Dịch giả: Hoangtruc

Trực giác của nữ nhân rất đáng sợ, nhất là những nữ tử thiên phú kinh người thế này.

Nếu Từ Ngôn biết Bàng Hồng Nguyệt có trực giác này với Thanh Vũ, hắn nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi.

Đêm đã khuya, Từ Ngôn không vỗ tay mà đang nghiến răng nghiến lợi, âm thanh kẽo cà kẽo kẹt rất vang trong đêm. Trên lầu cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Dưới lầu có người nằm ngáy o..o..., người ở trên lầu tức thì lăn lộn khó ngủ.

Tên đang chết, ngủ cũng không thành thật chút nào!

Bàng Hồng Nguyệt đang trở mình trong khuê phòng. Hôm qua nàng ngủ ở phòng Minh Châu, coi như bữa nay là ngày đầu tiên sau tân hôn nàng ngủ lại tú lầu của mình. Tuy cách xa chỗ Từ Ngôn nhưng dù sao tú lầu mình cũng có nam nhân, nàng vẫn không thấy thoải mái, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn về phía cầu thang.

Nàng có võ nghệ cao cường, thiên phú tốt đến mấy cũng chỉ là nữ hài mà thôi. Tuổi mười bảy tuy vẫn còn mơ hồ về quan hệ nam nữ, nhưng đại khái cũng hiểu được vài thứ. Bàng Hồng Nguyệt sợ là lỡ như mình ngủ mê, tỉnh dậy thấy có bóng dáng nam nhân nằm cạnh, lúc đó hẳn nàng sẽ giết người không chừng.

Tuy Từ Ngôn đáng giận nhưng cũng tính là thành thực, lòng nàng thì thầm một câu. Thiếu nữ nghe lấy âm thanh nghiến răng đó dần chìm vào mộng đẹp.

Thật ra nhiều khi lừa gạt người khác, chính là đánh vào những thứ mà mà bọn họ chắc chắn mình làm như vậy. Nhưng cho dù có thứ gì hay cảnh tượng gì, thì đều có thể giả được. Tiếng ngáy hay tiếng nghiến răng cũng vậy!

Từ Ngôn quả thực đang nghiến răng, nhưng là đang trợn tròn mắt mà nghiến.

Không phải hắn mất ngủ, mà nhìn thấy vài thứ không muốn thấy.

Cách một tấm lụa mỏng, trôi nổi bên ngoài giường là một bóng du hồn. Nếu là du hồn bình thường thì Từ Ngôn có thể phớt lờ làm như không thấy dễ dàng. Chứ nếu không,mỗi khi đêm xuống lại nhìn du hồn lơ lửng mà mất ngủ thì hắn cũng khó sống nổi đến bây giờ.

Tuyệt nghệ luyện được từ nhỏ, hôm nay lại mất hiệu lực.

Bởi vì đó không phải chỉ là du hồn đơn thuần, mà còn được gọi là lệ quỷ!

Gương mặt xanh lè, dung mạo rõ ràng, không có răng nanh, chỉ có một đầu tóc đen dài, có thể nhìn rõ đến tận chân tơ kẽ tóc.

Quỷ hồn hốc mắt trống không, mặt không biểu cảm khác hẳn với quỷ hồn bình thường. Rõ ràng loại hồn phách thế này chỉ có thể là lệ quỷ ẩn chứa oan hồn oán niệm rất lớn. Đáng sợ hơn Văn Thái Bảo ở Quỷ Vương môn không biết bao nhiêu lần!

Từ Ngôn đã gặp qua không biết bao nhiêu quỷ hồn, nhưng số lượng lệ quỷ gặp phải rất ít. Quỷ hồn hôm nay nếu bạo khởi, hoàn toàn có thể gây tổn thương cho người, thậm chí có thể giết chết người sống được đấy.

Bàng gia có quỷ? Điểm này khiến Từ Ngôn không ngờ đến. Hơn nữa loại lệ quỷ trình độ này, theo lý thì Bàng Vạn Lý là tu hành giả, đáng lẽ trong nhà không nên xuất hiện lệ quỷ mới phải. Chẳng lẽ đến tu hành giả cũng không phát hiện được âm hồn quỷ thể?

Từ Ngôn bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào quỷ vật đang lắc lư đầu giường. Hắn đọc sách không ít, thế nhưng trong sách không có giảng giải về chuyện tu hành giả. Mặc dù Quỷ Vương môn có sách vở dành cho tu hành giả, nhưng Trác Thiên Ưng không đơn giản để cho người khác đọc được, huống chi là người ngoài như Từ Ngôn.

Từ Ngôn không biết tu hành giả có thể phát hiện ra quỷ thể hay không, có điều lần trước ở phủ thành chủ thành Phong Đô, hắn nhìn thấy Diêm Lâm Chử phải dùng đến Tầm Linh ngọc. Nếu tu hành giả Trúc Cơ cảnh đều phải dựa vào Tầm Linh ngọc phân biệt các loại khí tức, thì có lẽ Bàng Vạn Lý không có Tầm Linh ngọc sẽ khó lòng phát hiện ra âm hồn quỷ thể tồn tại.

Trong phòng Bàng Hồng Nguyệt xuất hiện quỷ thể cũng không trách Bàng Vạn Lý không phát hiện ra. Lão căn bản không thể đêm nào cũng cầm Tầm Linh ngọc dò xét khuê phòng nữ nhi đấy.

Từ Ngôn trốn trong chăn vừa nghiến răng ken két, vừa chuẩn bị vận dụng mắt trái thật tốt. Chỉ cần đối phương nhào về phía trước, hắn sẽ không do dự trừng mắt trái lên.

Rất rõ ràng, quỷ vật không phải đến tìm Từ Ngôn. Sau nửa ngày im lìm đứng đó, bộ mặt xanh lét của nó biểu hiện nghi hoặc, rồi bay là đà tới cầu thang thông đến lầu hai. Nó nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Lên lầu?

Từ Ngôn vén chăn, ngồi xếp bằng dậy. Hắn coi như không có cách nào khác cả.

Loại quỷ vật kia thập phần nguy hiểm, thế gian còn đồn chuyện lệ quỷ hại người từ đó.

Loại quỷ thể có thể ngưng đọng rõ ràng này bay đi, Từ Ngôn sẽ không để ý, thế nhưng nó lại bay lên lầu thì không hay chút nào.

Bởi vì Bàng Hồng Nguyệt đang nằm ngủ trên lầu.

Từ Ngôn cũng biết Bàng Hồng Nguyệt không nhìn thấy quỷ. Hắn do dự một lát, vẫn nhẹ nhàng bước xuống, vô thanh vô tức đi lên lầu hai.

Nghiệt duyên cũng là duyên, đã gặp thì nên quý trọng. Lời Bàng Vạn Lý nói không sai, dù là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng Từ Ngôn cũng không muốn Bàng Hồng Nguyệt bị một lệ quỷ hại chết. Không nói gì khác, chuyện xảy ra trong khuê phòng hai vợ chồng hắn, tên tuổi hung thủ không chạy thoát khỏi Từ Ngôn hắn được đấy.

Đường đường là Thiên Môn hầu Thái Bảo, sao có thể chịu tiếng xấu cho người khác?

Từ Ngôn là càng nghĩ càng giận, vừa rồi nên vận dụng mắt trái liều mạng với ác quỷ kia. Lúc này hối hận đã muộn, hắn đành lần mò lên lầu hai xem xét tình huống. Một khi thấy Bàng Hồng Nguyệt gặp nguy hiểm, có lẽ hắn cũng phải ra tay tương trợ một phen.

Trên lầu rất yên tĩnh, ánh trẳng rơi rớt như nước chảy xuống cả tấm lụa mỏng vây quanh giường khuê nữ, khiến thiếu nữ trong mộng trở nên mông lung khó nhìn rõ. Nhưng xem ra nàng đã ngủ say, còn con quỷ vật kia đang lơ lửng không đứng yên dưới ánh trăng bên cửa sổ.

Nằm ở đầu bậc thang, Từ Ngôn chỉ hở ra con mắt trái nhìn lên. Dù sao mắt phải không nhìn thấy quỷ, không nên kinh động đến con quỷ kia là tốt nhất.

Âm hồn mặt xanh kia cách giường nàng ta không quá năm thước nhưng nó chỉ lơ lửng nơi đó, rõ ràng không định đến gần. Nó chậm rãi nâng tay lên như muốn chào hỏi, nhưng rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.

Thoáng tiếng thở dài không chút âm thanh, theo ánh trăng lan xa. Một khắc sau, quỷ thể tan vỡ trong ánh trăng, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Từ Ngôn tận mắt thấy quỷ thể tiêu tán đi. Tuy hắn không nghe thấy âm thanh, nhưng quả thật hắn cho là lúc nảy con quỷ kia thở dài. Hơn nữa còn mang theo cảm giác đầy tiếc nuối.

Một lệ quỷ còn có tiếc nuối?

Nó đang tiếc nuối cái gì?

Chẳng lẽ có quen biết Bàng Hồng Nguyệt?

Lùi người lại, Từ Ngôn trầm ngâm ngồi trên bậc thang.

Chưa từng nghe nói qua có lệ quỷ không làm tổn thương người, ngược lại còn biết cảm thán. Quỷ này nên gọi là gì? Quỷ thở dài sao?

Từ Ngôn từng nhìn thấy quỷ treo cổ, nhưng chưa từng gặp quỷ thở dài qua!

Quỷ vật không phải tự nhiên tiêu tán mất. Bởi vì quỷ thể phải bay lên trời hoặc chui xuống lòng đất, quỷ thể vỡ vụn như thế nói rõ đối phương cố ý tản thân thể ra, sau đó còn tiếp tục ngưng tụ lại được.

Vất vả lắm mới tìm được một chỗ an nhàn, Từ Ngôn còn cho rằng hắn chỉ cần phải đối phó ba người Quỷ Vương môn phái tới theo dõi mình là được rồi, không nghĩ lại gặp phải quỷ. Lại còn là một con lệ quỷ khó dây dưa.

Hẳn là người quen của Bàng Hồng Nguyệt rồi. Nếu không có mối liên hệ với lệ quỷ khi còn sống, thì nó sẽ không đến gian viện này. Càng không có chuyện nó tỏ ra nghi hoặc khi nhìn thấy mình, sau đó biết bay là đà lên lên lầu tìm người.

Suy tư hồi lâu Từ Ngôn vẫn chưa nghĩ ra chút manh mối nào. Cũng may quỷ vật kia không có ác ý gì với Bàng Hồng Nguyệt. Nếu đã là chuyện của Bàng gia, Từ Ngôn cũng không có ý định nhúng tay vào. Nếu có cơ hội, thì báo với Bàng Vạn Lý biết trong nhà có lệ quỷ là được rồi.

Từ Ngôn có thói quen làm như không thấy, nhưng hắn cũng không thích lúc mình đang ngủ lại có một con lệ quỷ đang là đà bay quanh quẩn.

Hắn quyết định xong, ngáp một cái rồi duỗi dài lưng. Hắn đang chuẩn bị xuống lầu đi ngủ thì chợt thấy trên đỉnh đầu có một đôi mắt to tròn lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi đang nhìn mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play