Dịch giả: Hoangtruc

Bảy bước thành thơ, đại sảnh lặng ngắt như tờ.

Văn võ song toàn chẳng qua chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp nhất mà thôi, thế gian thật có mấy người văn võ toàn tài chứ? Thực ra Từ Ngôn mới chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nếu có loại tài năng văn chương thế này, chứng minh rằng hắn rất khổ công trong đường văn chương.

Mặt khác, võ nghệ hắn hoàn toàn chính xác không có gì đặc biệt rồi!

Thiếu niên còn trẻ như vậy, tuyệt đối không thể có khả năng văn thao vũ lược được. Văn là sở trường, tất nhiên võ sẽ là sở đoản.

Thơ đã thành, mọi người trong đại sảnh nhao nhao đưa mắt nhìn sang vị lão giả gầy gò của Lê gia.

Có thể nói gia chủ Lê gia Lê Cảnh Điền có tài văn chương nổi bật. Tuy lão chưa hẳn đạt đến trình độ đại nho, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu. Người khác đa số là vũ phu không nghe hiểu thi ca bao nhiêu, chỉ có vị này là người trong nghề mà thôi.

“Giai nhân đẹp tựa sen hồng,

Dịu dàng uyển chuyển tím dòng mây cao,

Nhành hoa Thiên Tiết tương giao,

Ngô đồng trên ngọn, vút cao phượng hoàng.”

Lê Cảnh Điền gật gật đầu thưởng thức ý thơ, hơn nửa ngày sau mới vỗ bàn quát lớn: “Hay!”

Người trong nghề trầm trồ khen ngợi, nói rõ coi như làm thơ không tệ khiến sắc mặt Hứa Kính Chi đầy khó coi, cảm thấy vừa rồi mình quả thật quá lắm miệng. Hiện giờ gã đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết lần luận bàn này có thể so đấu hay không đây?

“Tiểu tử, thơ này là do ngươi làm thật sao?” Ánh mắt Lê Cảnh Điền lóe sáng hỏi.

“Ăn nói bậy bạ, không với nổi tới từ thanh nhã.” Từ Ngôn cười ha hả trả lời.

"Không tệ, không tệ, danh tiếng Văn Thái Bảo, thực không khác tên gọi a." Lê Cảnh Điền hặc hặc cười cười, rồi nói với các vị gia chủ xung quanh: “Trò hay cũng xem rồi, đồ ăn cũng lên đủ. Vẫn còn rất nhiều cơ hội để bọn tiểu bối đọ sức mà. Chư vị, hôm nay là ngày đại hỉ, Bàng huynh chiêu rể, chúng ta không say không nghỉ mới được. Mời mời mời, uống rượu!”

Lê Cảnh Điền đã nói vậy, các cao nhân chính phái cũng không tiếp tục thăm dò Từ Ngôn thêm nữa, dù sao thời gian còn dài mà Từ Ngôn cũng không chạy được. Vì vậy, âm thanh chúc mừng nổi lên, mọi người nhao nhao chúc mừng Bàng Vạn Lý, không ai để ý đến đám tiểu bối trong đại sảnh nữa.

Lần này coi như vượt qua kiểm tra, Từ Ngôn thầm cảm thấy nguy hiểm. Cũng may trong một năm vừa rồi bản thân ở Quỷ Vương môn đọc được khá nhiều sách, tuy không học được gì nhưng tài văn chương rất tiến bộ. Hơn nữa đầu óc hắn thông mình, cái kiểu làm thơ bảy bước lấy lòng nữ nhân này không làm khó được hắn, căn bản há miệng sẽ thành lời.

Cửa ra vào, nha hoàn đang dìu một bóng dáng mặc bộ đồ cưới lui xuống. Tuy nói là ở rể, nhưng tân nương tử cũng phải đợi trong phòng cưới, không thể có chuyện Từ Ngôn nắm tay cô dâu mới còn nguyên khăn đỏ được.

Tiệc rượu chính thức được bắt đầu, đại sảnh lập tức náo nhiệt. Chỉ có gia chủ tứ đại gia tộc mới có tư cách ngồi ở bàn chính, thêm pháp sư Thái Thanh giáo và thái giám Tiêu Thạch nữa mà thôi. Đến con cháu dòng chính Hứa gia là Hứa Kính Chi cũng không có tư cách ngồi đây. Vị tiểu thiếu gia Hứa gia đầy ảo não, không đưa lễ vật của mình ra được, cũng lỡ mất cơ hội giáo huấn đối phương, đành một mình đầy phẫn hận ngồi uống rượu, ánh mắt nhìn Từ Ngôn mang sát ý không chút che giấu.

Ngay đầu tiệc cưới, Từ Ngôn cũng bất chấp người khác có sát cơ hay không. Cô gia ngày tân hôn tất nhiên không thể chối rượu, cho nên kính trưởng bối xong, Thái Bảo bắt đầu chúc rượu đám đồng lứa. Suốt buổi hắn chỉ toàn uống và uống, cuối cùng trước mắt mù mịt, không nhìn thấy rõ ai cả rồi.

Chú rể uống quá chén, mọi người đành bỏ qua. Đến tận đêm khuya, Bàng phủ vẫn còn sáng trưng đèn đuốc.

Từ Ngôn được hạ nhân dắt díu men theo con đường mòn lát đá xanh đi dến một gian viện tinh xảo, có khoảng sân phía trước rất lớn. Bên trong là một tòa nhà hai tầng với hai chữ song hỉ đỏ to dán trên cửa, dưới ngọn đèn dầu như ánh lên không khí vui vẻ ấm áp. Bên cạnh tòa nhà là một dãy phòng khách, hẳn là chỗ để nha hoàn người hầu ở. Đối diện phòng khách là phòng bếp, đang có nha hoàn bận rộn chuẩn bị đồ ăn khuya cho tiểu thư và cô gia. Ngày tân hôn thế này, chắc hẳn đôi vợ chồng trẻ chưa kịp ăn cơm, nếu đợi người trở về mới chuẩn bị thì sẽ không kịp mất. Còn nếu hai người không ăn cũng không việc gì, ít nhất chút việc này cũng thể hiện rõ ngươi có tận tâm với chức vụ của mình hay không đấy.

Cạnh sân có một cây cổ thụ xanh mướt, nhìn có vẻ cổ lão. Bên cạnh đại thụ có một bàn đá xanh, cạnh bàn đá là một giá binh khí bày biện đủ các loại đao kiếm. Có lẽ chủ nhân nơi này thường ngày vẫn hay luyện đao múa kiếm.

Nhìn thương đao óng ánh, Từ Ngôn đang say cũng thấy tỉnh táo hơn phân nửa.

Hắn muốn được thanh tĩnh, nhưng chưa hẳn có thể được a. Trước mắt hắn là một cánh cửa, người khác vào phòng cưới, gặp gỡ ôm ấp vợ trẻ mà say ngủ. Còn hắn bước vào phòng, không chừng có thể gặp phải thứ gì đó.

Từ Ngôn không tin rằng đại tiểu thư Bàng gia là ngọn đèn cạn dầu.

"Bàng Hồng Nguyệt..."

Trong lòng thì thầm một cái tên lạ lẫm nhưng lại khá dễ nghe, Từ Ngôn vận chuyển chân khí bức hết cảm giác say đi. Võ giả Tiên Thiên ngũ mạch trừ phi muốn say, nếu không cũng khó mà say được.

Tinh thần phấn chấn, thiếu niên bước đi nhanh, áo bào hồng trên người soàn soạt sinh ra gió. Từ Ngôn đẩy cửa phòng ra, bước từng bước đi vào.

Nhìn thấy chú rể vừa rồi vẫn còn say như chết, vừa về đến phòng cưới đã lập tức sinh khí dồi dào, đám nha hoàn vụng trộm nín cười, mặt ửng đỏ, ánh mắt quái dị. Cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi nhanh chóng lẩn ra xa phòng cưới này, sợ rằng lát nữa chú rể gặp phải sẽ nổi trận lôi đình.

Tiện tay đóng cửa lại không phải là một thói quen tốt, Từ Ngôn biết rõ vậy nhưng vẫn cố đóng cửa lại.

Không đóng không được nha, chưa nghe nói cửa phòng cưới mở toang bao giờ cả!

Cửa phòng chầm chậm đóng lại, gian phòng lớn nhất này chìm trong bóng tối. Một đôi mắt sáng ngời từ bên ngoài nhìn thoáng qua cửa sổ phòng, ánh mắt nheo lại, biến thành một đường cong vầng trăng lưỡi liềm, như đang cười đắc ý.

"Tiểu thư, người nói cô gia có tức giận hay không đây?"

"Tức giận thì sao, không tức giận thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn tiểu thư ngươi bị tên cặn bã bại hoại kia ôm lên giường sao?”

“Cô gia nhìn qua cũng hào hoa phong nhã đấy chứ, không giống người xấu nha. Bài thơ kia cũng thật hay, còn tán dương tiểu thư là long phượng trong loài người nữa!”

“Người xấu sẽ ghi chữ dán lên mặt sao? Nha đầu ngốc, hắn là Thái Bảo tà phái, đầy ác ôn, giết người không chớp mắt đó. Ngươi coi chừng bị hắn bắt được, ăn ngươi đến xương cốt không chừa đó.”

“Ta đã thấy Tiểu Tuyết ăn thỏ, ăn cả xương cốt không chừa. Thái Bảo Tà phái cũng hung ác vậy sao?”

“Bọn hắn còn hung ác hơn Tiểu Tuyết đấy!”

“Thái Bảo tà phái đáng sợ vậy sao? Nhưng mà tiểu thư, Tiểu Tuyết lúc này không đứng dậy nổi rồi. Lúc nào nó mới khỏe lại đây? Nếu Tiểu Tuyết thua, chúng ta sẽ không còn gặp nó nữa.”

“Trường đấu thú sắp sửa mở ra rồi. Lần này nhất định tứ đại gia tộc sẽ dốc toàn lực. Thương thế Tiểu Tuyết còn chưa khỏi hẳn, nếu thua, tất sẽ bị ăn thịt…”

“Vậy phải làm sao bây giờ đây? Tiểu thư, người phải nghĩ cách đi, ta không muốn Tiểu Tuyết bị ăn thịt.”

“Tiểu Tuyết bị thương quá nặng đi, trừ phi có thể tìm được Yêu linh chi thể cho nó ăn, nếu không rất khó khỏi hẳn. Linh thể lại quá thưa thớt, nhất thời khó tìm ra…Ta sẽ nghĩ cách, trước tiên cứ lấy chút thịt tươi cho nó ăn no bụng đã.”

“Vâng, tiểu thư, ta đi ngay đây.”

Theo nha hoàn Minh Châu đẩy cửa đi ra ngoài, sâu trong phòng tối, một cánh chim trắng noãn duỗi thân một cái.

Từ Ngôn không nghe được mấy lời nói qua lại trong phòng khách đó. Lúc này hắn còn đang ở cửa ra vào. Từ lúc vào phòng cưới này, hắn vẫn chưa tiến thêm bước nào nữa.

Mới đầu là hắn nghiêng tai lắng nghe xem có mai phục hay không. Tiếp theo là tìm kiếm mấy gia hỏa cầm thuận tay. Cuối cùng là trừng mắt trái nhìn xem có yêu ma quỷ quái hay không…

Bên ngoài phòng cưới này quả nhiên được trang trí không tệ, đầy vẻ ấm áp. Tiếc là trong hoàn cảnh này lại không bình thường, mặt đất chuyển sang mảng trắng bệch dưới ánh sáng của hai ngọn nến, lại thêm tân nương ngồi trên đầu giường không chút nhúc nhích, khiến hắn cảm giác như mình lại lần nữa nhảy vào đầm rồng hang hổ.

Thật ra vì hoàn cảnh mà nảy sinh ảo giác không coi vào đâu, Từ Ngôn không sợ hãi vì việc đó. Chuyện tân nương tử thẹn thùng ngồi im không nhúc nhích cũng bình thường, nhưng Từ Ngôn chưa từng nghe nói tân nương cũng có thể không cần phải hít thở đấy.

Bóng dáng ngồi đầu giường kia căn bản không có hít thở, bất động như một vật chết!

Nhìn chằm chằm vào bóng dáng khoác áo đỏ cách hắn không xa, trong lòng hắn thầm sợ hãi. Hắn có thể nhìn thấy linh thể, nhưng không cách gì nhìn thấu qua tấm vải đỏ a. Ai biết dưới lớp vải đỏ kia đang che đậy một mỹ nhân như hoa như ngọc, hay là một con quái vật đang há to miệng đỏ lòm đây?

"Bàng Hồng Nguyệt?"

Từ Ngôn nhẹ giọng kêu, đối phương vẫn cứ thờ ơ.

Từ Ngôn nghiến chặt răng. Thật sự hắn không tìm thấy thứ gì thuận tay cả, mà phòng cưới không có sẵn đao kiếm. Hắn thật sự rất muốn quay đầu ra ngoài sân lấy món nào đó trên kệ binh khí kia.

Vào động phòng không thể mang theo đao được a. Từ Ngôn rơi vào đường cùng, bèn tiện tay cầm miếng điểm tâm trên bàn, rung tay đánh bay tấm khăn đỏ trên đầu cô dâu.

Vải đỏ bay xuống, dưới ánh nến, một khuôn mặt kinh khủng xuất hiện trước mắt Từ Ngôn. Bên dưới tấm khăn không phải là người sống mà là một gương mặt chỉ toàn là búi cỏ quái dị, hai con mắt lồi ra ngoài, mồm miệng đen thui còn thò ra một cái lưỡi dài đỏ lè.

Một màn quỷ dị nếu đặt trong hiểm địa nào đó, có lẽ Từ Ngôn không sợ. Nhưng đây lại là phòng cưới, tuy có chuẩn bị nhưng hắn vẫn kinh sợ run rẩy cả da đầu. Khi nhìn kỹ lại, hắn vừa tức lại vừa giận.

Con mắt lồi ra bên ngoài là hai quả trứng gà đã được lột vỏ, lưỡi đỏ thè ra khỏi mồm là một quả ớt. Về phần gương mặt đầy những búi cỏ, là vì đó không phải là gương mặt mà thật sự là rơm cỏ.

Căn bản đó chính là một con bù nhìn, khoác một thân áo cưới!

Khá lắm, đây mới gọi là ra oai phủ đầu a...

Xoa xoa lấy khóe mắt đang run rẩy, Từ Ngôn thở dài một hơi. Hắn bắt đầu hiếu kỳ với vị thê tử tên Bàng Hồng Nguyệt của mình rồi.

Không nghĩ ra nàng ta lại có trò mặc đồ cưới cho một người bù nhìn. Từ Ngôn quyết định say này tốt nhất vẫn nên cách xa loại nữ hài tai quái lắm chiêu này thì hơn.

Quan hệ thông gia đầy lợi ích và gút mắc, đã định trước không thể có tình cảm cũng như không thể phá vỡ. Từ Ngôn không có ý định thật sự lấy Bàng Hồng Nguyệt, mà xem ra người ta cũng không có ý thật sự gả cho hắn. Đã như vậy, Từ Ngôn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hắn bèn oai vệ ngồi cạnh bàn, bắt đầu ăn điểm tâm trên bàn như hổ đói.

Sáng sớm đến giờ, hắn còn chưa ăn miếng cơm nào cả.

Phòng hoa chúc vẫn sáng ngời như vậy, chỉ có âm thành nhai nuốt rào rào có thể nghe thấy từ ngoài cửa. Nơi góc tối của phòng khách, ánh mắt đắc ý cong lên như mặt trăng lưỡi liềm cũng dần khôi phục bình thường.

Cửa phòng được đẩy ra, một nữ hài mặc quần áo xanh, vận dụng thiên phú thân nhẹ như yến, không chút tiếng động đến ngay bên ngoài phòng cưới.

Bàng Hồng Nguyệt không có hảo cảm nào với tên Thái Bảo Đại Tề kia, ngược lại còn chán ghét đến cực điểm. Chẳng qua tính tình thiếu niên lại không kìm chế nổi tò mò, nàng muốn biết đối phương tức giận thế nào khi nhìn thấy tân nương tử bù nhìn kia. Từ Ngôn càng tức giận, Bàng Hồng Nguyệt mới càng cảm thấy hả giận.

Không nghe còn tốt, Bàng Hồng Nguyệt vừa mới tiến đến trước cửa sổ đã thấy tiếng nói vọng ra từ bên trong. Đại tiểu thư Bàng gia nghe xong, chân mày lá liễu cau lại, mắt hạnh híp chặt lại, đôi tay trắng nõn bé nhỏ siết chặt lại thành nắm đấm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play