Một con kiến không có gì đáng sợ, dù miệng nó có sắc, thậm chí có thể gặm cả đá nhưng vẫn chỉ là một con kiến bé nhỏ, đưa một chân dẫm cái là chết rồi.
Thế nhưng kiến lại sống thành đàn.
Nghĩ tới cảnh có một đàn kiến bò lổm ngổm khắp người, Từ Ngôn lẫn Bàng Hồng Nguyệt cùng thấy không rét mà run. Vốn đã ở cạnh nhau, lúc này, hai người càng sát lại gần hơn.
Sợ là thứ bệnh truyền nhiễm. Ở chốn tử địa rộng rãi nằm sâu dưới lòng đất, không gian lại tối tăm vắng lặng như thế này, chỉ cần một người sợ hãi, kẻ khác nhất định cũng hoảng sợ theo, tột cùng của sự sợ hãi này chính là cảm giác tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng đủ giày vò con người đến mất hết thần trí, kết cục tốt nhất với trường hợp như vậy, e rằng chỉ có một con đường là tự vẫn.
Kẻ khác có thể bị sợ hãi hành hạ đến phải tự vẫn, Từ Ngôn tất nhiên không như vậy. Ít nhất là sau khi Bàng Hồng Nguyệt xích lại sát người Từ Ngôn, rất nhanh nàng không còn sợ hãi nữa, thay vào đó là sự xấu hổ kèm giận dữ bừng bừng.
Một cánh tay chẳng biết từ khi nào đã đặt bên hông nàng, không những thế còn không ngừng xoa bóp khiến mặt nàng đỏ như gấc, miệng giận dữ quát: “Đây là lúc nào rồi mà còn tâm tưởng chiếm tiện nghi người ta!”
“Chiếm được mà chiếm thì…” Từ Ngôn khẽ cười rồi tiếp: “Thì đến chết cũng không chiếm được rồi…”
Nhắc tới chết, Bàng Hồng Nguyệt không khỏi cắn môi suy tư.
Nàng thực sự chưa từng trải qua hoàn cảnh như hiện tại. Thêm nữa, áp lực ở sâu dưới lòng đất khiến tâm thần nàng đều chìm xuống, nếu như một mình bị nhốt ở chỗ kiểu này, nàng thực sự không nghĩ ra cách nào để chịu đựng nổi.
Bị người ta phát giác hành động mờ ám của mình, Từ Ngôn mặt không đỏ, tim chẳng đập nhanh. Trái lại, hắn bắt đầu nghiên cứu con kiến đang bò trên tảng đá kia.
Trên tảng đá chỉ có một con kiến đang bò. Ở khoảng cách gần mà nhìn, Từ Ngôn phát hiện con kiến này dường như không có chút hứng thú với vật sống, trái lại nó cực kỳ thích gặm loại linh thạch màu đất kia. Kết luận vậy bởi hắn đưa tay chạm vào nó, nhưng nó cơ bản không có quan tâm gì mà chỉ chăm chú gặm nhiệt tình tảng đá, có điều là gặm cả buổi cũng không được bao nhiêu.
Từ Ngôn thấy yên tâm rồi bởi hắn cảm thấy con kiến là khá ngốc.
Ngốc là tốt rồi, dù có đông nhung nhúc cũng không gây ra nguy hiểm.
Sự sợ hãi đối với đám kiến bay biến, Từ Ngôn lập tức chuyển sự quan tâm sang những linh thạch kia.
Số lượng linh thạch trong động chính xác không hề ít. Từ Ngôn tính sơ sơ một hồi, nếu tỉ mỉ dọn hết linh thạch ở bờ sông có lẽ một túi lớn là đủ chứa, nhưng vấn đề là hắn lại không có cái túi lớn như vậy.
Cái túi đựng con rắn chết thì quá nhỏ, mang theo cái túi lớn bên người thì đi đâu cũng khó, mắt trong thấy kho báu mà lại phải tay không trở về khiến hắn không khỏi thất vọng.
“Hồng Nguyệt, nhà của ngươi có bảo bối gì có thể một lần sắp vào rất nhiều thứ hay không?” Từ Ngôn thở dài hỏi.
“Túi trữ vật có thể được.” Bàng Hồng Nguyệt ở bên cạnh thuận miệng đáp. Nàng hiện tại còn đang tập trung nhìn chằm chằm xuống mặt đất quanh người, chỉ sợ lại có một đám kiến lớn nữa bò lên.
“Túi trữ vật? Là loại pháp khí nghe nói có thể chứa đựng rất nhiều loại vật khác nhau đó sao?”
Từ Ngôn nhíu mày hỏi. Hắn từng đọc trong sách cổ ở Bàng gia có ghi lại công dụng của túi trữ vật. Ngoài kinh sợ với loại pháp khí dạng túi nhỏ mà lại có thể đựng được số đồ bằng cả căn phòng kia, hắn còn tưởng tượng nếu quả thật mình có một cái thì nhất định phải sắp xếp đủ gạo, muối, trứng, thịt, rau dưa các kiểu. Nếu làm được thế thì đi đâu hắn cũng không phải lo chuyện ăn uống nữa.
Từ Ngôn chẳng có cái gì gọi là chí lớn, với hắn mà nói, ăn mới là một trong những thứ quan trọng nhất, bụng đói thì không làm nổi việc gì cả.
“Muốn mang những linh thạch kia đi sao?” Bàng Hồng Nguyệt hỏi lại, đồng thời cắt đứt mạch suy tư của hắn.
“Muốn thế, trước tiên ngươi phải tiến đến Trúc Cơ cảnh mới được.” Bàng Hồng Nguyệt vừa nói, trong tay vừa đưa ra một cái túi nhỏ, rồi tiếp: “Chỉ có linh khí mới có thể mở ra không gian chân chính của túi trữ vật. Nếu như không có linh khí thì nó chỉ có thể đựng được rất ít.”
“Đừng có nói cái túi kia của ngươi là túi trữ vật nhé.” Từ Ngôn ngờ vực đáp.
“Cái này chính là túi trữ vật. Là lão tổ tông cho khi ta mười tuổi.” Bàng Hồng Nguyệt đắc ý ngửa cổ trắng mịn của mình lên, trông khí khái kiêu ngạo như thiên nga.
Người so, người chết. Hàng so, hàng thì…
*Câu này gần như rút gọn một câu quen thuộc bên TQ. Đầy đủ là Người so với với người, xấu hổ mà chết. Hàng so với hàng, cái kém liền ném đi. Ý có thể hiểu là người hay vật đều có ưu nhược, chớ bận tâm so sánh quá mà tự hủy.
Từ Ngôn khẽ than một tiếng. Hắn coi như đã hiểu được cái gọi là sủng ái mà đệ tử chi trưởng của những gia tộc quyền thế kia được hưởng, thực sự đạt đến mức tột cùng của giàu sang rồi.
Bàng Hồng Nguyệt không chỉ có Tầm Linh ngọc, có linh cầm Tuyết ưng, giờ rõ ràng đến cả túi trữ vật chỉ thấy ở người tu hành cũng có cả. Còn hắn, dù là Thái Bảo Quỷ Vương môn, Thiên Môn hầu của Đại Tề, con rể Bàng gia, ngoài ra còn mang danh Pháp sư hộ giáo Thái Thanh giáo, lắm tên nhiều hiệu vậy mà cơ bản không có cái gì cả. Nếu có, cũng chỉ là thanh thanh Phong Ngọc đao, cũng là lừa tên thành chủ thành Phong Đô mới có, mới rồi lại bị quái ngư cắn nát rồi.
Chính mình cơ bản là loại nghèo rớt mồng tơi mà!
“Trúc Cơ cảnh…” Từ Ngôn cũng không phải loại người oán trời hận đất, hắn cũng không ngại xuất thân kém cỏi. Hiện tại hắn bỗng như nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được lẩm bẩm: “Nếu như có thể ở đây phá Lục mạch, đạt đến Trúc Cơ cảnh, chúng ta liền có thể dùng túi trữ vật để mang những linh thạch kia đi, có thể còn có cơ hội đoạt được Ngư Vĩ liên nữa.”
“Tu luyện ở đây?” Bàng Hồng Nguyệt có phần do dự, đưa mắt nhìn khắp nơi tối đen như mực xong nói tiếp: “Từ Ngôn, ngươi thực muốn ở đây phá mạch sao, có chút dọa người nha…”
“Đốt bó đuốc lên chẳng phải là sáng sao, chỉ cần đám kiến kia không gặm chúng ta thì ở đây phá mạch là ổn nhất.” Từ Ngôn nghiêm túc nói một câu, xong lại tiếp: “Nhất định phải đoạt được Ngư Vĩ liên, mà đạt tới Trúc Cơ cảnh, chúng ta mới có thể quần nhau với con quái ngư kia được.”
Có Yêu linh tồn tại, lấy tu vi võ giả muốn cướp đi Ngư Vĩ Liên, cơ bản là si tâm vọng tưởng. Nhưng cao thủ Trúc Cơ cảnh lại khác, chỉ cần hai người đạt tới Trúc Cơ, cơ hội đoạt được Ngư Vĩ liên tất nhiên lớn hơn nhiều.
“Được, ta ở đây cùng ngươi phá mạch!”
Sau một thoáng do dự, cuối cùng đứng trước sự được mất Ngư Vĩ liên, Bàng Hồng Nguyệt liền hạ quyết tâm. Nàng cầm con dao găm nhỏ bên người lên rồi nói: “Chỉ cần đạt đến Trúc Cơ cảnh lại có thêm pháp khí này, ép lui quái ngư kia có lẽ không khó quá.”
"Con dao ngắn kia là pháp khí!"
Cả hai mắt Từ Ngôn đều đỏ lên rồi. Hắn đến giờ vẫn xem nhẹ tài sản của đại tiểu thư Bàng gia. Nếu như đổi là người khác, hắn rất muốn cầm gậy đập một trận, kế đó là lấy sạch những thứ tốt của đối phương rồi bỏ chạy.
“Pháp khí hạ phẩm Thanh Diêu chủy, là di vật mẹ để lại cho ta…”
Tiếng Bàng Hồng Nguyệt nói rất nhỏ, đồng thời đầu khẽ cúi, giống như đang nhớ tới thân nhân của mình. Bộ dáng đáng thương đó thực khiến lòng người cảm thấy chua xót.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn cũng không nói gì, chỉ là nắm chặt đôi tay mềm mại của nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau. Không gian tăm tối xung quanh dường như cũng trở nên đẹp đẽ, theo hơi thở càng lúc càng gấp của cô gái, đôi môi hai người trẻ tuổi lại lần nữa tìm thấy nhau…
Tình càng sâu tự nhiên càng nồng nàn, thêm nữa lại từng sinh tử có nhau, trái tim Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt tất nhiên lúc này đập chung một nhịp, chỉ là nhịp cộng hưởng này chỉ tồn tại trong chốc lát thì đã bị cô gái mặt đang đỏ bừng cắt đứt.
Đẩy Từ Ngôn đang ôm ghì lấy mình, giữa không gian tối tăm, Bàng Hồng Nguyệt ngượng ngùng khẽ nói: “Nguyên âm của con gái cực kỳ quan trọng với việc Kết Đan, Từ Ngôn, ta không thể cùng ngươi…Ít nhất phải chờ sau khi thành Hư Đan…”
“Đó chẳng phải là chờ rất lâu a…” Từ Ngôn cảm thụ dư hương còn lại nơi khóe môi, cười hắc hắc một cách ngô nghê xong tiếp: “Ta không vội, nàng Kết Đan nhanh một chút nha.”
Nói không vội mà lại muốn người ta phải Kết Đan nhanh một chút, Bàng Hồng Nguyệt xấu hổ đến chân tay luống cuống, may là xung quanh tối thui, nếu không có khi nàng xấu hổ chết mất.
“Tranh thủ tu luyện đi. Nhanh nhất trong một tháng ta phải phá vỡ Lục mạch.” Bàng Hồng Nguyệt đẩy Từ Ngôn ra đồng thời đề nghị.
“Nương tử yên tâm, phu quân của nàng cũng sẽ nhanh chóng phá vỡ Lục mạch. Chúng ta cùng xem ai trở thành Tông Sư trước nào.”
Điểm tốt khi có hai người là có thể ganh đua với nhau, ganh đua giữa vợ chồng với nhau lại càng giống như một động lực vô hình. Đã quyết định trùng kích Lục mạch, hai người liền nhanh chóng tự mình vận chuyển công pháp, bắt đầu yên lặng tu luyện trong động đá,
Thời gian chầm chậm trôi, chưa đến một ngày hai ngày, chỉ mới qua một hai canh giờ, tới canh thứ ba, Từ Ngôn không luyện nữa. Lý do là bụng hắn kêu, tiếng bụng kêu lại khiến hắn nhận ra một nan đề trí mạng.
Hai người hắn có khả năng phá Lục mạch rất nhanh, đáng tiếc là trước khi có thể trở thành Tông Sư thì đã bị chết đói nằm đây rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT