Thủy lao nhỏ hẹp lại mờ tối, hơn nữa lại nặng nề, không người nói chuyện. Chỉ nghe thấy âm thanh xực…xực…
Là tiếng cắn nuốt đồ ăn, phải có hàm răng rất sắc bén mới có tiếng cắn xé xương thịt như vậy được.
Ực…ực…Từ Ngôn cúi đầu, cắm cúi ăn, mãi đến khi khúc xương trở nên sạch bong, sáng bóng.
“Sườn lợn rán hong gió, đã hun khói nên mùi vị khá ngon. Cô có muốn ăn không?”
Móc đồ ăn ra khỏi túi trữ vật, Từ Ngôn lau sạch mỡ bám trên khóe miệng hỏi. Vị tiểu công chúa bên kia đã sớm há hốc miệng. Không phải nàng muốn ăn miếng sườn lợn rán, mà là bị hành động của Từ Ngôn làm cho kinh ngạc.
“Túi trữ vật của ngươi, dùng để đựng đồ ăn?”
Sở Linh Nhi rất khiếp sợ. Theo nàng biết, túi trữ vật của tu hành giả chỉ chứa pháp khí, linh thạch hoặc các loại tài liệu. Có lẽ cả thiên hạ cũng chỉ có vị này dùng túi trữ vật chứa sườn heo mà thôi.
“Nói nhảm, túi lớn như vậy, không đựng đồ ăn thì đựng cái gì?”
Từ Ngôn rất buồn bực. Túi trữ vật thượng phẩm của hắn rất lớn, có loại không gian cực lớn mang theo bên người, nếu không bỏ đồ ăn vào hắn cảm thấy có lỗi lớn với bao tử của mình. Mà kỳ thật hắn cũng quá nghèo, nếu có thể nhét đầy linh thạch thì ai dùng túi trữ vật nhét đồ ăn làm gì?
Móc từ trong túi trữ vật ra một bao gạo, rồi tìm lấy hai bao bột mì, cuối cùng Từ Ngôn còn lôi ra một cái nồi đen to.
“Yên tâm, gia sản của bản hầu không ít. Chỉ cần có thể đào một cái lỗ nhỏ thông lên mặt đất cho có không khí, chúng ta sẽ không chết đói được đâu.”
Từ Ngôn cười hắc hắc, vỗ vỗ bao gạo, tự hào nói: "Còn có ba bao nữa đấy. Ăn hết rồi tính tiếp. Về chuyện ăn uống, bản hầu sẽ nấu cho cô ăn.”
Một tiếp phụt vang lên, tiểu công chúa bật cười. Cười rồi lại bắt đầu ho khan, mấy giọt máu lại nhỏ xuống dưới chân.
“Bổn cung không ăn đâu. Ngươi tự giữ lấy đi. Nếu chưa đủ đồ ăn mà nói, sau khi ta chết đi, ngươi cũng có thể ăn thịt ta.”
"Ta không ăn người." Từ Ngôn liếc mắt nhìn thiếu nữ mảnh mai, thầm nói: "Tính toán cũng không được mấy lạng thịt…”
“Nếu ngươi không ăn ta… vậy nên chôn cho kĩ.” Tiểu công chúa ngẩng đầu lên, lưng tựa vách tường đá, u ám nói: “Nghe nói người ta chết đi, thân thể sẽ từ từ hư thối, biến dạng. Chôn kĩ rồi ngươi không phải nhìn thấy … khục khục, khục khục khục khục..."
Nữ hài nói vậy, Từ Ngôn không còn cảm giác thèm ăn nổi nữa.
Ngay từ lúc đầu hắn đã cảm thấy Sở Linh Nhi có điểmlà lạ. Chẳng những cô nàng không có dục vọng muốn sống, mà còn đầy trầm lặng, như thể rất muốn được chết đi.
“Người cô làm sao nóng vậy? Bệnh à?”
Từ Ngôn vừa dùng Trường Phong kiếm cẩn thận đào móc lớp đất đá trên đầu, vừa mở miệng hỏi. Để có được một khe hở giữ lấy mạng sống, hắn không thể chém ra kiếm khí được, chỉ có thể đào móc mà thôi. Không cần phải đào nhiều, đào chừng hơn một trượng, sau đó dùng kiếm khí đâm một lỗ nhỏ, rồi dần kéo dài ra thành một đường ống nhỏ chạy lên tới mặt đất.
Chỉ cần đào thông được một lỗ nhỏ lên tới mặt đất, không khí sẽ tràn xuống. Từ Ngôn có rất nhiều lương thực, chỉ cần không ngạt chết thì sớm muộn gì hắn cũng đi ra ngoài được.
“Đúng nha, ta có bệnh, đã từ lúc nhỏ rồi. Sẽ nhanh chết thôi.” Sở Linh Nhi mỉm cười không ra tiếng. Chết ở nơi này với nàng mà nói lại không hề tệ.
“Cô là công chúa, chẳng lẽ không tìm được danh y sao?” Từ Ngôn vẫn đang bận rộn đào động. May mắn là Trường Phong kiếm thừa sắc bén, cho nên không có nhiều đất đá trên đầu rơi xuống bên dưới.
“Danh y thiên hạ này không ai trị khỏi bệnh ta được.” Trong góc tối, tiếng công chúa lạnh nhạt khẽ đáp.
“Đó là do cô chưa gặp được cao thủ thật sự. Đợi khi chúng ta chạy ra khỏi đây được rồi, ta sẽ đưa cô đi gặp một vị. Đối diện Bàng phủ có một người tên là Vương Bát Chỉ, không nói đến y thuật cao siêu, mà còn chuyện trị đủ bệnh nguy nan cho các phu nhân, tìm hắn sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”
Từ Ngôn thuận miệng bịa chuyện, đồng thời thăm dò đâm một đạo kiếm khí ra. Kiếm khí này không mạnh, chỉ có thể kéo dài nửa trượng mà thôi.
Đợi một lúc, phát hiện đất phía trên không có dấu hiệu sụp xuống, Từ Ngôn yên tâm vài phần. Hắn không để ý Sở Linh Nhi nữa mà bắt đầu đâm sâu hơn.
Từng đạo kiếm khí được cẩn thận phóng ra. Lỗ thủng dần kéo dài tới ba bốn trượng thì linh khí của hắn cũng đã hao hết.
Cho dù có khống chế lực đạo, thượng phẩm pháp khí vẫn cực kỳ tiêu hao linh khí. Từ Ngôn đành bất đắc dĩ lấy hai khối linh thạch duy nhất ra, khoanh chân khôi phục linh khí.
Thỉnh thoảng trong góc tối có truyền ra tiếng ho khan, chẳng qua càng ngày càng nhỏ. Sở Linh Nhi như thể đang ngủ, không nói thêm gì nữa. Nàng ta dựa vào vách đá, hai chân co lại, đầu ngửa lên, nhìn qua rất giống như một thiếu nữ đang ngồi ngắm trăng, yên lặng nhưng đủ khiến người ta phải say lòng.
Linh khí khôi phục, linh thạch mờ đi chút ít. Từ Ngôn nhìn Sở Linh Nhi vẫn còn hít thở, cho rằng đối phương mệt mỏi nên ngủ đi mà thôi. Hắn cũng không quấy rầy mà tiếp tục thực hiện kế hoạch đào động của mình.
Bận rộn nửa ngày, cuối cùng trên đỉnh đầu hắn đã có một chùm sáng nhỏ. Kiếm khí đã đánh thông hai mươi trượng lên tới mặt đất. Mà Từ Ngôn cũng bận bịu lần này mà mệt mỏi đầy mô hôi.
May mắn không sụp xuống. Từ Ngôn thở phào một hơi.
Hít vào một ngụm không khí mới lạ, Từ Ngôn mới cảm thấy an tâm.
Vừa gặm lương khô, Từ Ngôn bèn nhìn nữ hài đang ngồi trong góc. Vừa nhìn qua, miếng bánh trong tay hắn xém nữa đã rơi xuống.
"Sở Linh Nhi! Không chết đấy chứ?"
Hắn kinh ngạc, vội lay lay bả vai tiểu công chúa, có điều người ta không tỉnh lại.
Không phải Sở Linh Nhi ngủ, mà là lâm vào hôn mê. Trong mắt trái của Từ Ngôn, có một đốm sáng trắng đang lưu chuyển trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ hài.
Cái gì vậy?
Từ Ngôn đầy kinh ngạc, vội trừng mắt trái lên nhìn.
Mắt phải không nhìn thấy gì cả, thế nhưng mắt trái Từ Ngôn lại dần nhìn thấy rõ hình dáng đốm sáng trắng đó.
Đốm sáng này đến từ phía sâu bên trong xương đầu, mắt trái hắn cũng không nhìn rõ đến được. Dù sao hắn cũng không cách nào nhìn xuyên qua da thịt của con người, có điều hắn có thể đoán ra hình thù của đốm sáng kia.
Đó là một thứ dài ngoằng như con rắn nước đang di chuyển. Nếu che mất những thứ không phát sáng trên mặt Sở Linh Nhi, sẽ nhìn rõ một dải sáng đang giãy giụa. Mà thứ ẩn sâu trong cơ thể nàng là gì thì hắn vẫn chưa đoán ra được.
“Sao đầu có thể phát sáng được? Chẳng lẽ do máu? Máu nóng quá sao?”
Đang suy đoán đủ thứ, Từ Ngôn chợt phát hiện một hiện tượng đặc biệt. Từ cần cổ trắng nõn của Sở Linh Nhi, hắn có thể thấy những tia sáng trắng này như lan tràn khắp toàn thân nàng.
Từ Ngôn biết những tia sáng kia chưa chắc là ánh sáng, vì mắt trái của hắn chủ yếu chỉ nhìn thấy linh thể hoặc các loại khí tức. Hắn phỏng đoán có lẽ trong cơ thể của Sở Linh Nhi có thứ đáng sợ nào đó.
Nhíu chặt hàng mày, Từ Ngôn nhìn nhìn thân hình nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt.
Hắn thật sự không hiểu, thiếu nữ nhỏ nhắn như vậy có thể cất giấu hung thú hung linh gì trong cơ thể được?
Không thể a…
Nếu từ nhỏ tiểu công chúa Đại Phổ đã có thứ này, không thể có chuyện cả Hoàng tộc Đại Phổ không ai phát hiện ra.
Không phải hung linh. Bởi nếu là hung linh, Sở Linh Nhi không bị giết chết cũng đã bị trục xuất khỏi Hoàng gia rồi. Không ai nguyện ý nuôi nấng một gia hỏa bị hung linh phụ thể cả, dù nàng có là công chúa đi nữa.
Hơi thở càng thêm yếu ớt biểu thị sinh cơ của vị công chúa này đang dần hao hết. Từ Ngôn phát hiện ra vị này sắp phải chết, đầu của hắn phình to như cái đấu.
Không còn cách nào, Từ Ngôn cắn răng, cởi bỏ cung y trên người nàng ta ra. Xoẹt một tiếng, nửa trên thân thể trắng như mỡ dê lờ mờ hiện ra nơi địa lao.
Men theo tia sáng kia, Từ Ngôn nhìn chằm chằm vào thân thể tiểu công chúa. Trong mắt hắn, nửa người Sở Linh Nhi như xuất hiện một đồ án quỷ dị được tạo thành từ vô số tia sáng trắng.
Từ Ngôn nhìn những tia sáng vặn vẹo kia một lượt từ trong ra ngoài, phát hiện chúng nó đều hợp lại sau lưng tiểu công chúa thành một bộ đồ án cổ quái. Ánh mắt hắn không khỏi trừng lớn lên.
Trong bóng tối, tiếng Từ Ngôn kinh hô lên vang lên:
“Rồng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT