Dịch giả: Hoangtruc

"Là cái gì vậy?"

Từ Ngôn đứng trên xe ngựa, tay đưa ngang trán che nắng. Nơi sâu trong thành như có cái bóng mờ ảo nào đó rất to lớn, nhưng khoảng cách quá xa, đến mắt trái cũng không tài nào nhìn rõ được.

Từ Ngôn không biết rõ tình huống chiến đấu trong thành Linh Thủy thế nào, nhưng hắn nhìn thấy rất nhiều Thần Võ pháo được xếp dàn hàng sát sít nhau ở hai bên dốc núi.

Hơn nữa, tất cả họng pháo đều chĩa về phía thành Linh Thủy.

Trình Vũ vừa mới vào thành, Tả tướng làm vậy là định tuyệt đường lui của con mình sao?

Từ Ngôn đầy nghi hoặc tìm đến Tả tướng. Hắn mặc bộ áo giáp thân binh, đầu đội mũ sắt, chỉ cần không ngẩng đầu lên sẽ không ai nhận ra được hắn cả.

Trong đại trướng đã có không ít người tụ tập. Từ Ngôn nhận ra rất nhiều người trong tứ đại gia tộc, tất nhiên bốn vị gia chủ đều đang bị thương nên không cách nào đến đây được. Mỗi nhà đều phái tới một lượng lớn cao thủ trong nhà, hơn nữa nơi đây chỉ là đầu lĩnh, còn phần lớn đám cao thủ Tiền tông đã đi vào thành trì cả rồi.

Chẳng những có tứ đại gia tộc, mà còn có người bên Thái Thanh giáo nữa. Từ Ngôn liếc nhìn thấy Trần Đô. Rõ ràng vị Trần pháp sư này quá không may mắn, cho nên mới bị Quốc sư phái tới viện trợ cho thành Linh Thủy.

Trần Đô đã đến, người bên Thái Thanh giáo dĩ nhiên không ít. Vì vậy Từ Ngôn càng cúi thấp đầu đi thẳng ra sau lều lớn.

“Phải đoạt lại thành Linh Thủy, nếu không Đại Phổ không còn nơi hiểm nào để thủ cả. Làm phiền chư vị rồi.”

Tả tướng đang ôm quyền trước tất cả những thủ lĩnh gia tộc trong soái trướng. Lão quả thật là Thống soái, thế nhưng những người này ở trong giang hồ, không phải là quân binh dưới tay lão.

Một nhà Bàng Vạn Lý không người tới, dẫn đầu Bàng gia là một vị tộc huynh có tu vi Trúc Cơ trong nhà, tuổi tác cũng không thấp. Người này chắp tay nói: “Bàng gia Tiền tông hết thảy đều nghe hiệu lệnh của Nguyên soái.”

Bàng gia đã tỏ thái độ, ba nhà còn lại đồng loạt noi theo. Tứ đại gia tộc không hợp nhau, nhưng lúc này phải tạm thời liên thủ.

Trần Đô đứng một bên trầm ngâm một lúc rồi tiến lên phía trước, lên tiếng hỏi: “Bổn tọa có một chuyện khó hiểu, vì sao Thần Võ pháo đều đã dàn hàng sẵn bên ngoài cả. Chẳng lẽ Tả tướng đại nhân muốn hủy thành.”

“Đến lúc không còn cách nào nữa, thì sẽ bắn phá thành Linh Thủy.” Trình Dục không chút do dự nói ra tính toán của mình. Các cao thủ khắp các thế lực nghe xong, toàn thân kinh sợ toát mồ hôi.

Bọn họ đang định vào thành Linh Thủy quyết đấu với Man tộc, mà Tả tướng người ta đã định ra kết cục rồi. Thế này chẳng phải nói nếu bản thân mình không đi ra được, pháo bên ngoài sẽ bắn phá vào. Mấy vạn pháo nổ vang, còn mấy kẻ sống sót được đây?

“Còn chưa phân ra thắng bại, đại nhân sẽ không đốt Thần Võ pháo lên chứ?” Một thủ lĩnh dẫn đội Vạn gia lo lắng hỏi.

“Tả tướng đại nhân, nếu quyết định nổ pháo bắn thành Linh Thủy sớm như vậy, thứ cho Thái Thanh giáo ta không cách nào tương trợ.” Trần Đô hừ lạnh một tiếng, nói: "Đại nhân ở ngoài thành bày mưu nghĩ kế, chúng ta phải vào trong thành liều chết liều sống. Nếu không trốn thoát kịp, chẳng lẽ cả bọn đều bị bắn chết hết hay sao?”

Trần Đô bất mãn, những người khác cũng vậy nhưng không ai mặt dày không biết xấu hổ chất vấn. Chỉ có Trần Đô là pháp sư Thái Thanh giáo, vốn đối đầu với Tả tướng cho nên gã không cần cố kỵ.

“Vì xã tắc Đại Phổ ta, chết thì có làm sao?” Trình Dục khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng không người nào dám nhìn thẳng vào. “Hai đứa khuyển tử của lão phu còn đang ở cả trong thành. Nếu phải chết, bọn chúng tất phải chết trước hai vị!”

Những lời này vừa nói ra, Trần Đô chỉ có thể nhếch miệng, không cách nào phản bác. Người ta có hai đứa con ruột thịt trong thành còn không sợ, người khác coi như sợ chết cũng phải kiên trì xông về phía trước a. Người bên Thái Thanh giáo không đi, trên lưng Quốc sư chắc chắn phải cõng nỗi oan bất trung rồi.

Mọi người rời khỏi soái trướng, đành cười khổ một tiếng, bắt đầu triệu tập những người còn lại chuẩn bị vào thành. Trận chiến loạn này đã đến tình trạng không người dự liệu được, có thắng được hay không chỉ có trời mới biết.

Đến lúc đám người chính phái đi rồi, Từ Ngôn mới tiến vào lều lớn.

“Lão nhân gia, ta cũng vào thành.” Từ Ngôn mở lời trước.

"Không được!" Sắc mặt Trình Dục trầm xuống, nói: "Ngươi là thân binh của ta, chỉ để ý bảo vệ bản soái cho tốt là được."

Không phải Trình Dục sợ chết, mà là sợ Từ Ngôn xảy ra chuyện ngoài ý trong thành. Lão luôn cảm thấy mắc nợ tiểu đạo sĩ này. Chỉ cần chiến sự chấm dứt, Từ Ngôn có thể khôi phục thân phận Đại Phổ thật sự, cho nên Trình Dục không muốn hắn mất mạng tại thành Linh Thủy.

“Lão nhân gia yên tâm, ta đã là tu hành giả Trúc Cơ cảnh, có thể tự bảo vệ mình được. Hai vị ca ca Trình gia chiến đấu trong thành ác liệt như vậy, nếu có thể giúp đỡ được, ta cũng muốn giúp bọn họ một tay.” Từ Ngôn nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt kiên nghị không để ai cự tuyệt được.

Nhìn người thanh niên đội mũ mặc giáp trước mặt, Trình Dục không nói gì cả. Sau một lúc lâu, lão nặng nề thở dài nói: “Ngươi vốn là một tiểu đạo sĩ vô tư lự, chỉ vì một nhà già trẻ của lão phu mà bị liên lụy đến Nguyên Sơn trại. Lão phu vẫn luôn thấy hổ thẹn với ngươi. Vận mệnh của ngươi luôn không cách nào đoán định được. Nếu năm đó lão phu không gọi ngươi lên xe, có lẽ ngươi đã không phải trở thành Thái Bảo của tà phái… Thôi được, lão phu không can thiệp vào quyết định của ngươi nữa. Chẳng qua ngươi phải nhớ kỹ, Từ Ngôn Từ Chỉ Kiếm ngươi chưa bao giờ thiếu nợ gì ai cả, chuyện gì không làm được thì phải nhanh chóng rời đi.”

Quả thật quỹ tích nhân sinh của Từ Ngôn bắt đầu cải biến kể từ lúc bị Tả tướng gọi lên cỗ xe ngựa ba năm về trước. Có lẽ Từ Ngôn không phát hiện ra điều này, nhưng Trình Dục vẫn luôn có một phần áy náy và tự trách, càng cảm khái vận mệnh biến hóa kỳ lạ và vô thường. Cho nên lão đã định không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của Từ Ngôn nữa. Có lẽ như vậy sẽ không cải biến vận mệnh của đứa trẻ này thêm nữa.

Số mệnh kỳ dị, phàm nhân tuyệt không thể nhìn thấu được. Trình Dục không nhìn thấu, Từ Ngôn cũng vậy. Chẳng qua Từ Ngôn cảm giác mình có phần nào lực lượng giúp được Đại Phổ, không phải vì đám cao quan Hoàng tộc kia, mà chỉ vì lão nhân gian nan vất vả trước mặt này. Ít nhất có thể bảo vệ được hai người con trai của Trình Dục an toàn.

Hắn gật gật đầu nhiều lần, rồi không ở lâu nữa mà dắt một con chiến mã, chạy tới thành Linh Thủy.

Phần lớn quân nhu doanh canh gác Thần Võ pháo bên ngoài thành, cũng có một số Thần Võ pháo được đưa vào trong thành. Từ Ngôn tiện đường đi theo một đội ngũ vận chuyển lô Thần Võ pháo tiến vào trong thành.

Tiểu Hắc bị hắn để lại trong soái trướng Tả tướng. Trình Dục không biết võ, có lẽ Tiểu Hắc sẽ giúp ngăn chặn được phần nào nếu bị đánh lén. Ngoài chuyện đó ra, Từ Ngôn không biết giúp đỡ vị lão nhân kia chuyện gì nữa cả.

Tiến vào thành, Từ Ngôn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoàn toàn khiếp sợ.

Khắp nơi là lửa cháy, khắp nơi là thi thể, tiếng thương binh kêu rên hò hét rung trời. Từ Ngôn cho rằng không phải mình đi vào thành Linh Thủy, mà là tiến vào địa ngục.

Hắn đã kinh qua cảnh trăm thiết kỵ Man tộc càn quét, cũng đã đối chiến qua, đồng thời cả ngàn môn nhân đệ tử Quỷ Vương môn bị núi sụp đè chết cũng do một tay hắn tạo thành. Thế nhưng trong tòa thành trì này đang có hơn mười vạn người đang chém giết nhau, chiến trường nhìn qua không bờ không bến, ngoại trừ máu và lửa cũng chỉ có ánh đao bóng kiếm mà thôi.

Nơi cuối con phố phía xa, có một dị thú to như ngọn núi, bốn chân dộng mạnh xuống đất vang lên ầm ầm. Toàn bộ đường phố cũng bắt đầu rung chuyển.

Bên người Từ Ngôn vẫn còn đám người vận chuyển quân nhu cùng với hơn mười họng Thần Võ pháo được sắp sẵn trên xe. Chỉ cần đốt cháy kíp nổ là có thể nổ pháo được rồi.

“Nhắm ngay vào đại gia hỏa kia, bắn chết nó!”

Ngoại trừ con nhện lớn nơi sâu trong lòng núi Lão Phần sơn thì đây là lần đầu tiên Từ Ngôn nhìn thấy được một con cự thú to đến hơn ba trượng thế này. Cự thú này mọc đầy lông dài, còn đáng sợ gấp trăm lần đám thiết kỵ Man tộc kia. Không cần phải nói, chỉ cần bị nó giẫm lên, dù có tu vi Trúc Cơ cảnh cũng phải chết thảm tại chỗ.

Ngoài thành chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng của nó, nay nhìn thấy rõ ràng hình thù, đến Từ Ngôn cũng bị dọa sợ. Lập tức hắn thét lên ra lệnh đám quân binh bên cạnh bắn pháo.

Lúc trước hắn vẫn luôn đi theo quân nhu doanh, cho nên những binh sĩ này cũng nhận ra hắn, cho rằng hắn là giáo úy trong quân, vội vàng lên tiếng rồi chỉnh hướng họng pháo. Đến lúc con cự thú kia đâm nát dãy nhà bỏ hoang, tốc độ bị chậm lại, quân sĩ lập tức châm đuốc đốt kíp nổ. Một khắc sau, mười ánh lửa chói mắt phụt nổ, một tràng âm thanh điếc tai bộc phát ngay cạnh Từ Ngôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play