Từ Ngôn không phải loại người đa sầu đa cảm, đã đến được Kim Tiền tông thì sẽ có cơ hội gặp nương tử hắn.
Đám tân đệ tử lần lượt chọn xong công pháp rồi đi ra khỏi Tàng Thư tháp. Phần lớn chọn Kim Cương kiếm pháp, vài người không thích kiếm pháp thì sẽ chọn pháp thuật. Đến vị Khương Đại kia cũng cầm trong tay một quyển phòng ngự pháp thuật có tên là Thiên Thạch thuẫn. Chỉ có Súc linh quyết trong tay Từ Ngôn là chẳng có ý tứ gì cả.
"Súc linh quyết? Tên gì kỳ cục."
Vị nữ tử trẻ tuổi trong đám tân đệ tử nhìn công pháp Từ Ngôn chọn được, không khỏi tò mò hỏi: "Từ Chỉ Kiếm, ngươi chọn Súc linh quyết này là pháp thuật hay là kiếm thuật vậy?"
Nữ tử tên là Trương Kỳ. Hôm qua lúc phân chia nơi cư trú, Nhiếp Ẩn đã từng gọi qua tên của các tân đệ tử bái nhập vào Linh Yên các lần này một lượt. Với trí nhớ của Từ Ngôn thì rất đơn giản nhớ rõ tên của mọi người, chẳng qua hắn không nghĩ tới đối phương vậy mà cũng nhớ rõ tên mình.
Vốn không muốn giải thích, lại nhìn thấy ánh mắt vô cùng tò mò của đối phương, Từ Ngôn bất đắc dĩ nói ra: "Pháp thuật, dùng để thu nhỏ lại đồ dùng đấy."
“Là pháp quyết tích súc mọi thứ?” Trương Kỳ càng thêm hiếu kỳ. Lần này nàng không hỏi Từ Ngôn mà chạy đến bên Nhiếp Ẩn, đưa tay chỉ vào Từ Ngôn nói: “Nhiếp sư huynh, không phải ngươi nói tốt nhất chúng ta lựa chọn kiếm pháp sao? Từ Chỉ Kiếm chọn Súc linh quyết, loại pháp thuật tích súc vật kia dễ luyện lắm sao?”
Vốn Từ Ngôn định bụng có thể ít xuất hiện được thì ít xuất hiện. Không nghĩ lại có người kéo chuyện hắn chọn lựa công pháp đến hỏi đệ tử chân truyền
Tốt nhất nên cách xa gia hỏa cái gì cũng tò mò này ra mới được, nói không chừng có chuyện sẽ còn kéo mình đi cùng.
"Súc linh quyết?"
Nhiếp Ẩn nghe xong liền là khẽ nhíu mày, nhìn về phía Từ Ngôn, nói: "Từ sư đệ, ngươi chọn sai công pháp, loại pháp quyết tích súc này không những rất khó tu luyện, mà có tu thành cũng không có tác dụng lớn. Đã có túi trữ vậy, thu nhỏ vật khác nào vẽ rắn thêm chân rồi? Hơn nữa Súc linh quyết chỉ có thể thu nhỏ lại tử vật thông thường, căn bản không có hiệu quả với những vật còn sống. Lần sau nếu có cơ hội tới Tàng Thư tháp, ngươi nên đổi lấy một loại công pháp thích hợp hơn.”
"Bây giờ có thể đổi sao?" Từ Ngôn cũng biết mình cầm nhầm, thừa cơ hỏi một chút xem có cơ hội đổi quyển khác hay không.
“Tân đệ tử chỉ có một cơ hội lựa chọn công pháp duy nhất. Lần sau chỉ có thể dùng linh thạch để đổi lấy công pháp." Nhiếp Ẩn lắc đầu cười khổ. Sau đó tế ra pháp khí phi thuyền, mang đám môn nhân trở về Linh Yên các.
Trở lại chỗ ở, Nhiếp Ẩn đứng ở tân đệ tử trước mặt, đưa ra một tảng đá gồ ghề to bằng trái dưa hấu. Y cầm trong tay nói tiếp: “Các ngươi đều đã có đủ tâm pháp và công pháp Trúc Cơ. Kế tiếp nên tu luyện trụ cột pháp môn của Linh Yên các ta, nhìn cho kỹ.”
Dứt lời, Nhiếp Ẩn thò hai tay bắt lấy tảng đá. Linh khí trong cơ thể được truyền tới hai tay, sau đó từ hai tay phóng ra, triệt để bao phủ tảng đá kia lại.
"Tinh luyện pháp môn, là pháp môn bắt buộc của Linh Yên các ta. Sau này các ngươi luyện đan luyện khí cũng có rất nhiều chỗ tốt. Pháp môn này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Hai tay phải phát ra linh khí, dùng linh khí đến loại bỏ tạp chất trên tài liệu luyện khí. Linh khí càng tinh thuần, tốc độ loại bỏ tạp chất càng nhanh…”
Vừa giảng giải, Nhiếp Ẩn vừa làm mẫu tinh luyện pháp môn cho các đệ tử. Linh khí phóng ra từ hai tay y, tảng đá lơ lửng trước mặt không ngừng vang lên tiếng lốp bốp.
Từng tầng từng tầng tảng đá bắt đầu rạn nứt, tạo thành bột phấn rơi khỏi tảng đá như thể bị một cỗ lực cực lớn nào đó nghiền ép. Không lâu sau, tảng đá như quả dưa hấu đã biến thành chén ăn cơm, cuối cùng cỡ một nắm tay, màu sắc biến từ xám tro trở thành xám trắng, mơ hồ còn có một tầng linh khí sáng bóng trên bề mặt.
“Đây là Hàn Lôi thạch, là một tài liệu luyện khí thông thường dùng để luyện ra Hàn Lôi sa. Hàn Lôi thạch không có gì hữu dụng, nhưng Hàn Lôi sa lại có thể luyện chế pháp khí.”
Nhiếp Ẩn thu linh khí lại, cầm lấy tảng đá bằng nắm đấm tay nói: “Nhiệm vụ đầu tiên của tân đệ tử, chính là tinh luyện ra Hàn Lôi sa. Trước tiên cấp cho các ngươi một tảng Hàn Lôi thạch làm quen đã, đến khi các ngươi nắm được pháp môn tinh luyện thành thục rồi lại bắt đầu tinh luyện lượng lớn Hàn Lôi thạch. Cứ mười hạt Hàn Lôi sa, sẽ được ban thưởng một khối linh thạch hạ phẩm.”
“Mười tảng đá lớn này mới được một khối linh thạch?”
Lúc này Trương Kỳ lại bắt đầu kinh ngạc, nói: “Nhiếp sư huynh, có thể tinh luyện ít một chút được không? Tảng đá lớn thế kia, phải mất bao nhiêu linh khí mới luyện thành hạt cát chứ?”
"Kỳ thật cũng không tốn bao nhiêu Linh khí." Nhiếp Ẩn cười cười, nói: "Nếu như là ta tinh luyện mà nói, mỗi ngày đại khái có thể luyện ra hơn mười hạt Hàn Lôi sa. Các ngươi linh khí quá ít, tu vi quá thấp, một ngày có lẽ luyện ra được chừng một hai hạt."
Nghe nói cần tám tới mười ngày tinh luyện mới có thể đạt được một khối linh thạch, đám tân đệ tử lập tức than thở. Nhiệm vụ tông môn không hề dễ như bọn hắn tưởng tượng.
“Nhiếp sư huynh, chúng ta có thể lựa chọn nhiệm vụ khác không?” Có tân đệ tử đầy ủ rũ quật cường hỏi một câu.
"Đương nhiên có thể, tông môn có rất nhiều nhiệm vụ. Phần lớn nhiệm vụ của Linh Yên các ta đều liên quan tới luyện đan luyện khí. Chẳng qua các ngươi cần hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên này, mới có thể lựa chọn những nhiệm vụ khác của tông môn."
Nhiếp Ẩn nghiêm mặt, nói: “Pháp môn tinh luyện là trụ cột của Linh Yên các ta, chỉ khi nào các người hoàn toàn thuần thục phần pháp môn này mới chính thức được coi là đệ tử Linh Yên các. Nếu có người có thiên phú cao tuyệt trong tinh luyện, có thể có cơ hội được các trưởng lão nhìn trúng thu làm đệ tử chân truyền. Thành đệ tử chân truyền rồi, không cần hoàn thành nhiệm vụ tông môn cũng sẽ được cấp linh thạch theo định kỳ.”
Nghe được đệ tử chân truyền có đãi ngộ cao như thế, đám tân đệ tử tức thì lấy lại tinh thần. Từng người cầm tảng đá lớn trong tay, mặt mày không còn ủ rũ, ánh mắt lóe sáng ngời.
Chức trách của Nhiếp Ẩn là khiến đám tân đệ tử này mau chóng quen thuộc tông môn, mau chóng nắm giữ pháp môn trụ cột của Linh Yên các. Đây cũng là nhiệm vụ tông môn của đệ tử chân truyền.
Giải đáp xong từng nghi vấn của tân đệ tử thì trời cũng đã sang trưa, Nhiếp Ẩn nhìn sắc trời rồi nói: “Chỗ ăn cơm nằm ngay sườn Đông, các ngươi còn không tích cốc được thì để Hàn Lôi thạch trong phòng mình rồi trở lại theo ta qua chỗ ăn cơm. Nhét đầy bao tử trước, rồi mới có sức lực tinh luyện tài liệu.”
Đám tân đệ tử đưa từng tảng đá về phòng mình rồi được đám người dắt tới một tòa nhà gỗ khổng lồ.
Tu Hành giả có thể tích cốc, có nghĩa là không ăn không uống. Thế nhưng phần lớn môn nhân Kim Tiền tông có tu vi Trúc Cơ cảnh vẫn phải ăn cơm đấy. Mà đối với tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, trừ phi bế quan tu luyện nếu không bình thường không ai cố gắng tích cốc làm gì. Không chỉ có Trúc Cơ cảnh thích ăn cơm, mà rất nhiều trưởng lão Hư Đan cảnh có thú vui này.
Tu Hành giả không phải chân tiên, trừ phi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh. Nếu không chỉ dựa vào linh khí mà bụng không no, có lẽ không sống được bao lâu cả.
Ba chữ Nơi Ăn Cơm có một lực hấp dẫn kinh khủng với Từ Ngôn. Vừa nghĩ tới có thể ăn uống thoải mái không phải trả tiền, vốn Từ Ngôn mang tâm tình nặng nề cũng lập tức bị hắn ném lên tới chín tầng mây.
Cùng lắm thì không luyện Súc linh quyết nữa. Dù sao hắn cũng nhớ kỹ hai loại pháp thuật kia, không sợ không có công pháp tu luyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT