Dịch giả: Hoangtruc

Bắt giặc bắt vua, đạo lý rất đơn giản! Nếu ba tên Man tộc cổ quái khống chế hành động của cự thú, vậy chỉ cần bắn nổ ba tên kỵ sĩ Man tộc kia là con cự thú sẽ mất khống chế.

Cự thú mất khống chế sẽ không phân biệt được nơi nào kiếm ăn hay địch ta phe nào mà cứ đâm thẳng tới. Như vậy so với bị Man tộc khống chế thì thương vong quân binh Đại Phổ đi sẽ giảm nhiều.

Một chiêu Phi Hoàng đánh ra, ba tên kỵ sĩ còn chưa phát hiện có ám khí đánh tới đã bị nổ tung, cự thú không kẻ khống chế bắt đầu chạy loạn. Sau đó nó va đụng lung tung chạy về một hướng, đạp nát cả một tòa nhà bỏ hoang. Quả thật cự thú không phân biệt được địch ta, cứ cắm đầu vọt về một hướng mà chạy. Trên đường đi, không cần biết đó là Man tộc hay quân binh Đại Phổ, nó đều giẫm nát cả. Cuối cùng nó tông thẳng vào tường thành rồi lao ra bên ngoài.

Quả nhiên đánh chết kỵ sĩ là phương pháp tốt nhất, điều này khiến Từ Ngôn hết sức vui mừng.

Hắn dùng công phu Phi thạch đánh ra Thần Võ đạn chẳng những có uy lực ngang với Thần Võ pháo, mà còn hơn ở một điểm là không có chút tiếng động.

Thần Võ pháo phải đốt cháy mới có thể bắn pháo, pháo nổ rung trời chuyển đất. Nếu thân pháp đủ nhanh nhẹn, có thể né tránh được một hai quả pháo. Còn như Từ Ngôn dùng tay trực tiếp ném, chỉ nghe được tiếng gió rít mơ hồ. Mà chết người ở chỗ, khi người ta nghe thấy tiếng gió thì tức là Thần Võ đạn đã đến nơi, trốn cũng không thoát, ngăn cản cũng không được, chỉ có thể gắng gượng chịu đạn bắn vào.

Từ Ngôn ngày càng cảm thấy số Thần Võ đạn này căn bản là chuyên chế tạo dành riêng cho hắn. Cho nên vừa đánh chết Man tộc trong thành, Từ Ngôn còn đồng thời tìm kiếm Thần Võ pháo.

Thứ tốt thì nên chuẩn bị nhiều hơn chút mới được!

Từ khi vọt vào chiến trường, Từ Ngôn đã hoàn toàn biến thân thành một ma đầu giết người. Không đến nửa ngày, đã có hơn mười thủ lĩnh Man tộc bị hắn bắn nổ chết, còn kỵ sĩ cưỡi cự thú cũng chết không dưới năm mươi tên. Hơn mười con cự thú đã trở thành thú hoang vô chủ, chạy quần khắp nơi, phần lớn là chạy trở ra ngoài thành.

Một khi cự thú lông dài được tự do, thì nó sẽ muốn rời khỏi tòa thành trì này đầu tiên. Còn Man tộc và Đại Phổ vẫn luôn tụ tập binh lực lại. Sau một ngày, đã có một nửa trong số năm mươi vạn đại quân được Tả tướng suất lĩnh đi vào trong thành Linh Thủy. Bên Man tộc cũng có thêm năm ba vạn người dồn vào.

Đừng nhìn số Man tộc không nhiều bằng bên Đại Phổ, thế nhưng chiến lực Man tộc không tầm thường. Một kỵ binh Man tộc thông thường có thể ngang với chiến lực sáu bảy biên quân. Nếu so với những quân binh xuất phát từ kinh thành đến đây, chỉ sợ mười người cũng chưa chắc cản được một tên Man tộc, không khéo còn bị người ta giết ngược sạch sẽ.

Từ sáng sớm đến chạng vạng tối, hai cửa thành Linh Thủy dần trở nên trống không.

Màn đêm buông xuống, bên phía Man tộc không phái thêm binh nữa. Mà Tả tướng ngoài thành cũng ngừng thúc thêm quân binh vào. Ngoài này cũng còn có hơn hai mươi vạn đại quân cùng với đầy ắp Thần Võ pháo hai bên sườn đồi.

Trình Dục đoán rằng hai mươi vạn đại quân vào thành có lẽ đã đủ chống đỡ được Man tộc rồi. Nếu bằng đó người còn không ngăn được, thì có thêm binh lực đi nữa vào cũng vô dụng. Ít nhất nếu Man tộc phá được thành, một nửa binh sĩ lưu lại còn có thể cầm chân Man tộc được một thời gian. Còn nếu toàn quân bị diệt, chắn chắn toàn bộ dân chúng bên trong Đại Phổ phải nghênh đón lấy chiến hỏa rồi.

Màn đêm chậm rãi buông xuống. Tối nay không mây, một vành trăng tròn treo cao trên bầu trời, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng chiếu sáng cả một vùng đất rộng lớn.

Lão giả trong soái trướng nhìn về đầu tường thành tối đen như mực phía xa xa, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

Trình Dục thừa hiểu, giao chiến ban ngày chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi. Chém giết thật sự chính là lúc đêm đen này rời đi. Bởi vì ác chiến một ngày một đêm, chẳng những bên Đại Phổ mà bên Man tộc cũn đã mỏi mệt không chịu nổi.

Sáng sớm ngày mai, cũng nên quyết ra cao thấp thắng bại rồi…

Nặng nề thở dài, Trình Dục ra lệnh cho quân binh bắt đầu đào chiến hào, căng thừng chặn chiến mã, triệt để phong kín một mặt thành Linh Thủy bên phía Đại Phổ lại.

Lúc Tả tướng đang điều binh khiển tướng, thủ lĩnh thực sự của Man tộc cũng xuất hiện ở cửa bên kia của thành Linh Thủy.

Đó là một cự thú quái dị có hình dạng như con tê tê, có một lão giả đầu trọc khô gầy đang ngồi trên lưng cự thú. Sau lưng lão giả đang kéo theo một cái túi lớn, bên trong có thứ gì đó nặng trịch.

“Biên quan Đại Phổ, vĩnh viễn mở toang như vậy đi, a di đà Phật.”

Theo đó là tiếng Phật hiệu đầy cổ quái trầm thấp.

Lão giả đến từ Tuyết sơn kia đã mang theo âm thanh nguyền rủa âm độc nhất thế gian mà đến. Rồi bóng dáng lão giả già nua đầy tà ác nhanh chóng biến trong trong bóng tối nơi cửa thành.

Ngoài cửa thành, một tiếng nói nhỏ đầy cổ quái vẫn còn vang vọng.

“Sông lớn sắp tràn bờ, bạo tuyết trên trời sắp đổ xuống, chư quốc Thiên Nam, đóng băng toàn bộ…”

Nơi đầu đường tanh mùi máu, ánh trăng lạnh lẽo, ác chiến vẫn tiếp tục. Cũng nhờ cố gắng đánh giết của Từ Ngôn mà số lượng cự thú lông dài giảm mạnh. Nhìn thấy cục diện này, tướng quân toàn thân đầy máu tươi cũng có được khoảng nghỉ xả hơi.

Y không biết là vị cường nhân nào đẩy lùi đám cự thú kinh khủng đi, nhưng y nhìn thấy được đệ đệ ruột của mình.

Tòa phủ tướng quân được xây dựng ở trung tâm thành Linh Thủy, cũng là chỗ ở của Trình Nghị. Có điều trước kia đúng là phủ tướng quân, còn hôm nay đã là đống tường đổ, chỉ còn một gian phòng tạm coi là lành lặn. Trình Nghị mang theo một thân đầy vết máu ngồi chính giữa, quan tướng thủ hạ bên dưới đã không còn được bao nhiêu người. Trình Vũ chém giết đến điên cuồng, nhìn thấy đại ca mình vui mừng không thôi.

Người trẻ tuổi luôn là tập hợp của những bốc đồng. Trình Vũ được ma luyện tại Kỳ Uyên hạp nhiều năm, trải qua không dưới mấy chục trận ác chiến lớn nhỏ, dù Man tộc có hung mãnh hơn biên quân Tề quốc bao nhiêu lần thì cũng không ngăn cản được một mãnh hổ như y. Đừng nhìn y chưa tới Trúc Cơ cảnh, nhưng võ dũng của Trình Vũ gần như không thua gì nhị ca Trúc Cơ cảnh của mình.

“Nhị ca, lão gia tử đang tọa trấn ngoài thành. Lần này chúng ta tụ tập năm mươi vạn đại quân, nhất định có thể đẩy lùi được đám tạp chủng Man tộc kia.”

Trình Vũ mới gặp mặt nhị ca mình, không khỏi ha ha cười vang. Dù sao bất kì đệ đệ nào cũng không muốn thua kém ca ca, không ngờ nói chưa dứt câu, Trình Vũ đã nhận lấy lửa giận của ca ca mình.

"Cút!"

Cả người Trình Nghị đầy máu tươi, mặt mày âm trầm gầm nhẹ: “Cút về Kỳ Uyên hạp của ngươi ngay, nơi này là thành Linh Thủy, không cần thiên tướng của Mông Đồ nhúng tay vào!”

“Nhị ca, ta đi theo quân tiên phong tới đây. Lão gia tử đang ở ngoài thành, còn ta là tới giúp ngươi a.” Trình Vũ khó hiểu. Đã vài năm không gặp nhau, y không rõ vì sao ca ca lại nổi giận với mình.

“Cút khỏi thành Linh Thủy ngay. Đây là quân lệnh, nếu không ta chém ngươi!”

“Ta có điều lệnh của Bộ binh!” Trình Vũ gấp giọng, trừng mắt lấy điều lệnh của Bộ binh từ trong ngực ra, đùng đùng nổi giận quát: “Có đại ấn Bộ binh ở đây, chẳng lẽ còn cho là ta ngụy tạo điều lệnh? Biên quân Kỳ Uyên hạp chúng ta cũng không phải chưa từng giết người!”

Roạt một tiếng, điều lệnh bị Trình Nghị đoạt lấy, sau đó xé nát bấy.

“Điều lệnh này là giả, lập tức lăn đi, cút khỏi thành Linh Thủy!”

"Nhị ca..."

Trình Vũ chỉ ngốc chát trong chốc lát, sau đó vành mắt chợt đỏ lên. Rốt cuộc y đã hiểu vì sao nhị ca lại giận dữ với mình, không tiếc xé nát cả điều lệnh Bộ binh cũng muốn trục xuất y ra khỏi thành.

Bởi vì bọn họ là huynh đệ ruột thịt, Trình Nghị quyết định dùng tính mạng tử thủ thành Linh Thủy. Y lại không muốn tại trám mạng của tam đệ mình tại đây.

Tình huynh đệ không chỉ có chiếu cố che chở, mà còn có lãnh khốc trục xuất. Chỉ vì giữ đệ đệ bình an, Trình Nghị không tiếc dùng thân phận tướng quân ra mệnh lệnh, lệnh cho Trình Vũ rời khỏi thành Linh Thủy.

Tuy rằng lãnh khốc vô tình, nhưng loại lãnh khốc này mới là tình huynh đệ chân chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play