhưng cũng chỉ uổng phí khí lực mà thôi. Đầu vai hắn bị chà xát đỏ bừng, hai cái ấn ký vẫn tồn tại giống như lúc đầu.
Vô duyên vô cớ bị người tính toán, Từ Ngôn lẳng lặng nhìn vào vách tường.
Bên kia vách tường chính là nơi ở của Khương Đại.
Trầm mặc hồi lâu, Từ Ngôn đẩy cửa phòng bước ra, không thèm gõ cửa trực tiếp xông vào phòng bên cạnh.
Nếu như đã có người tính toán chính mình, Từ Ngôn cũng không thể mặc kệ cho người định đoạt, cùng lắm thì liều chết. Bên trong mắt trái của hắn còn có một con quái vật đấy.
Vừa vào cửa, Từ Ngôn đã nhìn thấy Khương Đại đang thảnh thơi ngồi uống trà. Vị này thưởng trà cũng không giống với người thường, người ta thì nhấp từng ngụm nhỏ nhưng gã thì một ly rồi lại một ly, uống như rượu.
“Em họ tới, ngồi, có muốn nếm thử trà ngon không?”
Khương Đại thoạt nhìn thập phần thanh nhàn, rót cho Từ Ngôn một chén trà nóng.
Đè ép cơn tức giận trong lòng, Từ Ngôn ngồi đối diện với Khương Đại, không nhìn nước trà mà nhìn chằm chằm vào đối phương: “Ngươi đã hạ tà thuật trên người ta gì?”
“Phát hiện? Còn tưởng rằng ngươi rất khôn khéo, sau nhiều ngày như vậy mới phát hiện. Không phải biểu ca đánh giá thấp ngươi, nhưng thực sự lịch duyệt quá thấp đi.”
Khương Đại quệt quệt khóe môi nói: “Một loại cấm chế mà thôi, không gây thương tổn ngươi, qua vài hôm sẽ tự hành tiêu tán.”
“Ta sẽ tin sao?” Ánh mắt Từ Ngôn vô cùng lạnh lẽo nói: “Hiện tại, cởi bỏ cấm chế của ngươi ra hoặc chúng ta đồng quy vu tận!”
Lời còn chưa dứt, bên trong mắt trái của Từ Ngôn bắt đầu xuất hiện những sao văn ảm đạm. Chứng kiến đáy mắt có sự khác thường, thần sắc an ổn của Khương Đại lập tức hơi đổi.
“Được, ta giúp ngươi cởi bỏ.”
Đang nói chuyện, bàn tay mập mạp của Khương Đại nhanh chóng chuyển động, làm ra một thủ ấn cổ quái, ấn ký trên vai trái của Từ Ngôn cũng chậm rãi tiêu tán, cuối cùng triệt để biến mất.
Đối phương thức thời như thế, Từ Ngôn lập tức đình chỉ vận hành linh khí, kỳ thật hắn cũng không muốn để con quái vật trong mắt trái đi ra. Chẳng qua đợi gần nửa ngày trời, ấn ký trên vai phải vẫn không thay đổi.
“Đều thối lui một bước.”
Khương Đại cười lãnh đạm nói: “Giao dịch đi, chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện, không chỉ cởi bỏ cấm chế, ta cũng sẽ trả ngươi túi trữ vật.”
“Nếu ta không đồng ý?” Từ Ngôn lạnh giọng chất vấn.
“Nhất phách lưỡng tán.” Khương Đại giang tay ra nói: “Ngươi cho rằng mắt trái có thể làm ta bị thương sao?”
Mang theo nụ cười cổ quái, thân ảnh thanh niên béo tròn bắt đầu trầm xuống, dần chìm vào trong lòng đất ngay trước mắt Từ Ngôn.
Trơ mắt nhìn một người sống chìm dần trong lòng đất, Từ Ngôn như cảm giác có từng cơn gió lạnh lùa qua gáy hắn. Bên trong mắt trái hắn có một con quái vật là thật, nhưng Khương Đại cũng không hẳn khoanh tay chịu trói.
Tại thời điểm Khương Đại chìm hẳn vào trong lòng đất, một cái bóng đen bắt đầu xuất hiện rồi chuyển động.
Bóng đen càng lúc càng lớn, cuối cùng tạo thành một con quỷ thể âm trầm. Mặt quỷ không có ngũ quan, chỉ như một tấm da mặt người kéo căng ra, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
Quỷ thể trôi nổi bất định ở trong phòng. Từ Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm vào quỷ thể, nắm chặt hai tay. Chỉ cần đối phương động thủ, hắn bất chấp phải trả giá lớn cũng phải thúc giục mắt trái, liều mình cũng phải đấu tới ngươi sống ta chết.
“Thông linh chi nhãn, quả nhiên có thể nhìn thấy.”
Mặt quỷ truyền đến âm thanh của Khương Đại: “Sao vậy, nghĩ kỹ đề nghị của ta chưa, chỉ cần giúp ta một chuyện, chẳng những chả lại ngươi túi trữ vật, triệt tiêu cấm chế, ta còn có thể dạy ngươi kỳ công Quỷ vật. Suy nghĩ một chút đi, cơ hội này không phải loại thường a.”
Nghe lời nói từ Quỷ vật, Từ Ngôn trầm mặc không nói.
Biết rõ đối phương không có hảo ý, nhưng hết lần này tới lần khác chính mình lại không phải đối thủ của đối phương. Từ Ngôn không nắm chắc móng vuốt đen trong mắt có thể dễ dàng bẻ vụn quỷ thể, nhưng liệu có thể bắt được tên Khương Đại đã biến mất không thấy bóng dáng kia không?
“Yên tâm, không cần đi giết người, cũng không có gì nguy hiểm.”
Tiếng nói vừa vang lên, thân ảnh Khương Đại lại chui lên từ dưới đất. Gã nhìn ra Từ Ngôn không động thủ nữa, vì vậy lại ung dung ngồi trên ghế, quỷ ảnh cũng tùy thời biến mất.
“Chuyện nhỏ mà thôi, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết.” Khương Đại lại tiếp tục uống từng cốc trà nóng hổi.
“Bây giờ nói, nếu không ta sẽ không giúp ngươi.” Từ Ngôn lạnh lùnh nhìn chằm chằm đối phương.
“Giúp ta mở ba tầng phòng hộ trận pháp của Đan các.”
Khương Đại nhìn thanh niên đối diện, cổ quái cười cười, nói: “Chỉ cần mở được trận pháp, coi như ngươi xong việc. Về chuyện Linh Yên các có phát sinh biến cố gì, đến lúc đó cũng không có quan hệ gì tới ngươi.”
Khương Đại nói thật nhẹ nhàng, linh hoạt nhưng rơi vào tai Từ Ngôn lại không khác gì việc nhảy vào đầm rồng hang hổ. Không nói đến những việc phải làm sao phá vỡ các tầng pháp trận, nếu như bị tất cả các trưởng lão của Linh Yên các biết ngươi là kẻ phá vỡ pháp trận, dù có đào ba thước đất cũng sẽ tìm ra cho bằng được.
Mà Đan các, tại Linh Yên Các chỉ có một nơi, chính là nơi cất giữ các loại Linh đan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT