Dịch giả: Hoangtruc

Sở Tuyên cảm thấy rất ủy khuất, Sở Linh Nhi tùy hứng làm bậy đã khiến y phải nổi giận không nhẹ. Ai nghĩ được Hoàng thúc trở về, việc trước tiên lại mắng cho vị Hoàng đế y tới máu chó xối đầy đầu như thế.

Cũng may đây chính là Thiên điện, bị mắng ở đây Sở Tuyên vẫn còn thấy đỡ hơn là bị mắng ngay đang đại triều nhiều lắm.

Sở Tuyên lại không sinh ra nửa điểm bất kính với Sở Bạch. Hoàng thúc mắng người, y chỉ có thể lắng nghe. Ai bảo Hoàng thúc sủng ái Sở Linh Nhi nhất cơ chứ.

“Linh Nhi đi Đại Tề lúc nào?” mắng chửi một trận xong, Sở Bạch chẳng những không nguôi bớt mà càng thêm phẫn nộ, hơn nữa còn là lo lắng không thôi.

“Vào ba tháng trước.” Sở Tuyên đứng bên cạnh cung kính đáp.

Nặng nề thở dài một hơi, Sở Bạch không nhiều nói, phẩy tay áo bỏ đi, vội vã phóng thẳng ra khỏi Hoàng cung. Lần này y quyết định qua Đại Tề một chuyến đón Sở Linh Nhi trở về. Nếu hết cuối năm, y còn chưa gặp được Sở Linh Nhi thì sẽ là một thiên đại phiền toái. Đến lúc đó, chất nữ yêu thương nhất của y sẽ phải nguy hiểm đến tính mạng.

"Vương gia!"

Ở cửa cung, biết được Trấn Sơn vương trở về, gương mặt già nua của Tả tướng mừng rỡ muôn phần, chắp tay nghênh đón.

"Lão thừa tướng, từ khi chia tay đến giờ không vấn đề gì chứ?"

Sở Bạch đè nén lo lắng trong lòng, khẽ cười hỏi. Với vị Tả tướng Trình Dục này, dù là Trấn Sơn vương cũng mang đầy lòng kính trọng.

“Bạch Bào bất quy, Trục Vân vô thủ. Nếu Vương gia đã trở về, xã tắc Đại Phổ ta có thể được bảo vệ rồi.”

Trình Dục thổn thức không thôi, gặp mặt rồi cũng không nói nhảm, trực tiếp mở miệng nói: "Khối u ác tính Thái Thanh kia, ngày nào chưa diệt trừ, Trình Dục ta còn đứng ngồi không yên. Đã là thần tử, sẽ phải toàn lực vì xã tắc. Tiếc là lão thần không có tu vi, đấu không lại nịnh thần tặc tử kia. Mong rằng Trấn Sơn vương lấy xã tắc làm trọng, hiệp trợ lão thần thanh quân trắc a.”

Một phen đại nghĩa âm vang bất khuất vang lên, có điều lại đầy bất đắc dĩ đến cực điểm. Quả thật Trình Dục hoàn toàn không đấu lại Quốc sư, nếu lão không bị giáng chức vài năm vừa rồi có lẽ còn còn thể ngăn cản được Thái Thanh giáo phát triển. Đáng tiếc, nhiều năm sau quay lại triều đình, lão đã hữu tâm vô lực với thế lực Thái Thanh giáo quá khổng lồ như vậy rồi.

Trong lòng Trình Dục hôm nay, Trấn Sơn vương, là một phần hi vọng cuối cùng của xã tắc Đại Phổ. Bằng không mà nói, chỉ đành dựa vào tông môn tu hành thần bí mà khổng lồ kia mà thôi.

"Nỗi khổ tâm của lão thừa tướng, bổn vương minh bạch. Chỉ là..."

Sở Bạch nhíu chặt hàng mày biểu thị một tia lo lắng bất an trong lòng, y chậm rãi nói tiếp: “Mặc dù là bổn vương, hôm nay cũng không nắm chắc sẽ tất thắng được gã. Lão thừa tướng còn phải vất vả vài năm, giúp ta ngăn chặn Quốc sư, ta còn phải đi Đại Tề đón Linh Nhi trở về, sau đó sẽ đi xa một lần… Đợi bổn vương chế được gia hỏa tiện tay, tất sẽ tử đấu một phen với lão tặc kia.”

Nhiều năm trước, Sở Bạch đã từng giao thủ cùng với Quốc sư. Năm đó Sở Bạch tu vi Hư Đan, lại đánh không lại Quốc sư chốc lát. Do vậy có thể thấy được vị Giáo chủ Thái Thanh giáo kia đã sớm có tu vi Nguyên Anh. Hiện này Sở Bạch đã ngưng Anh thành công, nhưng lại không có pháp bảo chính thức. Y cần phải luyện chế ra pháp bảo, mới có thể quyết chiến với Quốc sư được. Bằng không mà nói, ngoại trừ đánh rắn động cỏ ra thì hoàn toàn vô dụng. Mà trọng yếu nhất, Sở Bạch cảm thấy rất nghi hoặc với lai lịch của Quốc sư.

Có thể hô phong hoán vũ ở ngay Hoàng triều Đại Phổ, không kinh động những cường giả Kim Tiền tông kia, Sở Bạch xem ra Kỷ Hiền này cũng không đơn giản.

Kỷ Hiền không phải là người của Kim Tiền tông, lại có thể tùy ý làm bậy ngay dưới mí mắt tông môn này. Có thể thấy sau lưng kẻ này còn phải cất giấu nhiều thứ không người biết được.

Tuy rằng Trình Dục không rõ mạnh yếu giữa những người tu hành, nhưng lão tin Trấn Sơn vương có nỗi khổ tâm. Vì vậy, lão bèn cười khổ gật đầu: “Vương gia yên tâm, chỉ cần ngày nào Trình Dục còn sống, sẽ quấn lấy Thái Thanh giáo ngày đó. Mong rằng Vương gia sớm ngày chế tạo ra thần binh lợi khí, trừ hại cho Đại Phổ ta!”

Liên tục gật đầu, Sở Bạch không nói nhiều, cáo biệt Tả tướng rồi cưỡi kiếm quang, một mình đi tới Tề quốc.

Lúc Trấn Sơn vương tiến về trước Tề Quốc, cũng là lúc Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt tiến vào trong phường thị, mà vị tiểu công chúa nhỏ nhất của Đại Phổ kia đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Còn Hoàng thành Tề quốc đang lâm vào cảnh tượng băng hỏa cực hạn, khói lửa bừng bừng.

Mấy vạn thiết kỵ Man tộc mượn nhờ một đường băng tuyết vượt qua tường thành, một đêm tập kích bất ngờ. Hoàng thất Tề Quốc bị tàn sát không còn, thủ vệ Hoàng cung Phi Long quân bị triệt để đánh tan. Đối mặt với dòng nước lũ như sắt thép, ầm ầm như thủy triều lao tới, Phi Long quân căn bản không có nửa điểm phòng bị, bị đánh trở tay không kịp.

Đến lúc hộ vệ Hoàng thành Phi Long quân tập kết trở lại, địa quân đóng bên ngoài Hoàng thành cũng bắt đầu kéo đến, thì Hoàng tộc Tề quốc đã không còn người sống.

Mang theo tiếng thét vang khàn khàn, mấy vạn thiết kỵ từ trong Hoàng thành chạy như bay, leo qua tường thành, băng qua sườn núi vọt tới chân thành. Rồi bọn chúng dễ dàng đánh mở vòng vây đại quân quét tới, sau đó gào thét mà đi.

Trọng nỗ Tề quốc quả thật có uy lực phi phàm, thế nhưng là đối mặt với Man tộc toàn thân thiết giáp lại không có tác dụng lớn nào cả. Ngoại trừ Thần Tí nỗ có thể bắn giết được Man tộc, những tên nỏ khác chỉ có thể như rơm rạ khi so kè với thiết giáp nặng nề trước mặt.

Thiết kỵ hơn vạn, vô địch thiên hạ. Man tộc võ dũng hung tàn, đủ làm Tề quốc kinh hãi lạnh mình. Thật ra, Hoàng tộc bị tàn sát khiến toàn bộ Tề quốc hoàn toàn lâm vào khủng hoảng, tông môn tu hành ẩn sau lưng Hoàng thất Tề quốc càng là giận dữ không thôi. Vô số môn nhân đệ tử Trúc Cơ cảnh bị đồng thời bị phái ra, tìm tòi lấy tung tích Man tộc.

Đến như gió đi như điện, một kích đắc thủ xong thì chạy xa ngàn dặm. Mặc cho những tu hành giả kia tìm kiếm, Man tộc đã sớm biến mất bên trong dãy núi rậm rạp, tựa như cơn phẫn nộ của trời cao trút xuống Hoàng tộc Tề quốc một lần. Sau khi thiên phạt xong, thì biến mất không còn gì cả.

Tin tức Tề quốc mới gặp phải còn chưa tạo ra rung chuyển gì, là vì nhất thời đã bị tông môn tu hành cố ý phong tỏa tin tức, nên không truyền đới tới Đại Phổ. Ít nhất Đại Phổ vẫn còn không có tung tích Man tộc xuất hiện, vẫn ngập trong cảnh trí phồn vinh bình hòa, mọi người ăn ngon ngủ yên. Với những chuyện gió tanh mưa máu phát sinh nơi phương xa kia, trong mắt đám dân chúng quả thật quá xa vời.

Chẳng những dân chúng Đại Phổ không biết chân tướng, đến những võ giả Tiên Thiên, thậm chí những tu hành giả kia cũng không phát giác được cơn cuồng phong mưa gió buông xuống. Tửu lâu vẫn ngập tràn những câu bàn luận bông đùa viển vông.

Có người bàn luận về chuyện linh thảo ở bên trong hiểm địa nào đó, có người cảm thán tu hành khó khăn, càng có người đang mưu đồ sinh tử với kẻ thù.

Lúc Từ Ngôn quay lại phường thị lần nữa, hắn lập tức đến quán rượu lúc trước, chọn lấy một gian phòng trên cao, vừa vặn sát vách với căn phòng vừa truyền ra tiếng bàn luận về Thiên Môn hầu lúc nãy.

Từ Ngôn cũng không quan tâm chuyện người khác nghị luận sau lưng. Thế nhưng lần bàn luận này mang theo sát ý, vì vậy hắn không thể không đề phòng. Tục ngữ nói, ngàn ngày phòng tặc, không bằng một lần canh đánh trừ tên tặc. Đúng là Từ Ngôn ôm tâm từ trừ đi kẻ ác, nên mới đuổi khéo Bàng Hồng Nguyệt trở về trước.

"Khách quan, muốn uống chút gì không?" Tiểu nhị quán là một gã võ giả không lộ chút linh khí, ân cần thăm hỏi, thái độ cung kính: “Linh tửu trong tiệm chúng ta là nhất tuyệt, đảm bảo ai thưởng rượu qua đều sẽ khen không dứt miệng."

"Linh tửu? Bao nhiêu tiền một bình?" Lúc này Từ Ngôn mới nhớ tới nơi này là phường thị, không phải kinh thành.

“Linh tửu bình thường một khối linh thạch một bình, trung phẩm linh tửu mười khối một bình, còn thượng phẩm linh tửu…”

Tiểu nhị chưa nói xong, Từ Ngôn không kiên nhẫn khoát tay nói: "Một bình linh tửu bình thường, đồ ăn tùy ngươi chọn vậy."

Linh tửu bình thường đã một khối linh thạch một bình. Tuy hắn không có lấy một khối linh thạch, nhưng khối đá cua nhỏ hắn không thiếu.

Nghe thấy vị khách nhân này chỉ lấy một bình linh tửu bình thường, tiểu nhị quán có chút thật vọng, còn tưởng là một tên nghèo kiết xác. Thế nhưng khi nghe được câu đồ ăn cứ mang lên tùy ý, mặt mày tiểu nhị lập tức hớn hở, hét to một tiếng lui ra ngoài.

Đến khi tiểu nhị đi rồi, Từ Ngôn mới đóng cửa phòng, nghiêng người dán tai sát tường lắng nghe. Gian phòng sát bên cũng đang vang tiếng người bàn luận không dứt, chẳng qua âm thanh không lớn nữa. Có vẻ tiếng Thiên Môn hầu lúc nãy là vị tức giận quá mới nói lớn tiếng, nếu bọn hắn mà dùng âm thanh thế này bàn luận, tuyệt đối không có chuyện Từ Ngôn đi ngang dưới lầu có thể nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play