Dịch giả: Hoangtruc

Từ Ngôn chỉ cười cười không nói gì. Rất nhanh, mấy nha dịch bị phái đi dò xét vội vàng chạy về.

Thật ra cũng không cần phải mất công nghe ngóng, hiện tại mọi chuyện đều đã truyền khắp kinh thành.

Ngay khi Từ Ngôn vừa mới đi vào thành, tin tức Thiên Môn hầu hành hung tiểu công tử Hứa gia đã như mọc cánh mà bay đi. Không tới nửa canh giờ sau thì hơn nửa kinh thành đều đã biết chuyện rồi. Thậm chí có người còn nghe thấy được cả tiếng gào thét rung trời của gia chủ Hứa gia vọng ra đến tận đại môn bên ngoài. Còn có người tận mắt nhìn thấy vô số cao thủ lao ra từ Hứa gia, tìm kiếm hung thủ khắp toàn thành. Thế nhưng chỉ có điều là không ai biết rõ tung tích của Từ Ngôn đang ở đâu mà thôi.

Sau khi Lý Hồng Uyên nghe thủ hạ báo về tin tức này thì hai hàng lông mày nhăn tít dính chặt lại với nhau. Y bèn để Từ Ngôn lại trong phòng, bản thân thì đến đại điện thăng đường, đi tới đi lui, nghĩ mãi không ra cách gì. Đến cả thêm hai vị Thiếu Khanh và Chủ Bộ, là bốn người tất cả cũng đều than thở, không biết là nên thăng đường hay không thăng đường nữa đây.

Thăng đường, không dễ dàng mà phạt Hầu gia được. Thực tế cũng chưa phải là án mạng, chuyện kiện tụng đánh nhau thì không cần tới phiên Đại Lý Tự phán phạt làm gì. Nhưng không thăng đường, rõ ràng là Thiên Môn hầu người ta đã cố tình đến đây tránh nạn, nếu đẩy ra ngoài, có lẽ chỉ cần hắn vừa tới cửa Đại Lý Tự thôi đã bị người của Hứa gia làm thịt rồi. Lúc đó, cả bọn Chủ bộ, Thiếu Khanh, còn thêm cả vị Lý Hồng Uyên chưởng quản Đại Lý Tự cũng đừng nghĩ đến chuyện sống tốt.

Từ Ngôn không thể chết, lại càng không thể chết ở Đại Lý Tự được!

Lý Hồng Uyên dậm mạnh chân xuống đất, định hạ lệnh trước tiên cứ đem Từ Ngôn áp giải vào đại lao. Chuyện này Đại Lý Tự không phán được nữa, nếu đã là khoai lang phỏng tay, thì Lý Hồng Uyên quyết định lập tức tiến cung diện kiến Thánh thượng.

Y không quản được, giao cho Hoàng thượng tính ra lại ổn thỏa nhất. Cùng lắm là bị Hoàng thượng phán một câu kém cỏi, so với bị bãi chức thì vẫn còn thoải mái hơn rất nhiều.

Địa vị Hứa gia cao cao, gia chủ Hứa gia laị thực sự là người tu hành. Nếu như là thế gia đại tộc bình thường, Lý Hồng Uyên cũng sẽ không có nhiều chỗ kiêng kị như vậy, thế nhưng một khi bản án dính dáng đến người tu hành, thì cả đầu óc của y đều phải đau nhức đấy.

Chưởng quản Đại Lý Tự vừa định hạ lệnh thì đột nhiên thấy một vị lão giả từ ngoài Đại môn bước vào. Nhìn thấy người này, hai mắt Lý Hồng Uyên lập tức sáng ngời lên.

Củ khoai lang phỏng tay không ai dám tiếp, thế nhưng vị này lại khác. Địa vị Tả tướng đương triều, đừng nói là một mình Hứa gia, mà cả tứ đại gia tộc hợp lại cũng chưa chắc dám động đến một cọng lông của người ta.

"Thừa tướng đại nhân!"

Nhìn thấy người tới, Lý Hồng Uyên trở nên bình tĩnh lại, vôi vàng một đường chạy ra ngoài đón vào.

Tả tướng đương triều vừa mới bước vào Đại môn Đại Lý Tự, toàn bộ khách nhân trong khách sạn Ngô gia bên ngoài thành cũng tỉnh dậy. Từng người đều duỗi lưng mỏi ngáp dài, nghĩ không ra vì sao tối qua chính mình lại mệt mỏi đến thế, ngủ một giấc ngon lành đến tận sáng.

“Cái tên hèn hạ Hứa Kính Chi!” Bàng Thiếu Thành đang ngồi đối diện với muội muội, nghiến răng nghiến lợi mắng mỏ: “Đừng để cho ta gặp lại tiểu tử ngươi. Hừ, Nguyệt nhi yên tâm, cục tức này nhị ca sẽ thay ngươi tính toán!”

Bàng Thiếu Thành thức dậy từ sớm. Dù sao y cũng là cao thủ Ngũ mạch, trời chưa sáng thì y đã tỉnh lại. Vừa tỉnh ra y mới lập tức phát hiện không đúng, bản thân mình không có khả năng ngủ đến mê man như vậy, lúc đó mới giật mình nghĩ đến chuyện hôm qua đã trúng mai phục của người khác.

Không kịp điều tra chân tướng, y bèn lo lắng chạy đến xem Bàng Hồng Nguyệt ra sao. Sau khi nhìn thấy muội muội không có chuyện gì mới tạm yên tâm phần nào. Tuy nhiên từ muội muội mà y biết được mọi chuyện xảy ra, khiến vị nhị thiếu gia Bàng gia này tức giận đến nổi trận lôi đình.

“Chắc chắn Hứa Kính Chi đã bị thương nặng rồi. Nhị ca, lần áp tiêu này huynh không cần đi nữa, mau trở về thành giúp Từ Ngôn tránh bị Hứa gia đuổi giết.” Thể lực của Bàng Hồng Nguyệt đã được khôi phục lại, vẻ mặt đầy lo lắng nói. Nàng có trách nhiệm bên người, lần áp tiêu này rất trọng yếu. Vì biết rõ mọi chuyện nên nàng không thể không đi, nên mới muốn Bàng Thiếu Thành quay về giúp đỡ Từ Ngôn.

Bàng Thiếu Thành do dự một chút, rồi gật đầu nói: “Được, muội tử, nên cẩn thận. Ta quay về xem tình hình thế nào.”

“Khỏi cần nhìn cũng biết Hứa gia tuyệt đối sẽ không buông tha cho Từ Ngôn rồi. Nhị ca, sau khi trở về, người lập tức đi gặp lão tổ tông, cầu lão nhân gia ra mặt. May ra như vậy mới có thể bảo vệ được Từ Ngôn.” Đôi mày thanh tú của Bàng Hồng nguyệt cau chặt lại, vội vàng nói.

Bàng Thiếu Thành biết mình không quen công việc áp tải hàng hóa như muội muội của mình, y trở về cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Thế nhưng, y không nghĩ muội muội mình hôm nay lại khác lạ đến như vậy, rõ ràng mười phần quan tâm tới Từ Ngôn a.

“Phải nhờ cậy đến lão tổ tông ra mặt sao? Từ Ngôn cũng thật sự đâu phải con rể nhà ta chứ.” Bàng Thiếu Thành nói xong, vẻ mặt cũng trở nên quái đi nhưng vẫn làm ra cái bộ dáng không quan tâm chút gì.

“Sao hắn không phải là con rể nhà ta? Chúng ta đã bái đường rồi!” Bàng Hồng Nguyệt đầy lo lắng thốt lên. Vừa nói ra, nàng liền nhìn thấy Nhị ca cười xấu xa, gương mặt lập tức xấu hổ đỏ bừng lên. Vội vàng đánh trống lảng: “Hắn, việc này…hắn liên quan tới an nguy của công chúa chúng ta tại Tề Quốc đấy, cho nên không thể để hắn xảy ra chuyện được. Cho nên…”

“Được rồi, được rồi. Nhị ca biết rồi, ngươi yên tâm, ta đây về nhà sẽ đến cầu xin lão tổ tông.” Bảng Thiếu Thành không trêu đùa Bàng Hồng Nguyệt thêm nữa, mà đứng lên nói: “Thật ra tiểu tử kia cũng rất có ý tứ đấy. Hắn có thể vì muội mà phế bỏ Hứa Kính Chi, xem ra hắn cũng không nỡ bỏ nương tử như hoa như ngọc của mình, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc.”

“Nhị ca!” Bàng Hồng Nguyệt đỏ mặt giận dỗi. Bàng Thiếu Thành lập tức co chân chạy là thượng sách, vội vàng trở về kinh thành.

Nhìn qua cửa sổ bên ngoài, Bàng Hồng Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy được một góc kinh thành, hai hàng mi cau lại không cách nào giãn ra được.

“Từ Ngôn…người đừng gặp chuyện gì không may a…”

Nữ hài nhi hít sâu một hơi, rồi bắt đầu triệu tập cao thủ trong nhà lại, chỉ lưu lại một người ở lại rồi sau đó tất cả đánh ngựa chạy như bay, đi tới nơi đặt chân tiếp theo.

Nàng rất muốn quay trở về kinh thành, nhưng cũng biết trách nhiệm bên người rất lớn. Lần này áp giải đồ vật quá mức trọng yếu, tầm ảnh hưởng rất lớn, Bàng gia không được phép có nửa điểm qua loa. Vì vậy mà nữ hài nhi mang theo tâm tình lo lắng, rời xa Kinh thành, rời xa thiếu niên mà nàng đang lo lắng kia. Thế nhưng một đường đi, đôi mày thanh tú cau lại của nàng cũng không cách gì giãn ra được chút nào.

***

Đại Lý Tự, chánh đường.

“Đại nhân, ngài tới thật kịp lúc.”

Lý Hồng Uyên đang trong tình trạng đau đầu nhức óc thì nhìn thấy cứu binh đến bèn dẫn lão giả vào thẳng chánh đường, vừa đi vừa nói: “Thừa tướng đại nhân của ta, lần này ngài cần phải đứng ra làm chủ giúp ta. Hôm này có một cái bản án kiện cáo rất khó giải quyết, hạ quan thật sự không biết định tội như thế nào đây.”

Người tới cũng không phải là người xa lạ gì, mà chính là tả tướng đương triều Trình Dục. Lý Hồng Uyên vừa mới nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, bèn dính chặt lấy Tả thừa tướng không buông.

Trình Dục vội vàng tới đây là định phân phó Đại Lý Tự phối hợp với Hình bộ tra rõ xem có phải tối qua có người lẻn ra khỏi kinh thành hay không. Không nghĩ tới đối phương lại phủ đầu ném ngay cho lão một bản án khó giải quyết, không khỏi nhíu nhíu mày nói: “Bản án khiến Lý đại nhân cảm thấy khó giải quyết chắc hẳn không đơn giản. Thế nhưng việc này không cần gấp, trước tiên Lý đại nhân phái nhân thủ tra rõ đêm qua có người ra khỏi thành hay không…”

“Đại nhân của ta a, ta đây gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng rồi. Thuộc hạ sẽ làm theo mọi phân phó của ngài, trước tiên ngài phải giúp đỡ hạ quan tìm ra một cái biện pháp mới được a.”

Lý Hồng Uyên không để đối phương mở miệng, đã khóc lóc như đưa đám mà kể lể: “Kiện tụng này là do vị Thiên Môn hầu kia chọc ra. Hắn cắt đứt đường con cháu của vị tiểu thiếu gia Hứa gia, người cũng chỉ còn một hơi tàn. Hắn còn nghênh ngang chạy tới Đại Lý Tự ta đầu thú. Thế này không phải là hắn đem phiền toái giao cho triều đình hay sao a. Đại nhân, ngài nói xem ta nên làm thế nào cho phải?”

"Thiên Môn hầu?"

Trình Dục nghe được cái tên này, hơi ngẩn người.

Mấy tháng trước hoàng đế mở tiệc chiêu đãi Thiên Môn Hầy thì vị tả tướng lão lại đúng dịp không có ở kinh thành, nên Hữu tướng tiếp khách. Sau khi Trình Dục trở về cũng chưa từng gặp mặt Thiên Môn Hầu, lão chỉ biết tên vị này là Từ Ngôn. Lúc ấy Trình Dục còn kinh ngạc một hồi lâu, rồi cuối cùng đành lắc đầu cười khổ, nhớ đến tiểu đạo sĩ Lâm Sơn trấn không thôi. Không nghĩ tới lần này lão đến Đại Lý Tự lại gặp được vụ kiện tụng của vị Thiên Môn hầu này.

“Trước tiên ngươi phái người tụ họp lại với Hình bộ tra rõ xem quân binh thủ thành có phát hiện chút manh mối nào không rồi hồi báo lại. Sự việc trong đại không được phép sai sót.” Trình Dục phân phó hai vị Thiếu Khanh, hai người vội vàng gật đầu, gấp rút lui xuống an bài nhân thủ tụ hợp với Hình bộ. Sau đó Trình Dục mới nói với Lý Hồng Uyên: “Vị Thiên Môn Hầu kia đang ở nơi nào, lão phu muốn đích thân bái kiến một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play