Bên trong Kim Tiền tông, khu vực cư trú của đệ tử Linh Yên các, thanh niên tên Khương Đại chỉ hỏi vẻn vẹn một câu như vậy. Ngón tay gã đã nhấc lên, một mũi châm đen kịt đâm thẳng vào mắt trái Từ Ngôn. Tốc độ nhanh như chớp.
Quả thật Từ Ngôn vô cùng kiêng kị thanh niên béo mập trước mặt, lại không nghĩ tới gã dám ra tay ngay trong Kim Tiền tông này. Hơn nữa hạ thủ tàn nhẫn đến mức khiến người ta sởn cả gai ốc.
Nếu bị chọc mù mắt trái sẽ không chí mạng, thế nhưng mũi châm đen thùi cổ quái kia như muốn tiện thể đâm thủng cả đầu Từ Ngôn luôn vậy.
Một kẻ tàn nhẫn nói giết là giết!
Phát hiện mũi châm xuất hiện, Từ Ngôn chỉ kịp gắn lên người gã thanh niên béo một cái nhãn hiệu cực độ nguy hiểm. Tích tắc sau, mũi châm đen kịt đã đâm tới mắt trái hắn, nhanh đến không kịp chớp mắt.
Đinh!
Tiếng vang thanh thúy xuất hiện, Từ Ngôn đạp đạp lui lại mấy bước, tông thẳng vào vách tường phía sau. Mà mũi châm đen kia cũng bị văng đi. Nhìn qua như thể một cây kim thêu dài đen kịt.
Thủ đoạn của Hư Đan cảnh!
Tuy mắt trái hắn không mù, lại không chút vết thương nào, thế nhưng lực va đụng cực lớn khiến Từ Ngôn cảm nhận được một cơn đau truyền đến. Hắn đột ngột nhắm mắt trái lại, dùng mắt phải nhìn chằm chằm đối phương. Tới lúc này, hắn đã hoàn toàn kết luận được Khương Đại trước mặt tuyệt không phải là một đệ tử bình thường gì, chí ít cũng là một cường nhân có tu vi Hư Đan.
"Hả?"
Lúc này gã thanh niên béo còn khiếp sợ hơn cả Từ Ngôn, ngón tay giật giật thu mũi châm đen về. Trong mắt gã ánh lên vẻ kinh ngạc.
Thể chất Thông Linh nhãn quả thật kì lạ hiếm có, không phải gã chưa từng gặp qua. Thế nhưng gã chưa bao giờ thấy có người dựa vào con mắt ngăn cản được cả pháp khí thượng phẩm cả. Đó căn bản không phải là một con mắt, mà phải là dị bảo mới đúng!
Khiếp sợ đi qua, cả người thanh niên béo khẽ động. Một khắc sau đã xuất hiện ngay trước mặt Từ Ngôn.
Bộp!
Nhéo lấy cổ họng Từ Ngôn, ánh mắt gã thanh niên béo biến lạnh, trầm giọng hỏi: “Vì sao mắt ngươi còn cứng hơn cả kim loại? Không phải là Thông Linh nhãn. Rốt cuộc mắt trái ngươi là thứ gì?”
Giọng nói sắc bén của gã thanh niên béo khiến tim Từ Ngôn đập rộn, đồng thời còn động tới lửa giận và thô bạo trong lòng hắn. Hắn cắn chặt răng, trừng mắt trái lên, một tia linh khí lập tức được đưa vào hốc mắt.
"Muốn biết sao..." Gương mặt Từ Ngôn đã bị nghẹn đến đỏ bừng, cứng ngắc méo mó, giọng nói khàn khàn pha đầy âm lãnh. Hắn gầm nhẹ: “Ngàn vạn lần… đừng hối hận!”
Ô...ô...n...g!
Âm thanh ông ông từ hư vô truyền đến chỉ có một mình Từ Ngôn nghe được. Trong âm thanh đó còn pha lẫn thêm cả tiếng thú vật rống quỷ dị. Sâu trong mắt trái, năm đốm sáng lại chậm rãi hiện lên.
Quả nhiên, mắt trái của mình lại thu nạp được một lượng âm khí trong thành Linh Thủy nữa…
Từ Ngôn nghĩ vậy, thế nhưng càng quyết định dứt khoát hơn. Rõ ràng đối phương muốn lấy mạng của mình, như vậy liều mạng đồng quy vu tận cho xong.
Một khi thô bạo nơi đáy lòng Từ Ngôn bộc phát hoàn toàn, hắn sẽ hóa thân thành một ác ma chân chính. Lúc này như có một con ác quỷ đang nhìn chằm chằm vào gã thanh niên béo. Linh khí rót vào mắt trái, chân khí Tiên Thiên lục mạch dâng lên, một lực lượng mạnh mẽ chống đỡ lại bàn tay đang bóp chặt của đối phương.
Rõ ràng gã thanh niên béo không có ý định buông tha Từ Ngôn. Một tay gã dùng sức, mặt béo nhìn hướng lên, là đã định hạ tử thủ.
Gã không tin với tu vi mình có thể không giết chết được một tên đệ tử Trúc Cơ nho nhỏ, còn là một tân đệ tử mới bái nhập tông môn. Về phần giết chết Từ Ngôn có hậu quả gì gã lại càng không để tâm. Hủy thi diệt tích là một thủ đoạn cỏn con, thậm chí gã còn có thể luyện chế ra một khôi lỗi thế thân cho Từ Ngôn cũng không tính là khó.
Gã thanh niên béo đang đầy âm tàn, lực đạo trên tay lại đột nhiên bị chân khí Lục mạch tích tắc cản trở lại.
"Lục Mạch tông sư?"
Khương Đại kinh ngạc nói nhỏ một câu. Sau đó lực trong tay bắt đầu thu lại, ánh mắt chớp động, đầy cổ quái nhìn Từ Ngôn.
Nếu đối phương có tu vi Tông sư, Khương Đại sẽ không nỡ giết chết. Bởi vì mục tiêu tiếp theo của gã là một đệ tử tông sư. Tìm được một đệ tử tông sư may ra mới hoàn thành được kế hoạch lần này.
Phát hiện Từ Ngôn có tu vi tông sư, sát ý của gã đã hoàn toàn tiêu tán. Đúng lúc này, Khương Đại chợt phát hiện mắt trái đối phương mơ hồ hiện ra năm điểm tinh văn, một ý niệm quái dị chợt hiện ra trong đầu gã.
Trong đầu gã thanh niên béo chợt lóe lên.
Sắp không may!
Tuy không nhìn ra tinh văn trong mắt trái đối phương là vật gì nhưng gã thanh niên béo lại xuất hiện trực giác xui xẻo. Gã đột nhiên thả tay, cả người nhanh chóng lùi về phía sau, thấp giọng quát: "Đừng động thủ, chuyện gì cũng từ từ!"
Những lời này nói ra mà ngay chính gã cũng không hiểu nổi. Chẳng qua cái trực giác sắp sửa gặp xui xẻo quá mãnh liệt, hơn nữa còn mang đến cho gã một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Từ khi vừa sinh ra, các loại sự tình không may này luôn ở bên cạnh gã. Cả đời của gã gặp phải những chuyện không may còn nhiều hơn cả trăm đời người khác gặp phải cộng lại. Có thể nói là liên tục vận rủi. Gã có thể đồng hành vận rủi trời sinh mà vẫn sống sót đến bây giờ không phải dựa vào trực giác, mà chỉ đơn thuần dựa vào một lòng tàn nhẫn vô cùng. Thế nhưng hôm nay gặp phải gia hỏa tên Chỉ Kiếm này lại khiến gã cảm nhận được một trực giác hầu như chưa từng xuất hiện qua.
Kỳ thật Khương Đại không biết rằng hôm nay làm theo phán đoán của mình chính là lần may mắn duy nhất trong đời mà gã có được.
Theo tiếng gầm nhẹ của gã thanh niên béo, linh khí chảy vào trong mắt trái của Từ Ngôn chợt dừng lại một chút. Tinh văn trong mắt ảm đạm lập lòe, rất phù hợp với cái gương mặt đang đầy dữ tợn của hắn. Khiến cả gã thanh niên béo đối diện cũng phải run người.
"Ta không giết ngươi, ngươi chớ lộn xộn." gã thanh niên béo bước vài bước, tránh xa Từ Ngôn ra. Đồng thời gã nghi hoặc nói: “Thứ gì giấu trong mắt ngươi vậy?”
“Muốn nhìn sao?"
Tâm thần Từ Ngôn đã bị đầy rẫy cảm giác táo bạo bao phủ. Đối phương đã không động thủ, nhưng hắn lại không ngừng lại được. Dù có tận lực áp chế linh khí thì mắt trái Từ Ngôn vẫn đau nhức không chịu nổi, như thể cái móng vuốt đen kia sắp lao ra khỏi hốc mắt tới nơi.
"Không muốn!"
Gã thanh niên béo vội lắc đầu, không nghĩ gì mà bật thốt lên: “Tỉnh táo, tiểu huynh đệ, ngưng thần tĩnh khí, áp chế khí tức thô bạo lại. Loại trạng thái này của ngươi rất dễ tẩu hỏa nhập ma.”
Gã thanh niên béo nhìn ra được lúc này lòng dạ Từ Ngôn đang cuộn trào, đã rất gần đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi. Trực giác nói cho gã biết không nên giao thủ với đối phương. Mà thật ra Từ Ngôn cũng muốn tỉnh táo, tiếc rằng hắn không thể an tĩnh lại được rồi. Thô bạo lao ra từ đáy lòng hắn như một đầu hung thú, bên tai càng lúc càng vang to tiếng thú vật gào lớn.
Bịch!
Bước ra phía trước một bước, khóe miệng Từ Ngôn dần cong lại, khuôn mặt dữ tợn phối cười lạnh quỷ dị càng thêm vô cùng tà dị.
"Đã chậm... Ngươi muốn giết ta, vậy thì ta cũng muốn mạng của ngươi!"
Theo bước chân của Từ Ngôn, cảm giác sắp gặp xui xẻo của gã thanh niên béo càng mãnh liệt. Gã đầy kinh hãi, đưa tay ném một miếng băng hình tròn ra ngoài. Miếng băng kia lơ lửng trước người Từ Ngôn, vừa lơ lửng nơi đó, một luồng khí mát lạnh lập tức dũng mãnh tràn vào thân thể Từ Ngôn.
"Thần Tinh chi khí, có thể tĩnh tâm ngưng thần. Tập trung tư tưởng, dựa vào Thần Tinh tận lực áp chế thô bạo trong lòng ngươi lại.”
Từ Ngôn không biết Thần Tinh là cái gì, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được táo bạo trong lòng đang chậm rãi rút lui. Khí tức trong băng tinh truyền đến cảm giác thanh lãnh, lại không làm tổn thương kinh mạch. Hơn nữa hắn có thể cảm giác linh khí ở đan điền còn dung hợp với khí tức thanh lãnh kia mà lớn hơn một chút.
Tuy chỉ lớn hơn một tia bé nhỏ, nhưng có thể tính phải tu luyện nhiều ngày mới có được.
Tâm cảnh Từ Ngôn dần dần bình tĩnh lại, linh khí rót vào mắt trái cũng bị cắt đứt. Từ Ngôn đưa tay chụp lấy Thần Tinh trước mặt, đưa mắt lạnh lùng nhìn về phía Khương Đại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT